Y Sương bóp chặt hai bàn tay siết lấy bụi cỏ,ệnMậtNgọtĐộcĐịaPhầmu đôi môi tái nhợt vì lạnh giật nhẹ, ánh mắt tỏa ra làn khí phẫn nộ, cô nhìn chằm chằm vào Hắc Lan: “Ngài vì muốn bắt ta mà lao theo xuống đây ư? Rốt cuộc ngài muốn hành hạ ta như thế nào thì ngài mới vừa lòng? Đâm ta như lúc Hắc Nhật đã đâm ngài, hay muốn ăn thịt ta, hút máu ta, lấy linh lực của ta?”
Hắc Lan nói, giọng nhấn vào hai chữ: “Linh lực?”
“Ta đang thắc mắc linh lực của ngươi sao có thể đột nhiên tăng nhanh như vậy?”
Hắn chỉ vừa mới nói như vậy thì Y Sương đã nâng cánh tay trái lên, đưa ra cổ tay đến trước mặt của hắn: “Đây, nếu ngài đã thấy linh lực của ta rất mạnh, rất tốt, thì hãy hút hết đi, hút cạn kiệt đi, rồi buông tha cho ta!”
Cô không sợ chết, cứng rắn đưa tay, phần đuôi mắt lệ lăn ra.
Đôi mắt Y Sương nhìn Hắc Lan vừa ngông cuồng, lại vừa như đang hờn giận. Nhìn sự long lanh màu hồng trong đôi mắt ấy, trong lòng Hắc Lan bất giác nhẹ dịu, môi vô thức lại có một chút khẽ cười.
Hắn nắm lấy cổ tay của Y Sương, đưa lên miệng cắn một cái. Cô đau nên cau mày. Hắn còn chưa hút một giọt máu hay linh lực nào thì cô ấy đã xỉu rồi.
Hắc Lan buông tay Y Sương xuống, nhìn cô rồi nói: “Sợ ta đến vậy, mà còn dám phản bội ta! Trong các tì nữ thì gan của ngươi là to nhất!”
Bàn tay của hắn luồn qua sau cổ của cô nâng lên, tay còn lại thì luồn qua hai chân rồi bế người lên trên tay.
Nghệ sĩ Giang Còi rất lạc quan, chỉ coi mình bị viêm họng chứ không phải ung thư.
Nhưng mãi tôi vẫn cảm thấy khó nuốt và đau họng, không khỏi nên tôi tới Bệnh viên 74 Trung ương (Vĩnh Phúc) khám. Sở dĩ tôi khám ở đây vì gần nhà và có nhiều bạn bè đang công tác tại đây. Mãi mới phát hiện ra là ung thư hạ họng, các hạch chèn ép thanh quản khiến tôi nói khó khăn. Tôi lên mạng tìm hiểu ung thư hạ họng là như thế nào thì thấy đúng là căn bệnh khó phát hiện thật, bảo sao các bác sĩ mãi mới tìm ra.
Người đầu tiên nói cho tôi là Trưởng khoa Tai – Mũi – Họng, Bệnh viện 74 Trung ương. Anh bảo: Toi rồi.Tôi cũng choáng đấy. Rồi bác sĩ hỏi tôi có muốn về nhà không, có người nhà không để gặp vì lúc đó còn mỗi đứa con gái bé đang chăm tôi. Tôi bảo cứ thông báo, tôi đón nhận hết. Anh ấy nói với tôi tất cả về bệnh tật của tôi, và dặn là: Phải chuẩn bị sắp xếp lại cuộc sống, không còn lâu đâu.
Đầu tiên tôi chỉ nghĩ là bị mất việc, mất thu nhập, mất khả năng làm nghề thế nhưng bác sĩ bảo bệnh của tôi chỉ được khoảng 2 năm nữa. Tôi vẫn nghĩ là 2 năm mới khỏi và nói lại được nhưng bác sĩ bảo là "2 năm cuộc đời ấy". Tôi choáng lần thứ 2.
- Các con đón nhận thông tin bệnh của bố thế nào?
