当前位置:首页 > Thế giới > Nhận định, soi kèo Naft Gachsaran vs Paykan, 22h30 ngày 17/3: Khách áp đảo 正文
标签:
责任编辑:Kinh doanh
Nhận định, soi kèo Kingston City vs North Sunshine Eagles, 15h30 ngày 17/3: Tưng bừng bàn thắng
Chị Thùy Hanh (SN 1995, Bắc Giang) làm cùng công ty với anh Huynh và 1 người đàn ông bị mắc kẹt trong thang máy. Nghe tin đồng nghiệp gặp sự cố, chị cùng mọi người xuống hiện trường và quay clip.
"Tôi thấy khá nguy hiểm. Theo quản lý tòa nhà, vị trí thang máy bị mắc kẹt ở giữa tầng 1 và tầng 2 nên anh Huynh mới có thể tự thoát ra và giúp đỡ 2 người trong thang máy ra ngoài an toàn", chị Hanh chia sẻ.
Trước đó, chị Minh Hạnh (Bắc Giang) cũng gặp sự cố khi đi thang máy: "Tôi đang kéo hàng xuống tầng hầm thì bị tụt thang máy. May là thang tụt xuống tầng 1 và không sao. Khi đó tôi không mang theo điện thoại nên không thể gọi ra bên ngoài, đập cửa gọi mãi không thấy ai tới trợ giúp. Tôi ở trong đó khoảng 1 giờ đồng hồ, quản lý không thấy tôi mới đi tìm và phát hiện để giải cứu".
Thời gian vừa qua, khi bị mất điện, một số chung cư xảy ra tình huống thang máy đang di chuyển bị dừng đột ngột. Để giảm thiểu nguy hiểm khi gặp sự cố mắc kẹt trong thang máy người dân cần nắm rõ những quy tắc thoát hiểm.
Theo hướng dẫn của Bộ Công an, người mắc kẹt trong thang máy cần bình tĩnh, hít thở thật sâu, hạ thấp trọng tâm bằng cách ngồi xuống.
Buồng thang máy kín, không gian hẹp, hệ thống quạt thông gió có thể ngừng hoạt động, vì thế nếu mọi người càng la hét và hoạt động mạnh thì sẽ nhanh chóng làm không khí trở nên ngột ngạt khó thở.
Khi thang máy ở trạng thái ổn định, người mắc kẹt trong thang hãy thử bấm nút mở cửa hoặc bấm nút gọi khẩn cấp.
Nếu cửa thang mở, mọi người nên quan sát cẩn thận, tránh trường hợp thang dừng ở vị trí không khớp với mặt sàn của các tầng, bước ra ngoài có thể bị hụt hoặc tụt xuống giếng thang nguy hiểm đến tính mạng.
Nếu bấm nút nhưng thang không mở, người mắc kẹt cần bình tĩnh và bấm nút khẩn cấp (các nút khẩn cấp có hình cái chuông hoặc hình ống nghe điện thoại) để báo động cho bên ngoài đến hỗ trợ.
Trong thời gian chờ đợi người bên ngoài đến cứu, có thể dùng các vật cứng như chìa khóa lách vào khe cửa thang máy tạo khe hở, sau đó kết hợp dùng các vật có kích thước lớn hơn để chèn vào khe cửa thang, không khí sạch sẽ tràn vào ngăn ngừa tình trạng ngột ngạt khó thở do thiếu không khí.
Nếu trong thang máy có sóng điện thoại, người bị mắc kẹt cần nhanh chóng gọi theo số đường dây nóng (hotline) ghi trên thang máy để thông báo cho bộ phận kỹ thuật kịp thời đến hỗ trợ. Hoặc có thể gọi cho lực lượng Cảnh sát Phòng cháy, chữa cháy và cứu nạn, cứu hộ theo số 114 đến và sử dụng các phương tiện đặc chủng để tổ chức cứu nạn.
