- Tôi luôn tin rằng, con người khi đối diện với tình huống thách thức, trong đó quyền lợi của mình bị xâm lấn, sẽ bộc lộ một góc rất chân thật của chính mình.

Mở đầu, tôi xin kể về hai người thầy.

Người thầy đáng kính đầu tiên là cô giáo dạy Địa lý hồi lớp 6. Thuở ấy, thầy cô nào cũng gọi tụi học sinh là em, xưng thầy cô. Một mình cô ấy gọi bọn nhỏ là bạn, xưng tôi.

Học sinh rất quý cô, vì cách giảng lôi cuốn (đến bây giờ thì tôi cũng không nhớ lôi cuốn ở chỗ nào đâu), vì thái độ tôn trọng thiếu niên, với tư cách là những người sẽ trở thành người lớn (thái độ này thì tôi rất nhớ), và phong cách tự do là chính mình mà những người trẻ bây giờ hay gọi là “hào sảng”.

Cho đến một ngày, cô bực bội điều gì đó, bước vào lớp và lôi ngay cái giẻ lau ra chửi bậy.

Ờ thì những từ chửi bậy ở trường chúng tôi nghe suốt, nhưng trong phòng học, từ giáo viên, thì chưa được nghe bao giờ.

Ấy thế là chúng tôi có một buổi học im phăng phắc. Cho đến khi về nhà, tiếng chuông điện thoại đổ, đó là bác hội trưởng hội phụ huynh gọi điện để xác minh thông tin xem có phải cô giáo chửi bậy không. Với tụi trẻ con, đó là một bầu không khí khá căng thẳng khi phải chính miệng nhắc lại từ bậy bậy đó. Còn với cô giáo của chúng tôi, có lẽ sự căng thẳng thuộc về một phương diện khác. Cô và ban phụ huynh đã có buổi làm việc riêng.

Tiết học Địa lý tuần tiếp theo, chúng tôi bắt đầu bằng một bầu không khí im lặng của bầy cừu. Rồi cô xin lỗi về thái độ hôm trước, tôi không nhớ cô đã nói gì, nhưng nhớ thời khắc tụi học sinh nhoẻn miệng cười. Sự tha thứ của bọn trẻ con thường biểu hiện bằng nụ cười nhoẻn miệng.

Một điều mà tôi dám chắc là, để một đứa trẻ nhoẻn miệng cười, nhất định cần sự chân thành và hối lỗi thực sự. Chúng tôi lại tiếp tục học. Cô vẫn là cô giáo “hào sảng” như thế.

Sau này mỗi lần nghĩ đến cô, tôi tự hỏi mình, giả sử mình có làm nghề dạy học, tôi sẽ chọn giữ khuôn phép nghề nghiệp, nói với người học về những điều mà xã hội muốn người học nên là như thế, hay chọn việc sống là không tránh khỏi sai lầm, người học sẽ học cả về những điều chân thật như cách cô đã hiện diện trước tôi?

{keywords}

Tranh "Reflected Beauty" của Osnat Tzadok 

Người thầy tôi quý trọng tiếp theo là thầy giáo dạy Toán hồi lớp 12.

Đó là kì học Toán rất vui. Hiếm bạn trong số chúng tôi hiểu được điều thầy giảng, nhưng đứa nào cũng quý mến thầy vì tính hài hước. Sau khi giảng, thầy hỏi chúng tôi “Hiểu chưa?”. Một bầu không khí im lặng của bầy cừu. Thầy phá băng “Hiểu rồi à?... Thôi nhé”. Phá băng hiệu quả thật, chúng tôi bò ra cười.

Những giờ học Toán cứ thế lặp lại. Thầy lại hỏi “Hiểu chưa?”. Lại là bầu không khí im lặng của bầy cừu. Thầy lại phá băng “Chưa hiểu à?... Ngu thế”. Băng lại tan chảy bởi những tiếng cười.

Cho đến một ngày, cô bạn cùng bàn nói với tôi về việc cô ấy đang vận động các bạn đề xuất Nhà Trường đổi giáo viên, vì cách dạy của thầy không mang lại hiệu quả.

Giản lược cuộc trò chuyện của chúng tôi như sau:

Tôi: Tao không kí vào đơn đâu. Chúng mình cũng học thêm ở ngoài, đủ để thi đại học rồi. Mày thậm chí còn không phải thi (bạn tôi đạt giải học sinh giỏi quốc gia). Hơn nữa, chúng mình không hiểu điều thầy dạy chứ không phải là thầy chủ định bỏ bê việc dạy chúng mình. Và về cá nhân thì tao thấy thầy vô tư, quý mến học trò, tao sẽ không gây thiệt hại gì cho một người tốt như thầy.

