-
Soi kèo góc Cyprus vs San Marino, 00h00 ngày 22/3
-
Khu đô thị Đại học Quốc gia TP.HCM nằm ở phường Linh Trung (Q.Thủ Đức, TP.HCM) và phường Đông Hòa (TX Dĩ An, Bình Dương). Những năm trước, nơi đây hoang vắng. Khi màn đêm buông xuống, tội phạm ra sức hoành hành. Gã giang hồ trượng nghĩa Minh 'cô đơn' tiếp tục trải lòng với phóng viên về cuộc đời mình.Bắt cướp
'Trong suốt thời gian ở trường bắn, tôi sống với nghề lượm ve chai. Qua Làng Đại học Quốc gia TP.HCM cũng sống bằng nghề cũ. Thời đó, ve chai có giá lắm. Tôi lượm một ngày bán có thể sống được vài ngày.
Mỗi ngày tôi xách bao đi quanh khu vực chỉ một lát là đầy bao. Năm 2004, một hôm trong lúc đang lượm ve chai tôi phát hiện có một cặp nam nữ đang ngồi trò chuyện trong chỗ khuất. Cả hai đang vui vẻ thì bất ngờ từ phía sau, hai thanh niên đánh mạnh vào người nam và bắt người này phải đưa đồ, đưa tiền. Cô gái sợ quá đứng về một phía. Không chần chừ, tôi nhào vô đánh mạnh vào tên cướp. Tên còn lại dùng dao chém vào tay tôi rồi cả 2 tẩu thoát. Cặp nam nữ thoát nạn nhanh chóng bỏ chạy để lại tôi với cánh tay đầy máu'.
Kể đến đây, anh đưa cho tôi xem vết sẹo rồi nói, 'không phải một vết này đâu. Trên tay, trên lưng, ở chân tôi chi chít vết chém nhưng mà trời thương nên tất cả đều lành nhanh chóng.
Tôi đã giải cứu được nhiều người bị cướp trong các trường hợp tương tự như thế. Đa số đều là sinh viên đưa nhau đến nơi vắng vẻ trò chuyện.
 |
Chiếc giường nơi anh ngủ. Bên cạnh là bằng khen về những việc anh đã làm. |
Một lần khác, trong đoạn đường vắng, 3 thanh niên đi bộ đã uy hiếp, cướp tài sản 2 sinh viên. Tôi phát hiện, chúng hoảng sợ tháo chạy và tôi bắt được một tên giao cho công an.
Nhiều lần như vậy nếu không có tôi, chắc chắn các sinh viên trở thành nạn nhân của chúng. Một trường hợp đáng nhớ nhất cách nay mấy năm, lúc ấy đã 23h tôi đứng ở ngã tư phát hiện có hai tên đi xe chạy về hướng cổng 2.
Phát hiện có một cặp nam nữ đang ngồi tâm sự, một tên nhảy xuống. Ánh đèn của tôi rọi vào làm chúng hoảng sợ bỏ đi, nhưng sau đó, một cặp khác lại lao đến. Một tên nhảy xuống, kề dao vào cổ anh thanh niên. Tên còn lại lục túi lấy tiền và điện thoại.
Tôi nhào tới, không ngờ trên tay hắn có cây súng điện. Hắn chích tôi. Tôi dùng khả năng của mình lôi được hắn đi ra đường. Hắn vùng vẫy rồi thoát được nên chạy mất. Tôi vào bên trong, tên cầm dao sợ hãi vụt chạy bỏ xe lại. Tôi hô hoán nam sinh viên lên xe của hắn chạy ra ngoài báo bảo vệ. Rất đông công an, dân phòng được huy động lùng sục và kết quả, 2 tên bị bắt', anh Minh nhớ lại.
Anh cho biết, 'Một ngày của tôi làm việc tới khuya. Bất kể trường hợp nào cầu cứu, tôi đều ra tay giúp đỡ. Tôi chưa từ chối một ai và cũng nhờ vậy mà nhiều người thoát được những chuyện không may. Tôi mong sao cứ được khỏe mãi để có thể giúp được nhiều người. Cũng may, trời nuôi trời dưỡng đến nay tôi chưa lần nào bị bệnh nặng cả'.
Túp lều cô quạnh dưới lùm cây
Chúng tôi hỏi anh Minh, trong đời anh có yêu một cô gái nào không? Không ngập ngừng, anh nói ngay, 'đến giờ này tôi chưa yêu ai cả'. 'Anh nghĩ xem, tôi có gì để yêu người ta và người ta yêu tôi. Nhà cửa không, học thức không, tài sản không. Nói chung là tôi không có một điều kiện nào để yêu và được yêu. Thì thôi, một mình hơn 50 năm nay cũng đã sao đâu. Người ta gọi tôi là Minh cô đơn mà', anh nói, giọng có chút bùi ngùi, chút xót xa.
