当前位置:首页 > Thế giới > Nhận định, soi kèo Djurgardens IF vs KuPS, 19h00 ngày 21/3: Tiếp tục gieo sầu 正文
标签:
责任编辑:Nhận định
Nhận định, soi kèo Lahti vs Lahden Reipas, 0h15 ngày 19/3: Khó thắng đậm
Với 34 bài viết cùng những hình ảnh được chính tác giả chụp, chọn lọc để giới thiệu, nhà báo Đức Liên dẫn dắt người đọc trải nghiệm, khám phá từng nét đẹp thiên nhiên, văn hóa, lịch sử của các đất nước, vùng lãnh thổ ông đã đi qua.
Đó là khoảnh khắc “Ngắm tuyết rơi ở Sapporo”; "Say Tây Ban Nha như say nắng hè… Hay những phút giây mê mẩn trước cảnh đẹp của những đất nước xinh đẹp như: "Thụy Sĩ trái tim quyến rũ ở châu Âu", "Sắc màu nước Úc", "Ngôi nhà tình yêu ở Verona", "Nghe tiếng ngựa lóc cóc trên con đường đá cuội ở Cuba…
Thậm chí, qua ngòi bút và những bức ảnh chân thực nhưng đầy sống động, ông cũng đưa bạn đọc đến "Đến Dubai cưỡi lạc đà, vượt sa mạc nóng bỏng"; “Đón Tết ở Nhật” hay có thể tha hồ ngắm “Sắc thu Hokkaido”…
Tác giả chia sẻ: “Tôi may mắn đi vòng quanh đến 40 quốc gia và vùng lãnh thổ, so với các phượt thủ chưa đáng là bao, nhưng với cá nhân thì bao nhiêu dặm đường đã đi qua là vượt cả mong đợi”.
“Thiên nhiên, phong cảnh, lịch sử, văn hóa, kiến trúc, ẩm thực... của mỗi quốc gia trở thành bài học sinh động, thực tế, giúp tôi tích lũy kiến thức, mở rộng tầm nhìn, nuôi dưỡng tình yêu thiên nhiên và trái tim khát khao về cuộc sống bình an và hạnh phúc".
So với 2 tác phẩm trước gồm: Lửa giàn khoan (2001) và Đến và Đi (2008), Trên những dặm đườnglà cả những trăn trở, suy tư của ông. Thông qua những bài viết trong tác phẩm, ông muốn truyền đi thông điệp, chia sẻ những kinh nghiệm không chỉ trong nghề báo mà còn cả lĩnh vực du lịch với người đọc.
Bài viết “Kinh nghiệm du lịch 10 nước châu Âu chỉ với 55 triệu đồng”gần như trở thành kinh nghiệm, động lực, niềm tin của những bạn đọc đang có mơ ước du lịch nước ngoài. Thông qua bài viết này, nhà báo Đức Liên hướng dẫn cách trải nghiệm năng động, rèn luyện kỹ năng đi du lịch một mình trên thế giới cho mọi người, đặc biệt là các bạn trẻ.
Cũng trong buổi giới thiệu tác phẩmTrên những dặm đường, nhà báo Đức Liên đã chia sẻ, truyền đạt kinh nghiệm, lửa nghề cho các bạn sinh viên đang mơ ước trở thành những nhà báo thực thụ. Các chia sẻ của ông bao gồm việc làm thể nào để nuôi dưỡng, biến ước mơ thành hiện thực.
Ông khuyến khích các bạn trẻ đang có mơ ước trở thành những cây bút trong tương lai phải biết dấn thân, đi gặp, cọ sát với thực tế và thực sự có đam mê với nghề viết báo.
Ông cho rằng, chính những chuyến đi, lăn vào thực tế ấy đã giúp ông có những tác phẩm đem lại nguồn cảm hứng, trải nghiệm mới mẻ cho người đọc như Trên những dặm đường.
Cuối cùng, nhà báo Đức Liên cho biết, Trên những dặm đườngvới trong gần 190 trang sách chưa đủ để ông có thể kể một cách tường tận, tỉ mỉ về từng vùng đất mà mình đã đi qua. Tuy nhiên, những trang viết với những câu chuyện, hình ảnh chân thật, được viết lên từ chính cảm xúc, trải nghiệm của bản thân sẽ giúp người đọc có thêm cái nhìn về từng vùng đất, từ đó hình thành sự khát khao sẽ được chinh phục tiếp vùng đất ấy.
