Nhà họ Lục và nhà họ Lận quen biết nhau đã nhiều năm, Lục Thần Bật và Lận Minh Húc cũng coi như là bạn từ thuở nhỏ cùng nhau lớn lên. Nhưng nếu Lận Minh Húc là "con nhà người ta" trong truyền thuyết, thì Lục Thần Bật lại chỉ là một tên ăn chơi trác táng tầm thường, gã chẳng có chí lớn, một lòng muốn ăn nhậu chơi bời. Có sự so sánh giữa hai người với nhau nên mỗi lần Lục Thần Bật nhìn thấy Lận Minh Húc là thấy tức nghẹn ở ngực.

Hơn nữa dưới sự "hun đúc" nửa cố ý nửa vô tình của boss vai ác - ông bố họ Lục trong nhà nên từ khi còn nhỏ đến lúc trưởng thành, Lục Thần Bật luôn coi Lận Minh Húc là một mối tai họa ngầm.

Thứ Lận Minh Húc có, gã sẽ cướp lấy, đồ Lận Minh Húc thích, gã sẽ phá hủy.

Từ Transformers bản giới hạn năm Lận Minh Húc năm tuổi cho đến thư tình người khác đưa Lận Minh Húc năm mười sáu tuổi, Lục Thần Bật mạnh mẽ sải bước theo hướng mà Lận Minh Húc ghét nhất. Mà trùng hợp thay, mấy ngày trước khi "Thư Vưu" ra ngoài chơi lại quen biết Lục Thần Bật.

Vốn dĩ chỉ là củi khô lửa bốc, gã thấy sắc nảy lòng tham, nhưng người như "Thư Vưu" chẳng có đầu óc, tự mình làm lộ chuyện cậu ta với Lận Minh Húc đang ở bên nhau.

Lục Thần Bật vừa nghe đã thấy rất đỗi ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, thầm nghĩ giờ Lận Minh Húc đã nghèo túng thành như vậy, quả nhiên cây đổ bầy khỉ tan, gã có dẫm thêm mấy cước cũng là thuận theo tự nhiên thôi.

Thế là "Thư Vưu" nhắm đến tiền của Lục Thần Bật, Lục Thần Bật ôm mục đích ngáng chân Lận Minh Húc nên khi Lục Thần Bật mới ướm hỏi là gã muốn giúp "Thư Vưu" tìm một nơi ở mới, "Thư Vưu" đã đồng ý ngay lập tức.

Sáng nay, Lục Thần Bật nghe tin Lận Minh Húc bị người ta từ chối gặp mặt lần nữa, không còn hy vọng vùng lên thì trong lòng gã tựa như xẹt qua cả trăm ngàn volt điện, sảng khoái tê người. Trong vài giây phút hứng khởi ngắn ngủi, gã tự lao đến đây để đón "Thư Vưu", muốn tặng cậu một "niềm vui bất ngờ."

Ừm…

Cũng có thể là chỉ có "kinh" chứ chưa thấy “hỉ”(*).

(*)Từ gốc của cụm từ "niềm vui bất ngờ" là "kinh hỉ" (惊喜). trong đó "kinh" (惊) trong từ còn có thể hiểu là kinh sợ, kinh hãi, còn từ "hỉ" (喜) nghĩa là hân hoan, vui vẻ.

Lục Thần Bật thấy hai người xuống cùng nhau, nơron não phản xạ rất nhanh, gã nhanh chóng nhập vai như thể đã thông đồng thân mật với "Thư Vưu", giọng điệu càng mập mờ thêm ba phần: "Thư Vưu, có phải Lận Minh Húc không cho em đi không?"

"Em yên tâm, có tôi ở đây, anh ta không thể làm gì được em đâu."

Không đợi cậu trả lời, gã còn giả vờ giả vịt nói với Lận Minh Húc: "Uầy, Lận Minh Húc cậu cũng thật là…"

"Dù sao cũng là một đoạn duyên phận, cũng nên phải chia tay trong vui vẻ chứ. Người ta đã muốn đi, cậu muốn níu kéo cũng không níu kéo được, cần gì phải làm chuyện thừa thãi này."

Nói xong, gã mặt mày sáng lạn, mở cờ trong bụng, cười tươi như hoa…

Cậu cá chắc giờ mà nhét một cây đàn tỳ bà vào tay gã, gã sẽ phi thăng ngay và luôn.