Các con tôi đứa đi học, đứa đi làm, đứa bé năm nay học lớp 7. Khi bác sĩ thông báo bệnh thì tôi có bảo cháu ra ngoài nhưng cháu đứng ở cửa phòng khóc thút thít khi nghe hết mọi chuyện. Nhưng như đã từng chia sẻ nhiều lần, tôi nuôi các con theo kiểu của riêng mình nên các con đều tự lập. Khi các con nghe xong đều bảo Chẳng vấn đề gì, có bệnh thì chữa thôi. Chúng chỉ choáng lúc nhận tin thôi.
Nói thật, khối u của tôi giờ to lắm, ăn được cái gì vào rồi cũng đưa ra. Tôi là người sống lạc quan, cuộc đời tôi cũng từng chao lượn trên miệng hố tử thần nhiều lần nên tôi cũng không quá sợ cái chết nữa.
Đã sắp xếp cho cuộc đời 2 năm còn lại
- Cảnh gà trống nuôi con nhiều năm nay, giờ lại mắc bệnh tật như vậy, anh đã sắp xếp cuộc sống của mình như thế nào theo lời khuyên của bác sĩ?
Tôi đã tính hết rồi. Từ trước tới nay, phương châm sống của tôi luôn là làm việc quá sức mình. Phim của tôi, tôi luôn đến sớm hơn những người trong đoàn tầm 5, 6 tiếng đồng hồ và có thể quay đến sáng. Cũng vì đam mê công việc tôi có thể không ngủ luôn để hoàn thành phim. Tôi làm việc 12-18 tiếng/ngày. Luôn luôn nghĩ mình sinh hoạt như thế nên bệnh tật đến bây giờ còn là muộn (cười).
- Anh có hối hận không khi mình đã dành cả cuộc đời, sức khoẻ cho nghề?
Tôi không hối hận. Tôi nghĩ là nhiều người mới 27, 28 tuổi đã đi. Có những đứa trẻ mới chục tuổi, chưa làm được gì cho đời, chưa cảm nhận được cuộc sống. Có đứa trẻ vừa sinh ra chưa kịp được ấp ôm đã bị bỏ ra đường. Tôi từng nhặt 2 đứa trẻ bị bỏ ở nghĩa trang về chôn cất cho các cháu. Nhiều đứa trẻ mất tội lắm.
60 năm cuộc đời tôi có gần 40 năm làm nghề rồi. Trong thời gian ấy tôi làm nghề hết mình, cảm thấy yếu kém tôi lại đi học thêm. Thời gian dỗi hơn tôi lại đi dạy những người muốn học nghề. Tôi làm nghề bằng cái tâm, tôi kiếm tiền để làm nghề chứ không làm nghề để kiếm tiền. Thế nên bạn thấy có bao giờ tôi quảng cáo cho bất cứ ai không. Tôi kiếm tiền để cho các con tri thức chứ không phải sự giàu có. Tôi cho các con kỹ năng sống và đạo đức làm nghề.
Tôi luôn dậy từ 4 giờ sáng và làm việc hết mình. Tôi vẫn nói vui so với những người dậy muộn là tôi đã sống hơn họ mấy tiếng một ngày của cuộc đời rồi. Tôi không có gì phải hối hận cả.
Biết mình bị bệnh nhưng nghệ sĩ Giang Còi vẫn cùng nghệ sĩ Trà My động viên tinh thần những bệnh nhân ung thư khác.
- Trường hợp xấu nhất, hai con nhỏ của anh sẽ nhờ vợ cũ chăm sóc chứ?
Các con tôi tự lập lắm. Nếu trường hợp xấu nhất giống như tôi ngày xưa, sáng đi học, chiều các cháu vẫn đi kiếm tiền được. Hai đứa lớn đã đi làm ổn định. Một cô con gái năm nay học lớp 11 nhưng rất năng động, bán hàng online kiếm tiền ngon lành. Con trai 15 tuổi của tôi có tay nghề hàn, cơ khí, sửa xe… kiểu gì cũng sống được nên tôi cứ thênh thang thôi (cười).
