Kèo vàng bóng đá Aston Villa vs West Ham, 23h30 ngày 26/1: Khó tin The Hammers
本文地址:http://profile.tour-time.com/html/47f594295.html
版权声明
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
Nhận định, soi kèo Lazio vs Fiorentina, 02h45 ngày 27/1: Bảo toàn trong Top 4
Thế nhưng, nhìn vào quyển học bạ sáng láng những điểm số cao vời vợi của con, nếu là người ngoài, chắc hẳn ai cũng nghĩ con tôi học rất giỏi. Chỉ có tôi là hiểu học lực thực sự của con mình tới đâu, khác xa điểm số trong học bạ.
Tôi cũng không hiểu tại sao các thầy cô phải làm thế để làm gì? Vì bệnh thành tích ư? Hay vì vợ tôi là trưởng ban đại diện cha mẹ học sinh nên các cô mới nâng điểm? Cá nhân tôi tôi không muốn và rất ghét sự ru ngủ kiểu "điểm số đẹp học bạ" đó.
Đến ngày đăng ký thi vào 10, tôi hỏi con "đăng ký nguyện vọng 1 vào trường A chứ?". Con bảo "không tự tin, nên chọn vào trường C" (vì xác định điểm trường C sẽ thấp hơn nhiều so với trường A). Đương nhiên là tôi không can thiệp vào quyết định của con.
>> Bài học miễn học phí của Nhật Bản
Rồi ngày thi cũng đến. Tôi đưa con đến điểm thi, nhìn nét mặt từ phụ huynh đến học sinh, ai cũng căng thẳng, cộng thêm cái nắng nóng oi nồng của mùa hè, cảm tưởng như ngay cả cha mẹ cũng đang đi thi vậy. Lắng nghe các bậc phụ huynh đưa con đi thi bàn luận, mong chờ, than vãn, tôi thấy có một điểm chung, đại loại là "nếu không đỗ vào cấp ba, con tôi không biết làm gì?".
Khi báo điểm, tôi cũng buồn và có chút hụt hẫng vì con tôi không đỗ nguyện vọng một (trường cách nhà 2 km). Nhưng cũng may con vẫn đỗ nguyện vọng hai (trường cách nhà 11 km). Trong khi đó, tôi biết ngoài kia còn rất nhiều học sinh thậm chí không vào được trường công, buộc phải vào học trường tư hoặc trung tâm Giáo dục thường xuyên để tiếp tục nuôi hy vọng vào con đường học vấn.
Qua câu chuyện này của mình, tôi mong rằng Bộ Giáo dục & Đào tạo sớm phối hợp với Bộ Lao động Thương binh & Xã hội để triển khai thực hiện có hiệu quả Đề án "Giáo dục hướng nghiệp và định hướng phân luồng học sinh trong giáo dục phổ thông giai đoạn 2018-2025". Đó là giải pháp hữu hiệu nhất để giảm tải cho áp lực xã hội xung quanh câu chuyện thi cử như hiện nay.
Phat Tai QY
>> Quan điểm của bạn thế nào? Gửi bài tại đây. Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net.
">'Nếu thi trượt cấp ba, con tôi không biết làm gì?'
Với runner, theo Ruffwear, việc cho chú chó cưng tham gia vào các bài chạy easy mang lại một số lợi ích sau.
Chạy cùng chó cưng
Mỗi người một ý kiến và tôi thấy ý nào cũng hợp lý, khách quan. Tuy nhiên mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, việc lo hậu sự cho người thân qua đời nên tùy thuộc vào quan điểm, điều kiện kinh tế của từng gia đình.
Gia đình nào đông con, kinh tế ổn định có thể làm ma chay, xây lăng mộ tươm tất cho người mất. Gia đình nào điều kiện khó khăn hoặc ít con, cháu để lo phần hương hỏa có thể làm ma chay, xây mộ đơn giản hoặc hỏa thiêu.
Với bản thân tôi, dù kinh tế vững vàng hay chưa dư giả nhưng với người thân đã khuất tôi không bao giờ so đo, tính toán.
‘Sống cái nhà - già cái mồ’ là quan niệm đã ăn sâu vào máu thịt của người Việt từ xa xưa. Ông cha ta cho rằng, khi còn sống con người phải phấn đấu xây được một mái nhà khang trang, tử tế để sinh hoạt.