Bạn: Học thêm là sự lựa chọn, còn học chính khóa là quyền mà mình được hưởng, chúng mình cần có quyết định có lợi chung cho cả lớp. Dạy là trách nhiệm của thầy, học sinh không hiểu thì thầy cần điều chỉnh. Tao cũng quý thầy, nhưng việc cần có giáo viên mới chuyên tâm với năm học cuối cấp này quan trọng hơn.

Cho dù số bạn trong lớp đồng ý đổi thầy ít hơn số còn lại, nhưng hội đồng Nhà Trường vẫn quyết định đổi giáo viên.

Buổi học cuối với thầy, không phải là những tràng cười như mọi khi, mà là nước mắt.

Thầy khóc, nhưng tôi không nhớ nước mắt của thầy bằng nước mắt của cô bạn tôi.

Lúc thầy nói lời chia tay, cô bạn đã tựa đầu vào tay tôi để khóc.

Tôi thấy nhiều bạn kí vào đơn đổi thầy khóc nghẹn ngào lắm.

Hồi đó, tôi thấy rất lạ. Tôi đưa tay vỗ về bạn mình, nhưng trong đầu thì thoại thế này này: “Ớ, sao chúng mày lại khóc, bọn tao muốn thầy ở lại thì mới khóc chứ, ớ hu hu hu”.

Bây giờ tôi đã biết, khi một người tựa vào ai đó để khóc, điều gì đó đã đổ vỡ bên trong.

Bây giờ tôi đã hiểu, đó là sự đổ vỡ và thiết lập lại của đạo đức, đi kèm với cảm giác đắc lỗi.

Đạo đức không phải là đúng/sai mà là tham chiếu để ra quyết định.

Cô bạn và tôi đều quý mến con người của thầy.

Tôi chọn tham chiếu đạo đức là tính hài hòa của một hệ thống sẵn có, trong đó quyền lợi của bản thân tôi ít bị đe dọa, để ra quyết định duy trì.

Tôi không có cảm giác đắc lỗi với thầy vì thế.

Bạn tôi chọn tham chiếu đạo đức để ra quyết định là tiềm năng mang lại lợi ích nhiều hơn của một hệ thống sắp được xây dựng, quyền lợi của bạn ấy không bị đe dọa nhưng những học sinh khác có thể bị ảnh hưởng.

Vì vừa quý mến thầy, vừa phải ra quyết định gây thiệt hại đến thầy, cảm giác đắc lỗi xuất hiện trong lòng bạn ấy.

Kết quả sau đó là lớp chúng tôi có một cô giáo trẻ dạy Toán.

Cô là người dạy Toán quan tâm đến sự tiến bộ của người học nhất mà tôi từng gặp ở cấp ba.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, tôi nhớ về những người bạn 17 tuổi của mình năm xưa, chưa được trao quyền công dân, nhưng đã thể hiện thái độ công dân khi đứng trước vấn đề chung.

Họ dạy tôi một điều rằng, không thể tạo ra nhiều lợi ích cộng đồng hơn, khi mà bản thân chỉ muốn không đắc lỗi.

{keywords}
Minh họa "Freedom of the Mind" của Adene 

Rồi một ngày, tôi đứng trước quyết định có trở thành người dạy học hay không.

Độ ấy, tôi tâm sự với một người bạn rằng, tôi mong muốn các em sinh viên sẽ là những người tự do, đứng trước một vấn đề sẽ đi tìm những bằng chứng nghiên cứu và đưa ra lập luận để thể hiện một góc nhìn, chứ không phải giống chúng tôi ngày trước, học thuộc và lấy ví dụ cho một điều ghi sẵn trong sách vở.

Tôi thuyết phục bạn tôi (thực ra là thuyết phục phần nào đó sự nghi ngại trong mình), rằng, nơi tôi sẽ có cơ hội làm việc, có những người làm khoa học nghiêm túc và giảng dạy tâm huyết.

Anh bạn tôi nói như vỗ vào mặt tôi là, “hệ thống không thể thay đổi từ bên trong”.

Bạn tôi từng khởi nghiệp một công ty công nghệ thông tin, rất phát triển sau đó.

Nhưng đùng một cái, bạn ấy dừng tất cả các dự án khác chỉ để chuyên tâm cho duy nhất một dự án. Cuộc sống là phải lựa chọn. Một thời gian sau, công ty dừng hoạt động. Các anh chị em công ty chia thành các ngả đường, gia nhập những công ty công nghệ khác.

Những điều bạn ấy trải qua trong công việc khiến lời nói của bạn ấy về nghề nghiệp rất có sức nặng với tôi.

Anh bạn này và cô bạn cùng bàn lúc trước tôi kể đều đại diện cho tinh thần dám sống có trách nhiệm, có niềm tin riêng, dám thay đổi – những điều mà tôi vừa mong muốn có, vừa sợ hãi nếu có được.

Trong tôi, họ là hai người thầy đáng quý.

Rồi tôi trở thành người dạy học.