Chúng tôi đi theo anh để thăm nơi anh ở. Vượt qua gần 300m đường mòn, túp lều của anh ẩn dưới một lùm cây. Gọi là túp lều bởi không còn từ gì để có thể định hình được nơi anh ở. Không cửa nẻo, không tiện nghi. Chỉ một tấm bạt trải dài che cho một chiếc giường bên dưới. Dụng cụ đồ đạc ngổn ngang ...
 |
Túp lều của anh Minh. |
Anh cho biết, anh ngụ tại đây đã hơn 5 năm. Chỗ anh ở, nằm cạnh một miếu thờ. Xung quanh hoang vu vắng vẻ và ít người qua lại. Nhưng đêm nào cũng thế, cứ nửa đêm là anh trở về tìm giấc ngủ. Anh nói, anh ngủ rất ngon. Ở đây, không ai phá phách anh cả.
Chúng tôi nhìn bếp của anh. Tro củi vun đầy nhưng một ngày anh chỉ nấu cơm một lần cho cả 3 bữa. 'Vậy cho tiện anh à. Ăn sao cũng được, miễn qua ngày là vui rồi. Trước đây khi mới về đây cực lắm. Phải góp cả chục tấm áo mưa mới che được chỗ ngủ. Nhóm Kết nối yêu thương đã tặng cho tôi tấm bạt này đó. Nhờ vậy, giấc ngủ ấm hơn', anh Minh cười nói.
Anh cho biết, anh có 8 giấy khen nhưng vì không có tủ đựng, để ở ngoài nên có cái hư có cái rách. Giờ chỉ còn 2 cái. Chúng tôi nhìn vào. Giật mình, tấm giấy khen của Đại tá Nguyễn Trọng Nghĩa, Giám đốc công an Bình Dương nêu rõ công trạng của anh: Đã có tinh thần dũng cảm truy bắt các đối tượng cướp tài sản tại phường Đông Hòa, TX Dĩ An. Một giấy khen khác của ông Mai Thanh Dũng, Giám đốc Trung tâm Quản lý và Phát triển khu đô thị ĐHQG TP.HCM cũng cùng lý do tương tự.
Anh cho biết, anh không có giấy tờ tùy thân, không hộ khẩu, không nhà cửa. Anh chỉ ở trong căn chòi đó hy vọng đến cuối đời. Tuy nhiên, chính quyền địa phương cũng đã có nhiều quan tâm đến anh. Anh cho tôi xem phát ngôn của Thiếu tá Dương Đình Thanh -Trưởng Công an phường Đông Hòa đăng trên báo Công An TP.HCM ngày 7/6/2019.
Qua đó, Thiếu tá Thanh xác nhận anh là người làm nhiều việc thiện và tích cực đấu tranh chống tội phạm. Anh là một quần chúng năng nổ ở địa phương nên CA phường sẽ báo cáo lên cấp trên để có giải pháp giúp đỡ...
Chiều ngày 30/7/2019, PV báo VietNamNet đã trực tiếp đến UBND phường Đông Hòa với mục đích tìm hiều thêm về trường hợp anh Minh cô đơn. Tại đây, một cán bộ phường cho biết, chỉ có Chủ tịch phường mới được trả lời báo chí nhưng chủ tịch đã đi họp, không có ở cơ quan. Chúng tôi đã để lại câu hỏi. Vị cán bộ này tiếp nhận và hứa sẽ chuyển cho chủ tịch để có câu trả lời sớm nhất.

Gã giang hồ Sài Gòn được cả Làng đại học kính nể là ai
'Nhiều người hỏi tôi, anh không sợ chúng hại anh sao? Tôi trả lời ngay, một thân một mình sao tôi phải sợ bọn chúng'.
" alt="Bên trong túp lều của gã giang hồ cứu chục đôi sinh viên tình tự đêm vắng"/>
Bên trong túp lều của gã giang hồ cứu chục đôi sinh viên tình tự đêm vắng
-

Nhiều năm trước kia, do nhận thức còn hạn chế, người dân xã Hồng Thái không chú trọng tới việc làm giấy khai sinh hoặc hộ khẩu. Ảnh: Bích Nguyên.
“Theo cách gọi của người Pa Cô, Tà Ôi, từ Quỳnh, Cu nghĩa là bố, Căn là mẹ, A cả (tiếng Pa Cô) và A bà (tiếng Tà Ôi) là bà, A-vỗ là ông. Những danh xưng này ghép với tên con đầu hoặc cháu đầu sẽ thành tên gọi của một người. Ví dụ như ông Hồ Văn Một, có con trai tên là Đai thì được gọi là Quỳnh Đai, tức là bố của thằng Đai. Nếu sau này, Đai có con đặt tên là Thắng thì ông Một sẽ được gọi là A-vỗ Thắng”, ông Lê Văn Lành, Phó Chủ tịch UBND xã Hồng Thái vui vẻ giải thích cho tôi về cách gọi tên của dân tộc mình.
