Say tàu xe dịp Tết: Ngoài cơ địa yếu, nguyên nhân này có thể khiến bạn buồn nôn
Say tàu xe làm cho chuyến đi của bạn trở thành ác mộng,àuxedịpTếtNgoàicơđịayếunguyênnhânnàycóthểkhiếnbạnbuồnnôlê bống khiến sức khỏe của bạn suy giảm nhất là những người có quê xa. Ngoài sức khỏe yếu, nhiều khi yếu tố tâm lý khiến bạn bị say.
Người phụ nữ đi xe máy đội cả chậu hoa trên đầu(责任编辑:Ngoại Hạng Anh)
- Nhận định, soi kèo Al Jubail vs Al Bukayriyah, 21h55 ngày 27/1: Chủ nhà thất thế
Hội thảo vừa được Bộ TT&TT tổ chức về Chính sách xuất nhập khẩu nguyên liệu, vật tư linh kiện và sản phẩm CNTT. Ảnh: Trọng Đạt “Các doanh nghiệp điện tử Việt Nam còn rất nhiều hạn chế về quy mô, công nghệ. Nhằm thúc đẩy phát triển công nghiệp CNTT, điện tử, Chính phủ và Bộ TT&TT đã triển khai chiến lược Make in Việt Nam với trọng tâm là thiết kế, sáng tạo và sản xuất tại Việt Nam”, ông Nguyễn Thiện Nghĩa nói.
Chia sẻ tại hội nghị, ông Phạm Hải Phong - Nghiên cứu viên Viện Nghiên cứu Chiến lược, chính sách Công thương (Bộ Công thương) cho hay, các nhà cung cấp linh kiện điện tử Việt Nam đang được định vị ở cuối đồ thị nụ cười.
Các doanh nghiệp của chúng ta thường gắn với những khâu có giá trị gia tăng thấp như sản xuất, lắp ráp. Trong khi đó, các khâu quan trọng của chuỗi sản xuất như R&D, xây dựng thương hiệu, thiết kế, logistic, tiếp thị, bán hàng,... đều nằm trong tay doanh nghiệp ngoại.
“Các công ty Hàn Quốc thường có nhà cung ứng lớp 1 là doanh nghiệp Hàn Quốc. Cũng có một số nhà sản xuất Việt Nam trở thành đơn vị cung ứng lớp 1 nhưng số lượng rất ít, với các sản phẩm đơn giản. Các công ty Việt Nam chủ yếu tham gia vào lớp thứ 2 hoặc thứ 3 của chuỗi cung ứng này”,ông Phạm Hải Phong chia sẻ.
Theo chuyên gia của Bộ Công thương, ở lĩnh vực điện, điện tử, những nhà sản xuất FDI chiếm tỷ trọng lớn trong chuỗi cung ứng cho ngành. Các công ty Việt Nam vừa nhỏ, số lượng ít và năng lực cung ứng cũng không mạnh. Một số linh kiện điện tử mà Việt Nam có tiềm năng sản xuất là bộ dẫn điện, bảng mạch điện tử và các sản phẩm điện tử tiêu dùng như thiết bị y tế, chăm sóc sức khỏe,...
Chia sẻ về thực trạng của các doanh nghiệp điện tử Việt Nam, bà Đỗ Thị Thúy Hương - Ủy viên Ban chấp hành Hiệp hội doanh nghiệp điện tử Việt Nam (VEIA) cho biết, ngành công nghiệp điện tử Việt Nam có đặc thù là thâm dụng lao động lớn. Điều đó ngược hẳn với ngành công nghiệp điện tử ở các nước khác. Nguyên nhân do chúng ta chủ yếu tập trung vào khâu lắp ráp. Hai thị trường xuất khẩu lớn nhất của Việt Nam là Trung Quốc và Hoa Kỳ.
Theo bà Hương, các doanh nghiệp điện tử nội địa đang gặp thách thức lớn về việc đảm bảo đủ năng lực về công nghệ, nhân lực và quản trị sản xuất.
Thách thức thứ hai đến từ những áp lực phải đảm bảo tiến độ và chất lượng hàng giao, đồng thời tuân thủ quy định khắt khe của người mua hàng (các công ty đa quốc gia). Bên cạnh đó là việc phải chịu sự đánh giá và kiểm soát của các công ty đầu chuỗi với những yêu cầu tối ưu hóa quá trình sản xuất hàng ngày.
Đại diện cộng đồng doanh nghiệp điện tử Việt Nam, bà Đỗ Thị Thúy Hương đề xuất Chính phủ và Quốc hội cần ban hành các chính sách một cách nhất quán, ổn định, có tiên lượng lâu dài, trong đó ưu tiên cho doanh nghiệp nội.
Đại diện Hiệp hội doanh nghiệp điện tử Việt Nam mong muốn các cơ quan Chính phủ thường xuyên tổ chức các buổi hội thảo, tập huấn nhằm nâng cao nhận thức, hiểu biết về pháp luật xuất nhập khẩu, đồng thời hỗ trợ các doanh nghiệp trong việc kinh doanh, kết nối thương mại.
Theo ông Nguyễn Thiện Nghĩa, để giải quyết bất cập về chính sách, hỗ trợ thúc đẩy nghiên cứu phát triển, sản xuất sản phẩm phần cứng điện tử Việt Nam, ngày 31/12/2022, Bộ TT&TT đã ký ban hành Thông tư 25/2022/TT-BTTTT về xác định nguyên liệu, vật tư, linh kiện nhập khẩu được miễn thuế nhập khẩu phục vụ trực tiếp cho hoạt động sản xuất sản phẩm CNTT, nội dung số, phần mềm.
Đây là chính sách quan trọng nhằm hỗ trợ cho các doanh nghiệp nội trong sản xuất sản phẩm CNTT, giải quyết bất cập chênh lệch về thuế nhập khẩu sản phẩm nguyên chiếc thấp hơn thuế nhập khẩu nguyên liệu, vật tư, linh kiện.
" alt="Doanh nghiệp điện tử Việt Nam đang nằm dưới đáy “đường cong nụ cười”" />Doanh nghiệp điện tử Việt Nam đang nằm dưới đáy “đường cong nụ cười”Giảng viên CDIT hướng dẫn sinh viên lập trình trò chơi giáo dục. Mặt khác, theo thống kê của Cục Phát thanh, truyền hình và Thông tin điện tử (Bộ TT&TT), trong hơn 500 triệu USD doanh thu từ game, game không phép chiếm tới 30%.
Quan điểm quản lý, thúc đẩy để ngành game phát triển lành mạnh đã được Bộ TT&TT khẳng định. Trong đó, bên cạnh việc phát triển ngành game với mục tiêu khuyến khích sản xuất và phát hành game do người Việt xây dựng để giảm tỷ lệ game nhập khẩu từ nước ngoài, Bộ TT&TT cũng dự kiến phối hợp với Bộ GD&ĐT để phát triển và nâng cao chất lượng nguồn nhân lực cho ngành game.
Tại sự kiện GameVerse 2023 mới đây, ông Lê Quang Tự Do, Cục trưởng Cục Phát thanh, truyền hình và Thông tin điện tử nhấn mạnh, giáo dục là một trong những mục tiêu cốt lõi để phát triển ngành game trong thời gian tới.
Người đứng đầu Cục Phát thanh, truyền hình và Thông tin điện tử cũng cho biết, để đào tạo nguồn nhân lực cho ngành, Học viện Bưu chính Viễn thông đã đề xuất lên Bộ GD&ĐT về việc mở bộ môn mới chuyên đào tạo nhân lực cho ngành game. Cùng với đó, Bộ TT&TT cũng đã kết nối với Đại học Tôn Đức Thắng, Đại học FPT, Đại học Bách khoa Hà Nội và nhiều trường khác để trong 5 năm tới bổ sung đào tạo chuyên ngành game.
Trao đổi với VietNamNetvề vấn đề phát triển nhân lực ngành game tại Việt Nam, Tiến sĩ Cao Minh Thắng, Phó Viện trưởng Viện CNTT và Truyền thông (CDIT), Học viện Công nghệ Bưu chính Viễn thông nhấn mạnh, game là một ngành công nghiệp có những bước phát triển nhanh và dự kiến sẽ có những đóng góp lớn với nền kinh tế Việt Nam.