Khi chết đi, người mất cũng phải được an táng ở một nơi khang trang, đẹp đẽ. Người xưa cũng cho rằng, có như vậy mới khiến người cõi âm thanh thản nơi chín suối, con cháu làm ăn mới phát tài phát lộc.
Không chỉ vậy, nhiều gia đình còn quan niệm ‘cuộc sống trần gian chỉ là tạm gửi, cuộc sống bên kia thế giới mới là vĩnh cửu’ vì vậy họ không tiếc thời gian, công sức đầu tư ‘chốn ở’ cho thế giới bên kia ngay từ khi còn sống.
Gia đình tôi có 3 người con, 2 trai và 1 gái. Ngày trước, bố tôi đi chiến trường và hi sinh. Mẹ tôi không đi bước nữa, một mình nuôi 3 con khôn lớn. Bà vừa làm ruộng vừa quần quật buôn bán ở chợ để đủ tiền lo cho các con ăn học.
Nghĩ lại hình ảnh ngày thơ ấu - mẹ tôi về nhà khi trời sập tối, cái dáng gầy gầy ngoài cửa với một xe đầy hàng hóa, đến giờ vẫn khiến tôi cay mắt.
Bà cứ cặm cụi, chịu thương chịu khó như vậy đến khi chúng tôi lớn lên. Ngày mẹ còn sống, kinh tế của ba anh em chưa dư giả nên không báo đáp bà được nhiều.
Khi bà mất, chúng tôi cũng không xây được cho bà nấm mộ khang trang. Đó là điều khiến tôi day dứt suốt bao năm. 10 năm sau, kinh tế các con ổn định, ngày cải táng cho mẹ, 3 anh em chúng tôi ngồi lại để bàn bạc.
Chẳng ai bảo ai, các anh em đều nhất trí xây cho bà một ‘mái nhà’ thật tử tế để tỏ lòng hiếu kính của các con.
Nay mộ của mẹ tôi nổi bật giữa nghĩa trang của địa phương với chi phí không dưới vài trăm triệu. Xây được 'chỗ ở' mới cho mẹ, anh em tôi thở phào nhẹ nhõm.
Sau này tôi không ép các con mình xây mộ lớn cho mình nhưng tôi muốn chúng nhìn vào đó để biết về lòng hiếu thảo, biết ơn công sinh thành dưỡng dục của cha mẹ.
Vì vậy, xin các bạn đừng tranh cãi về việc cải táng như thế nào mà làm người đã khuất đau lòng. Xin các bạn hãy tùy vào hoàn cảnh gia đình, quan niệm của từng nhà để có quyết định hợp lòng nhất.
Bài viết trên thể hiện quan điểm riêng của độc giả. Bạn nghĩ gì về quan điểm này? Hãy gửi ý kiến của mình bằng cách viết bình luận bên dưới bài hoặc gửi về địa chỉ mail: [email protected]. Những ý kiến hay sẽ được biên tập và đăng tải trên báo VietNamNet. Trân trọng cảm ơn!">‘Xây mộ càng to càng thể hiện lòng hiếu thảo sâu đậm’
Nhận định, soi kèo Estoril vs Vitoria Guimaraes, 22h30 ngày 26/01: Khó phân thắng bại
Thân hình đồng hồ cát của Mai Sương khiến bao nàng mơ ước.
Mặc đồ bơi đi gym?
Nguyễn Mai Sương (sinh năm 1992) là gương mặt mới của 'Hội gái xinh Instagram'. Loạt ảnh cô nàng quyến rũ bên siêu xe thu hút sự chú ý của cộng đồng mạng.
Mai Sương sở hữu khuôn mặt khả ái và vóc dáng nóng bỏng. Dù chỉ cao 1,6m nhưng cô có số đo hình thể chuẩn mẫu 85-60-92cm.
Mai Sương có phong cách tập gym, yoga khá táo bạo và cô dành rất nhiều thời gian trong ngày cho việc rèn luyện hình thể. Đáng nói nhất chính là việc cô mặc bikini đi đấm bốc.