Nhiều lúc khi nhìn cách hệ thống trường học vận hành, câu nói của anh bạn tôi lại vang lên, “hệ thống không thể thay đổi từ bên trong”.

Rồi tôi nhìn sang những sinh viên học ngành tâm lý mà mình gặp khi làm việc, tự hỏi rằng, những người trẻ tuổi này, vài năm nữa, sẽ khiến hệ thống mà họ làm việc mang lại nhiều giá trị hơn cho cộng đồng chứ?

Tôi không trả lời được câu hỏi đó.

Và rồi tôi thấy ở những người trẻ tuổi ấy, cách họ nói về cảm nhận của họ trước con người, cách họ nói về điều mà hệ thống nơi họ thực tập có thể nỗ lực để khác đi, thì ra, con người trong hệ thống đã thay đổi rồi.

Trước đây, thế hệ sinh viên chúng tôi không bộc lộ con người mình trước giảng viên như thế.

Tôi nhìn thấy ở những người trẻ tuổi này sự tự do từng là xa vời với chúng tôi. Đó là một điều thật hạnh phúc.

{keywords}
Tranh "By the Wishing Well" của Osnat Tzadok

Các ngày lễ kỉ niệm ở nước ta nói chung, có nhiều hoa, bài ca và tà áo đẹp.

Tôi thích hoa lá, âm nhạc, quần áo đẹp, rất thích, cho mọi ngày.

Được nghe và được nói những lời biết ơn chân thực, ai mà không trân quý.

Nhưng thật khó gác lại một bên, phần còn lại của cuộc sống là, mỗi ngày kỉ niệm là một ngày ghi dấu những vất vả, bất công mà một nhóm người còn đang vật lộn.

Vào ngày 20/11, nhóm người đó không chỉ là các đồng nghiệp của chúng tôi ở những vùng khó khăn.

Còn là ai nữa nhỉ? Nếu như đặt câu hỏi cho những người làm nghề dạy học ở thành phố đầy đủ tiện nghi như chúng tôi, xem liệu chúng tôi muốn thay đổi điều gì để làm công việc của mình theo đúng nhiệm vụ của nghề này, nếu chúng tôi trả lời là mọi thứ đều đang ổn theo khả năng của nó, e là lại rơi vào nan đề đạo đức mà cô bạn thuở 17 đã dạy tôi.

Chúng ta cần ngày kỉ niệm để nhắc nhở rằng, còn nhiều điều cần phải thay đổi. Sự thay đổi kèm theo cái giá đắt là trách nhiệm, đắc lỗi, chứ không phải là những bông hoa, bài ca và tà áo đẹp.

Đặng Hoàng Ngân (giảng viên Trường ĐH Khoa học Xã hội và Nhân văn, ĐHQG Hà Nội)

Thủ tướng: “Tốt nghiệp đại học 42 năm, tôi vẫn nhớ từng thầy một”

Thủ tướng: “Tốt nghiệp đại học 42 năm, tôi vẫn nhớ từng thầy một”

Dịp 20/11, Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc nói mình đã tốt nghiệp đại học 42 năm nhưng vẫn nhớ từng thầy một, thậm chí vẫn nhớ từng chữ ký của từng thầy cô trong học bạ.

" />

Lời nhắc đắt giá ngày 20/11

Thế giới 2025-02-27 19:22:41 954

 - Tôi luôn tin rằng,ờinhắcđắtgiángàkết quả ngoại hạng anh mới nhất con người khi đối diện với tình huống thách thức, trong đó quyền lợi của mình bị xâm lấn, sẽ bộc lộ một góc rất chân thật của chính mình.

Mở đầu, tôi xin kể về hai người thầy.

Người thầy đáng kính đầu tiên là cô giáo dạy Địa lý hồi lớp 6. Thuở ấy, thầy cô nào cũng gọi tụi học sinh là em, xưng thầy cô. Một mình cô ấy gọi bọn nhỏ là bạn, xưng tôi.

Học sinh rất quý cô, vì cách giảng lôi cuốn (đến bây giờ thì tôi cũng không nhớ lôi cuốn ở chỗ nào đâu), vì thái độ tôn trọng thiếu niên, với tư cách là những người sẽ trở thành người lớn (thái độ này thì tôi rất nhớ), và phong cách tự do là chính mình mà những người trẻ bây giờ hay gọi là “hào sảng”.

Cho đến một ngày, cô bực bội điều gì đó, bước vào lớp và lôi ngay cái giẻ lau ra chửi bậy.

Ờ thì những từ chửi bậy ở trường chúng tôi nghe suốt, nhưng trong phòng học, từ giáo viên, thì chưa được nghe bao giờ.