Để ngành game Việt Nam có thể đạt được các mục tiêu phát triển, đào tạo nhân lực là một trong những giải pháp quan trọng và căn cơ. Nguồn nhân lực vững vàng kiến thức chuyên môn sẽ giúp Việt Nam chủ động phát triển những game lành mạnh, hấp dẫn, không chỉ đem lại doanh thu, thu hút đầu tư từ nước ngoài mà còn quảng bá được văn hóa Việt Nam ra thế giới.
Tiến sĩ Cao Minh Thắng cũng cho hay, hiện nay, nhân lực làm game của Việt Nam đang chủ yếu đến từ những ngành gần như CNTT, thiết kế đồ họa, kinh tế... hoặc một số chương trình đào tạo ngắn hạn về game chứ chưa được đào tạo bài bản về game ở trình độ cao.
Trong khi đó, trên thế giới đã có trên 100 trường đại học gồm cả những trường nằm trong top 100 của thế giới, đã và đang đào tạo Cử nhân, thậm chí cả Thạc sĩ ngành game, đóng góp nhiều nhân lực cho các Studio Game hàng đầu. “Điều đó cho thấy, việc thiết kế và triển khai một chương trình đào tạo chính quy bậc đại học để phát triển nhân lực game ở Việt Nam là một vấn đề cấp thiết hiện nay”,Tiến sĩ Cao Minh Thắng nhận định.
Với Học viện Công nghệ Bưu chính Viễn thông, theo đại diện CDIT, từ những năm 2010, nhà trường đã có những môn học tiếp cận với chuyên ngành game như thiết kế kịch bản game hay lập trình game trong ngành đào tạo Công nghệ Đa phương tiện. Các môn học này mặc dù chưa giải quyết tổng thể vấn đề nhân lực ngành game nhưng cũng đã truyền cảm hứng và khơi gợi các định hướng phát triển cho sinh viên, đồng thời cũng là tiền đề rất tốt để xây dựng chương trình đào tạo chuyên về game trong thời gian tới.
Để tham gia phát triển đội ngũ nhân lực cho ngành game Việt Nam, Học viện Công nghệ Bưu chính Viễn thông dự kiến trong năm nay sẽ làm các thủ tục để xin cấp phép đào tạo thí điểm ngành đào tạo công nghệ game, với mục tiêu hướng tới đào tạo các chuyên gia trình độ cao có khả năng thiết kế kịch bản và phát triển các game ở các quy mô khác nhau.
“Nếu thành công, trong tương lai gần Học viện sẽ tiếp tục phát triển các ngành đào tạo tiềm năng khác như Marketing, Quản trị kinh doanh game hay eSport”, Phó Viện trưởng CDIT Cao Minh Thắng thông tin thêm.
Đưa ngành game vào đào tạo đại học nhận được nhiều ý kiến ủng hộ
Với việc thiếu hụt nhân sự hiện nay, việc đưa ngành game vào đào tạo ở các trường đại học nhận được rất nhiều sự ủng hộ." alt="PTIT sẽ xin cấp phép đào tạo thí điểm ngành công nghệ game trong năm nay" />PTIT sẽ xin cấp phép đào tạo thí điểm ngành công nghệ game trong năm nayĐối tượng Lê Đình Xuân Hiếu tại cơ quan công an (Ảnh: Công an tỉnh Thái Bình).
Cụ thể, tối 10/12, anh L. nhận chở một nam thanh niên từ xã Tân Triều, huyện Thanh Trì, TP Hà Nội về huyện Thái Thụy, tỉnh Thái Bình.
Đến khoảng 2h30 ngày 11/12, khi đi đến khu vực gần Trạm y tế xã Tân Học, huyện Thái Thụy, đối tượng sử dụng hung khí khống chế, đe dọa cướp tài sản của anh L.
Nhận được tin báo, sau một giờ xác minh, lực lượng công an đã bắt giữ đối tượng gây án là Lê Đình Xuân Hiếu (21 tuổi), trú tại xã Tân Học, huyện Thái Thụy, tỉnh Thái Bình.
Vụ án đang được cơ quan công an làm rõ.
" alt="Bắt đối tượng cướp tài sản của tài xế taxi ở Thái Bình" />Bắt đối tượng cướp tài sản của tài xế taxi ở Thái Bình- Nhận định, soi kèo Santos Laguna vs Club America, 08h05 ngày 26/1: Khách vẫn làm chủ
- Siêu máy tính dự đoán Genoa vs Monza, 02h45 ngày 28/01
- Trương Thị May đẹp bí ẩn trong thiết kế nhiệt đới của Hà Linh Thư
- Cách để cha mẹ hiểu nội tâm con qua hoạt động vẽ tranh
- Nhiều quốc gia xem game như một trụ cột phát triển kinh tế số
- Nhận định, soi kèo U20 Sassuolo vs U20 Cesena, 20h00 ngày 27/1: Chủ nhà ‘ghi điểm’
- Những lá thư khiến phụ huynh lặng người
- Bà chủ Housing Group bị bắt: Hàng loạt dự án 'nổ' sẽ đi về đâu?
- Đáp án đề thi tham khảo thi tốt nghiệp THPT 2021 môn Ngữ văn
-
Soi kèo phạt góc Barca vs Valencia, 03h00 ngày 27/1
Linh Lê - 26/01/2025 10:49 Kèo phạt góc ...[详细] -
Tâm sự của nàng dâu tương lai có bầu 3 tháng về ra mắt nhà chồng
Những ngày này tôi ốm nghén, người cứ oặt ra, không làm nổi việc gì. Tôi biết phải nghĩ cho con nhưng hôm nào tôi cũng khóc. Nghĩ đến cảnh làm dâu một gia đình coi mình như loại gái mất nết, như con hồ ly tinh dụ con trai họ tôi lại thấy ám ảnh và sợ hãi. Nhưng nếu buông xuôi lúc này, tôi sợ mình không đủ tài chính và can đảm để làm mẹ đơn thân, một mình nuôi con.Ảnh: M.Anh Vừa chân ướt, chân ráo ra trường, kiếm được một công việc tạm ổn để làm thì tôi yêu. Anh không phải mối tình đầu của tôi nhưng chắc chắn sẽ là mối tình sâu đậm nhất. Anh làm cùng cơ quan với tôi, hiện đang giữ chức trưởng phòng. Anh hơn tôi 5 tuổi nhưng vì giỏi giang nên thành đạt lắm. Có lẽ vì thấy ngoại hình của tôi xinh xắn nên anh cũng… “phải lòng” ngay lần đầu gặp mặt.
Có ai mà ngờ, một cuộc tình nhiều hứa hẹn như thế lại kết thúc bi đát thế này. Chúng tôi hẹn hò, tìm hiểu nhau chỉ vỏn vẹn trong khoảng 5 tháng. Rồi tôi có bầu. Đó là sai lầm của tôi khi đã vượt qua giới hạn quá nhanh. Anh còn chưa từng đưa tôi về nhà gặp gia đình, mối quan hệ này còn chưa từng công khai, vậy mà tôi đã có bầu.
Lần đầu tiên về gặp bố mẹ anh cũng là lần cay đắng lớn nhất mà tôi phải chịu cho đến giờ. Khi tôi vừa bước vào cửa, bà nhìn tôi một lượt, xoáy vào cái bụng bầu đang lùm xùm của tôi như thể tôi đang mang trong mình một thứ rẻ rách chứ không phải là máu mủ của gia đình bà.
Bữa cơm hôm đó diễn ra trong sự im lặng đáng sợ. Rồi mẹ anh nhìn tôi và nói một câu: “Có chắc là con thằng P không?”. Tôi đã định đập bàn đứng lên mà hét vào mặt bà, nhưng tôi nhịn. Bởi vì tôi đặt mình vào vị trí của bà để nghĩ. Với bà, con trai là một người tài giỏi, đẹp trai, chắc hẳn con gái nhiều đứa muốn bám theo, và tôi là một loại như thế. Tôi chỉ lặng lẽ gật đầu.
Mọi chuyện không dừng ở đó. Bà còn nói những lời cay nghiệt hơn: “Ở nhà bố mẹ không dạy dỗ gì hay sao mà thân con gái, quen đàn ông 4,5 tháng trời đã chửa ễnh ra tới 3 tháng. Chuyện này chẳng trách đàn ông được. Con gái cứ mời gọi thì chẳng thằng nào nó từ chối. Mình dại thì mình thiệt. Nhà này không thể chấp nhận con dâu như thế. Nếu đúng là con thằng P thì cứ đẻ đi, chúng tôi nuôi. Còn chuyện cưới xin thì thôi, khỏi tính”.