Thư Vưu: …

Vẻ mặt cậu cứng đờ.

Cậu xấu hổ cười trừ, khóe mắt lén liếc sang Lận Minh Húc, thấy anh vẫn đứng bất động, khoanh tay thờ ơ giống như mình chỉ là một người ngoài cuộc.

Chỉ có đôi mắt đó tràn ngập sự lạnh lùng khó dò, ánh nhìn đó liếc qua tựa như lưỡi dao.

Thư Vưu vô thức rùng mình, nhanh chóng sửa lại thái độ, quay người về phía Lận Minh Húc, mềm mỏng nói: "Lận Minh Húc, anh phải tin tưởng tôi, thật sự không phải tôi gọi anh ta tới."

Lận Minh Húc không nói gì, nhưng sắc mặt ngày càng lạnh lùng.

"Ôi chao."

Lục Thần Bật thì rất muốn thể hiện cảm giác tồn tại của bản thân, mỉm cười nói: "Đúng là tôi tự tới đây thật. Nhưng có sao đâu, tôi tới đón Thư Vưu mà. Thư Vưu, em cũng rất vui phải không?"

Thư Vưu lắc đầu nguầy nguậy: "Không không không, giờ nếu anh có thể giúp tôi làm một chuyện thì tôi mới vui được."

Lục Thần Bật cảm giác được thái độ của cậu hơi thay đổi, theo phản xạ nói: "Chắc không phải là bảo tôi biến khỏi đây chứ?"

"Không đến mức đó."

Thư Vưu thành thật hỏi: "Anh muốn thu mua đồ second-hand không?"

Lục Thần Bật:???

Gã sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Thư Vưu nhanh tay lẹ mắt, nhét một hộp trang sức vào tay gã, sau đó cậu thúc giục: "Nhanh lên, xem món này đáng giá bao nhiêu?"

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

"Giá trị khoảng..."

Lục Thần Bân lên tiếng theo bản năng, nhưng rồi gã tỉnh táo lại… Đáng giá bao nhiêu cái quần què? Cậu ta có ý gì? Hai tên này đang có ý gì đây hả?

Chắc không phải là…

Gã nghi ngờ nhìn sang Lận Minh Húc, nhưng anh vẫn không nói lời nào, chỉ thờ thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai người họ nói qua nói lại. Trong thoáng chốc, Lục Thần Bật chẳng nắm rõ tình hình hiện tại là thế nào, gã vừa định lên tiếng thì Thư Vưu lại nói thêm.

"À, đúng rồi."

Cậu trịnh trọng nói: "Tôi chỉ mới dùng món này một lần thôi, bao bì còn đầy đủ, mẫu mã của năm ngoái, nếu anh mua tôi giảm giá 20% cho.”

"Nếu anh mua thì chỉ cần đưa một vạn tám cho tôi là được, anh thấy thế nào?"

Một vạn tám?

Lục Thần Bật thầm nghĩ: Đối với gã một vạn tám chẳng đáng là bao, như hạt cát trong sa mạc thôi... Không đúng!

Gã nóng nảy, mở miệng chất vấn: "Cậu có ý gì hả?"

"Một vạn tám cái gì? Nói rõ luôn đi, rốt cuộc cậu có muốn theo tôi không?"

Thư Vưu thở dài: "Anh còn chưa hiểu hả?"

Lục Thần Bật: "... Tôi phải hiểu cái gì chứ?"

" />

Truyện Vai Lót Đường Chúa Hề Quá Keo Kiệt

Nhận định 2025-01-16 03:43:26 729
Dù sao cũng là tiểu thuyết mấy trăm nghìn chữ nên cậu cũng không thể nhớ đầy đủ một số chi tiết. Thư Vưu thật sự không nhớ tại sao Lục Thần Bật lại đến đây.

Cậu chỉ nhớ rõ,ệnVaiLótĐườngChúaHềQuáKeoKiệlich an gã Lục Thần Bật này cũng là một người "tài".