Ông nói: “Để có những trải nghiệm ấy, tôi phải lăn lộn, phải dấn thân, phải có trách nhiệm, tự tin và đặc biệt yêu nghề. Đó là những tố chất giúp tôi thành công. Tôi cũng mong các bạn trẻ, cây bút trẻ hãy luôn tin mình sẽ thành công, không bao giờ nản chí và phải sống lạc quan”.
“Đó là điều kiện đặc biệt quan trọng để chúng ta chinh phục, khám phá những điều mới mẻ, để tự khẳng định mình”, ông nói thêm.
Nhà báo, giảng viên báo chí Nguyễn Đức Liên từng công tác tại Đài Phát thanh truyền hình Đồng Nai, Đài Phát thanh truyền hình Bà Rịa - Vũng Tàu, Đài Tiếng nói Việt Nam, Báo Thanh Niên, Báo VietNamNet. Hiện, dù đã nghỉ hưu, ông vẫn tham gia công tác báo chí và các hoạt động xã hội. Ngoài việc giảng dạy tại trường Cao Đẳng Phát thanh- Truyền hình, ông còn là chủ tịch danh dự quỹ từ thiện Kim Oanh. |
Bài:Hà Nguyễn
Ảnh:Thanh Tùng
" alt="Nhà báo Đức Liên: Những dặm đường đã đi qua đều vượt cả mong đợi"/>Nhà báo Đức Liên: Những dặm đường đã đi qua đều vượt cả mong đợi
Đọc bài "Buồn vì nhiều người Nghệ An pha giọng Hà Nội, Sài Gòn"của độc giả Nguyễn Lâm, tôi thấy mình không trùng quan điểm như thế. Bởi trong cuộc sống mình phải biết điều tiết bản thân nhưng không đánh mất mình để thích ứng với điều kiện hoàn cảnh và môi trường sống mới đem lại hiệu quả, thành công cho công việc.
Tôi làm việc trong môi trường giáo dục, đồng nghiệp của tôi nhiều người là dân tứ xứ nhưng phần lớn là dân Quảng Trị, Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh... Nếu ai đó tiếp xúc lần đầu sẽ khó mà nhận ra họ không phải dân vùng này. Bởi giọng nói đã chính hiệu là dân bản gốc. Họ chỉ thật sự “trở lại chính mình” khi tiếp xúc với những người đồng hương.
![]() |
Pha giọng để tạo thuận lợi cho công việc không có gì đáng buồn. Ảnh minh họa |
Vì sao phải pha giọng? Đem thắc mắc này hỏi một đồng nghiệp có biệt tài pha giọng “chuẩn không cần chỉnh”.
Cô bộc bạch: “Chẳng ai muốn bỏ giọng nói gốc của mình mà đi pha giọng nơi khác. Nhưng học trò của mình là người Nam, mình nói giọng miền Trung các em không hiểu được. Đã nhiều học sinh mạnh dạn nói với cô: “Con không hiểu cô nói gì cả”. Có em còn thẳng thắn: “Sao tiếng cô khó nghe thế! Tụi con chẳng hiểu gì!”.
Thời gian đầu mình cũng không pha tiếng với suy nghĩ “có sao dùng vậy, tiếng mẹ đẻ của mình có gì đáng xấu hổ”, nhưng nhìn hiệu quả tiết dạy, đặc biệt là môn chính tả do cô đọc chép, học sinh viết sai lỗi rất nhiều, hay tiết giảng văn cô say sưa giảng trên bục, trò cứ ngơ ngơ như “bò đội nón”. Tiết Toán trò làm bài sai khi bị cô giáo hỏi, nhiều em đưa lý do: “Cô giảng con không hiểu gì cả”. Thế là lên lớp dạy học trò hay tiếp xúc với đồng nghiệp người miền Nam mình phải pha giọng cho mọi người hiểu. Gặp đồng hương hay về với gia đình, mình vẫn tự hào khi sử dụng giọng nói quê hương”.