Tôi chết lặng khi nghe “mẹ chồng tương lai” nói những lời đó. Tôi ra về mà lòng đầy những đắng cay. Người ta có bầu, được gia đình chồng cưng nựng, còn tôi, lần làm mẹ đầu tiên sao lại khốn khổ thế này. Anh chỉ im lặng, nói sẽ thuyết phục mẹ, tôi hãy cố đợi. Nhưng tôi biết, cơ hội đó cho mình rất khó.
Suốt mấy ngày nay hôm nào tôi cũng mất ngủ vì suy nghĩ. Tôi biết, nếu mình ép, nếu mình bắt anh phải chịu trách nhiệm, anh sẽ cưới, bất chấp sự ngăn cản của bố mẹ. Vì người đàn ông tôi yêu không phải quá tệ. Nhưng rồi cưới xong liệu có yên ổn mà sống? Anh sẽ không bao giờ bỏ được bố mẹ mình, mà cứ như thế thì sau này còn khổ lắm khi mà bố mẹ anh coi tôi như một loại đàn bà hư hỏng, không thể dung thứ.
Ở ngoài kia, có biết bao hoàn cảnh như tôi, nhưng tại sao họ vẫn được chấp nhận, thậm chí là yêu thương. Tôi có thể sai khi quá vội vàng nhưng tôi không phải là đứa có nhân cách tồi tệ, xấu xa. Những lời mẹ anh nói khiến tôi cảm thấy bị xúc phạm. Tôi không còn muốn tiếp tục nữa…
Nhưng tôi nghĩ đến cảnh làm mẹ đơn thân lại sợ hãi… Giờ tôi phải làm gì đây?
Lương tháng 7 triệu, chàng trai 30 tuổi không dám yêu ai
Nhiều dân mạng cho rằng không phải vì chàng trai thiếu tự tin mà do anh ấy chưa đủ bản lĩnh trong cuộc sống.
" alt="Tâm sự của nàng dâu tương lai có bầu 3 tháng về ra mắt nhà chồng" /> ...[详细] -
Bé trai phải thay mạch máu nhân tạo vì bệnh hiếm, thế giới có 30 trẻ mắc phải
Ca phẫu thuật cắt túi phình và thay thế bằng ống mạch máu nhân tạo cho bé trai. Ảnh: BVCC. Trước tình hình trên, Bệnh viện Nhi đồng 2 đã phối hợp với Bệnh viện Đại học Y dược TP.HCM tiến hành phẫu thuật ngay cho bệnh nhi. Ê-kíp phẫu thuật đã cắt bỏ túi phình ở động mạch chủ bụng và thay thế bằng một ống mạch máu nhân tạo. Nhờ can thiệp kịp thời và được chăm sóc tận tình, bé D. dần hồi phục và xuất viện.
Cũng theo bác sĩ Tánh, phình động mạch chủ bụng thường gặp ở người lớn tuổi nhưng rất hiếm gặp ở trẻ em. Thế giới hiện chỉ ghi nhận khoảng 30 trường hợp trẻ nhỏ mắc phải. Tại Việt Nam, đây là bệnh nhi đầu tiên được phát hiện trong khoảng 20 năm qua.
Đáng ngại, triệu chứng của bệnh không rõ ràng, phụ huynh chỉ nghi ngờ khi thấy khối đập bất thường, trẻ đau bụng mơ hồ. Trong tình huống khối phình bị vỡ, khả năng cứu sống trẻ sẽ rất thấp. Do đó, bác sĩ khuyến cáo người nhà cần sớm đưa trẻ đến các bệnh viện chuyên khoa nhi khi thấy có dấu hiệu bất thường. Trẻ sẽ để được kiểm tra và điều trị kịp thời, tránh hậu quả nghiêm trọng.
Cảnh báo nhiều trẻ nhiễm vi khuẩn có thể 'đào hang' trong đường hô hấp
Khoảng 30-40% bệnh nhi bị viêm phổi phải nhập viện điều trị là do nhiễm vi khuẩn Mycoplasma pneumoniae, trong đó có trường hợp phải thở oxy." alt="Bé trai phải thay mạch máu nhân tạo vì bệnh hiếm, thế giới có 30 trẻ mắc phải" /> ...[详细] -
Nhận định, soi kèo Dewa United vs PSM Makassar, 15h30 ngày 27/1: Bão tố xa nhà
Hồng Quân - 25/01/2025 20:00 Nhận định bóng đ ...[详细] -
Bộ Giáo dục đề nghị giúp học sinh ném dao vào bạn ổn định tâm lý
- Ngay sau khi nhận được thông tin về sự việc học sinh bị thương tích xảy ra tại Trường THCS xã Hợp Lý, huyện Lý Nhân, tỉnh Hà Nam, Bộ GD-ĐT đã yêu cầu Sở tỉnh kịp thời kiểm tra, xác minh, chỉ đạo xử lý nghiêm theo quy định.Trong báo cáo nhanh gửi về Bộ, Sở GD-ĐT Hà Nam cho biết Sở đã chỉ đạo Phòng GD-ĐT Lý Nhân xuống ngay trường để nắm rõ vụ việc và báo cáo về Sở.
Thông tin cho biết, học sinh Nguyễn Thị Hà, lớp 7A, trường THCS xã Hợp Lý bị con dao gây thương tích vào sáng ngày 6/3/2018 do một học sinh nam ném vào.
Hiệu trưởng nhà trường đã mời gia đình của 2 học sinh bị nạn và gây tai nạn cùng nhà trường phối hợp đưa học sinh Hà vào bệnh viện điều trị vết thương. Sau sơ cứu và phẫu thuật, hiện sức khỏe của em đã khá ổn định.
Trước đó, do bị bạn cùng lớp trêu chọc, nam sinh đã lén mang dao đến lớp để trả đũa bạn. Không may, cú phi dao trúng đầu em Hà.
Nữ sinh này nhập viện trong tình trạng lưỡi dao dài bị găm trên trán, đi qua xương sọ và rách màng cứng não.
Sở đã yêu cầu phòng GD&ĐT Lý Nhân chỉ đạo nhà trường ổn định tình hình đảm bảo việc dạy và học, đồng thời phối hợp cùng cơ quan chức năng làm rõ vụ việc, thăm hỏi động viên gia đình và học sinh.
Bộ GD-ĐT đề nghị quan tâm hoàn cảnh gia đình, cuộc sống, sinh hoạt của em học sinh bị nạn, ổn định tâm lý nhưng nghiêm khắc xử lý đối với học sinh gây thương tích.
Ngoài ra, các cơ sở giáo dục cả nước cần triển khai thực hiện nghiêm túc các quy định của Bộ về phòng chống bạo lực học đường trong các cơ sở giáo dục trên địa bàn.
Nguyễn Thảo
" alt="Bộ Giáo dục đề nghị giúp học sinh ném dao vào bạn ổn định tâm lý" /> ...[详细] -
- Hàng trăm các bạn sinh viên dùng hành động ôm để gửi lời yêu thương đến bạn bè, thầy cô và những người thân trong gia đình.
Với thông điệp “Lan tỏa yêu thương tới mọi người”, sáng 26/10, tại Hà Nội, ngày hội “Ôm – Nói yêu thương” đã thu hút hàng trăm các bạn sinh viên trên địa bàn tham dự. Tại lớp học ôm, bất ngờ có rất nhiều bạn trẻ thú nhận rằng chưa từng ôm và nói lời cảm ơn đến những bậc sinh thành.
Chương trình được tổ chức với hy vọng giới trẻ hãy thay đổi nhận thức, mạnh dạn bày tỏ lòng yêu thương của mình với những người xung quanh, nhất là với bố mẹ để thể hiện những tình cảm sâu sắc và chân thành nhất.