Hình ảnh này của cô khiến cho bạn bè cũng như người hâm mộ phải đặt câu hỏi "vì sao lại mặc bikini?'. Trước rất nhiều câu hỏi được đặt ra, Mai Sương có chia sẻ ngắn, vì phòng tập ngay cạnh hồ bơi nên cô tranh thủ thả dáng bên bao cát tập boxing.
Bức hình khiến cô bị hiểu lầm mặc bikini đi tập gym.
Mai Sương từng chia sẻ, cô dành 90 phút mỗi ngày để tập thể dục bao gồm gym và yoga cùng huấn luyện viên để có body chuẩn từng centimet.
Trang phục Mai Sương lựa chọn đa phần là tối màu, đơn sắc thể hiện cá tính thời trang của chính cô.
Mai Sương có thói quen mặc đồ tập tối màu và đơn sắc. Ở khoảnh khắc đời thường, màu đen cũng là sắc màu "chiếm đất" nhiều trên Instagram của cô.
Bên cạnh việc chi tiền thuê huấn luyện viên thể hình hướng dẫn, Mai Sương có thái độ rất nghiêm túc khi tập.
Không mặc áo lót khi tập yoga
Mai Sương không ngại bỏ quên áo lót khi tập yoga. Cô chỉ mặc độc chiếc áo phông siêu mỏng bên ngoài cùng quần tập 5cm, ôm sát cơ thể. Lựa chọn này không sai.
Khi tập yoga, bạn hoàn toàn có thể bán nude hoặc nude, tùy lựa chọn mỗi người. Tác dụng của việc này chính là cảm nhận cơ thể một cách rõ ràng nhất, tự tin khi thấy những khiếm khuyết cơ thể và cải thiện chúng từng ngày nhờ luyện tập. Bên cạnh đó, sự tiết chế quần áo khi tập yoga giúp khí huyết cơ thể lưu thông tốt hơn.
Tuy nhiên, việc cô đăng hình trên trang cá nhân với trang phục tập luyện như vậy lại khiến nhiều người nhận xét là quá táo bạo.
Mai Sương không ngại bỏ quên áo lót khi tập yoga.
Mai Sương có phong cách thời trang siêu táo bạo, đôi khi khiến người nhìn hiểu lầm. |
Hot girl sân bóng chày Hàn Quốc mắc lỗi thời trang kém duyên.
">Mặc bikini đi tập gym, cô gái Việt gây tò mò trên Instagram
Theo đó người điều khiển các phương tiện trên để chở khách hay hàng hóa phải đăng ký với UBND phường, xã, thị trấn để xác nhận đóng dấu vào Thẻ hoạt động vận chuyển. Thẻ này do tổ chức, cá nhân tự in ấn theo mẫu.
Hà Nội dự kiến cấp thẻ hành nghề cho xe ôm
Cách đây 25 năm, Barry Neild lên đường đi du lịch theo đường bộ từ phía bắc nước Anh đến Morocco chỉ với vỏn vẹn 100 USD trong túi.
Mục tiêu của tôi, mà đến giờ không nhớ nổi vì sao làm vậy, là tìm đến sa mạc. Tôi không biết chắc sa mạc nằm ở đâu hay làm thế nào để đến đó. Nhưng với kế hoạch không hoàn hảo này, tôi hy vọng sẽ có nhiều niềm vui trên đường đi.
Tôi thực sự đã tìm được niềm vui, nhưng trong vài tuần sau đó, tôi cũng bị trộm đồ, hành hung và lừa đảo. Dù vậy, có lẽ một phần vì đã gặp những điều như thế, tôi vẫn coi đó là một trong những chuyến đi đáng nhớ của cuộc đời.
Bị đánh ở Paris
Điểm dừng đầu tiên là Paris (Pháp). Không đủ tiền thuê phòng ngủ qua đêm, cũng chẳng kiếm được chỗ dựng lều, kế hoạch của tôi là khám phá thành phố trong một ngày, sau đó đi tàu đêm rời khỏi đây.
Đó là ngày đầu tiên trong chuyến phiêu lưu nước ngoài nên tôi rất phấn khích. Trước khi có vé máy bay giá rẻ, đi du lịch bất cứ nơi nào ở châu Âu vẫn là một viễn cảnh kỳ lạ. Tôi hít thở không khí không mấy trong lành của Paris và tận hưởng những khoảnh khắc trẻ trung, sống động.