Người bạn đồng nghiệp thừa nhận, từ khi tập pha giọng thì hiệu quả từng tiết dạy đã tiến triển rõ ràng. Học sinh hào hứng hơn khi nghe cô nói, chất lượng học tập của các em vì thế cũng được nâng lên.
Cùng quan điểm với tôi, pha giọng không có gì là xấu, nhiều người bạn chia sẻ: “Đi tiếp xúc làm ăn với đối tác, nếu họ là đồng hương với mình cứ vô tư sử dụng tiếng mẹ đẻ, còn đối tác người miền Nam mình cũng phải pha giọng bởi nếu cứ giữ đúng giọng nói chuẩn khác miền của mình đôi khi người khác không hiểu và khó cho việc giao lưu, hợp tác”.
Pha giọng để tạo thuận lợi cho công việc không có gì đáng buồn, giọng nói đôi khi chỉ là phương tiện để truyền đạt thông tin, để mọi người hiểu nhau hơn. Thay đổi cách sống hay chối bỏ cội nguồn mới là điều không nên làm và mới cần phải lên án.
Độc giảPhan Tuyết
" alt="Vì sao người Nghệ An phải pha giọng?"/>Phiên tòa tình yêu tập 9: Thái Trinh ôm Quang Đăng khóc, công khai muốn kết hôn
Nhận định, soi kèo Slovakia vs Slovenia, 2h45 ngày 21/3: Cầm chừng
Chị rất nhạy cảm và hiểu rõ sự thay đổi của cơ thể. Thế nên, chu kỳ kinh nguyệt chỉ chậm đúng 1 ngày, chị đã cảm nhận được mình đậu thai.
Ngay lập tức, chị đi mua que thử và mừng rỡ khi linh cảm của mình đã đúng. Để chắc chắn hơn, chị tự đến phòng khám gần nhà để kiểm tra thêm lần nữa.
“Bác sĩ chẩn đoán thai nhi còn quá nhỏ, cần chờ thêm 6-8 tuần để khẳng định phôi phát triển hay không”, chị Linh thuật lại.
Chị Linh không thông báo ngay cho chồng, âm thầm lên mạng tìm hiểu cách ăn uống, đi đứng… tốt cho thai nhi. Chị dự định, thai nhi ổn định sẽ báo tin vui cho chồng và hai bên gia đình.
Tuy nhiên, đúng dịp đó, chị Linh cùng cả nhà chồng về quê ăn Tết. Tất cả cùng nằm chung một phòng trên tàu hỏa.
Trong lúc sắp xếp hành lý, chị Linh làm rơi que thử thai xuống sàn. Mẹ chồng chị nhặt được que và hỏi con dâu. Vì vậy, chị đành thông báo sớm với cả nhà.
Chị Linh nói, bản thân may mắn khi có một thai kỳ không mệt mỏi, không thèm ăn. Gần ngày dự sinh, chị được bác sĩ thông báo có dấu hiệu sắp sinh và yêu cầu nhập viện. Tuy nhiên, chị dự đoán mình chưa sinh, nhất quyết về nhà ngủ.
Chị Linh kể: “Tôi không biết tại sao lúc đó lại tự tin như thế. Có lẽ, linh cảm của người mẹ thường chính xác”.
5h sáng ngày hôm sau, chị Linh thức dậy, tắm rửa, thay quần áo, chuẩn bị vật dụng thiết yếu và bắt đầu hành trình đi sinh.
Mua nhà mới được đón con
Dù trải qua thai kỳ khỏe mạnh, suôn sẻ nhưng chị Linh phải đối diện thử thách là những cơn đau đẻ quằn quại.
Lần đầu sinh con, chị Linh không rõ những phương pháp sinh con không đau. Thế nên, bác sĩ tư vấn phương pháp gây tê ngoài màng cứng để “đẻ không đau” thì chị tự tin từ chối.
“Lúc bác sĩ tư vấn, tôi không thấy đau nên nghĩ không cần thiết phải tiêm. Thế nhưng, ngay sau đó, tôi bắt đầu cảm nhận được những cơn đau khủng khiếp ập đến. Đúng như các bà các mẹ hay bảo là đau đến mức cầm thanh giường vắt ra nước”, chị Linh chia sẻ.