- Khi biết bệnh như vậy, anh nói mình sẽ không xạ trị, truyền hoá chất gì cả. Do kinh tế hay còn nguyên nhân nào khác và giờ anh có thay đổi quan điểm như cách đây 1 tuần không?
Quan điểm của tôi vẫn không thay đổi. Tôi luôn cho rằng khi xạ trị, truyền hoá chất nó sẽ tiêu diệt tế bào ung thư và cả tế bào không ung thư. Tôi vẫn nghĩ rằng mình đang bị viêm họng, mấy hôm nữa lại khỏi thôi. Thế nên tôi vẫn đi làm, vẫn tới sự kiện của bạn bè, chỉ có điều không hát tặng họ vài bài như trước được thôi.
Kinh tế tôi không lo đâu, mặc dù kinh tế của tôi không đủ thật vì tôi kiếm tiền để làm nghề chứ không làm nghề để kiếm tiền. Lâu nay tôi luôn quan niệm làm những sản phẩm tử tế cho xã hội chứ tôi không nhận quảng cáo. Tôi không làm những mánh hài rẻ tiền và tôi mong các con mình sau này làm nghề cũng vậy. Tôi đi sang thế giới bên kia một cách ngẩng cao đầu.
Tôi có sáng tác bài hát mà có câu: Biết sống sao, sống làm sao. Sống sao khi chào đời ta khóc, giữa tiếng cười hạnh phúc quanh ta. Sống sao khi ta về chốn bồng lai, ta mỉm cười giữa tiếng khóc thương của những người còn ở lại. Bài hát ấy rất hào sảng, mang nhiều tâm tư làm nghề của tôi. Tới đây tôi sẽ làm nốt 10 tập phim đang làm dở. Mà nói thật, tôi vẫn đang ổn mà, chỉ có điều nói năng khó khăn thôi chứ cho tôi lái xe từ đây vào TP.HCM tôi cũng vẫn lái tốt.
- Cứ cố gắng như thế, bạn bè và các con có khuyên anh đừng nên phí sức như thế?
Tôi tự biết mình mệt hay tôi yếu. Nếu tôi chết, tôi muốn chết trên sàn diễn, trên trường quay chứ không chết trên giường bệnh. Ai gàn được tôi. Ở nhà, tôi là bố của các con, là nhất rồi ai dám gàn. Còn bạn bè biết tính tôi cả.
Chỉ có điều, nghệ sĩ Trà My - người mà tôi yêu quý và tin tưởng thông báo bệnh tình đầu tiên cũng mắng tôi ghê lắm nên giờ tôi giao luôn cho Trà My là "trưởng đoàn". Trà My bảo tôi thế nào tôi nghe thế. Để gửi lời cảm ơn tới các bạn bè đồng nghiệp từ lúc biết bệnh của tôi thì nhiều lắm nhưng Trà My là người khiến tôi thực sự cảm động vì tấm chân tình của cô ấy dành cho tôi.
Từ lúc biết tôi bị bệnh, cô ấy tất tưởi giới thiệu, nhờ bác sĩ hội chẩn, tìm phương pháp điều trị cho tôi như thế nào và ở đâu cho hiệu quả mà chi phí lại hợp với khả năng cho phép. Tôi biết Trà My rất tinh tế, ngoài thời gian đi làm, cô ấy còn rủ tôi đi thăm các bệnh nhân ung thư. Cô ấy muốn truyền thêm sức mạnh, tinh thần lạc quan của cuộc sống cho tôi, cho các bệnh nhân khác.
Chắc là ra Tết tôi sẽ quyết định điều trị như thế nào nhưng tôi vẫn không muốn xạ trị và hoá trị.
Giang Còi và niềm đam mê nhà vườn
Tình Lê
Nghệ sĩ Giang còi xác nhận ung thư họng, đã di căn
Sau khi làm xét nghiệm sinh thiết tế bào, nghệ sĩ Giang còi xác nhận anh bị ung thư giai đoạn 3. "Căn bệnh ung thư của tôi rất khó phát hiện, khi biết được thì cũng là lúc di căn rồi", anh nói.