Các bạn trẻ gửi đến nhau những cái ôm ấm áp “Ôm – Nói yêu thương” bao gồm hai hoạt động chính: Tuần ôm và ngày ôm Trong tuần ôm, các tình nguyện viên đã hóa thân thành các thiên thần mang yêu thương đến cho những người xung quanh
Trong ngày ôm, các “thiên thần” đã hội tụ lại cùng các bạn trẻ chia sẻ khoảnh khắc yêu thương và học cách nói lời yêu đến bạn bè, người thân trong gia đình Ngày 20 – 10 vừa qua 500 “thiên thần” trong vương quốc thiên thần thuộc chương trình “Ôm – nói yêu thương” đã bắt đầu thực hiện hành động ôm ý nghĩa Giới trẻ hào hứng tham gia “Ôm – Nói yêu thương” Sinh viên Hà Nội học cách ôm, mang yêu thương đến cho mọi người theo nhiều cách khác nhau Có rất nhiều gian nhà chờ đợi các bạn trẻ khám phá, thú vị nhất là gian nhà “Đi tìm một nửa”, hai bạn trẻ bất kỳ sẽ được bịt mắt và tìm hiểu về nhau
Bên cạnh đó còn có gian nhà chia sẻ yêu thương, các “thiên thần” sẽ lắng nghe bạn nói về những bí mật thầm kín và sẽ giữ kín những bí mật ấy trong lòng Nguyễn Tuyết
" alt="Sinh viên học cách ôm" /> ...[详细] -
Nếu trời lạnh kéo dài nhiều ngày, học sinh có tiếp tục được nghỉ?
- Con đã nghỉ 2 ngày vì trời lạnh, nhiều phụ huynh Hà Nội bắt đầu băn khoăn nếu thời tiết dưới 10 độ C kéo dài trong nhiều ngày tới, đồng nghĩa học sinh tiếp tục được nghỉ, liệu việc học tập liệu có bị ảnh hưởng?Ảnh minh họa: Thanh Hùng. Nhiều phụ huynh cũng như các nhà trường băn khoăn việc nếu thời tiết tiếp tục dưới 10 độ C kéo dài những ngày tới, đồng nghĩa với việc học sinh sẽ tiếp tục nghỉ dài. Họ lo ngại sẽ ảnh hưởng đến chương trình học của con và hỗn loạn kế hoạch của các gia đình.
Chia sẻ với VietNamNet, hiệu trưởng một trường tiểu học trên địa bàn quận Đống Đa cho biết, nếu không có chỉ đạo mới, tất cả vẫn phải theo sự hướng dẫn của Sở GD-ĐT Hà Nội đã công bố.
“Tôi nghĩ nếu đo nhiệt độ lúc 1-2 giờ sáng thì nó sẽ khác với lúc 7h sáng. Hiện, nếu chiếu theo hướng dẫn của Sở thì dự báo thời tiết cứ dưới 10 độ C, trường sẽ phát thông báo và học sinh được nghỉ học. Như thế là rất khó khăn cho các gia đình không có điều kiện cũng như nhà trường.
Theo vị này, nếu thời tiết tiếp tục ở ngưỡng này đồng nghĩa với việc các học sinh tiếp tục được nghỉ học kéo dài, có ảnh hưởng đến chương trình dạy học của nhà trường. Chưa kể, đối với các gia đình, con nghỉ thì cả nhà loạn nhịp sinh hoạt và rất vất vả tổ chức trông nom.
“Tôi nghĩ như thời tiết từ đầu tuần đến nay chỉ cần các gia đình ủ ấm cho các con trên đường tới trường thôi, còn đến lớp thì đóng hết cửa lớp cũng ấm và đến khoảng 8-9h sáng là trời tan lạnh. Các bản tin phát lúc 6h nhưng đến 7h nhiệt độ đã khác rồi”, vị này nói.
Liên quan đến sự chênh lệch nhiệt độ ở các thời điểm, vị này cũng chỉ ra những bất cập trong việc đưa ra quyết định cho học sinh nghỉ học của trường.
“Sở GD-ĐT thống nhất với Đài Truyền hình Việt Nam và Đài Phát thanh và Truyền hình Hà Nội về việc thông báo nhiệt độ ngoài trời khu vực Hà Nội trong những ngày trời rét đậm, rét hại. Căn cứ vào thông tin này, các phòng GD-ĐT quận, huyện, thị xã và các trường được phép quyết định cho học sinh nghỉ học. Phụ huynh cũng bám vào thông tin về nhiệt độ ngoài trời của Hà Nội được phát tại các bản tin dự báo thời tiết để chủ động cho con nghỉ hay không.
Nhưng ví dụ như sáng nay 31/1, bản tin thời tiết của Đài Truyền hình Việt Nam báo nhiệt độ ở Hà Nội là 9,7 độ C. Trong khi đó, nếu theo bản tin dự báo thời tiết của Đài Phát Thanh và Truyền hình Hà Nội lại là 10 độ.
Như vậy nếu theo Đài Phát Thanh và Truyền hình Hà Nội thì học sinh tiểu học và mầm non vẫn phải đi học, nhưng nếu theo Đài Truyền hình Việt Nam thì lại được nghỉ học. Sự không thống nhất này gây nên sự tranh cãi và khiến không chỉ các phụ huynh mà các nhà trường như chúng tôi cũng rất lúng túng. Do đó tôi nghĩ cần phải có một sự thống nhất trong các bản tin này”
Hiệu trưởng một trường tiểu học ở quận Hoàn Kiếm cũng đồng quan điểm:
“Công văn của Sở quy định là dưới 10 độ C, học sinh được nghỉ học, thì chúng tôi phải chấp hành. Nhưng nhiều phụ huynh kêu khổ vì không ai trông con, nhà trường cũng khổ vì rất bị động mỗi ngày. Rồi lại phải lo kế hoạch dạy bù kiến thức cho học sinh. Theo hướng dẫn của Sở, nhà trường và phụ huynh xem bản tin dự báo thời tiết lúc 6h, nhưng đến giờ học sinh đi học thì nhiệt độ cũng đã nhích lên. Như hôm nay, lúc 7h15, nhiệt độ ngoài trời trên điện thoại tôi đã báo là trên 10 độ rồi. Nhưng cho nghỉ hay đi học các trường đều bám theo quy định của Sở ở dự báo thời tiết lúc 6h sáng”.
Ảnh minh họa. Một phụ huynh ở quận Ba Đình cho rằng việc con được nghỉ học 2 hay vài ngày không phải là vấn đề quá lớn và gia đình chị hoàn toàn thu xếp được. Tuy nhiên, theo chị "lịch dạy và học như hợp đồng giữa gia đình và nhà trường và cần được tuân thủ. Vì lịch đó là “biên chế” học của con, cũng là kế hoạch của bố mẹ".
Chị cho rằng, trừ trường hợp mưa bão thiên tai nặng nề, còn khô ráo như hai hôm nay, chưa kể ở Hà Nội thì 9 độ C không phải là quá khắc nghiệt, bởi các lớp học đa số kín chứ không trống như ở các trường vùng cao thì cũng không quá cần phải nghỉ học.
Hơn nữa, các con cũng cần thích nghi với thời tiết - tất nhiên là thích nghi trong khả năng có thể. Nhà trường có thể hướng dẫn các con các bài tập vận động tại chỗ trong lớp bổ sung vào các buổi học.
Chị Vũ Ngân (quận Hà Đông) thì đưa theo con lên cơ quan. “Nhà không có người giúp việc, vợ chồng phải đi làm sớm, nếu để con ở nhà thì không yên tâm, nên sáng sớm tôi đã phải sang nhà hàng xóm gõ cửa gửi nhờ. Sáng nay, không thể gửi được nữa, tôi đành phải đưa con lên cơ quan cùng”.
Trong khi đó, chị Hân, một phụ huynh ở quận Long Biên chia sẻ, những ngày nghỉ lạnh là "những ngày sung sướng nhất trong đời học sinh" của cô con gái tiểu học nhà chị: Ăn no, ngủ kỹ và được chơi thoải mái.
Trao đổi với VietNamNet, ông Chử Xuân Dũng, Giám đốc Sở GD-ĐT Hà Nội cho biết, trong trường hợp thời tiết tiếp tục rét kéo dài, Sở vẫn giữ quan điểm “sức khỏe của học sinh là trên hết”.
“Bởi học sinh tiểu học và mầm non còn bé, sức khỏe là điều cần ưu tiên nhất. Việc học có thể bổ sung lúc nào cũng được, có thể dạy học bù sau. Theo khung chương trình, quỹ thời gian năm học còn thoải mái, cho nên nếu trời lạnh kéo dài 1 tuần hay 10 ngày, học sinh vẫn sẽ được nghỉ học”.