Ngoài ra, người bị mắc kẹt có thể liên hệ với người bên ngoài bằng cách gọi to, gõ vào thành thang máy để phát tín hiệu. Tuy nhiên, cần chú ý rằng không nên đập mạnh, đạp vào thành hoặc cửa thang vì những tác động đó có thể làm thang bị trượt, đứt cáp tời dẫn đến thang rơi tự do.
Trong thời gian chờ sự trợ giúp từ bên ngoài, người mắc kẹt không nên tìm cách mở cửa trên nóc thang và thoát nạn qua đó. Vì bạn rất dễ bị trượt, ngã dẫn đến những chấn thương hoặc bị rơi xuống giếng thang, nguy hiểm đến tính mạng.
Trong bất kỳ tình huống khẩn cấp nào, việc đầu tiên bạn cần làm là giữ bình tĩnh để nghĩ cách gọi cứu hộ và thoát hiểm an toàn.
" alt="3 người Bắc Giang bị kẹt trong thang máy, làm gì khi gặp tình huống tương tự"/>3 người Bắc Giang bị kẹt trong thang máy, làm gì khi gặp tình huống tương tự
Trên thế giới, vấn đề thừa cân thường tập trung ở các nước phát triển. Người dân quốc gia giàu có tiêu thụ nhiều thực phẩm hơn. Nền kinh tế Nhật Bản phát triển qua các thập kỷ, cân nặng của người dân tăng đôi chút, song tỷ lệ béo phì vẫn ngang bằng với những nước như Bangladesh, Afghanistan và Malawi.
Thức ăn nhanh, đồ ăn vặt và đồ ngọt tại Nhật Bản rất phong phú. Tuy nhiên, lượng calo trung bình hàng ngày người dân nước này nạp vào cơ thể khoảng 2.700, thấp hơn nhiều so với mức 3.400 ở Anh và 3.700 ở Mỹ. Người Nhật có xu hướng lựa chọn các loại thực phẩm lành mạnh.
Theo các chuyên gia, yếu tố khiến tỷ lệ béo phì ở Nhật Bản thấp là chính sách từ chính phủ và các thói quen văn hóa đã ăn sâu. Henry Dimbleby, cựu quan chức Bộ Thực phẩm của Anh, chỉ ra rằng Nhật Bản can thiệp mạnh mẽ vào phúc lợi về sức khỏe của các doanh nghiệp đối với nhân viên.
Theo luật, các công ty phải kiểm tra sức khỏe hàng năm cho tất cả nhân viên toàn thời gian trên 40 tuổi. Nam có vòng eo trên 85 cm và nữ có vòng eo trên 90 cm sẽ được tư vấn giảm cân. Luật này ban hành năm 2008 để giải quyết vấn đề béo phì gia tăng, dù mức tăng không cao so với tiêu chuẩn phương Tây.
Nhận định, soi kèo Atletico vs Barca, 03h00 ngày 17/3: Ca khúc khải hoàn
Xem vở "Diều ơi", không ít khán giả sống lại cảm giác như xem vở "Tình lá diêu bông" 4 năm trước vậy.
"Cô khùng" ấn tượng của Thoại Mỹ
Vở "Diều ơi" gây tò mò ngay từ khi chưa ra rạp vì có đến 3 nghệ sĩ cải lương tham gia: NSƯT Thoại Mỹ, NSƯT Hữu Quốc và NSƯT Quỳnh Hương.
Ẩn trong cảnh đồng quê thanh bình mở màn vở "Diều ơi" là gia đình ba người cô Nhớ (NSƯT Thoại Mỹ) khổ không thiếu cái khổ nào: nghèo nhất nhì thôn, sống trong cảnh bị xóm giềng kỳ thị. Lao động chính nửa điên nửa tỉnh, người mẹ già (NSƯT Quỳnh Hương) ốm đau triền miên vẫn phải đi làm kiếm cơm, vừa canh chừng con gái nổi cơn phá làng phá xóm. Còn bé Diều lên 7 vẫn chưa được đi học.