" alt="Nghệ sĩ Giang 'Còi': 'Tôi chỉ bị viêm họng, vài hôm là khỏi'"/>
Nguồn cung hạn chế khiến các khách hàng, đại lý khó tìm được mẫu xe hơi ưng ý. Ảnh: New York Times.
Nguồn cung hạn chế, nhu cầu tăng
Khủng hoảng chip ảnh hưởng nặng đến ngành công nghiệp ôtô trong năm 2021. Một số hãng phải đóng cửa nhà máy do thiếu linh kiện, khiến các đại lý không thể nhập nhiều ôtô. Theo New York Times, đó là lý do khách hàng phải bay hàng trăm km để tìm chiếc xe ưng ý. Họ chấp nhận trả giá cao, thậm chí mua xe được sửa chữa sau những vụ tai nạn.
Nguồn cung hạn chế nhưng nhu cầu ngày càng tăng, nhiều người không thích dùng phương tiện công cộng hoặc taxi, số khác chỉ đơn giản muốn mua xe mới. Một số gia đình tiết kiệm được hàng nghìn USD từ trợ cấp, tiền tiết kiệm do chi tiêu ít hơn khi phong tỏa kéo dài.
Cuối năm thường là mùa bán hàng cao điểm, một số hãng xe tích cực chạy quảng cáo để hút khách. Tuy nhiên năm nay, người dùng cảm nhận rõ việc mua được mẫu xe ưa thích không thể nhanh chóng, dễ dàng hoặc tiết kiệm như trước.
Ed Matovcik, Giám đốc công ty rượu tại Napa (bang California) quyết định chuyển sang Porsche Taycan, mẫu xe điện của thương hiệu Đức khi hợp đồng thuê chiếc Tesla Model S gần hết hạn. Dù đã đặt hàng, Matovcik phải chờ đến tháng 5/2022 mới có thể nhận xe, tức 3 tháng sau khi kết thúc hợp đồng thuê xe của Tesla.
"Bây giờ là thế giới khác rồi, tôi không ngại việc chờ đợi", Matovcik chia sẻ. Anh có kế hoạch thuê ôtô khác để sử dụng trước khi nhận chiếc Porsche Taycan.
Nhiều hãng xe không tìm được nguồn cung chip ổn định sau khi tạm ngừng sản xuất vào đầu năm 2020. Ảnh: Reuters.
Tình trạng thiếu chip kéo dài hết năm 2022
Giữa năm 2020, nhiều công ty cho thuê ôtô phải ngừng mua xe mới, bán xe cũ để tồn tại trong bối cảnh người dân hạn chế đi lại. Giờ đây, những công ty này đang tận dụng thị trường hồi phục để mua xe, cạnh tranh với khách hàng và đại lý.
Giảm giá và ưu đãi, những điều quen thuộc khi mua ôtô đã không còn. Thay vào đó, một số đại lý tăng giá 2.000-3.000 USD cho xe mới. Điều đó khiến nhiều khách hàng đắn đo, tuy nhiên các đại lý cho rằng nếu một vị khách bỏ qua, người khác sẽ chờ và sẵn sàng bỏ tiền.
Vào tháng 11, giá bán trung bình cho một chiếc ôtô mới tại Mỹ đạt mức kỷ lục 45.872 USD, so với năm ngoái là 39.984 USD theo thống kê của Edmunds. Giá trung bình cho ôtô qua sử dụng là hơn 29.000 USD, tăng mạnh so với 22.679 USD trong năm 2020, dự kiến vượt mốc 30.000 USD vào năm 2022.
Do giá ôtô qua sử dụng tăng cao, một số người chọn sửa xe cũ để tiếp tục sử dụng. Nhiều xe hư hỏng trong các vụ tai nạn được sửa chữa để chạy tiếp thay vì đưa đến bãi phế liệu.