Vượt cạn an toàn, chị Linh được nhà mẹ đón về quê chăm sóc trọn 6 tháng. Em bé ngoan ngoãn, dễ nuôi và hay cười.
Hạnh phúc làm mẹ chưa được bao lâu, chị Linh phải đối diện với những xáo trộn của cuộc sống. Qua đấu tranh tâm lý, chị quyết định chấm dứt hôn nhân.
“Con tôi còn quá nhỏ. Đáng ra, bé phải được lớn lên trong gia đình hạnh phúc. Mỗi lần nhìn con, tôi thấy thương vô cùng, cảm giác tội lỗi cứ vây lấy”, chị Linh tâm sự.
Ly hôn khi con tròn 16 tháng tuổi, chị Linh chưa đủ khả năng tài chính và tâm lý không ổn định. Thế nên, bố mẹ chồng đưa ra yêu cầu nếu chị mua được nhà ở TP.HCM thì mới được đón con về.
Thương con, không muốn bé chịu khổ cùng mình, chị Linh lựa chọn cho con sống cùng ông bà nội.
Để sớm đoàn tụ với con gái, chị Linh lao vào làm việc, vắt kiệt sức kiếm tiền mua nhà. Chị không còn thời gian suy nghĩ đến những chuyện tiêu cực mà chỉ ước có thật nhiều tiền.
Đó là chuỗi ngày chị làm việc xuyên đêm, rồi tranh thủ thời gian chạy sang nhà chồng cũ thăm con.
Vượt qua nghịch cảnh, chị Linh mua nhà lúc con gái 4 tuổi. Thời điểm đó, dịch bệnh bùng phát, ông bà nội của bé phải về miền Bắc. Do đó, bé thuận lợi đoàn tụ cùng mẹ.
Hiện tại, con gái đầu của chị Linh đã có thể giúp mẹ chăm em, làm việc nhà. Đặc biệt, cô bé rất hiểu chuyện và yêu thương mẹ thật nhiều.
Tâm sự mẹ bỉm sữa tập 206: Mẹ ra sức kiếm tiền mua nhà để đón con về đoàn tụ
Tôi hiện là một giám đốc sáng tạo của một công ty thời trang có tiếng và đích thị là một bà mẹ đơn thân. Do tuổi trẻ mải mê theo đuổi đam mê và học hành nên tốt nghiệp thiết kế thời trang trong nước tôi lại đi tu nghiệp học hỏi ở nước ngoài. Ngoảnh đi ngoảnh lại, số tuổi của tôi đã lên đến đầu 3 và mà chưa có một mảnh tình vắt vai. Tôi trở về nước ở tuổi 35 vì bố mẹ, gia đình luôn giục chuyện cưới xin. Tôi đầu quân cho công ty với vai trò một nhà thiết kế. Do có khả năng sáng tạo và chí phấn đấu trong công việc, tôi đã lên làm giám đốc sáng tạo chỉ trong vòng 3 năm. Có thể nói đường công danh, sự nghiệp của tôi đã thành công nhưng tôi vẫn là một phụ nữ thất bại vì gần 40 tuổi vẫn chưa có nổi tình yêu và gia đình cho riêng mình.
Xét về nhan sắc, tôi cũng thuộc diện khá, cao ráo ưa nhìn. Cũng có nhiều chàng trai theo đuổi nhưng khi còn trẻ tôi chỉ dồn tâm huyết cho việc học hành, công việc còn ở thời điểm hiện tại, những người tìm đến với tôi toàn những người đàn ông thuộc dạng thành đạt, nhiều tiền nhưng đã từng có gia đình. Thực lòng, tôi với lòng tự trọng và sự tự tin có thừa sẽ chẳng bao giờ chấp nhận làm tập hai, làm lẽ cho ai hết. Tôi thà ở vậy còn hơn.