Khi tôi bước vào một trạm tàu điện ngầm với tấm vé nắm chặt trong tay, một người đàn ông Pháp tiếp cận và hỏi xin tôi thuốc lá bằng tiếng Pháp. Mừng rỡ vì anh ta nhầm tôi với người bản địa, tôi đáp lại lịch sự bằng ngôn ngữ nước bạn: “Xin lỗi. Tôi không hút thuốc”.
Anh ta bất ngờ lùi một bước rồi tung cú đá vòng cầu kép gần như hoàn hảo khiến tôi văng ra xa. Một số hành khách khác chỉ lặng lẽ bước qua tôi. Tôi đứng dậy, bật khóc và bỏ chạy trước khi anh ta kịp có hành động tấn công nào khác.
Sự tự tin mỏng manh của tôi đã tan vỡ. Ngay lúc đó, tôi cảm thấy đơn độc và tuyệt vọng. Tôi đã làm gì vậy? Tại sao tôi cố gắng đi du lịch đến Morocco? Tôi cảm thấy mình là kẻ phiêu lưu ngu ngốc nhất châu Âu.
Neild có tấm vé tàu hỏa có thể sử dụng ở Pháp, Tây Ban Nha, Morocco, nhưng chi phí ăn uống và chỗ ở rất hạn hẹp. |
Không còn gì lưu luyến ở Paris, tôi đến nhà ga và lên một chuyến tàu đi về phía nam.
Đôi khi những chuyến đi kéo dài và chậm chạp. Đôi khi các toa tàu quá đông. Đôi khi nhà vệ sinh trông thật khủng khiếp.
Nhưng sự kết hợp của nhà ga, xe lửa và đường ray tạo nên cảm giác phiêu lưu vượt thời gian. Đó là một thế giới riêng rất lý thú.
Sự thất vọng của những tên trộm
Khi phong cảnh nước Pháp đã ở lại phía sau, nhiệt độ thì càng nóng hơn, tôi một lần nữa say sưa trong khung cảnh trước mắt.
Ở Barcelona (Tây Ban Nha), do thiếu khu cắm trại ở trung tâm thành phố, tôi thuê một chiếc giường trong nhà nghỉ gần đại lộ Las Ramblas. Đó là thời điểm 3 năm sau khi thành phố đăng cai Thế vận hội Mùa hè, chi phí vẫn tương đối rẻ.
Tôi đã dành vài ngày dạo chơi loanh quanh và ăn bánh sandwich phô mai rẻ tiền, giống như một du khách sành điệu.
Sau đó, tôi lại lên kế hoạch cho chuyến đi xuyên đêm tới Madrid để tiết kiệm tiền. Nhưng khi màn đêm buông xuống, tôi được người gác tàu cho biết mình không thể lên tàu mà không đặt chỗ từ nhiều tiếng trước.
Tôi không có nơi nào để đi và không đủ tiền thuê một căn phòng. Trong thời đại còn sử dụng chi phiếu cho khách du lịch, tôi không có cách nào chi trả ở Tây Ban Nha ngoài giờ ngân hàng làm việc.
Tôi có thẻ ATM cho trường hợp khẩn cấp, nhưng nó chỉ hoạt động ở một quốc gia khác, như Bỉ.
Sau khi bị hành hung ở Paris, Neild tiếp tục gặp vận xui ở Barcelona. |
Tôi kiểm tra ba lô của mình và quay trở lại đại lộ Las Ramblas. Trong khi suy tính điều làm tiếp theo, tôi được một người đàn ông Tây Ban Nha tiếp cận hỏi đường. Đó là cách đánh lạc hướng kinh điển, trong khi đồng bọn của anh ta đứng sau trộm hành lý của tôi.
Lần này tôi không khóc. Mất mát lớn nhất là chính chiếc túi. Tôi tự an ủi mình bằng cách tưởng tượng đám trộm tụ tập bên đường và cãi vã về sự thảm hại của những gì chúng vừa cướp được: Một cặp kính râm giá rẻ, vài lọ kem chống nắng từ thương hiệu bình dân và một cuốn sách.