Theo ông Dũng, các phụ huynh yên tâm rằng nhà trường sẽ phải đảm bảo việc học tập, chương trình của con em mình.
“Nếu để học sinh đi học, rất dễ ốm, ảnh hưởng sức khỏe do thời tiết giá rét. Bởi trên bình diện chung, không phải trường nào cũng có đầy đủ hệ thống điều hòa nhiệt độ. Nếu sức khỏe các con không đảm bảo sẽ còn ảnh hưởng đến các gia đình, bố mẹ nhiều hơn”, ông Dũng chia sẻ.
Tuy nhiên, ông Dũng cũng cho hay, mặc dù cho học sinh nghỉ học nhưng các trường vẫn sẽ bố trí nhận trẻ nếu các phụ huynh không thể sắp xếp.
Thanh Hùng
Học sinh được nghỉ lạnh, cha mẹ vẫn mang đến trường
Không có người trông trẻ, các gia đình vẫn đưa con tới trường.
" alt="Nếu trời lạnh kéo dài nhiều ngày, học sinh có tiếp tục được nghỉ?" /> ...[详细] -
Nhận định, soi kèo AC Milan vs Parma, 18h30 ngày 26/1: Khó tin Rossoneri
Hư Vân - 26/01/2025 04:35 Ý ...[详细] -
Tâm sự của nàng dâu có mẹ chồng ích kỷ, ghê gớm, bênh con trai
Dù mang tiếng sống trong gia đình chồng có điều kiện nhưng cuộc sống của tôi lúc nào cũng ngột ngạt, Ảnh: I.T Sau 3 tháng yêu đương chóng vánh, tôi và anh thôi sống thử và quyết định tiến đến hôn nhân. Phải thừa nhận thực sự lúc ấy tôi vẫn không nghĩ mình sẽ cưới anh, bởi Dũng là người thực dụng, tính tình khô khan, khó tính. Tính cách đó thực sự không hợp với một người con gái ưa lãng mạng như tôi.
Về sống cùng, tôi càng không hòa hợp với mẹ chồng và gia đình chồng. Mẹ anh là một người ghê gớm, bênh con trai hết mực. Dũng đi làm về được đồng nào đều đưa hết cho mẹ. Làm dâu 4 năm, sinh con đã hơn 2 tuổi mà tôi còn chưa biết đồng lương của chồng "ngang dọc" thế nào. Tôi có nói thì Dũng bảo đưa tiền để mẹ tiết kiệm, đằng nào sau này chả là tiền của hai vợ chồng. Mọi chi tiêu, sinh hoạt trong nhà của mẹ chồng, hai vợ chồng và đứa con đều do tôi cáng đáng.
Gần đây, mẹ đẻ tôi từ quê ra đi khám bệnh, chẳng may bà phải ở lại phẫu thuật. 1 tuần mẹ nằm bệnh viện là 1 tuần chỉ có tôi ra vào chăm sóc, thuốc thang cơm nước cho mẹ. Chồng tôi chỉ vào thăm, biếu mẹ tôi vài cân cam mà không hề có ý chia sẻ với mẹ vợ tiền viện phí. Mẹ chồng tôi chỉ vào thăm độ 5 phút rồi vội vã về vì "trời nắng nóng".
Nhiều lúc tủi thân, thương mẹ nhưng tôi phải gạt dòng nước mắt để mẹ tôi không lo lắng cho con gái lại sinh bệnh. Bà vẫn nghĩ tôi sung sướng vì chồng tâm lý nhà chồng có điều kiện. Hôm rồi, bác sỹ cho mẹ tôi xuất viện, chờ để làm thủ tục xin về quê tôi mời mẹ về chơi với cháu ngoại 1 ngày, dù bà không muốn nhưng nghĩ thương nhớ cháu nên bà cũng về nhà tôi.
Mẹ tôi ngồi chơi với cháu ở phòng khách thì trong bếp, mẹ chồng tôi gióng giả: “Nhà có dâu có con mà giờ này còn chưa được miếng cơm". Rồi bà phàn nàn tiền điện tăng, nước tăng, mà tiền ở nhà này thì "cứ như có chân chạy mất". Chẳng khó mà không nghe ra ý bà là đem tiền cho mẹ tôi. Tôi nghiến răng nghiến lợi không nổi đóa.
Tôi để mẹ ở phòng khách rồi vào bếp lo cơm nước. Khi tôi gọi điện cho chồng về ăn cơm sớm, có mẹ đến chơi nhưng chồng tôi nói bận. Trong khi vọng vào điện thoại là tiếng mời nhau ồn ào ở quán bia. Tôi nghe tới đó thì tức điên, nên đã giận dỗi buông lời cáu gắt với chồng. Vừa nghe thấy tôi gắt chồng, mẹ chồng tôi giãy nãy lên bảo: “Nhà này không có thói vợ quát chồng. Nhà này của tao, ở thì phải có tôn ti trật tự”.
Bao nhiêu ấm ức bấy lâu khiến tôi không kiềm chế được, cũng cao giọng bảo: "Nhà này của mẹ nhưng mẹ đang ăn, đang uống bằng tiền của con". Thế là mẹ chồng tôi ngồi bệt xuống sàn nhà, khóc giãy đành đạch, vừa nói vừa mắng chửi tôi là đồ mất dạy, đồ nhà quê. Tiền ăn uống thì có đáng là bao, nhà bà ở phố cả đống tiền, cho thuê cũng phải vài chục triệu một tháng.
Mẹ tôi sững sờ đứng ở cửa bếp, bà xoa tay xin lỗi mẹ chồng tôi rồi run rẩy thu dọn túi ra về. Tôi bế con chạy theo mẹ. Tôi không muốn ở lại nhà này một phút giây nào nữa.
Vợ bắt quả tang, đại gia cố thủ trong nhà nghỉ, tìm kế cho bồ thoát thân
Bị vợ bắt quả tang vào nhà nghỉ, vị đại gia vẫn cố thủ trên phòng, tìm kế cho bồ thoát thân theo lối cửa sau.
" alt="Tâm sự của nàng dâu có mẹ chồng ích kỷ, ghê gớm, bênh con trai" /> ...[详细]
Nhận định, soi kèo Nantes vs Lyon, 23h15 ngày 26/1: Phong độ sa sút
Tâm sự xúc động của thành viên nhóm phượt cứu người ở Lào Cai
- “Tôi tự hào những chàng trai, cô gái tôi đoàn phượt Phong Vân đã vượt qua nỗi sợ để lao xuống vực đen cứu người ở Sapa” – Quỳnh Trang viết.Khoảng 19h chiều 1/9, chiếc xe khách giường nằm của hãng xe Sao Việt, thuộc Công ty Minh Thành Phát, đã lao xuống vực sâu tại Km19, thuộc xã Tòng Sành (Bát Xát, Lào Cai) khiến 12 người tử nạn và 41 người khác bị thương.
Nhóm “phượt” Phong Vân của Giáp gồm 18 người, đa phần là sinh viên các trường đại học trên địa bàn Hà Nội. Thời điểm xảy ra tai nạn, cả nhóm đang trên đường từ Hà Nội lên Sa Pa du lịch, khi đi qua địa điểm trên thì chứng kiến vụ tai nạn kinh hoàng.
Quỳnh Trang (Ảnh: Facebook Quỳnh Trang) Trấn tĩnh trong giây lát, nhóm của Giáp đã gọi điện thông báo tới nhà chức trách về vụ việc và tham gia cứu người.
Vừa trở về Hà Nội từ tối 3/9, Quỳnh Trang – một thành viên trong nhóm đã có đoạn tâm sự dài chân thật và đầy xúc động về chuyến đi của mình và nhóm Phong Vân.
Được sự đồng ý của Quỳnh Trang, VietNamNetxin gửi tới bạn đọc đoạn tâm sự này:
Trước khi viết những dòng này, tôi đã không kìm được nước mắt vì bệnh viện báo tin, một nạn nhân trong vụ tai nạn xe khách ở Sapa đã được nối ống thở đưa về quê bởi “không còn hi vọng”. Điện cho gia đình, một người chú cũng nói: “Em yếu lắm rồi”…
Cầu cho những linh hồn của vụ tai nạn xe khách ở Sapa được siêu thoát. Mong những người còn sống, sớm qua khỏi.