![]() |
Tôi và Tuấn có những điểm tương đồng trong công việc và suy nghĩ |
Rồi năm ngoái, bộ phận tôi có nhân viên mới tên Tuấn. Cậu kém tôi 3 tuổi và tôi bị cuốn hút bởi vẻ đẹp trai, khả năng ăn nói và đặc biệt là tài năng của cậu ta. Tôi và cậu ta có những điểm tương đồng trong thiết kế và có lập luận gần giống nhau cho những kế hoạch của mình. Tôi thấy thú vị mỗi khi làm việc cùng cậu, hiểu quả công việc của chúng tôi rất cao nhưng đồng thời tình thần làm việc cũng chưa bao giờ uể oải. Tuấn vô tư, cởi mở khiến cho mỗi phút giây tôi ở cạnh cậu ta đều trôi qua nhanh chóng, nhẹ nhàng và hơn hết đọng lại trong tôi những dư âm, hình ảnh tốt đẹp. Chẳng hiểu tự khi nào, tôi luôn mang hình ảnh Tuấn trong đầu mình, luôn mong đến công ty để được gặp đôi mắt đắm say, huyền bí đó. Tôi chỉ nhận ra mình giành cho cậu ta quá nhiều tình cảm khi lien tiếp đem bóng dáng Tuấn đi vào những giấc mơ. Những giấc mơ đó làm tôi chợt rùng mình, tôi đã mơ về mái ấm hạnh phúc có tôi, Tuấn và những đứa trẻ. Giấc mơ tương tự thế chưaa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời tôi. Có lẽ, điều tôi ao ước chính là tình yêu của Tuấn.
Nhiều lần tôi đã từng cố gạt đi hình ảnh Tuấn, hình ảnh về cuộc sống hạnh phúc của chúng tôi nhưng chưa khi nào tôi làm được. Tôi biết sẽ chẳng bao giờ có chuyện tôi và Tuấn yêu nhau bởi giữa chúng tôi là bao nhiêu khoảng cách, rào cản. Liệu tuấn có chấp nhận tôi một người phụ nữ vừa là sếp, vừa hơn cậu 3 tuổi làm vợ mình không. Giả sử cậu ta chấp nhận thì gia đình cậu ta có lẽ cũng chẳng ưng lòng bởi tôi được biết, Tuấn là con một của một gia đình khá giả, nề nếp và truyền thống. Không biết đã bao lần tôi chợt nghĩ về điều này, rồi chợt buồn một mình. Do đã từng sống ở nước ngoài lâu năm nên tư tưởng của tôi rất thoáng, tôi đã quyết định tỏ tình cùng Tuấn và chấp nhận mọi quyết định của cậu ta.
Tôi hẹn Tuấn nói chuyện về tình cảm của mình ở môt không gian lãng mạn nên thơ, giao hòa giữa thiên nhiên, trời đất. Và niềm vui, hạnh phúc của tôi như vỡ òa khi Tuấn nói cậu cũng có tình cảm với tôi nhưng sợ tôi từ chối không giám thổ lộ. Tôi bất ngờ với những lòi nói của Tuấn và ùa vào lòng Tuấn chẳng nghĩ ngợi gì. Tôi đã có những tháng ngày hạnh phúc khi mọi ái ngại, lo lắng của tôi về nhưng rào cản vô hình đang hiển hiện trong mối tình của chúng tôi đều bị Tuấn gat phăng, xóa bỏ. Tôi miên man trong hạnh phúc với Tuấn suốt 3 tháng liền. Tôi mong muốn mối tình của chúng tôi kết thúc bằng một đám cưới vì tuổi tôi khi ấy đã 38, nhưng Tuấn đều tìm cách trì hoãn, việc đưa tôi về ra mắt gia đình, anh cũng khất lần, lỗi hẹn. Tôi mơ hồ nhận ra nỗi buồn của mình nhưng lại tự mê hoặc, ngu mị bằng lập luận, tình cảm của Tuấn với tôi luôn nồng nàn, mãnh liệt, anh bên tôi gần như full time của mình nhưng chưa khi nào gượng gạo. Và hơn hết, tôi tin vào tình yêu Tuấn giành cho mình.