Ấy thế là chúng tôi có một buổi học im phăng phắc. Cho đến khi về nhà, tiếng chuông điện thoại đổ, đó là bác hội trưởng hội phụ huynh gọi điện để xác minh thông tin xem có phải cô giáo chửi bậy không. Với tụi trẻ con, đó là một bầu không khí khá căng thẳng khi phải chính miệng nhắc lại từ bậy bậy đó. Còn với cô giáo của chúng tôi, có lẽ sự căng thẳng thuộc về một phương diện khác. Cô và ban phụ huynh đã có buổi làm việc riêng.

Tiết học Địa lý tuần tiếp theo, chúng tôi bắt đầu bằng một bầu không khí im lặng của bầy cừu. Rồi cô xin lỗi về thái độ hôm trước, tôi không nhớ cô đã nói gì, nhưng nhớ thời khắc tụi học sinh nhoẻn miệng cười. Sự tha thứ của bọn trẻ con thường biểu hiện bằng nụ cười nhoẻn miệng.

Một điều mà tôi dám chắc là, để một đứa trẻ nhoẻn miệng cười, nhất định cần sự chân thành và hối lỗi thực sự. Chúng tôi lại tiếp tục học. Cô vẫn là cô giáo “hào sảng” như thế.

Sau này mỗi lần nghĩ đến cô, tôi tự hỏi mình, giả sử mình có làm nghề dạy học, tôi sẽ chọn giữ khuôn phép nghề nghiệp, nói với người học về những điều mà xã hội muốn người học nên là như thế, hay chọn việc sống là không tránh khỏi sai lầm, người học sẽ học cả về những điều chân thật như cách cô đã hiện diện trước tôi?

{ keywords}

Tranh "Reflected Beauty" của Osnat Tzadok 

Người thầy tôi quý trọng tiếp theo là thầy giáo dạy Toán hồi lớp 12.

Đó là kì học Toán rất vui. Hiếm bạn trong số chúng tôi hiểu được điều thầy giảng, nhưng đứa nào cũng quý mến thầy vì tính hài hước. Sau khi giảng, thầy hỏi chúng tôi “Hiểu chưa?”. Một bầu không khí im lặng của bầy cừu. Thầy phá băng “Hiểu rồi à?... Thôi nhé”. Phá băng hiệu quả thật, chúng tôi bò ra cười.

Những giờ học Toán cứ thế lặp lại. Thầy lại hỏi “Hiểu chưa?”. Lại là bầu không khí im lặng của bầy cừu. Thầy lại phá băng “Chưa hiểu à?... Ngu thế”. Băng lại tan chảy bởi những tiếng cười.

Cho đến một ngày, cô bạn cùng bàn nói với tôi về việc cô ấy đang vận động các bạn đề xuất Nhà Trường đổi giáo viên, vì cách dạy của thầy không mang lại hiệu quả.

Giản lược cuộc trò chuyện của chúng tôi như sau:

Tôi: Tao không kí vào đơn đâu. Chúng mình cũng học thêm ở ngoài, đủ để thi đại học rồi. Mày thậm chí còn không phải thi (bạn tôi đạt giải học sinh giỏi quốc gia). Hơn nữa, chúng mình không hiểu điều thầy dạy chứ không phải là thầy chủ định bỏ bê việc dạy chúng mình. Và về cá nhân thì tao thấy thầy vô tư, quý mến học trò, tao sẽ không gây thiệt hại gì cho một người tốt như thầy.

Bạn: Học thêm là sự lựa chọn, còn học chính khóa là quyền mà mình được hưởng, chúng mình cần có quyết định có lợi chung cho cả lớp. Dạy là trách nhiệm của thầy, học sinh không hiểu thì thầy cần điều chỉnh. Tao cũng quý thầy, nhưng việc cần có giáo viên mới chuyên tâm với năm học cuối cấp này quan trọng hơn.

Cho dù số bạn trong lớp đồng ý đổi thầy ít hơn số còn lại, nhưng hội đồng Nhà Trường vẫn quyết định đổi giáo viên.

Buổi học cuối với thầy, không phải là những tràng cười như mọi khi, mà là nước mắt.

Thầy khóc, nhưng tôi không nhớ nước mắt của thầy bằng nước mắt của cô bạn tôi.

Lúc thầy nói lời chia tay, cô bạn đã tựa đầu vào tay tôi để khóc.

Tôi thấy nhiều bạn kí vào đơn đổi thầy khóc nghẹn ngào lắm.

Hồi đó, tôi thấy rất lạ. Tôi đưa tay vỗ về bạn mình, nhưng trong đầu thì thoại thế này này: “Ớ, sao chúng mày lại khóc, bọn tao muốn thầy ở lại thì mới khóc chứ, ớ hu hu hu”.

Bây giờ tôi đã biết, khi một người tựa vào ai đó để khóc, điều gì đó đã đổ vỡ bên trong.

Bây giờ tôi đã hiểu, đó là sự đổ vỡ và thiết lập lại của đạo đức, đi kèm với cảm giác đắc lỗi.

Đạo đức không phải là đúng/sai mà là tham chiếu để ra quyết định.