![]() |
Nhân vật của Thoại Mỹ quá khổ. |
Song, tất cả vẫn chưa phải là bi kịch. Vì gia cảnh túng quẫn, người mẹ già đành gửi cháu ngoại cho Dung - một nhà từ thiện nổi tiếng, mong cháu có cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng bà không ngờ đó là một âm mưu đã được sắp đặt sẵn.
Cuộc đời nhân vật Nhớ là một cú sảy chân không thể vãn hồi. Nhớ – một cô gái quê mùa, cãi lời mẹ, bỏ quê lên Sài Gòn đi theo tiếng gọi tình yêu đầu đời. Cuối cùng, cô phát hiện ra âm mưu thâm độc của người yêu mà hóa điên dại, quên hết mọi thứ, kể cả bản thân mình.
Kể từ thời điểm đó đến kết vở, lần duy nhất Nhớ tỉnh, đau đớn thay, là lúc người mẹ già gục chết trên tay mình.
Nhớ tuy quên hết tất cả nhưng chưa bao giờ thôi ám ảnh mọi thứ có liên quan hai chữ “bắt cóc”. Một cảnh đau đớn không kém là cảnh Nhớ phải chứng kiến con gái bị bắt về gia đình người khác ngay trước mắt mình.
![]() |
Thoại Mỹ 'bỏ túi' thêm một vai diễn đặc sắc trong sự nghiệp của mình. |
Hiếm nhân vật nào khổ như “cô khùng” Nhớ. Người ta thường nghĩ quên hết để hạnh phúc, “ngu si hưởng thái bình” nhưng trong cơn điên, Nhớ nhận diện mọi thứ bằng trái tim, cảm xúc thay cho ý thức nên cô không có được bình yên thật sự bao giờ. Lời bài “Hãy ngước mặt nhìn đời” của Lê Hựu Hà đặt vào kịch thật sự đắt giá, như dành riêng cho Nhớ: “Cười lên đi em ơi / Cười để giấu những dòng lệ rơi”.
Có lẽ, đây là lần đầu Thoại Mỹ vào vai người điên. Vai điên trong kịch chưa bao giờ là vai dễ, thậm chí thách thức cả những nghệ sĩ có thâm niên. Nếu như người viết từng khen ngợi “cô điên” của đạo diễn Ái Như (vở “Người điên trong ngôi nhà cổ”) với lối diễn điên mà tỉnh, nói vu vơ cũng thành ra sắc sảo thì “cô khùng” của Thoại Mỹ… khùng hẳn.
Thách thức vai Nhớ cũng như cái tài tình của Thoại Mỹ không nằm ở những đoạn chọc cười, mà chính ở những cảnh cảm động, cô vẫn phải nói năng như người điên nhưng khán giả không ai cười nổi.
Khó hiểu ở nhân vật của Hữu Quốc
Bên cạnh Thoại Mỹ, Quỳnh Hương và Tuyền Mập đều là những vai tốt của tác phẩm. Quỳnh Hương diễn vai người mẹ khắc khổ không sai một ly nào.
Tuy nhiên, NSƯT Hữu Quốc và vai Hùng chưa ổn. Cải lương và kịch nói là hai bộ môn có kỹ năng diễn xuất khác nhau. Có thể, vì là một nghệ sĩ cải lương gạo cội mà Hữu Quốc thoại kịch chưa chuẩn, còn ngả màu cải lương. Thậm chí, nhiều tình huống, khán giả tưởng chừng như Hữu Quốc thoại xong sẽ hát cải lương ngay sau đó.
Nhân vật Hùng khá mờ nhạt dù đóng vai trò then chốt trong các đoạn thắt nút – mở nút. Ông Hùng ngay từ đầu là người bày ra kế hoạch hòng hưởng tiền thừa kế từ gia đình vợ, nhưng sau đó ông bất ngờ lại hồi tâm chuyển ý. Chi tiết ông bị tai nạn tàn phế hai chân chưa rõ có liên hệ gì với thông điệp nhân quả.