Nhà họ Lục và nhà họ Lận quen biết nhau đã nhiều năm, Lục Thần Bật và Lận Minh Húc cũng coi như là bạn từ thuở nhỏ cùng nhau lớn lên. Nhưng nếu Lận Minh Húc là "con nhà người ta" trong truyền thuyết, thì Lục Thần Bật lại chỉ là một tên ăn chơi trác táng tầm thường, gã chẳng có chí lớn, một lòng muốn ăn nhậu chơi bời. Có sự so sánh giữa hai người với nhau nên mỗi lần Lục Thần Bật nhìn thấy Lận Minh Húc là thấy tức nghẹn ở ngực.

Hơn nữa dưới sự "hun đúc" nửa cố ý nửa vô tình của boss vai ác - ông bố họ Lục trong nhà nên từ khi còn nhỏ đến lúc trưởng thành, Lục Thần Bật luôn coi Lận Minh Húc là một mối tai họa ngầm.

Thứ Lận Minh Húc có, gã sẽ cướp lấy, đồ Lận Minh Húc thích, gã sẽ phá hủy.

Từ Transformers bản giới hạn năm Lận Minh Húc năm tuổi cho đến thư tình người khác đưa Lận Minh Húc năm mười sáu tuổi, Lục Thần Bật mạnh mẽ sải bước theo hướng mà Lận Minh Húc ghét nhất. Mà trùng hợp thay, mấy ngày trước khi "Thư Vưu" ra ngoài chơi lại quen biết Lục Thần Bật.

Vốn dĩ chỉ là củi khô lửa bốc, gã thấy sắc nảy lòng tham, nhưng người như "Thư Vưu" chẳng có đầu óc, tự mình làm lộ chuyện cậu ta với Lận Minh Húc đang ở bên nhau.

Lục Thần Bật vừa nghe đã thấy rất đỗi ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, thầm nghĩ giờ Lận Minh Húc đã nghèo túng thành như vậy, quả nhiên cây đổ bầy khỉ tan, gã có dẫm thêm mấy cước cũng là thuận theo tự nhiên thôi.

Thế là "Thư Vưu" nhắm đến tiền của Lục Thần Bật, Lục Thần Bật ôm mục đích ngáng chân Lận Minh Húc nên khi Lục Thần Bật mới ướm hỏi là gã muốn giúp "Thư Vưu" tìm một nơi ở mới, "Thư Vưu" đã đồng ý ngay lập tức.

Sáng nay, Lục Thần Bật nghe tin Lận Minh Húc bị người ta từ chối gặp mặt lần nữa, không còn hy vọng vùng lên thì trong lòng gã tựa như xẹt qua cả trăm ngàn volt điện, sảng khoái tê người. Trong vài giây phút hứng khởi ngắn ngủi, gã tự lao đến đây để đón "Thư Vưu", muốn tặng cậu một "niềm vui bất ngờ."

Ừm…

Cũng có thể là chỉ có "kinh" chứ chưa thấy “hỉ”(*).

(*)Từ gốc của cụm từ "niềm vui bất ngờ" là "kinh hỉ" (惊喜). trong đó "kinh" (惊) trong từ còn có thể hiểu là kinh sợ, kinh hãi, còn từ "hỉ" (喜) nghĩa là hân hoan, vui vẻ.

Lục Thần Bật thấy hai người xuống cùng nhau, nơron não phản xạ rất nhanh, gã nhanh chóng nhập vai như thể đã thông đồng thân mật với "Thư Vưu", giọng điệu càng mập mờ thêm ba phần: "Thư Vưu, có phải Lận Minh Húc không cho em đi không?"

"Em yên tâm, có tôi ở đây, anh ta không thể làm gì được em đâu."

Không đợi cậu trả lời, gã còn giả vờ giả vịt nói với Lận Minh Húc: "Uầy, Lận Minh Húc cậu cũng thật là…"

"Dù sao cũng là một đoạn duyên phận, cũng nên phải chia tay trong vui vẻ chứ. Người ta đã muốn đi, cậu muốn níu kéo cũng không níu kéo được, cần gì phải làm chuyện thừa thãi này."

Nói xong, gã mặt mày sáng lạn, mở cờ trong bụng, cười tươi như hoa…

Cậu cá chắc giờ mà nhét một cây đàn tỳ bà vào tay gã, gã sẽ phi thăng ngay và luôn.

Thư Vưu: …

Vẻ mặt cậu cứng đờ.

Cậu xấu hổ cười trừ, khóe mắt lén liếc sang Lận Minh Húc, thấy anh vẫn đứng bất động, khoanh tay thờ ơ giống như mình chỉ là một người ngoài cuộc.