Cô bạn và tôi đều quý mến con người của thầy.

Tôi chọn tham chiếu đạo đức là tính hài hòa của một hệ thống sẵn có, trong đó quyền lợi của bản thân tôi ít bị đe dọa, để ra quyết định duy trì.

Tôi không có cảm giác đắc lỗi với thầy vì thế.

Bạn tôi chọn tham chiếu đạo đức để ra quyết định là tiềm năng mang lại lợi ích nhiều hơn của một hệ thống sắp được xây dựng, quyền lợi của bạn ấy không bị đe dọa nhưng những học sinh khác có thể bị ảnh hưởng.

Vì vừa quý mến thầy, vừa phải ra quyết định gây thiệt hại đến thầy, cảm giác đắc lỗi xuất hiện trong lòng bạn ấy.

Kết quả sau đó là lớp chúng tôi có một cô giáo trẻ dạy Toán.

Cô là người dạy Toán quan tâm đến sự tiến bộ của người học nhất mà tôi từng gặp ở cấp ba.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, tôi nhớ về những người bạn 17 tuổi của mình năm xưa, chưa được trao quyền công dân, nhưng đã thể hiện thái độ công dân khi đứng trước vấn đề chung.

Họ dạy tôi một điều rằng, không thể tạo ra nhiều lợi ích cộng đồng hơn, khi mà bản thân chỉ muốn không đắc lỗi.

{ keywords}
Minh họa "Freedom of the Mind" của Adene 

Rồi một ngày, tôi đứng trước quyết định có trở thành người dạy học hay không.

Độ ấy, tôi tâm sự với một người bạn rằng, tôi mong muốn các em sinh viên sẽ là những người tự do, đứng trước một vấn đề sẽ đi tìm những bằng chứng nghiên cứu và đưa ra lập luận để thể hiện một góc nhìn, chứ không phải giống chúng tôi ngày trước, học thuộc và lấy ví dụ cho một điều ghi sẵn trong sách vở.

Tôi thuyết phục bạn tôi (thực ra là thuyết phục phần nào đó sự nghi ngại trong mình), rằng, nơi tôi sẽ có cơ hội làm việc, có những người làm khoa học nghiêm túc và giảng dạy tâm huyết.

Anh bạn tôi nói như vỗ vào mặt tôi là, “hệ thống không thể thay đổi từ bên trong”.

Bạn tôi từng khởi nghiệp một công ty công nghệ thông tin, rất phát triển sau đó.

Nhưng đùng một cái, bạn ấy dừng tất cả các dự án khác chỉ để chuyên tâm cho duy nhất một dự án. Cuộc sống là phải lựa chọn. Một thời gian sau, công ty dừng hoạt động. Các anh chị em công ty chia thành các ngả đường, gia nhập những công ty công nghệ khác.

Những điều bạn ấy trải qua trong công việc khiến lời nói của bạn ấy về nghề nghiệp rất có sức nặng với tôi.

Anh bạn này và cô bạn cùng bàn lúc trước tôi kể đều đại diện cho tinh thần dám sống có trách nhiệm, có niềm tin riêng, dám thay đổi – những điều mà tôi vừa mong muốn có, vừa sợ hãi nếu có được.

Trong tôi, họ là hai người thầy đáng quý.

Rồi tôi trở thành người dạy học.

Nhiều lúc khi nhìn cách hệ thống trường học vận hành, câu nói của anh bạn tôi lại vang lên, “hệ thống không thể thay đổi từ bên trong”.

Rồi tôi nhìn sang những sinh viên học ngành tâm lý mà mình gặp khi làm việc, tự hỏi rằng, những người trẻ tuổi này, vài năm nữa, sẽ khiến hệ thống mà họ làm việc mang lại nhiều giá trị hơn cho cộng đồng chứ?

Tôi không trả lời được câu hỏi đó.

Và rồi tôi thấy ở những người trẻ tuổi ấy, cách họ nói về cảm nhận của họ trước con người, cách họ nói về điều mà hệ thống nơi họ thực tập có thể nỗ lực để khác đi, thì ra, con người trong hệ thống đã thay đổi rồi.

Trước đây, thế hệ sinh viên chúng tôi không bộc lộ con người mình trước giảng viên như thế.

Tôi nhìn thấy ở những người trẻ tuổi này sự tự do từng là xa vời với chúng tôi. Đó là một điều thật hạnh phúc.

{ keywords}
Tranh "By the Wishing Well" của Osnat Tzadok

Các ngày lễ kỉ niệm ở nước ta nói chung, có nhiều hoa, bài ca và tà áo đẹp.

Tôi thích hoa lá, âm nhạc, quần áo đẹp, rất thích, cho mọi ngày.

Được nghe và được nói những lời biết ơn chân thực, ai mà không trân quý.

Nhưng thật khó gác lại một bên, phần còn lại của cuộc sống là, mỗi ngày kỉ niệm là một ngày ghi dấu những vất vả, bất công mà một nhóm người còn đang vật lộn.