Những câu thoại như: “20 năm qua ba đã giấu kín chuyện này. Hôm nay, ba sẽ nói cho con một sự thật” còn khiêng cưỡng, thiếu tự nhiên.
Cách bé Diều phản ứng khi biết ông Hùng là bố ruột hoàn toàn không logic với tâm lý thông thường. Diều thậm chí không buồn hỏi chuyện gì đã xảy ra giữa bố và mẹ đã khóc lóc, oán trách rồi vội vàng đi tìm mẹ.
![]() |
Kịch "Diều ơi" nhân văn khi không lụy hóa bi kịch để câu nước mắt. |
Những hình tượng lồng ghép
Kịch “Diều ơi” khiến khán giả thích thú với những lồng ghép, đan cài khéo léo.
Chẳng hạn, khoảnh khắc trước khi bị bắt về nhà mới, bé Diều và ‘chị’ Nhớ chơi đóng vai Lan và Điệp. Ngoài đời, Thoại Mỹ là một trong các nghệ sĩ đóng đinh tên tuổi với nhân vật Lan trong cải lương “Lan và Điệp”. Nên khi cô Nhớ thoại lời của Lan, khán giả rùng mình vì Thoại Mỹ thoại quá chuẩn xác, và cũng là giây phút sắp xảy ra cảnh ly biệt đau lòng trong cả hai tác phẩm.
Con gái của Nhớ tên Diều và số phận cũng không khác gì những con diều. Nhớ làm diều cho ‘em’ chơi, nhưng vì bị điên nên làm hỏng, không con nào bay được. Bé Diều lúc nhỏ cũng vậy, 7 tuổi vẫn chưa được đi học, tương lai mịt mù. 20 năm sau, Diều vẫn không khác những con diều giấy què quặt treo đầy ngôi nhà xưa, có mẹ mà như không, thậm chí không được gọi một tiếng mẹ đàng hoàng.
Cách đạo diễn lồng ghép bé Diều 7 tuổi (bé Gia Hân) và Diều 27 tuổi (Kim Nhã) rất ấn tượng. Trong mắt Nhớ, Diều mãi mãi là cô bé 7 tuổi, dù sự thật là Diều đã trưởng thành sau 20 năm xa mẹ. Cách bé Gia Hân và Kim Nhã thay phiên nhau ra vào trong một phân cảnh rất độc đáo, biểu trưng cho góc nhìn tâm tưởng của hai nhân vật đối diện nhau.
Điểm nhân văn nhất của vở “Diều ơi” chính là không bi kịch hóa bi kịch, không cố đẩy nỗi đau đến tột cùng, lộ liễu nhằm mục đích câu nước mắt như nhiều vở khác hiện nay. Kéo màn, khán giả khóc như mưa.
Có thể, tự thân “Diều ơi” đã là một tấn bi kịch khi mỗi mảnh ghép trong vở đều lạc lối trong bi kịch của riêng mình.
Gia Bảo
- Phương Cẩm Ngọc tiếp tục thể hiện khả năng biến hoá đa dạng khi hoá thân nàng geisha Nhật Bản ca cải lương đầy ngọt ngào trong chương trình Sao nối ngôi tâp 11.