Chỉ có đôi mắt đó tràn ngập sự lạnh lùng khó dò, ánh nhìn đó liếc qua tựa như lưỡi dao.

Thư Vưu vô thức rùng mình, nhanh chóng sửa lại thái độ, quay người về phía Lận Minh Húc, mềm mỏng nói: "Lận Minh Húc, anh phải tin tưởng tôi, thật sự không phải tôi gọi anh ta tới."

Lận Minh Húc không nói gì, nhưng sắc mặt ngày càng lạnh lùng.

"Ôi chao."

Lục Thần Bật thì rất muốn thể hiện cảm giác tồn tại của bản thân, mỉm cười nói: "Đúng là tôi tự tới đây thật. Nhưng có sao đâu, tôi tới đón Thư Vưu mà. Thư Vưu, em cũng rất vui phải không?"

Thư Vưu lắc đầu nguầy nguậy: "Không không không, giờ nếu anh có thể giúp tôi làm một chuyện thì tôi mới vui được."

Lục Thần Bật cảm giác được thái độ của cậu hơi thay đổi, theo phản xạ nói: "Chắc không phải là bảo tôi biến khỏi đây chứ?"

"Không đến mức đó."

Thư Vưu thành thật hỏi: "Anh muốn thu mua đồ second-hand không?"

Lục Thần Bật:???

Gã sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Thư Vưu nhanh tay lẹ mắt, nhét một hộp trang sức vào tay gã, sau đó cậu thúc giục: "Nhanh lên, xem món này đáng giá bao nhiêu?"

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

"Giá trị khoảng..."

Lục Thần Bân lên tiếng theo bản năng, nhưng rồi gã tỉnh táo lại… Đáng giá bao nhiêu cái quần què? Cậu ta có ý gì? Hai tên này đang có ý gì đây hả?

Chắc không phải là…

Gã nghi ngờ nhìn sang Lận Minh Húc, nhưng anh vẫn không nói lời nào, chỉ thờ thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai người họ nói qua nói lại. Trong thoáng chốc, Lục Thần Bật chẳng nắm rõ tình hình hiện tại là thế nào, gã vừa định lên tiếng thì Thư Vưu lại nói thêm.

"À, đúng rồi."

Cậu trịnh trọng nói: "Tôi chỉ mới dùng món này một lần thôi, bao bì còn đầy đủ, mẫu mã của năm ngoái, nếu anh mua tôi giảm giá 20% cho.”

"Nếu anh mua thì chỉ cần đưa một vạn tám cho tôi là được, anh thấy thế nào?"

Một vạn tám?

Lục Thần Bật thầm nghĩ: Đối với gã một vạn tám chẳng đáng là bao, như hạt cát trong sa mạc thôi... Không đúng!

Gã nóng nảy, mở miệng chất vấn: "Cậu có ý gì hả?"

"Một vạn tám cái gì? Nói rõ luôn đi, rốt cuộc cậu có muốn theo tôi không?"

Thư Vưu thở dài: "Anh còn chưa hiểu hả?"

Lục Thần Bật: "... Tôi phải hiểu cái gì chứ?"

本文地址:http://profile.tour-time.com/html/380c699600.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Asteras Tripolis vs Panetolikos, 22h59 ngày 13/1: Vượt mặt đối thủ

 với hơn 30 triệu bản bán ra trên toàn cầu. Như vậy, Diablo 3 chỉ tốn 3 năm để vươn đến con số 30 triệu kể từ khi ra mắt vào tháng 5.2012.

Chưa rõ số lượng game bán ra kể trên có tính cả bản mở rộng Diablo 3: Reaper of Souls hay không. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng bản mở rộng này đã giúp game có thêm sức hút, đồng thời củng cố ngôi vị "Game PC bán chạy nhất mọi thời đại".

Diablo 3 (Ảnh: Forbes)

Ở chiều ngược lại, "người anh em" MMORPG World of Warcraft vẫn trên đà "cắm đầu" về số lượng người chơi một cách trầm trọng. Trước đó, khi tung bản mở rộng Mists of Pandaria, WoW đánh dấu số lượng người chơi ở mức thấp: 6,8 triệu người. Trong báo cáo lần này của Activision Blizzard, lượng người chơi World of Warcraft đã rơi xuống còn 5,6 triệu người. Đây là con số thấp nhất kể từ... năm 2005 đến nay  Game đạt đỉnh người chơi vào năm 2010 với 12 triệu game thủ.