Tình trạng thiếu chip diễn ra từ đầu năm 2020 khi các hãng đóng cửa nhà máy, cắt giảm đơn đặt chip và một số bộ phận khác. Cùng thời điểm đó, nhu cầu mua laptop, máy chơi game và thiết bị điện tử tăng cao, lượng đơn đặt chip cho các sản phẩm trên ngày càng nhiều. Khi các hãng xe hơi sản xuất trở lại, nguồn cung chip dành cho họ không còn dồi dào.
Các hãng như Ford, General Motors đang hợp tác với những công ty mới để đảm bảo nguồn cung chip ổn định. Ảnh: Getty Images.
Đó là lý do các hãng sản xuất ít xe hơn kế hoạch. Một số model khi bán ra còn thiếu tính năng như ghế sưởi, cổng USB... Edmundsước tính ngành xe tại Mỹ sẽ bán được 15 triệu xe tải nhẹ và ôtô trong năm 2021, thấp hơn so với con số 17 triệu như dự đoán trước đó. Đến năm 2022, doanh số có thể tăng nhẹ lên 15,2 triệu xe.
Một số nhà sản xuất đang thử nghiệm chiến lược mới để đảm bảo nguồn cung ổn định. Ford Motor đang hợp tác với GlobalFoundries, công ty thiết kế bán dẫn để phát triển chip dành riêng cho xe Ford. General Motors cũng làm việc với nhiều hãng bán dẫn để phát triển các loại chip cơ bản, hy vọng tăng nguồn cung và cắt giảm chi phí.
"Chúng tôi nhận thấy tình trạng thiếu chip sẽ tiếp tục đết hết năm 2022. Chúng tôi đang làm mọi cách để có càng nhiều chip càng tốt", John Lawler, Giám đốc Tài chính Ford chia sẻ vào tháng 10. Điều đó cho thấy việc mua xe trong năm 2022 sẽ tiếp tục khó khăn.
Do không thể tìm mua mẫu Ford EcoSport đúng giá, Tom Maletic, Giám đốc kinh doanh dịch vụ y tế đã nghỉ hưu tại New Orleans phải bay đến Michigan để lấy lại Ford Escape 2015, chiếc xe mà ông tặng con trai để chạy tạm.
Theo ZingNews
Bạn có góc nhìn nào về câu chuyện trên? Hãy gửi ý kiến dưới phần bình luận của bài viết. Mọi câu hỏi tư vấn về sử dụng, mua bán xe xin gửi tới Ban Ô tô xe máy theo email: otoxemay@vietnamnet.vn. Các nội dung phù hợp sẽ được đăng tải. Xin cảm ơn!
Đồng hồ công-tơ-mét bị "đơ", hàng nghìn chiếc Jeep Wrangler phải triệu hồi
Gần 3.000 chiếc Jeep Wrangler Plug-in Hybrid đời 2021 và 2022 đang buộc phải triệu hồi do một lỗi khá hy hữu là đồng hồ công-tơ-mét thi thoảng không nhảy số.
Bản in mới này in lại theo bản in của Lê Cường Editeur MCMXXXVIII (1938) - đây là bản Số đỏ đầu tiên được in đầy đủ và cũng là bản sách duy nhất được in khi tác giả Vũ Trọng Phụng còn sống. Ban đầu, Số đỏ được tác giả ra mắt người đọc dưới dạng truyện đăng đều kỳ trên tuần san Hà Nội Báo (từ số 40, ra ngày 7/10/1936) liên tục 16 kỳ (tương ứng với 16 chương) thì bị dừng (năm 1937, do tờ Hà Nội Báo bị cấm).
Bản in của Nhà xuất bản Lê Cường năm 1938 là bản in đầu tiên có đầy đủ 20 chương của tác phẩm. Đến năm 1946, khi tác giả đã mất được 7 năm, tác phẩm mới được in lần thứ hai bởi một nhà xuất bản khác. Điều này có nghĩa, bản in Lê Cường Editeur MCMXXXVIII (1938) là ấn bản đầy đủ đầu tiên và duy nhất có sự tham gia trực tiếp của tác giả Vũ Trọng Phụng.