Vào ngày 20/11, nhóm người đó không chỉ là các đồng nghiệp của chúng tôi ở những vùng khó khăn.

Còn là ai nữa nhỉ? Nếu như đặt câu hỏi cho những người làm nghề dạy học ở thành phố đầy đủ tiện nghi như chúng tôi, xem liệu chúng tôi muốn thay đổi điều gì để làm công việc của mình theo đúng nhiệm vụ của nghề này, nếu chúng tôi trả lời là mọi thứ đều đang ổn theo khả năng của nó, e là lại rơi vào nan đề đạo đức mà cô bạn thuở 17 đã dạy tôi.

Chúng ta cần ngày kỉ niệm để nhắc nhở rằng, còn nhiều điều cần phải thay đổi. Sự thay đổi kèm theo cái giá đắt là trách nhiệm, đắc lỗi, chứ không phải là những bông hoa, bài ca và tà áo đẹp.

Đặng Hoàng Ngân (giảng viên Trường ĐH Khoa học Xã hội và Nhân văn, ĐHQG Hà Nội)

Thủ tướng: “Tốt nghiệp đại học 42 năm, tôi vẫn nhớ từng thầy một”

Thủ tướng: “Tốt nghiệp đại học 42 năm, tôi vẫn nhớ từng thầy một”

Dịp 20/11, Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc nói mình đã tốt nghiệp đại học 42 năm nhưng vẫn nhớ từng thầy một, thậm chí vẫn nhớ từng chữ ký của từng thầy cô trong học bạ.

本文地址:http://profile.tour-time.com/html/427f699225.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Deportivo Binacional vs Cusco, 6h00 ngày 25/2: Sức mạnh tân binh

{keywords}{keywords}{keywords}

Sao Việt 27/9: Mai Phương Thúy vừa chia sẻ trọn vẹn bộ ảnh chụp gần đây với phong cách quyến rũ, thanh lịch. Chân dài sinh năm 1988 hài hước viết: "Hôm nay chợt nhận ra mình là đứa trẻ con duy nhất trong khu tập thể chưa chuyển nhà". Dù đã đăng quang 14 năm, Hoa hậu Việt Nam 2006 vẫn giữ được sức hút và sự quan tâm từ công chúng.

Thanh Thúy nhắc nhở phụ nữ đừng tiếc thời gian làm đẹp cho bản thân và nên cải thiện nhan sắc của mình vì tuổi xuân ngắn hạn.

MC Thành Trung khoe một góc trong ngôi nhà của mình. Đây là nơi anh và gia đình tiếp đãi bạn bè. Nam MC dành riêng một để trưng bày các giải thưởng, cúp mà mình đạt được.

Siêu mẫu Minh Triệu và Hoa hậu Kỳ Duyên hào hứng chia sẻ hành trình du lịch tại Nha Trang. Trong chuyến đi này, hai chân dài trải nghiệm các hoạt động leo núi và ăn tối sang trọng bên bờ biển.

{keywords}
Á hậu Hoàng Oanh hài hước hỏi khán giả con trai giống ông xã hay giống mình. Cô chia sẻ vợ chồng cô tranh cãi việc con giống ai nhiều ngày qua và hiện tại vẫn chưa có kết quả.
{keywords}
Thu Phương chia sẻ khoảnh khắc đi cà phê cùng bạn bè. Nữ ca sĩ viết: “Mùa thu của Phương, mùa lá của Phương”.
{keywords}
Diễn viên Anh Vũ diện áo sơ mi rộng kết hợp túi đeo chéo và nón lưỡi trai cá tính.
{keywords}
Hương Giang trầm tư suy nghĩ điều gì đã lâu bản thân chưa làm. Hoa hậu được khen cá tính với set đồ cùng màu với nội thất trong xe.

 

{keywords}
Trúc Nhân hài hước đăng bức ảnh chụp cùng bà nội, bà ngoại năm 2014 và năm 2020. Sau 6 năm, dù nhiều thay đổi nhưng nam ca sĩ vẫn vui vẻ, lí lắc bên hai người bà của mình.
{keywords}
Nhã Phương bận rộn trên phim trường nhưng cũng không quên tranh thủ chụp ảnh đăng mạng xã hội. 

 

{keywords}
Chi Bảo năng động, khỏe khoắn trên sân golf. Nam diễn viên gần đây chăm chỉ luyện tập thể thao để nâng cao sức khỏe.
{keywords}
NSND Lê Khanh, NSND Hồng Vân, Khương Lê và Kaity Nguyễn vui vẻ chụp hình tạo dáng cùng nhau. Bộ tứ diễn viên đang thực hiện chung dự án phim điện ảnh Gái già lắm chiêu 5 của đạo diễn Nam Cito – Bảo Nhân.