Lúc này, kế hoạch A là lẻn vào nhà nghỉ cũ và tìm một giường trống. Tôi sẽ cố đi qua quầy tiếp tân, nhưng chủ nhà sẽ đuổi theo, lôi cổ tôi ra ngoài đường.
Kế hoạch B là ngủ qua đêm tại một trong những công viên của thành phố. Nhưng phương án này nhanh chóng bị loại bỏ.
Chỉ còn lại kế hoạch C. Đêm hôm đó và hầu hết ngày hôm sau, tôi lang thang trên đường phố. Tối hôm đó tôi trở lại nhà ga, đặt chỗ và bước lên chuyến tàu cuối cùng rời khỏi Barcelona.
Ở Madrid, hình như tôi đã khám phá một bảo tàng nghệ thuật và ăn thêm nhiều chiếc sandwich phô mai rẻ tiền. Sau đó, tôi lại đi về hướng nam, lần này tới Granada - một thành phố lịch sử, nơi tọa lạc Cung điện Alhambra ngoạn mục.
Neild tham quan Alhambra - cung điện theo kiến trúc Moorish có có tuổi đời hàng thế kỷ ở Tây Ban Nha. |
Lòng tốt từ những người xa lạ
Chỉ đến khi đặt chân tới nhà ga Granada trong buổi bình minh, tôi mới nhận ra đó là khởi đầu của cuối tuần. Không có ngân hàng nào mở cửa. Và một lần nữa, tôi không có tiền mặt hoặc bất cứ nơi nào để trú ngụ.
Những điều xảy ra tiếp theo, đến tận bây giờ, vẫn là một trong những điều thú vị nhất tôi từng trải qua.
Trên tàu, tôi tâm sự với một sinh viên người Chile về tình trạng khó khăn hiện tại. Cô ấy mời tôi đến nơi ở của những người bạn Tây Ban Nha quen qua thư mà mình đang đến thăm ở Granada.
Cô ấy thậm chí chưa từng gặp họ trước đó. Nhưng khi cô ấy hỏi liệu tôi có thể dựng lều trong vườn của họ hay không, họ mời tôi vào nhà và cho tôi ngủ trên ghế sofa.
Nhóm sinh viên tốt bụng cho Neild một chiếc ghế sofa để ngủ, cùng với thức ăn và đồ uống ở thị trấn Granada, Tây Ban Nha. |
Không chỉ vậy, trong 3 ngày tiếp theo, họ mời tôi ăn, uống bia và làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi. Thậm chí, khi tôi có ý muốn gửi chút chi phí ăn ở vài ngày qua khi ngân hàng mở cửa trở lại, họ kiên quyết từ chối.
Tôi vẫn còn cảm kích trước sự hiếu khách của họ. Những năm qua, tôi cố gắng giúp đỡ nhiều người khác. Mặc dù vậy, tôi không thể tưởng tượng bản thân có thể mời một gã như mình của năm 24 tuổi vào nhà. Tất nhiên, không phải vì mái tóc.
Điểm dừng chân tiếp theo là Algeciras - thị trấn cảng nhộn nhịp với kiến trúc Moorish. Đây là nơi phà chở khách qua eo biển Gibraltar đến cảng Tangier của Morocco.
Sự sợ hãi bắt đầu xuất hiện. Tôi đã không chuẩn bị tinh thần cho những gì trải nghiệm ở Pháp và Tây Ban Nha, nhưng ít nhất tôi còn có hành trình xe lửa để quay trở lại. Trong phần tiếp theo của hành trình, ngay cả lịch trình tàu chạy cũng sẽ là bí ẩn.
Neild tại một nhà trọ giá rẻ ở Morocco, nơi nhiều khách du lịch ở chung để tiết kiệm chi phí. |
Mạo hiểm
Buổi tối trước khi lên thuyền, tôi gặp 2 cô gái cũng đến từ miền bắc nước Anh. Họ dường như thương hại một gã có vẻ ngoài thảm hại và nhường cho tôi chiếc giường dự phòng trong phòng khách sạn mà mình thuê.
Trong suốt phần còn lại của chuyến đi, tôi cũng kết bạn với một vài cặp vợ chồng hào phóng, nhường cho tôi chiếc giường dự phòng trong căn phòng của họ.