6 tháng yêu nhau, tôi phát hiện mình có thai, làm mẹ ở cái tuổi này, tôi cũng lo lắng nhưng ước mơ đươc làm mẹ, làm vợ trong tôi đã chiến thắng những sợ hãi, lo toan đó. Tôi thông báo với Tuấn là có thai, nói anh tổ chức đám cưới, sau phút trầm ngâm, Tuấn trả lời chỉ muốn yêu tôi chứ không muốn tôi mang thai con, tuổi tôi đã lớn, nếu mang thai chứa đựng biết bao nguy hiểm, bệnh tật. Anh không muốn tôi sinh ra đứa con bệnh tật, lại càng không muốn ràng buộc mình vào cuộc hôn nhân mà hi vọng về những đứa con thông mình khỏe mạnh chẳng chút khả quan. Tim tôi vỡ òa, đau nghẹn, tôi cố cắn chặt môi mình để khỏi bật khóc trước mặt anh. Tôi nhận ra những gì mình nghĩ, mình thấy chỉ là ngộ nhận mà thôi. Tôi hứa với Tuấn sẽ phá bỏ thai không ràng buộc gì anh hết. Nhưng tôi không đành bỏ đi sự sống đang hình thành trong mình, tôi khao khát đươc làm mẹ. Rồi Tuấn cũng chẳng liên lạc với tôi nữa, những buổi gặp thưa dần và 1 tháng sau ngày tôi có thai, anh đã chuyển công tác sang cơ quan khác. Tôi ê chề nhận ra mình đã bị anh lừa phỉnh, lòng tôi đau lắm, tôi khóc chẳng biết bao lâu, cho đến sưng mọng hai mắt và quyết định sẽ sinh con một và nuôi con một mình. Tôi cũng xin chuyển công tác vào Nha Trang và may mắn sinh được đứa con trai khỏe mạnh, thông minh mà không cần tới người cha người chồng như Tuấn. Thực lòng, ngày một mình xách đồ vào bệnh viện sinh con, tôi tủi thân, đau đớn khi nhìn những người chồng đưa vợ đi đẻ, sốt sắng lo lắng vì sự an toàn của vợ con mình. Còn tôi, chỉ bơ vơ, thui thủi. Nhưng lạ thay, tôi chẳng chút hối hận, chưa một lần oán trách Tuấn. Tôi luôn nhớ tới anh như một ký ức đẹp và thầm cảm ơn vì những niềm vui, hạnh phúc anh mang đến cho cuộc đời tôi.
Con trai tôi giờ đã 2 tuổi, đã bi bô gọi mẹ và trộm vía rất thông mình. Tôi không nhận được bất thông tin, sự hổi han nào của Tuấn, cũng như việc tôi giữ lại con anh cũng chẳng hề hay biết. Tôi sợ phải đối diện với thái độ, khuôn mặt anh khi biết tôi dấu anh một mình làm mọi chuyện. Tôi muốn để quá khứ ngủ yên và tìm cho con người cha mới, nhưng lại chẳng thể vì lòng tôi luôn hướng về Tuấn, về người “phi công trẻ” đem đến cho tôi đau buồn, hạnh phúc. Và vị trí của anh trong lòng tôi chẳng thể thay đổi khi con trai lớn lên và giống anh như hai giọt nước. Tôi nhìn con và nghĩ thầm cảm ơn Tuấn, mang đến cho tôi niềm vui, hạnh phúc không thể nào đong đếm được.
(Theo Congluan)
" alt="Bị nhân viên trẻ lừa tình, một mình sếp vác bụng đi sinh con"/>Bị nhân viên trẻ lừa tình, một mình sếp vác bụng đi sinh con
Chị rất nhạy cảm và hiểu rõ sự thay đổi của cơ thể. Thế nên, chu kỳ kinh nguyệt chỉ chậm đúng 1 ngày, chị đã cảm nhận được mình đậu thai.
Ngay lập tức, chị đi mua que thử và mừng rỡ khi linh cảm của mình đã đúng. Để chắc chắn hơn, chị tự đến phòng khám gần nhà để kiểm tra thêm lần nữa.
“Bác sĩ chẩn đoán thai nhi còn quá nhỏ, cần chờ thêm 6-8 tuần để khẳng định phôi phát triển hay không”, chị Linh thuật lại.