Warlords of Draenor (Ảnh: Blizzard)

Trong cuộc họp với các nhà đầu tư, Chủ tịch Blizzard Mike Morhaime lưu ý rằng bản mở rộng Warlords of Draenor ban đầu đã mang nhiều game thủ trở lại với trò chơi hơn bất kỳ bản mở rộng nào trước đó. Thậm chí khi mới ra mắt, số lượng người chơi đã vươn đến con số 10 triệu. Mike Morhaime cho biết Blizzard đang tập trung vào việc đẩy mạnh nội dung mới để giữ lại số lượng người chơi. Ông cũng tin rằng bộ phim Warcraft công chiếu vào năm tới sẽ góp phần lôi kéo game thủ quay trở lại với WoW

Sự "hút khách" của Dota 2 và Liên Minh Huyền Thoại đã ảnh hưởng không nhỏ đến lượng người chơi của World of Warcraft. Blizzard hi vọng bản mở rộng thứ 6 của game sẽ giúp World of Warcraft trở lại vị thế của mình. 

Theo TNG

">

Diablo 3 đạt doanh số 'khủng', World of Warcraft tụt dốc không phanh

Ghen tuông quá đà, nam thanh niên tát người yêu liên tục trong quán net


Có vẻ như người tối qua tùy ý lăn qua lăn lại không phải là nàng.

Sau đó một gương mặt giống bé mèo nhỏ vừa xinh đẹp vừa hung dữ mang vẻ mặt ngái ngủ chui từ trong chăn ra: "Dậy sớm thế làm gì không biết? Chẳng lẽ...."

Nàng nhìn Dụ Nghi Chi nhếch môi: "Dụ tổng còn muốn sao?"

Dụ Nghi Chi ép buộc bản thân không thèm đếm xỉa tới nàng nữa.

Đêm qua cô cắn chặt môi đến chết cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào, nghe người phụ nữ bên cạnh nói nhỏ vào tai nàng: "Dụ tổng, có vẻ như cô không biết bề ngoài trông cô lạnh lùng thế nào đâu nhỉ"

Lời này làm Dụ Nghi Chi khuất phục trong nháy mắt, không thể nghi ngờ càng kích thích cảm giác xấu hổ và giận dữ mạnh mẽ hơn. Cô tức giận tắt đèn.

Trong bóng đêm truyền tới tiếng cười vừa lười biếng vừa hung ác của một người phụ nữ. Nàng đương nhiên không muốn cứ thế bỏ qua cho Dụ Nghi Chi, nàng không cần tới đèn bởi vì nàng là người hiểu rõ Dụ Nghi Chi nhất trên đời, còn hiểu Lục Nghi Chi hơn chính bản thân cô.

Dụ Nghi Chi đang đứng dưới ánh nắng ban mai, cực kỳ không muốn chảy vào đầu mình một số chi tiết của đêm qua, cô lạnh giọng nói: "Mau dậy đi, tôi còn có cuộc họp"

Nữ nhân lười biếng từ trong chăn ngồi dậy, một hình xăm bông hồng hình đầu lâu trên cánh tay đỏ đến chói mắt. Bả vai trắng nõn hiện rõ một vết sẹo chằng chịt kéo dài theo cột sống.

Giọng nàng biếng nhác nói: "Dụ tổng đúng là bận trăm công nghìn việc nhỉ"

Giọng điệu mang đầy vẻ châm biếm mỉa mai, Dụ Nghi Chi chỉ đành xem như không nghe thấy.

Cô quay người đi vào phòng chải chuốt, thay một bộ áo trắng, quần tây đen được cắt may cẩn thận càng tôn lên vóc dáng mảnh mai giống như người mẫu.

Nhân lúc nướng sandwich nàng pha cho mình một tách cà phê, dư âm của một đêm kịch liệt dường như vẫn để lại di chứng, ngay cả việc bưng tách cà phê cô cũng làm vãi một vài giọt nước. Điều này làm cho cô khi ngồi vào bàn ăn sáng không biết nên bày ra vẻ mặt gì. Vừa nhấp cà phê vừa lướt ngón tay thật nhanh trên máy tính bảng giải quyết công việc, sáng sớm đã trang điểm xinh đẹp ngồi làm việc.