….
Tôi đã định không đi chuyến phượt ấy vì cả ngày hôm đó và vài hôm trước trời mưa thật to, dự báo có lụt, sạt lở. Nhưng như là định mệnh sắp đặt, 1 tiếng trước giờ xuất phát, tôi alo cho leader bảo, sẽ tham gia rồi sắp xếp xế, đút quần áo vào balo và lên đường. 5 ngày 6 đêm trên hơn 1000 kmvùng Tây Bắc là hành trình dài thứ 2 tôi trải qua, trước đó là chuyến xuyên Việt bằng xe đạp trong 26 ngày hè năm nhất ĐH.
Cảnh sắc Tây Bắc Việt Nam thật đẹp tươi, hùng vĩ. Cả đoàn tha hồ gào hét, ồ à sung sướng khi thấy trùng trùng điệp điệp ruộng bậc thang, núi, mây, thác nước long lanh sắc màu trong nắng sớm, khi hoàng hôn buông ở Xí Mần, Hoàng Su Phì, Simacai...
Chúng tôi đã offroad 20km đường núi dốc toàn đá to, bùn lầy, một bên vách núi, bên vực sâu, cực hiếm nhà dân và trời 6-7h càng lúc càng mù mịt, xế và ôm sẵn sàng ứng phó với pha ngã trầy người, lo lắng sẽ bị kẹt ở đây khi đèn hết pin, đồ ăn, nước uống không còn.
Mệt lử, 9 chiếc xe với 18 con người dừng chân giữa mịt mùng bóng đêm, sương lạnh, chẳng biết phía trước còn bao km khó khăn phía trương nhưng vẫn ôm đàn ca hát, cười vang chúc mừng qua bùn lầy, đất đá an toàn. Ăn tiết kiệm, ngủ trên bạt, đi tắm nhờ, dừng dọc đường bắc nồi pha cà phê… cảm xúc của những ngày đầu ấy thật vui.
…
Khi chúng tôi từ TP Lào Cai lên Sapa với sự háo hức, mong chờ của rất nhiều con người chưa từng đặt chân đến “xứ sở sương mù” vùng Tây Bắc, cảm xúc bất ngờ đổi thay mãnh liệt. Tại Km 18-19, đoạn Tòng Sành - Dốc ba tầng trên quốc lộ 4D, khoảng 19h, ngày 1/9, chiếc xe khách giường nằm 45 chỗ tụt dốc điên cuồng, đâm vào xe con bên vách đá rồi lao rầm xuống vực sâu hơn 150m.
Xe của 4 thành viên trong đoàn chúng tôi cách vụ tai nạn chừng 10m, 3 xe máy dẫn đầu trước đó tránh được ô tô “tử thần”. Đến giờ nghĩ lại, cả đoàn vẫn cảm thấy may mắn vì nếu xe khách cứ theo chiều đâm vách đá, chắc chắn trong số các nạn nhân vụ tai nạn có chúng tôi.
“Mọi thứ diễn ra như trong phim hành động. Xe em cách xe bị đâm chừng 10m. Trời tối, chúng em không thấy xe khách đi xuống mà lại lao vèo xuống vực. Những tiếng "ầm, ầm"chát chúa, khô khốc vang lên khi xe khách lộn nhào, va vào thành vực. Em như chết đứng, sững sờ rồi ngồi thụp xuống, nước mắt chảy ra vô thức trong nỗi sợ hãi”- Ngọc Trang (22 tuổi) kể lại. Những chàng xế bình tĩnh hơn chạy sang bên vực xem xét tình hình thì thấy các mảnh của ô tô bắn văng trải dài con vực. Không ai bảo ai, mọi người lao xuống cứu hộ. Một ôm được giao trông xe gọi điện báo cho trưởng đoàn cùng 2 xe đi trước quay lại.
Xe của tôi và Đức Bùi chốt đoàn, từ xa đã thấy tò mò vì phía trước có nhiều đèn xe quá. Khi tới nơi, nghe Ngọc Trang nói không lên lời rằng: ô tô lao xuống vực. Phản ứng của một phóng viên, việc đầu tiên tôi làm là gọi điện về tòa soạn thông báo sự việc. Mất vài giây, tôi tiếp tục gọi cho 115. Trước đó, thành viên trong đoàn và người dân do mải cứu người mà quên thao tác này.
Hiện trường vụ tai nạn thảm khốc Dưới không gian tối đen của vực, vọng lên trên đường là tiếng gọi thất thanh của một cô gái: “Mọi người ơi xuống đây đi, có nhiều người bị thương lắm”. Âm thanh ấy thôi thúc tôi lao sang đường, bám cỏ tụt xuống dốc sâu. Lúc đầu, tôi không rõ tiếng gọi kia của ai nhưng về sau tự hào vì đó là đứa em yếu đuối nhất đoàn, đêm hôm trước tôi còn phải cho nó uống thuốc hạ sốt. “Em sợ lắm nhưng lúc đó chưa có nhiều người cứu hộ nên em xuống giúp đỡ”, Diệu Lê (22 tuổi) nói.
Không biết sơ cứu cũng không có dụng cụ trong người, nữ sinh này chủ yếu ngồi động viên các nạn nhân và dùng chút sức lực yếu ớt cùng các bạn nam vận đặt nạn nhân vào cáng tự chế là giường nằm của xe và chuyển lên bờ.
Qua một hồi đi lại, mấy đứa con trai to khỏe trong đoàn còn phải thở hổn hển, Diệu Lê lên đường ngồi sụp xuống, nước mắttrào ra, sau đó được đoàn đưa vào trạm xá tiếp nước vì tụt đường huyết.
Con bé, tối qua còn rơm rơm nước mắt khi kể lại chuyện có những nạn nhân lúc trước bắt mạch còn thấy đập, lúc sau họ đã ra đi, bản thân Diệu không thể làm được gì. Diệu Lê còn thì thầm nói với tôi với giọng thật buồn: Em làm việc nên làm nhưng giờ nhiều báo tìm đến quá, em thấy hành động của mình cứ sao sao ấy. Tôi phải phân tích với nó rằng: Hành động cứu người của em và tất cả thành viên trong đoàn đềuđáng tự hào. Hãy kể tất cả để thật nhiều người biết đến và nhân rộng tinh thần tương thân tương ái này.
Quay lại câu chuyện của tôi, khi dừng lại ở tầng thứ nhất của dốc ba tầng, đập vào mắt tôi là la liệt người nằm trên cỏ nát, mặt mũi đầy máu, những tiếng kêu gào đau đớn thất thanh vang lên.
Tôi gắng sức gọi thật to để “xế” đang trườn xuống chạy lên đường lấy ba-lo có đồ cứu hộ và mọi người đang tò mò đứng trên cùng xuống giúp đỡ các nạn nhân. Ngay phút đầu tiên ấy, tôi đã mất bình tĩnh đến mức không thể mở được chiếc túi chứa băng, gạc của mình.
Tay tôi run lên khi vòng băng giữ gạc cầm máu cho người đàn ông có vết rách to, dài, máu chảy ròng ròng trên đầu, xuống mặt, miệng lắp bắp: Cố lên anh, em cầm máu cho anh rồi. Có một bạn nữ nào đó ngồi cạnh bên nên tôi tiếp tục rời chân sang nạn nhân khác.
Đó là một khuôn mặt rất to, đã tái trắng, mắt trợn, miệng há ra. Sờ má anh vẫn thấy ấm, tôi nghĩ nạn nhân còn sống và ra sức gọi họ tỉnh lại. Gọi mãi, gọi mãi không thấy anh phản ứng gì. Mọi người xung quanh kêu tôi hãy bình tĩnh. Họ đặt tay lên mũi anh và kết luận: ngừng thở rồi, hãy để anh ấy ra đi...
Chân tôi khi ấy run lên, nước mắt ứa, cổ họng vang lên những tiếng nấc. Cận kề người đàn ông to béo mặt trắng bệch ấy là một cô gái trẻ với mắt trợn ngược, mặt đầy máu. Hình ảnh này thật sự ám ảnh, xót xa.Tôi đau lắm, muốn vuốt mắt, đắp chăn cho những nạn nhân đó nhưng phải nhờ một chú khác làm hộ vì run, sợ.