Chị Linh không thông báo ngay cho chồng, âm thầm lên mạng tìm hiểu cách ăn uống, đi đứng… tốt cho thai nhi. Chị dự định, thai nhi ổn định sẽ báo tin vui cho chồng và hai bên gia đình.
Tuy nhiên, đúng dịp đó, chị Linh cùng cả nhà chồng về quê ăn Tết. Tất cả cùng nằm chung một phòng trên tàu hỏa.
Trong lúc sắp xếp hành lý, chị Linh làm rơi que thử thai xuống sàn. Mẹ chồng chị nhặt được que và hỏi con dâu. Vì vậy, chị đành thông báo sớm với cả nhà.
Chị Linh nói, bản thân may mắn khi có một thai kỳ không mệt mỏi, không thèm ăn. Gần ngày dự sinh, chị được bác sĩ thông báo có dấu hiệu sắp sinh và yêu cầu nhập viện. Tuy nhiên, chị dự đoán mình chưa sinh, nhất quyết về nhà ngủ.
Chị Linh kể: “Tôi không biết tại sao lúc đó lại tự tin như thế. Có lẽ, linh cảm của người mẹ thường chính xác”.
5h sáng ngày hôm sau, chị Linh thức dậy, tắm rửa, thay quần áo, chuẩn bị vật dụng thiết yếu và bắt đầu hành trình đi sinh.
Mua nhà mới được đón con
Dù trải qua thai kỳ khỏe mạnh, suôn sẻ nhưng chị Linh phải đối diện thử thách là những cơn đau đẻ quằn quại.
Lần đầu sinh con, chị Linh không rõ những phương pháp sinh con không đau. Thế nên, bác sĩ tư vấn phương pháp gây tê ngoài màng cứng để “đẻ không đau” thì chị tự tin từ chối.
“Lúc bác sĩ tư vấn, tôi không thấy đau nên nghĩ không cần thiết phải tiêm. Thế nhưng, ngay sau đó, tôi bắt đầu cảm nhận được những cơn đau khủng khiếp ập đến. Đúng như các bà các mẹ hay bảo là đau đến mức cầm thanh giường vắt ra nước”, chị Linh chia sẻ.
Vượt cạn an toàn, chị Linh được nhà mẹ đón về quê chăm sóc trọn 6 tháng. Em bé ngoan ngoãn, dễ nuôi và hay cười.
Hạnh phúc làm mẹ chưa được bao lâu, chị Linh phải đối diện với những xáo trộn của cuộc sống. Qua đấu tranh tâm lý, chị quyết định chấm dứt hôn nhân.
“Con tôi còn quá nhỏ. Đáng ra, bé phải được lớn lên trong gia đình hạnh phúc. Mỗi lần nhìn con, tôi thấy thương vô cùng, cảm giác tội lỗi cứ vây lấy”, chị Linh tâm sự.
Ly hôn khi con tròn 16 tháng tuổi, chị Linh chưa đủ khả năng tài chính và tâm lý không ổn định. Thế nên, bố mẹ chồng đưa ra yêu cầu nếu chị mua được nhà ở TP.HCM thì mới được đón con về.
Thương con, không muốn bé chịu khổ cùng mình, chị Linh lựa chọn cho con sống cùng ông bà nội.
Để sớm đoàn tụ với con gái, chị Linh lao vào làm việc, vắt kiệt sức kiếm tiền mua nhà. Chị không còn thời gian suy nghĩ đến những chuyện tiêu cực mà chỉ ước có thật nhiều tiền.
Đó là chuỗi ngày chị làm việc xuyên đêm, rồi tranh thủ thời gian chạy sang nhà chồng cũ thăm con.
Vượt qua nghịch cảnh, chị Linh mua nhà lúc con gái 4 tuổi. Thời điểm đó, dịch bệnh bùng phát, ông bà nội của bé phải về miền Bắc. Do đó, bé thuận lợi đoàn tụ cùng mẹ.
Hiện tại, con gái đầu của chị Linh đã có thể giúp mẹ chăm em, làm việc nhà. Đặc biệt, cô bé rất hiểu chuyện và yêu thương mẹ thật nhiều.
Tâm sự mẹ bỉm sữa tập 206: Mẹ ra sức kiếm tiền mua nhà để đón con về đoàn tụ