" alt="Kịch 'Diều ơi' lấy hết nước mắt khán giả"/>Có hôm thấy vợ mang bút, kéo và sổ về nhà chồng tôi, bảo anh cầm lấy mà dùng. Hỏi sao vợ có thì vợ bảo, mấy bà lắm, vợ lấy về cho người nhà dùng, đỡ tốn tiền mua. (ảnh minh họa)
Thảo nào mấy lần về nhà, tôi thấy vợ mang về ít kẹo, ít bánh. Bảo là ở đâu mà chỉ có một vài cái như thế thì vợ bảo xin được. Sau nghe người ta nói, bánh kẹo để trong ngăn kéo cứ không cánh mà bay. Có cô em cùng làm với vợ thân với tôi nên hay kể như thế. Rồi lại chuyện, có tiền của người ta để ở mặt bàn mà ít ít là vợ nhặt luôn. Vì vợ bảo, tiền cứ để thế, bay ra thì mình nhặt, biết đâu là của ai. Không nhặt thì người khác lại nhặt mất.
Có hôm thấy vợ mang bút, kéo và sổ về nhà chồng tôi, bảo anh cầm lấy mà dùng. Hỏi sao vợ có thì vợ bảo, mấy bà lắm, vợ lấy về cho người nhà dùng, đỡ tốn tiền mua. Mai mấy bà ấy lại đặt văn phòng phẩm, có mà đầy ra. Hình như có đồ gì mà chị em đặt lên mặt bàn, không mang về hoặc quên khóa ngăn kéo là bị vợ cuỗm về ngay. Thân làm chồng tôi thấy lạ và ái ngại vô cùng.
…Cắp đến nhà chồng
Ngay cả nhà chồng vợ cũng không tha, và không bao giờ biết nể mặt chồng. Mấy hôm về nhà bố mẹ chồng chơi, thấy em chông có đôi tất đẹp hay là có cái áo đẹp là vợ cuỗm về. Tôi tưởng em tôi cho nên hỏi vợ, vợ bảo: “thấy đẹp thì mang về dùng. Cô ấy bao nhiêu là quần áo có biết đâu mà lo, mình mặc đẹp thì cô ấy cũng không tiếc”. Tôi hơi choáng.
Có hôm, em tôi gọi tới bảo chị có cầm cái thắt lưng của nó không mà tôi ngại quá. Hóa ra, vợ tôi lấy luôn cái thắt lưng nó mới được tặng mang về dùng. Vợ lấy lý do là quần rộng, xuống nhà dùng thắt lưng của em rồi quên luôn. Tôi ái ngại quá, hỏi vợ sao lại thế thì cô ấy bảo, quần rộng thì phải dùng, có gì mà hỏi. Thích thì cô ấy lên trả.
![]() |
Cả công ty không ai chơi với vợ (ảnh minh họa) |
Ở nhà, cứ bố mẹ thò ra cái gì mà dùng được, thấy vứt ở đâu đó không gọn gàng là vợ tha lôi về nhà .Đồ đạc cũng thế, kiểu tính nhặt nhạnh quen rồi. Nói là ăn cắp vặt thì hơi quá nhưng đúng là, cái gì không hỏi mà cứ tự tiện mang về thì khác nào ăn cắp vặt. Tôi thấy tính này của vợ hỏng, có khi mất mặt như chơi. Ai dè thấy thì là mang về nhà mình dùng như của mình khi chưa được cho phép.
Tôi có góp ý nhiều lần nhưng vợ vẫn chứng nào tật ấy, còn bảo tôi sĩ bọ. Nghĩ mà chán nản vô cùng. Giờ bạn bè chẳng ai chơi, tôi không biết nên làm thế nào với bà vợ này đây chị em ạ. Vì ngoài cái tính này thì cô ấy lúc nào cũng yêu thương, chiều chuộng và chăm sóc chồng con chu đáo, không chê vào đâu đươc… Tôi phải làm sao?
(Theo Khampha.vn)" alt="Vợ có tính ăn cắp vặt"/>Ngày 17/8, bác sĩ Nguyễn Cát Phương Vũ, Bệnh viện Nhi đồng Thành phố (TP.HCM) chia sẻ hình ảnh hai ông cháu chia tay nhau trong lưu luyến trước cổng Bệnh viện dã chiến số 4. Khoảnh khắc ghi lại hình ảnh bé gái 7 tuổi đứng vẫy tay, bịn rịn chào người ông phải tiếp tục ở lại điều trị.