Cho nên lúc người phụ nữ kia ngồi đối diện cô, cuộn đầu gối và chân trần giẫm lên ghế cũng không tạo nên sự tương phản lớn giữa hai người.

Người phụ nữ mặc váy hai dây, một dây vai hờ hững trượt xuống, nàng vò mái tóc vàng hoe của mình, mặt mộc dưới ánh nắng ban mai không một khuyết điểm: "Bữa sáng không có phần của tôi à?"

Dụ Nghi Chi không thèm ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Không phải cô không thích ăn bữa sáng kiểu như này sao?"

Nàng nở nụ cười, nói: "Bữa sáng nhạt nhẽo kiểu này nhét kẽ răng cũng chẳng đủ"

Dụ Nghi Chi không thèm để ý tới nàng, mau chóng rửa bát đĩa sạch sẽ, xách giày cao gót đi ra cửa: "Cô vẫn chưa định nhấc mông lên à"

Lúc này nàng mới lề mề đi theo cô, vừa đi vừa nói: "Vẫn còn chưa ăn mà"

Lời nói như kiểu Dụ Nghi Chi không cho nàng ăn vậy, ánh mắt của nàng chăm chú vào chiếc cổ lộ ra khỏi cổ áo của Dụ Nghi Chi, nàng khẽ cắn môi, ý tứ không nói cũng rõ ràng.

Dụ Nghị Chi lạnh lùng đi ra cửa nhà, nàng đi theo cô cùng đi đợi thang máy.

Lạ ở chỗ, hai con người này đứng cách nhau rất xa, dường như có thể nhét thêm một người nữa vào giữa hai người. Nhìn hai người, một người trông giống tinh anh của xã hội, một người giống kẻ thất nghiệp, vô công rồi nghề. Cho dù lúc này có hàng xóm đi qua cũng không nghĩ rằng hai người này có mối quan hệ với nhau.
">

Truyện Đánh Nghiêng Ánh Trăng Mùa Hạ

Nhận định, soi kèo Atletico Madrid vs Osasuna, 22h15 ngày 12/01: Thắng vì ngôi đầu






"Con khốn kia". Cô học trò nhỏ của hắn - Matsuri rít gào với cô nàng tóc đen. "Sao mày dám đá sư phụ Gaara gãy mười lăm cái xương sườn thế hả?"

"Ngài ấy đã gãy cái xương nào đâu Matsuri". Bạn học của Matsuri - Yukata cười gượng gạo

Cô gái tóc đen hạ ô xuống, cái miệng đang ngậm kẹo mút khẽ cong lên tạo thành một nụ cười khinh bỉ

Gaara trông thấy mà sôi hết cả máu

"Ngươi là ai?". Chị gái của Gaara - Temari cảnh giác cầm quạt

"Tên ta là Uchiha Sashiko". Cô gái tóc đen nói. "Ta được thuê để bảo vệ con tàu này"

Gaara thoáng cau mày, mặc dù hắn không có lông mày

Uchiha, gia tộc lính đánh thuê mạnh nhất thời đại. Tương truyền, người nhà Uchiha sở hữu một loại năng lực gọi là sharingan có rất nhiều khả năng siêu việt. Uchiha bạo lực thì Gaara đã từng nghe và gặp nhiều, nhưng Uchiha bạo lực đến nỗi đá bay một thằng con trai đến nỗi vỡ nát cả sàn nhà thì đây là lần đầu tiên Gaara trải nghiệm qua



"Đừng có cản đường ta". Hắn đứng dậy, đầy nguy hiểm nói, tay bắt đầu rút kiếm ra khỏi vỏ

"Ta cứ cản đấy thì sao?". Cô ta cười vênh váo. "Thanh kiếm què quặt của ngươi không thể nào chặn được cú đá đầu uy lực của ta đâu, hiểu không?"

