您的当前位置:首页 > Công nghệ > Truyện Lớp Vỏ Bọc 正文

Truyện Lớp Vỏ Bọc

时间:2025-01-17 00:11:09 来源:网络整理 编辑:Công nghệ

核心提示

Bước vào tháng tư,ệnLớpVỏBọmấy giờ việt nam đá bình minh càng ngày càng sớm.Hơn bảy giờ sáng, Mạnh Cmấy giờ việt nam đámấy giờ việt nam đá、、

Bước vào tháng tư,ệnLớpVỏBọmấy giờ việt nam đá bình minh càng ngày càng sớm.

Hơn bảy giờ sáng, Mạnh Chiêu ra khỏi tòa nhà cục thành phố, bị ánh mặt trời chiếu híp mắt lại.

Tối hôm qua Mạnh Chiêu trực ban, hôm nay thay phiên nghỉ ngơi. Nói là trực ban, thật ra chỉ ngủ một đêm trong phòng trực ban, an ninh trật tự của thành phố Minh Đàm tốt đẹp gần một tháng qua, hiếm khi xảy ra tình huống đội hình sự xuất cảnh vào nửa đêm.

Điện thoại rung lên, có tin nhắn đến: “Anh, em còn một trạm nữa là tới, anh đã xuất phát chưa?”

Tin nhắn của Mạnh Nhã Thù – em gái Mạnh Chiêu gửi đến, Mạnh Chiêu vừa đi về phía bãi đậu xe, vừa gõ ba chữ trên màn hình: “Vẫn chưa muộn.”

Gửi tin nhắn xong, anh đi đến bên cạnh xe của mình, kéo cửa xe ra, ném điện thoại vào ghế lái phụ. Mạnh Chiêu không vội vã ngồi vào ngược lại đứng thẳng người và ngước mắt nhìn về tòa nhà cách đó không xa.

Không biết từ khi nào, anh bắt đầu cảm thấy có ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình như hình với bóng. Trên đoạn đường ngắn vừa đi vừa gửi tin nhắn, anh lại nhận ra sự tồn tại của ánh mắt kia.

Phán đoán bằng cảm giác, ánh mắt kia nhìn từ phía tòa nhà đó, nhưng bởi vì khoảng cách hơi xa, nên Mạnh Chiêu không thể nào phân biệt rõ phương hướng cụ thể.

Chẳng lẽ là đồng bọn của phần tử phạm tội nào đó định trả thù? Mạnh Chiêu suy đoán khả năng này. Trong bảy năm từ khi tốt nghiệp đến bây giờ, anh vẫn luôn làm việc trong đội điều tra hình sự, tham gia phá các vụ án lớn án nhỏ đếm không xuể, nếu thật sự có ai tìm đến cửa trả thù, ngọn nguồn này cũng không dễ điều tra.

Nhưng, nếu thật sự là trả thù, người này cũng giữ được bình tĩnh quá đấy, ánh mắt này xuất hiện từ lúc nào nhỉ? Mạnh Chiêu không nhớ rõ thời gian cụ thể, nhưng nói ít cũng phải mấy tháng rồi.

Mạnh Chiêu từng được huấn luyện chống theo dõi, lại có tài năng hạng nhất ở phương diện này, độ nhạy cảm về ánh mắt con người rất cao. Cũng vì như thế, mới đầu cái nhìn này khiến anh cảm thấy cực kỳ bực bội, như gai đâm vào lưng, đến nỗi anh đã lục những hồ sơ vụ án mình tham gia phá án trong những năm này, song không tìm được đầu mối gì. Đến bây giờ, anh thậm chí đã hơi tập mãi thành quen với ánh mắt này.

“Nhìn gì thế?” Một chiếc xe dừng lại bên cạnh, đồng nghiệp kỹ thuật hình sự Trương Triều bước xuống xe, nhìn qua tòa nhà đó theo ánh mắt của anh, “Sao vậy? Muốn mua nhà ở đó hả?”

Đây chắc chắn là một câu trêu chọc, là một khu dân cư cao cấp có vị trí đẹp nhất, tương lai tốt nhất thành phố này, giá nhà ở tiểu khu Ngự Hồ Loan mấy năm gần đây cũng tăng mạnh. Với mức tiền lương hiện tại của Mạnh Chiêu, xem chừng phải không ăn không uống làm đến khi về hưu mới có thể mua được một căn nhà.

“Bán em đi có thể mua được không?” Mạnh Chiêu thu hồi tầm nhìn, cười một tiếng.