Những tiếng kêu gào đau đớn của một cô gái trẻ đang được một bạn nữ ôm người, bạn nam giữ chân (có lẽ để không bị tụt xuống đoạn vực phía dưới) kéo tôi ra khỏi cơn thất thần. Tôi biết, mình phải đi tiếp vì có nhiều người cần được cứu sống. Khi hỏi thăm tình trạng, thấy nạn nhân chỉ bị đau ở chân, tôi gọi mọi người đến đưa chị lên đường.
Sau sự cố lần này, tôi nhận ra, trong tình huống rối ren, càng nơi nào có tiếng gọi to, nhiều nhất, nơi ấy càng thu hút được người đến giúp. Chiếc khăn quàng cổ, quà tặng và là vật tạo dáng yêu thích của tôi được mang ra làm dây cố định người bệnh vào cáng tự chế khi xung quanh không có dây thừng.
Tôi được giao ngồi bên nam thanh niên bị thương đang dựa vào tảng đá khác để cánh con trai vận chuyển người bệnh. Vừa ngồi xuống, nạn nhân này vội nắm chặt tay tôi nói liên hồi bằng giọng miền Nam:“Đừng bỏ tôi lại một mình”, “tôi đau quá”, “đây là đâu”, “vì sao tôi ở đây”…
Anh hoàn toàn không nhớ được gì về bản thân, gia đình, bè bạn. Khi ấy tôi chỉ biết hứa không đi, nói cứu hộ sắp tới rồi, giới thiệu bản thân và nói chuyện về Sapa tươi đẹp để anh bớt hoảng loạn. Sau khi vào viện, người thanh niên này được khâu 5 mũi trên đầu, có máu tụ trong não và phổi nhưng may mắn lấy lại được trí nhớ và dần hồi phục.
Đây cũng là nạn nhân tôi trăn trở nhất khi vào bệnh viện tìm kiếm người của vụ tai nạn. Do không biết tên tuổi, quê quán, các bác sĩ không thể giúp tôi xác định nơi anh nằm. May mắn sau khi đi từng phòng bệnh, tôi gặp được anh và cái nắm tay cùng nụ cười: “Em nhớ hôm qua đã nắm chặt tay một cô gái và nói đừng bỏ tôi một mình, hóa ra đó là chị ạ”khiến trái tim trở nên hạnh phúc.
Rời chàng trai “không nhớ nổi tên mình” khi anh được cáng lên bờ, tôi tiếp tục tụt xuống tầng dốc tiếp theo. Ở đây, có nhiều nạn nhân khác, họ không bị chảy máu bên ngoài và được một hai bạn ngồi bên. Tôi đến chỗ người phụ nữ đang nói không lên lời, thì thầm: chị bị đau ở ngực, khó thở lắm, chị tên Dung, đi cùng chồng, mẹ đẻ và em gái ruột.
Không biết phải làm gì với nạn nhân này, tôi gọi điện cho 115 hỏi và xin họ mau tới cứu người. “Nạn nhân vẫn tỉnh táo, có thể chuyển lên được”, nghe câu ấy tôi liền nhờ mọi người đến giúp. Trước khi chị được chuyển đi, tôi lên trên khoảng 1-2m băng bó cho người đàn ông to con giọng Sài Gòn bị thương ở đầu.
Khi ấy, bông gạc mang đi đã hết, rút túi băng vệ sinh, tôi đặt lên đầu rồi băng lại cầm máu cho anh. Những chiếc băng vệ sinh này sau đó được cầm máu cho vài nạn nhân nữa. Có anh dưới đáy vực sau khi dùng 2 chiếc vẫn phải thủ thêm 2 chiếc nữa ^^.
Nghe cánh con trai kể lại, tôi mới biết chúng không nín được cười khi chuyển các nạn nhân có băng vệ sinh trên đầu. Mọi người trêu rằng, sau này khi đi phượt, dù là con gái hay con trai cũng nên mang theo dụng cụ cầm máu này, nhất là loại có cánh =))).
Tiếp chuyện về chị Dung và người đàn ông giọng Sài Gòn bị thương trên đầu, theo kinh nghiệm khi gặp nạn nhân, tôi luôn hỏi họ đau ở đâu, họ tên, quê quán, đi cùng ai, cách liên lạc với gia đình.
Kinh nghiệm đó đã giúp tôi phát hiện ra người đàn ông mình đang băng bó, tên Bảo kia là chồng của chị Dung. A một tiếng rồi tôi nói lớn xuống dưới: Chị Dung ơi, chồng chị ở đây, anh ấy an toàn rồi.
Nét mặt của người đàn ông có BVS trên đầu cũng như giãn ra. Khi nhiều người hơn gồm cả đoàn phượt của tôi, những người đi đường và dân bản địa xuống giúp, tôi tiếp tục di chuyển xung quanh. Đứng bất thần một chút trước những xác chết nằm dài, tôi lại thở mạnh, lấy bình tĩnh, đứng nhìn xuống đáy vực bảo mọi người rằng mình tụt xuống tiếp.
Tôi nghe tiếng ai đó trong đoàn gọi lại: Chị ơi đừng xuống đó, dốc lắm, nguy hiểm. Mấy người dân cũng bảo, con gái đừng xuống đó làm gì. Vừa trả lời: Cháu còn sức, còn đồ cầm máu, cháu phải đi tiếp, tôi soi đèn điện thoại mò lối đi. Từng bước di chuyển từ trên đỉnh vực xuống dưới ấy, tôi đều rất sợ rằng mình có thể giẫm lên một ai đó đang nằm ở dưới vì trời tối quá. May mắn, suốt khoảng 150m ấy, tôi không giẫm phải nạn nhân nào.
Tầng thứ 3 của con vực dốc gần như thẳng đứng. Leader trong đoàn khi ấy ở đâu hiện ra, chỉ cho tôi lối dễ đi. Anh đứng trên soi đèn cho tôi bám cỏ trượt xuống. Vất đèn để tôi cầm, anh cũng tụt đi theo. Đoạn dốc này thật sự kinh khủng. Cỏ trơn bám đầy xăng dầu ô tô và bốc mùi khó chịu. Tôi sợ khi ý nghĩ mình có thể bị nổ tung hoặc cháy trong đám cỏ này. Sau nghe nhóc Như Thương (23 tuổi) kể rằng, em đã phải hút thuốc lá để lấy bình tĩnh, tôi thấy mình thật may mắn vì cái tàn thuốc ấy không âm ỉ rồi bùng lên.
Dưới đáy vực khi ấy có 4-5 người thanh nhiên, trong đó 2 người của đoàn. Đức Bùi (tên thường gọi là Bùi), anh Mạnh Hùng và Như Thương (khi đó không biết ở chỗ nào) tiếp cận khu vực này sớm nhất. Tôi khi ấy và rất lâu sau là đứa con gái đầu tiên và duy nhất có mặt ở cuối vực sâu. Đưa băng vệ sinh cầm máu cho một anh trai, tôi giục Bùi ra gọi giúp mọi người chuyển nạn nhân lên bờ, để tôi sức yếu hơn, ngồi cạnh em gái tên Vân, sv ĐH Y Hà Nội đang nằm trên đá, cỏ ở đó. Khi Bùi rời đi, Vân bất ngờ túm chân thằng bé vì sợ bị bỏ rơi. Trước đó, chàng trai của đoàn tôi đã tháo chiếc vòng tay may mắn mà thầy trụ trì ở một chùa trong Hà Tĩnh tặng cho, trao cho nạn nhân, mong truyền may mắn được cho em để tai qua nạn khỏi.
Tôi nắm lấy tay Vân, nói chị ở đây rồi và động viện em phải cố gắng vì còn mẹ và đứa cháu 11 tuổi cũng đi cùng xe đang chờ ở trên (lúc này nói dối vì tôi hoàn toàn không gặp họ),cô bé dần yên tâm trở lại.
Người Vân lạnh, tôi đi nhặt từng chiếc chăn đắp cho em. Những chiếc chăn này sau đó thật hữu ích, trở thành đệm cho cô bé khi được khiêng lên cáng. Vân bị đau ở chân, cột sống, mặt bê bết máu, cứu hộ 115 khuyên tôi qua điện thoại là không nên chuyển cô bé đi.