 

{keywords}
Hiền Thục diện quần jeans, áo thun đơn giản khoe vòng eo thon gọn khiến nhiều người chú ý. Bà mẹ đơn thân dù U40 nhưng vẫn giữ được sắc vóc tươi trẻ.
{keywords}
Ngọc Lan thu hút trong thiết kế đầm ngắn 2 dây màu cam nổi bật. Nữ diễn viên hoài niệm: “Ngày ấy em như hoa sen, mang nhiều dáng hiền mỗi khi chiều lên”.

Thúy Ngọc

Mai Phương Thuý xưng hô 'vợ chồng' với Noo Phước Thịnh khiến fan phát sốt

Mai Phương Thuý xưng hô 'vợ chồng' với Noo Phước Thịnh khiến fan phát sốt

Hoa hậu Việt Nam 2006 cho biết, cô và Noo Phước Thịnh chơi với nhau rất ăn ý nên gọi là "vợ chồng" cho thân thiết chứ không có chuyện yêu nhau.

">

Sao Việt 27/9: Mai Phương Thúy nhẹ nhàng, quyến rũ với đầm 2 dây ôm sát

Nhận định, soi kèo nữ Montenegro vs nữ Lithuania, 20h00 ngày 25/2: Tin vào chủ nhà

{keywords}Sao Việt 24/9: Thu Minh diện "cây đồ hiệu" đi ăn tiệc đón tuổi 43 cùng ông xã và con trai tại nước ngoài. 

Diễn viên Hứa Vĩ Văn đăng tải loạt ảnh trong chuyến du lịch tại Sa Pa cùng những người bạn thân. Bên dưới phần bình luận, nam diễn viên nhận được nhiều lời khen về vẻ ngoài phong độ và cuộc sống tự do tự tại ở tuổi 40. Hứa Vĩ Văn cho biết anh hài lòng với lựa chọn độc thân bởi vẫn còn "tham công tiếc việc". 

{keywords}
Lệ Quyên đăng ảnh selfie vào buổi chiều mưa Sài Gòn. "Tâm trạng đúng nghĩa đang tan chậm. Ngoài kia chắc mọi người đang hối hả về nhà nhỉ?", cô viết. 
{keywords}
Chi Pu nhận hơn chục nghìn lượt thích khi đăng ảnh khoe thân hình đồng hồ cát ở bãi biển. 
{keywords}
Hồ Ngọc Hà xuống phố cùng bạn thân - nhà thiết kế Lý Quí Khánh. Dù đang trong tháng thứ 7 của thai kỳ nhưng cô vẫn giữ được thần sắc tươi tắn. 
{keywords}
Rapper Karik tạo dáng ngầu khi chụp cùng chú cún cưng. 
{keywords}
Ca sĩ Mỹ Lệ đăng bộ ảnh với concept sexy hé lộ dự án âm nhạc trở lại. 
{keywords}
Đoan Trang thích thú với trải nghiệm lái ghe trong chuyến du lịch tại Bến Tre. 
 
 
{keywords}
Hoa hậu Tiểu Vy dùng bữa tối cùng vài người bạn sau khi tập thể dục. "Khi một người con gái ngừng ăn có nghĩa là cô ấy đã ăn xong rồi", cô dí dỏm viết. 
{keywords}
Huyền Lizzie chăm chú đọc kịch bản cho dự án phim mới. 
{keywords}
Dàn sao Việt gồm: Trường Giang, Hari Won, Hồ Quang Hiếu, Jun Phạm, Lê Dương Bảo Lâm... tề tựu khi cùng tham gia ghi hình một gameshow. 
{keywords}
Hoa hậu Kỳ Duyên được khen mạnh mẽ trong trang phục quân đội. 

 

{keywords}
Trọng Tấn bên dàn mướp tự trồng.

Thúy Ngọc

MC Mai Trang dẫn điểm cầu Ninh Bình lên tiếng xung quanh ồn ào Olympia

MC Mai Trang dẫn điểm cầu Ninh Bình lên tiếng xung quanh ồn ào Olympia

Là MC dẫn ở điểm cầu Ninh Bình - nơi có nhà vô địch chung kết Olympia năm nay, Mai Trang chia sẻ, cô đứng về phía Thu Hằng và mong em coi đây là một bài tập vượt qua sóng gió dư luận.

">

Thu Minh diện đồ hiệu đi ăn tiệc đón tuổi 43

Theo Sở cảnh sát Incheon Yeonsu, Oh In Hye được tìm thấy trong tình trạng ngừng tim tại nhà vào khoảng 5 giờ sáng (theo giờ địa phương) vào sáng 14/9. Ngay sau đó, cô được hô hấp nhân tạo và đưa tới bệnh viện gần nhất cấp cứu. 