Với việc làm lại bản in Lê Cường Editeur MCMXXXVIII (1938), Đông A mong muốn bạn đọc sẽ được tiếp cận một văn bản quý mà ngày nay hiếm người còn được thấy. Điều này vừa có ý nghĩa với giới sưu tầm, vừa cần thiết cho những người quan tâm, yêu mến, hoặc nghiên cứu về tác phẩm và phong cách sáng tác của Vũ Trọng Phụng.
Họa sĩ Thành Phong vẽ minh hoạ trong bản in này. Hoạ sĩ Thành Phong được đông đảo độc giả biết đến và yêu thích với các dự án truyện tranh và minh họa từ hài hước đến nghiêm túc như Thương nhớ thời bao cấp, Sát thủ đầu mưng mủ, Phê như con tê tê, Long thần tướng... Anh cũng từng hợp tác với Đông A để minh họa cho hai cuốn tiểu thuyết lịch sử là Trần Khánh Dư và Trần Quốc Toản.
Minh hoạ của hoạ sĩ Thành Phong.
Ngoài ấn bản phổ thông, Đông A sẽ phát hành một số phiên bản đặc biệt của cuốn Số đỏ, như sau: 500 bản giới hạn, 100 bản tri ân, 105 bản đặc biệt làm thủ công, ruột in trên giấy dó, trong đó bao gồm 5 bản ký hiệu lần lượt Đ, Ô, N, G, A và 100 bản đánh số từ ĐA_001 đến ĐA_100 (20 bản chữ V đánh số từ ĐA_001 đến ĐA_010 và 10 số tự chọn khác, bọc bìa bằng da bò nhập khẩu từ châu Âu; 80 bản chữ S đánh các số còn lại, bọc bìa bằng da công nghiệp Microfiber). Cả 3 loại ấn bản trên đều có đóng dấu đỏ của Đông A dành cho người sưu tầm và chơi sách.
Đại diện Đông A cho hay, với những cố gắng trong việc thực hiện lại một bản in quý hiếm, bổ sung tranh minh họa ấn tượng, đơn vị này mong muốn sẽ góp phần vào việc đưa cuốn danh tác này trở về đúng vị trí - là một trong những cuốn sách hàng đầu của văn học Việt Nam, ít nhiều góp phần vào việc giúp bạn đọc cảm nhận được sự trân quý đối với từng con chữ của một nhà văn bậc thầy.
Vũ Trọng Phụng (1912 - 1939) là nhà văn, nhà báo nổi tiếng của Việt Nam vào đầu thế kỷ XX. Năm 18 tuổi, ông bắt đầu bước chân vào làng văn với truyện ngắn Chống nạng lên đường đăng trên tờ Ngọ Báo. Năm 1933, trên báo Nhật Tân, ông ra mắt phóng sự Cạm bẫy người, và một năm sau tiếp tục với phóng sự Kỹ nghệ lấy Tây, gây được tiếng vang lớn trong dư luận với giọng văn châm biếm, trào phúng.
Trong chưa đầy 10 năm cầm bút, ông để lại hơn 30 truyện ngắn, 9 tập tiểu thuyết, 9 tập phóng sự, 7 vở kịch cùng hàng trăm bài báo, bài phê bình và tranh luận văn học, nổi tiếng nhất trong số đó phải kể đến các tiểu thuyết Số đỏ và Giông tố. Người đương thời xưng tụng ông là “vua phóng sự đất Bắc” và là “Balzac của Việt Nam”. Năm 1939, ông qua đời bởi căn bệnh lao phổi trong tình trạng nghèo túng khi mới 27 tuổi.
Tình Lê
Đọc 'Sống đủ' để hiểu thế nào là 'đủ'
'Sống đủ' là cuốn sách chia sẻ những quan sát cá nhân và các câu chuyện miêu tả một lối sống xanh lành của nước Nhật truyền thống nhưng đã bị phai mờ.
" alt="Diện mạo mới của 'Số đỏ' sau gần 100 năm"/>