Bác sĩ Phương Vũ cho biết, bé gái tên B.K.H. (7 tuổi, ngụ Quận 8, TP.HCM).
Hoàn cảnh của H. rất đáng thương. Hai tuổi, bé đã mồ côi mẹ. Bé cũng không biết mặt cha ngay từ lúc lọt lòng. Sau khi mẹ mất, bé theo ông bà ngoại lên TP.HCM mưu sinh.
![]() |
Ông Chí và bé H. bịn rịn chia tay nhau trước cổng bệnh viện dã chiến khiến độc giả mạng nghẹn ngào. (Ảnh: Nghi Hong & CCH Social Media Team). |
Đầu tháng 8/2021, cả gia đình bé nhiễm Covid-19. Thậm chí, bà ngoại và bà cố của bé H. đã ra đi mãi mãi vì dịch bệnh. Nhà chỉ còn hai người, bé H. và ông ngoại được nhập viện điều trị tại Bệnh viện dã chiến số 4.
Ngày 17/8, sau quãng thời gian điều trị, bé H. đủ điều kiện xuất viện về nhà tự cách ly. Tuy nhiên, lúc này, ông ngoại của bé chưa hồi phục, vẫn dương tính với Sars-Cov-2 nên phải tiếp tục ở lại bệnh viện điều trị.
Mẹ vợ và vợ đã mất vì dịch bệnh, không còn ai thân thuộc ở nhà trọ tại Quận 8, ông ngoại của bé H. đành gửi cháu về tỉnh Long An cho bà con chăm sóc. Giây phút chia tay, bé gái lo cho ông ngoại một thân một mình chống chọi với bệnh tật, người ông cũng lo cháu về không được chăm sóc chu đáo.
Mỗi người một nỗi lo nên 2 ông cháu đứng vẫy tay, chào tạm biệt nhau mà không ai nỡ rời chân, quay lưng đi trước. Hình ảnh xúc động ấy đã được các đồng nghiệp bác sĩ Phương Vũ ghi lại, chia sẻ đến cộng đồng.
“H. đã được Phòng Công tác xã hội, Bệnh viện Nhi đồng Thành phố chuẩn bị hành lý, quà bánh và kết nối chuyến xe nghĩa tình để về quê. Hiện, bé gái đã về đến nhà người thân an toàn dưới sự chứng kiến của công an và địa phương", bác sĩ Phương Vũ thông tin.
![]() |
Cuối cùng, H. cũng buồn bã theo chân nhân viên y tế lên xe về quê để ông ngoại ở lại điều trị Covid-19. (Ảnh: Nghi Hong & CCH Social Media Team). |
Mong sớm hồi phục để tiếp tục nuôi cháu
Nằm trên giường bệnh, ông Bùi Văn Chí (56 tuổi, ông ngoại bé H.) cho biết, sau khi chào từ biệt cháu ngoại, ông trằn trọc mãi không thôi. Ông C. nói, ông rất thương đứa cháu ngoại sớm chịu nhiều thiệt thòi nên cố gắng ăn uống, điều trị để sớm chiến thắng dịch bệnh, về với cháu.
Ông chia sẻ: “Tôi gửi cháu cho gia đình chị vợ ở dưới quê vì tôi không có nhà cửa gì cả. Tôi thương nó lắm, còn nhỏ vậy đã chịu rất nhiều bất hạnh. Trước dịch, nhà tôi có 4 người sống chung với nhau gồm vợ chồng tôi, mẹ vợ và bé H.”.
“Thế rồi cả nhà nhiễm Covid-19. Vợ tôi rồi mẹ vợ tôi lần lượt không qua khỏi. Đến bây giờ, tôi cũng chưa dám cho bé biết bà ngoại và bà cố nó đã mất. Tôi sợ cháu không chịu nổi bởi khi mới 2 tuổi, nó đã chịu nỗi đau mồ côi mẹ rồi”, ông Chí nói thêm.