{keywords}
Diễn viên Oh In Hye qua đời

Tuy nhiên, tình trạng sức khoẻ của Oh In Hye không được tốt và cô đã trút hơi thở cuối cùng vào tối khuya ngày 14/9. Hiện nguyên nhân vụ việc vẫn chưa rõ ràng nhưng nhiều người cho rằng đây có thể là một hành động cực đoan của nữ diễn viên.

Tin Oh In Hye qua đời gây sốc với truyền thông và người hâm mộ. Bởi trước đó vào tối 13/9, cô còn đăng ảnh tự chụp lên trang cá nhân kèm ghi chú: "Đã lâu rồi mới có một buổi hẹn hò cuối tuần ở Seoul".

Oh In Hye đăng hình trên Instagram cá nhân hôm 13/9. Ảnh chụp màn hình Instagram 5inhye.

Oh In Hye đăng hình trên Instagram cá nhân hôm 13/9. 

Tang lễ diễn viên tổ chức vào ngày 16/9 tại Bệnh viện ĐH Inha, Incheon.  

Oh In Hye sinh năm 1984, tốt nghiệp ĐH Dongduk ở Seoul. Cô được biết đến qua loạt phim Sin of a family(2010), Tình vụng trộm(2011), A Journey with Korean Masters(2011), Mỹ nam đại chiến(2013),... 

Tuy nhiên, vai diễn ấn tượng nhất của cô vẫn là trong bộ phim The Plansản xuất năm 2014. Năm 2011, cô từng gây sốc khi diện bộ váy hở hang tới dự LHP Busan 2011.

Oh In Hye trong phim 'The Plan':

A.N

Diễn viên Oh In Hye được cứu sống sau khi ngừng tim

Diễn viên Oh In Hye được cứu sống sau khi ngừng tim

Nữ diễn viên hở bạo nhất lịch sử Kbiz được phát hiện trong tình trạng ngừng thở tại nhà riêng.

">

Diễn viên Oh In Hye qua đời ở tuổi 36

{keywords}Pierce Brosnan sinh năm 1953, từng nổi đình đám với vai điệp viên 007. 

Ngôi sao James Bond Pierce Brosnan vừa rao bán dinh thự ở Malibu không khác gì resort 5 sao có view hướng ra biển với giá 100 triệu USD (2400 tỷ). Nhà của cựu điệp viên 007 trên màn ảnh một thời được thiết kế theo phong cách Thái.

Nhiều người đã đồn đại về nơi ở xa hoa của Pierce Brosnan nhưng đây là lần hiếm hoi các fan được mục sở thị nơi ở của tài tử nổi tiếng khi nó được rao bán trên thị trường bất động sản. 

Cận cảnh nơi ở hoành tráng ven biển của Pierce Brosnan như resort.

Pierce Brosnan đã mua nơi này với giá 5,1 triệu USD từ năm 2000 sau đó mở rộng thêm khu đất với giá 2,25 triệu USD và biến nó thành nơi ở mơ ước suốt hàng chục năm qua. Sau 20 năm, tài tử 67 tuổi rao bán dinh thự của mình với giá gấp hơn 10 lần số tiền đầu tư. 

Dinh thự có view biển gồm 5 phòng ngủ, 14 phòng tắm với đầy đủ công năng, hai phòng xông hơi, phòng khách lớn, khu bếp hoành tráng, thư viện, bar, không gian trong nhà và ngoài trời cực kỳ sang chảnh...  không khác gì khu nghỉ dưỡng 5 sao. 

Không gian ngoài trời, phòng khách lớn, bếp của dinh thự.

Năm 2004, Pierce Brosnan và vợ ông là nhà báo Keely Brosnan đã từng cho thuê dinh thự nghỉ dưỡng này với giá 120 nghìn USD (gần 2,9 tỷ đồng một tháng) vì không sử dụng đến. Năm ngoái cặp đôi đã bỏ ra gần 3 triệu USD (khoảng 72 tỷ) để mua một căn nhà ở Santa Monica. Có lẽ đây là lý do họ quyết định bán dinh thự ở Malibu.  

Pierce Brosnan từng tham gia 4 phần phim James Bond từ năm 1995 đến 2002:GoldenEye, Tomorrow Never Dies, The World Is Not Enough và Die Another Day với cát sê tổng cộng hơn 40 triệu USD. Ông hiện sở hữu nhiều bất động sản ở Santa Monica, Hawaii và Malibu. 

Pierce Brosnan trong trích đoạn phim 'The World Is Not Enough'

Quỳnh An - Theo LA Times 

Diễn viên 90 tuổi được chọn là điệp viên 007 xuất sắc nhất màn ảnh

Diễn viên 90 tuổi được chọn là điệp viên 007 xuất sắc nhất màn ảnh

Ngôi sao 90 tuổi Sean Connery đánh bại Daniel Craig để giành ngôi vương trong cuộc bình chọn James Bond xuất sắc nhất mọi thời đại.

">

Điệp viên 007 rao bán dinh thự như resort 5 sao giá 2400 tỷ

友情链接