“Được chứ,” Trương Triều ra dáng quan sát Mạnh Chiêu từ trên xuống dưới, “Với dáng vẻ này của đội phó Mạnh, một căn hộ sang trọng[1] có là gì, nhìn thấy khu biệt thự kia không.” Trương Triều giơ tay chỉ, “Chú em tôi đoán giá cho chú, không lấy được một biệt thự xem như chú thiệt thòi.”

[1]

“Lượn đi.” Mạnh Chiêu cười mắng một câu, “Gần đây kỹ thuật hình sự rảnh lắm đúng không?”

“Đúng vậy, này, nói thật nhá,” Trương Triều khóa xe, đến khoác bả vai Mạnh Chiêu, “Sau khi chú chuyển đội trưởng chính tiền lương hẳn là có thể tăng lên nhỉ, lão Từ đã quan sát chú nửa năm rồi, vẫn không yên tâm à?”

“Em đâu đoán được tâm tư của ông ấy.” Mạnh Chiêu thấp người ngồi vào trong xe, khởi động xe rồi nói, “Em đi đây, còn phải đến trạm xe đón Tiểu Thù.”

“Em gái chúng ta về rồi à?” Trương Triều cao giọng lên, hô đằng sau đuôi xe Mạnh Chiêu, “Khen người ta chưa?”

“Định có ý với em gái em?” Mạnh Chiêu ngồi trong xe liếc anh ta một cái, “Mấy cô bạn gái khác của anh đồng ý?”

“Ê, nói lời này, đừng đổ oan cho anh…”

Mạnh Chiêu cười một tiếng, không trả lời lại nữa, và lái xe đi. Trương Triều đứng tại chỗ bị phun khói ô tô đầy mặt.

Với tư cách là bạn bè có giao tình mấy năm, Mạnh Chiêu biết rất rõ tính Trương Triều – Trương Triều là người phụ trách đứng đầu của phòng kỹ thuật hình sự, mặc dù kỹ thuật rất đỉnh, lại là tay chơi chính cống, bạn gái cũ xếp hàng có thể tạo thành một đội hình sự trinh sát, thế mà mỗi một người sau khi chia tay với anh ta đều giao tiếp hòa thuận với anh ta. Cũng là một loại bản lĩnh.

Đang là giờ cao điểm đi làm buổi sáng, hai hàng xe rõ ràng dừng ở chỗ đèn xanh đèn đỏ của ngã tư đường.



Tính ra, khu Hoài An cũng mới phát triển như vậy mấy năm gần đây. Năm năm trước, nơi này vẫn được xem là khu vực biên giới thành phố Minh Đàm. Từ sau khi tin tức chính quyền thành phố muốn chuyển đến Hoài An, nơi này đã trở thành một miếng bánh thơm ngon của thành phố Minh Đàm, giá nhà cũng tăng lên theo đó. Đến năm ngoái sau khi chính quyền thành phố, cục thành phố lần lượt ổn định, giá nhà ở đây đã nhất kỵ tuyệt trần[2], ngồi tít trên cao quan sát cả thành phố Minh Đàm.

[2]

Có điều, phát triển khu mới luôn kèm theo xây dựng rầm rộ, khắp cả khu Hoài An có thể thấy được tòa nhà mới xây, còn có rất nhiều tiểu khu cũ kỹ đã bị viết chữ “Phá” lên, chờ đợi số phận bị phá dỡ ập xuống bất cứ lúc nào.

Mười mấy chiếc xe kẹt ở đầu đường chờ đi qua đèn xanh đèn đỏ, Mạnh Chiêu không có nhiều nhẫn nại, anh đánh tay lái rẽ phải vào một con đường nhỏ, đi tắt qua những con đường gần đó quanh co lái đến trạm đường sắt cao tốc.

Mạnh Chiêu thuộc tất cả tuyến đường ở thành phố Minh Đàm như lòng bàn tay, chuyện này cũng nhờ kinh nghiệm hai năm trước anh làm ở phòng cảnh sát giao thông thành phố. Lúc ấy Mạnh Chiêu đang trong quá trình đuổi bắt phần tử phạm tội, bởi vì ra tay mạnh quá suýt nữa phạm sai lầm. Trong cơn nóng giận, cục trưởng Từ đã điều anh đến Cục quản lý giao thông bên cạnh giúp đỡ cảnh sát giao thông duy trì trật tự giao thông trong một tháng.