Cố gắng hít lấy một hơi thật dài, ông Chí mệt nhọc kể về tuổi thơ bất hạnh của đứa cháu ngoại. Ông nói, cũng như ông, bé H. chưa bao giờ biết mặt ba của mình. Nhiều lần, ông thay mặt cháu ngoại hỏi con gái mình về cha đứa bé.
Thế nhưng, ông chỉ nhận về những sự im lặng. Hỏi mãi, ông được con gái van nài: “Ba thương con, ba đừng hỏi nữa. Ba giữ cháu giúp con để con đi làm nuôi cháu”. Ông nhớ lại: “Nó sinh con được 1 năm, nhiều nơi đem trầu cau đến hỏi cưới nhưng nó từ chối”.
“Nó nói với tôi là nó không còn tin đàn ông nữa chỉ muốn ở vậy nuôi con. Thế rồi năm sau, nó đột quỵ qua đời. Tôi đem H. lên TP.HCM làm thuê nuôi nó ăn học”, ông kể thêm.
![]() |
Bé H. được người thân đón ở quê để chăm sóc. (Ảnh: Nguyễn Cát Phương Vũ). |
Lên TP.HCM, ông đi làm thuê ở chợ Bình Điền rồi bị tai biến, nghỉ ở nhà suốt 5 năm. Đến khi sức khỏe tạm ổn, ông theo xe để bốc dỡ hàng. Mỗi chuyến, ông được nhận từ 100.000-150.000 đồng nhưng cũng bấp bênh vì không phải lúc nào cũng có người thuê ông đi bốc, xếp hàng.
Vợ ông không nghề nghiệp đành chọn việc bán nước giải khát ở các công trình mưu sinh. Khi công trình hoàn tất, công nhân rời đi, bán buôn không được, bà đi dọn nhà cho người cần để có tiền phụ giúp chồng nuôi mẹ già, cho cháu ngoại ăn học.
Ông Chí còn một người con gái nhưng đã lập gia đình và cũng khó khăn nên không thể đỡ đần ông bà được nhiều. Ông bảo, dù chịu nhiều thiệt thòi, H. rất ngoan, hiếu thảo và học giỏi. Tuổi còn nhỏ nhưng bé đã biết giúp đỡ, chăm sóc ông bà.
“Tôi gửi cháu về quê cũng an tâm lắm vì trước đây, đôi ba tháng, tôi lại cho cháu về quê thăm người thân và mộ mẹ một lần. Bà con ở quê cũng rất thương yêu cháu. Bây giờ, tôi chỉ biết cố gắng điều trị để được xuất viện sớm. Khi dịch qua đi, tôi sẽ lại đón H. lên TP.HCM để chăm lo cho cháu ăn học”, ông Chí nói thêm.
Một người thân của bé H. cho biết, sau khi về quê, bé H. vẫn buồn và nhớ ông ngoại. “Hiện tại, sức khỏe bé rất tốt. Vì phải tự cách ly thêm 14 ngày nên bé ở trong phòng một mình. Gia đình cũng chưa cho bé biết việc bà cố và bà ngoại bé vừa mất vì sợ bé đau lòng”, người này nói.
Nguyễn Sơn
Mọi sự ủng hộ xin gửi về: 1. Ông Bùi Văn Chí, ông ngoại của bé H. |
Theo tài xế thuộc Đội xe cứu thương 0 đồng Nhất Tâm, bố mẹ bé đã được đưa vào Bệnh viện dã chiến Thủ Đức (TP.HCM) điều trị từ trước. Vì bé là F0 nên không ai được tiếp xúc gần.
" alt="Bé gái mồ côi bịn rịn chia tay ông ở cổng bệnh viện dã chiến"/>Bé gái mồ côi bịn rịn chia tay ông ở cổng bệnh viện dã chiến