"Vậy thì cứ thử xem"

"Thích thì chiều"

Nói rồi cô nàng xông vào hắn, cây dù đỏ đập mạnh xuống từ phía trên. Cũng may Gaara có một thanh kiếm tốt, nếu không, với cú đập đầy nội lực này e rằng chẳng những kiếm gãy mà người cũng toang

Hắn tung kiếm, thiếu nữ tóc đen dùng ô chặn lại, nhân lúc cô nàng có chút lơ là, Gaara liền tung đá vào mạn sườn đối thủ, khiến cô ta văng ra xa

Tuy không đến nỗi thủng sàn nhà nhưng cũng phần nào khiến thiếu nữ tê dại, ít nhiều cũng khiến Gaara thỏa mãn vì đã phục thù thành công

"Con mẹ mày thằng chó". Thiếu nữ tóc đen rất nhanh liền ngồi dậy. "Tao là phụ nữ đấy, mày không biết thương hoa tiếc ngọc à? Đá mạnh như vậy, thứ đàn ông thô lỗ"



"Nhìn đứa đã đá tao đến vỡ nát cả sàn nhà nói kìa". Gaara cười mỉa mai nói. "Có cái thứ phụ nữ nào như vậy không? Thương hoa tiếc ngọc, hừ, mày còn cản trở nữa tao làm mày hương tiêu ngọc nát luôn"

Cô gái nhà Uchiha tức đến trán nổi gân xanh, cô nghiến răng nghiến lợi rồi cầm ô lên, bắn

Đỉnh ô đột ngột bắn ra đạn làm mọi người giật mình, vội vàng chạy loạn xạ để né. Nã xong một tràng đạn, thiếu nữ tóc đen mới tạm hài lòng

Trong màn khói do đạn tạo ra, Gaara vẫn đứng vững, thanh kiếm cản liên hồi đạn vẫn bóng loáng và sắc bén, không có lấy một vết gãy hay là mẻ

"Mày chết chắc rồi con chó". Gaara cười đầy giận dữ, tung kiếm nhảy vào thiếu nữ tóc đen

Thiếu nữ tóc đen dùng ô làm vũ khí, đại chiến với Gaara

"Hiếm lắm mới thấy người đánh ngang cơ Gaara đó nha". Temari cảm thán nói một câu
Trong 3 chị em thì Gaara là đứa mạnh nhất, ở cái cục cảnh sát này, có thể đánh ngang cơ với nó thì chẳng có bao nhiêu. Cô gái thuộc tộc Uchiha này vậy mà lại có thể làm em trai cô phải thất thủ, quả nhiên là lợi hại

Mà bên này, Gaara lại bắt đầu thấm mệt

Con ả này nhìn tầm 15-16 tuổi gì đó vậy mà sức lực lại rất kinh hồn. Chẳng những sức bền mà lực tay lực chân còn mạnh kinh khủng, có cảm giác như cho dù là sắt thép nó cũng có thể tay không đấm vỡ chứ đừng nói là thịt người

Thiếu nữ tóc đen liên tục đỡ chiêu, tình trạng cũng không khá hơn Gaara là bao. Tuy sức lực cô rất tốt, thế nhưng thằng không lông mày trước mặt này rất trâu bò. Đường kiếm của nó lại nhanh, nếu không phải thân thủ cô tốt thì sớm đã bị nó chém cho mấy nhát rồi

"Né đấm này". Sashiko kêu lên rồi tung đá, Gaara vừa một tay dùng kiếm chặn dù, vừa một tay bắt lấy cái chân thon đang muốn đá mình
"Gãy chân này". Gaara cũng nói rồi tung hết lực đấm vào chân của Sashiko

Khoảnh khắc hắn tung đấm, Sashiko cũng vứt vũ khí của mình qua một bên, tay tung hết lực đấm gãy kiếm và vai trái của Gaara

Động tác vừa dứt, cả 2 liền nhảy ra xa. Sashiko nhặt lấy cái ô đỏ của mình, chẹp miệng phun ra một ngụm máu

Bên này, Gaara cũng tặc lưỡi rồi phun ra một ngụm máu

Nghỉ ngơi được vài giây cả hai lại định xông vào nhau thì có 2 người chạy từ trong boong chạy ra

Đều là nam, tuổi chừng hai mươi lăm đổ lại, dung mạo trông có phần giống với Sashiko

"Khiếp, ai đánh nhau với mày vậy?". Người tóc xanh vểnh như đuôi vịt ngạc nhiên nói

">

Truyện Tình Cảm Là Chuyện Mưa Dầm Thấm Lâu

友情链接