Rất lâu sau vụ tại nạn, bác sĩ và cứu hộ mới có mặt dưới đáy vực để vận chuyển những nạn nhân sống sót lên bờ. Dưới Vân còn một chị to béo bị thương rất nặng, nằm đè lên một xác chết khác,trong nắp của chiếc xe bị bay ra. Khi bác sĩ, công an và nhiều người hơn xuống đáy vực (khoảng 1 tiếng rưỡi – 2 tiếng sau tai nạn), chiếc nắp được đẩy ra và còn nữa những người bị chết.
Tất cả những nạn nhân tôi gặp đều bị kiến, bọ, ruồi bò lên người. Tiếng nhờ: chị ơi xem giúp em có con gì đang đốt thật ám ảnh. Tuy nhiên, hình ảnh đáng sợ nhất về những con bọ ấy, nằm ở chỗ Vân.
Ngoài kiến, có một con như con sán (tôi bị ám ảnh trong lầntrông bà ngoại sắp mất, sán bò từ trong miệng ra, ngeo ngẩy) bò vào hốc mắt của em. Chỉ biết hét một tiếng sợ hãi, tôi lấy tay nhặt con đó vất thẳng đi. Tôi liên tục phải gọi Vân vì cô bé quá yếu hay nhắm mắt lại. Mỗi lần nghe tiếng của tôi, Vân mở mắt ra. Trong ánh đèn mờ dưới đáy vực, tôi cúi nhìn vào mắt em, máu trong mắt vằn đỏ rực, hốt hoảng. Rất nhiều lần như thế rồi thành quen.
Khi tìm kiếm nạn nhân xung quanh không thấy và người xuống đông hơn chị to béo được ròng dây kéo cáng lên bờ. Đá bên trên mấy lần lăn xuống khu cuối vực đang có những người chúng tôi.
Vân là nạn nhân còn sống cuối cùng được chuyển đi. Lo xong cho em, tôi cũng bám dây thừng, níu tay các anh cơ động, cứu hỏa đứng dài theo dây, bám cỏ bò lên ở những chỗ không có người cứu hộ.
Nửa đường, cảm giác mệt phờ. Khi ấy, điện thoại đổ chuông, cả đoàn phượt đang chờ tôi, người cuối cùng của đoàn lên để di chuyển đến Sapa. Chân không muốn bước nữa nhưng suy nghĩ phải đi tiếp thúc đẩy tôi.
Có tiếng gọi ở trên: Chị ơi đi đường bên này, tôi rời con đường bị lạc vì khi ấy mệt chẳng rõ lối lên xuống, dọc ngang và đi theo đường cỏ bị nát. Bám cỏ, cào đất, vịn đá, cuối cùng tôi cũng lên được nơi có những cánh tay của cảnh sát, người dân đưa ra kéo tôi lên đường. Ngồi tựa vào hộ lan thở hổn hển một lúc, tôi lờ dờ bước đi tìm đồng đội của mình mà mấy lần được người dân kéo vào đường để tránh xe hay cái gì đó, khi ấy tôi không tỉnh để nhìn thấy rõ. Tôi còn nghe tiếng ai đó bảo mình rằng, làm gì mà như hết hồn, mồ hôi, đầu tóc bê bết thế kia. Sau một lúc đi và gọi “Phong Vân ơi” (tên đoàn Phượt của tôi), tôi được Nguyên Cu tìm thấy và dẫn về đoàn. Xế này của tôi sau đó còn giúp các chú công an vận chuyển đồ cứu thương, nước uống xuống khu vực xảy ra tai nạn do ô tô không thể di chuyển được.
Các thành viên nhóm phượt Phong Vân (Ảnh: Facebook Quỳnh Trang) Bữa cơm tối của chúng tôi khi ấy diễn ra lúc 00h. Trưởng đoàn và tôi mời cả đoàn nâng ly cảm ơn các em (trong đoàn khi ấy tôi và leader lớn tuổi nhất) đã làm rất tốt khi dũng cảm xuống vực cứu người. 16 thành viên sau đó đều nhớ và nhắc lại những nạn nhân mình cứu,những hình ảnh đáng sợ vừa qua.Đức Bùi, Nguyên Cu, Thịnh ST, Giáp, Thắng, Diệu Lê, Hoài Anh, Nguyễn Ánh, Như Thương, Quang Ngọc, Mạnh Hùng…đều cùng người dân vận chuyển,cứu được rất nhiều người.
Trong câu chuyện của chúng, tôi thấy những thứ còn ám ảnh hơn hình ảnh mình gặp. Đứa thấy anh đồng tử bị lòi ra, đứa bắt mạch ở cổ không được bèn lật nạn nhân ra thì chiếc cổ bị oặt, mặt mắt trợn trừng đầy máu, đứa không nhận dạng được mặt người vì máu phủ kín, nạn nhân yếu ớt thở, bong bong máu phập phù...
Những đứa trẻ mới 20-23 tuổi đã thật dũng cảm khi vượt qua nỗi sợ để chung tay cứu nạn với một số người dân, khách qua đường. Trên đường khi ấy có rất đông người hiếu kỳ đứng xem nhưng ít ai xuống vực sâu. Một số người xuống chỉ để hôi của.
Trong lúc nguy nạn, rối loạn, bọn nhóc còn nghĩ ra nhiều chiêu trò để cứu được nhiều nhất các nạn nhân như: móc bông trong gối nằm của xe khách để cầm máu, xin dây thừng cột vào cây làm điểm tựa kéo cáng bằng ghế lên, dùng cờ lê đóng xuống đất để leo dần tới đường. “8 người mới đưa được một cáng lên. Vực dốc, chúng em phải dùng cả đầu, vai, lưng, ngực để giữ nạn nhân không bị tụt xuống”, Nguyên Cu kể. Quần, giầy, chân tay của mấy đứa em vì phải leo lên xuống vực dốc đá nhiều lần mà rách nát, trầy xước. Nhưng trên khuôn mặt chúng là niềm vui vì đã gắng hết sức làm được việc tốt.
Câu chuyện về vụ tai nạn chỉ được nhắc đến trong chưa đầy 5 phút trong bữa ăn, chúng tôi phải chuyển chủ đề khác vì không muốn nhớ lại các hình ảnh hãi hùng đó. Rượu được lôi ra để uống cho quên sự đời.
Đêm đó, tôi cùng làm 4-5ly và khi vừa nằm xuống giường (lúc hơn 2h đêm) đã lăn ra ngủ không biết gì. Ngày hôm sau, tôi lên đường về TP làm công việc của một nhà báo. Các thành viên Phong Vân phượt chiều đó cũng vào bệnh viện thăm các nạn nhân mình cứu đêm qua. Những cái bắt tay, lời cảm ơn của gia đình và chính nạn nhân (chứng tỏ nạn nhân đã có dấu hiệu hồi phục) khiến mọi người hạnh phúc.
“Chuyến đi lần này, nó vui có, buồn có, cảm xúc lẫn lộn. Nó vui vì làm được những điều nó thích, được thỏa mãn đam mê. Nó buồn vì nó là một con người, nó ước nó trở thành siêu nhân. Nó cũng sợ lắm. Chân nó run lên, đầu óc nặng trĩu, nhưng nó vẫn hành động như có ma lực nào đó thúc nó làm… Nó nhờ chúc tới những người bị nạn sớm bình phục,s ớm trở về với cuộc sống đầy ý nghĩa này”, tâm sự của Mr.Bùi (Bùi Ngọc Đức) khi về đến thủ đô, lúc 20h ngày 3/9.
Văn Chung
" alt="Tâm sự xúc động của thành viên nhóm phượt cứu người ở Lào Cai" />
- Nhận định, soi kèo Cruz Azul vs Puebla , 06h00 ngày 26/1: Chủ thắng trận, thua kèo
- Tạo không gian kết nối thường niên doanh nghiệp công nghệ số Việt Nam
- Lê Bống tiết lộ lý do diễn catwalk dù đùi to, lưng dài, chân ngắn
- Hoa hậu diện váy ngắn cũn cỡn khoe thân rong phố: Vì đâu nên nỗi?
- Kèo vàng bóng đá Aston Villa vs West Ham, 23h30 ngày 26/1: Khó tin The Hammers
- Xót xa cảnh học sinh vùng cao ăn cơm trắng với mỳ tôm trước Tết Nguyên đán
- Hòa Bình: Thầy giáo dạy năng khiếu đưa nữ sinh vào nhà nghỉ… tâm sự