Thành phố Tangier thật dữ dội. Tôi bị một người bán hàng đeo bám và dọa dẫm hàng giờ, cho đến khi tôi cắt đuôi anh ta tại một quán cà phê.
Khi màn đêm buông xuống, tôi trả tiền trước cho một khách du lịch khác để share căn phòng người đó đã thuê. Hóa ra, đó là một ký túc xá tồi tàn, chỉ có những tấm nệm rách.
Dù bị lừa, tất cả đành chấp nhận. Thậm chí, chiếc vòi hoa sen tệ đến mức không ai trong chúng tôi dám sử dụng.
Wouter và Marie-Odile - cặp vợ chồng người Hà Lan - nằm trong số người giúp đỡ Neild trong chuyến đi. |
Ngày nay, Morocco có những chuyến tàu liên tỉnh nhanh và hiện đại. Nhưng vào năm 1995, chúng cũ kỹ, chậm chạp và thơ mộng - không tính nhà vệ sinh. Giữa các trạm dừng, mùi thức ăn, trà bạc hà và không khí nóng len qua các cửa sổ đang mở.
Hai người bạn Hà Lan mới quen dẫn tôi tới Marrakech. Ở đó, chúng tôi tìm được một căn phòng giá rẻ có ban công. Tôi rất ngạc nhiên bởi quần áo khô rất nhanh khi phơi giữa cái nắng gay gắt giữa trưa.
Điểm đến cuối cùng
Điểm dừng chân cuối cùng của tôi là Toubkal - đỉnh núi cao nhất ở Morocco. Ai đó đã gợi ý rằng tôi có thể trông thấy sa mạc Sahara từ một nơi nào đó gần đỉnh.
Tôi nhảy lên xe buýt, sau đó là chiếc xe tải chở đầy cừu đến ngôi làng nhỏ Imlil nằm trên dãy núi cao của Morocco. Tôi yêu nơi này. Không khí mát mẻ hơn. Không ai cần mặc cả về giá bán từng miếng trái cây. Và điều tốt nhất là có khu cắm trại.
Thế nhưng, đó cũng là lúc tôi phát hiện chiếc lều mà mình mang theo qua 4 quốc gia cần có 2 cột để có thể dựng lên. Những thứ đó, lúc này, đang yên vị trên chiếc kệ trong tầng hầm của bố mẹ tôi, hay nói cách khác là cách đây 2.700 km.
Điểm cuối hành trình của Neild là ngọn núi cao nhất Morocco - Toubkal. |
Tôi chưa bao giờ trông thấy sa mạc. Sau một đêm trằn trọc trong tấm vải chùng xuống, được giữ tạm bằng những thanh gỗ xiêu vẹo, tôi thất bại trong việc trèo lên đỉnh Toubkal.
Nhưng điều đó không thành vấn đề. Tôi đã chiến thắng nỗi sợ hãi của chính mình, và cả sự ngu ngốc, để đi qua dãy Atlas cao của châu Âu và châu Phi. Trong vòng vài tuần, một phiên bản mới đầy tự tin của tôi đã học nghiệp vụ báo chí, mà sau này giúp tôi đi khắp thế giới.
Vài tháng sau chuyến đi, tôi tình cờ hội ngộ 2 người phụ nữ đồng hương mà tôi share phòng ở Algeciras. Chúng tôi gặp lại trong một quán rượu, nên tôi mua cho họ đồ uống như một lời cảm ơn.
“Chúng tôi không nghĩ ai sẽ gặp lại anh. Chúng tôi cứ lo ai đó ở Morocco sẽ giết anh mất”, một trong số họ nói với tôi.
Cô bạn khác đồng tình: “Với kiểu tóc này, họ có thể đã cho anh ân huệ”.
Nỗ lực leo lên Toubkal thất bại nhưng chuyến đi đã truyền cảm hứng cho nhiều cuộc phiêu lưu của Neild sau này. |
Cô gái này sẽ nhận được 100 triệu tháng nhưng phải chấp nhận những điều kiện mà người yêu đưa ra, bao gồm không để người khác tán tỉnh hoặc chạm vào vai cô.
">‘25 năm trước, tôi là kẻ phiêu lưu ngốc nghếch nhất châu Âu’
Minh tinh 'Hoàng Phi Hồng': Tình yêu là trên hết
友情链接