Thực tế, cách gọi tên như thế, với tục kết hôn sớm phổ biến trước đây, nhiều người bị mất luôn tên cha sinh mẹ đẻ, bởi bà con xóm giềng chỉ gọi tên theo con cháu họ.
Tiếp mạch câu chuyện, ông Lành kể cho chúng tôi những chuyện nhầm lẫn thật như đùa xung quanh việc đặt tên, làm giấy khai sinh. “Trước đây, bà con không để ý tới việc làm giấy khai sinh cho con. Đến khi đi học, thầy cô giáo làm học bạ, bố mẹ chỉ biết bảo sinh vào mùa rẫy. Thế là thầy giáo cũng chịu không biết. Trò khai tên gì thì thầy ghi vào học bạ tên đó, thậm chí, thầy còn đặt cả họ cho học sinh. Vì thế mới có chuyện một gia đình có tới 3-4 họ, có cả những họ lạ như Lê, Trần, Nguyễn. Đối tượng có thông tin khai sinh, hộ khẩu, học bạ sai lệch nhiều nhất là học sinh”.
Nhiều năm trước kia, do nhận thức còn hạn chế, người dân xã Hồng Thái không chú trọng tới việc làm giấy khai sinh hoặc hộ khẩu. Ngay ông Lành khi đi học tiểu học mới làm giấy khai sinh. Việc làm giấy khai sinh từ thông tin người dân cung cấp không chính xác cũng xảy ra những “sự cố” dở khóc, dở cười.
“Có gia đình trong giấy khai sinh, em nhiều tuổi hơn anh. Như gia đình tôi chẳng hạn, bố tôi là anh nhưng trong giấy khai sinh ghi sinh năm 1937, còn ông chú tôi khai sinh năm 1923. Nhiều trường hợp, giấy khai sinh chỉ ghi năm sinh vì bố mẹ không nhớ ngày, tháng sinh con. Thậm chí, khi hỏi đẻ ở đâu, năm nào, các bà bảo đẻ trên rừng, trên rẫy chứ đâu, lúc đó đang mùa rẫy mà” - câu chuyện của ông Lành khiến chúng tôi cười ngả nghiêng. |
Chuyện làm giấy khai sinh của con ông Hồ Văn Mạnh, Phó Bí thư Thường trực Đảng ủy xã, Phó Chủ tịch UBND xã Hồng Thái cũng ly kỳ: “Hồi đó, con tôi đi học, không hiểu thầy giáo hỏi thế nào mà ghi tên trong học bạ cho cháu là Măn, họ Pa.
Sau này, xã làm lại giấy khai sinh cho mọi người, cháu mới đúng tên là Hồ Bá Thưng, sinh ngày 29-2-1998”. Trớ trêu là mãi tới khi đi học cấp 2, cậu bé Thưng mày mò thế nào mà phát hiện ra “việc động trời”: Tháng 2-1998 chỉ có 28 ngày, tức là không có ngày 29.
Anh Mạnh bảo, ngày xưa làm giấy khai sinh cho cháu, tôi không để ý nên không phát hiện ra. Có người ký giấy khai sinh một tên, hộ khẩu một tên, tên gọi ở nhà lại khác, dẫn tới sự không trùng khớp thông tin tên, tuổi trong các loại hồ sơ, giấy tờ cá nhân.
Trò chuyện một hồi, tôi mới phát hiện ra, Phó Chủ tịch xã Lành mang họ Lê, trong khi bố ông lại là Hồ Văn Một. Ông Lành cười sảng khoái, giải thích: “Không ít người đã thắc mắc vì sự khác họ trong các gia đình người dân ở đây. Theo phong tục, người con đầu thường được lấy họ của bố, con thứ hai lấy theo họ mẹ”.
Anh Mạnh ngồi bên cạnh giải thích thêm: “Làm như vậy để lỡ hai vợ chồng có bỏ nhau sẽ không mất con, vì mỗi người đều có một người con mang họ của mình”. Không rõ anh Mạnh nói thật hay đùa, nhưng thực tế, việc có nhiều tên, họ khác nhau chưa thấy mang lại lợi ích gì mà lại làm nảy sinh những rắc rối nho nhỏ trong việc giải quyết các chế độ chính sách, đăng ký khám chữa bệnh bảo hiểm.
Nhiều trường hợp, khi tham chiếu tên họ không trùng hợp với hồ sơ đã khai... vì trên giấy tờ, người con mang họ mẹ, trong khi chính sách được hưởng lại theo chế độ của bố...
 |
Hiện nay, trẻ em ở xã Hồng Thái được khai sinh đúng thời gian quy định của pháp luật. Ảnh: Võ Tiến. |
Để giải quyết những rắc rối không đáng có, cũng là để đảm bảo kê khai hộ tịch, hộ khẩu chính xác, năm 2000, cán bộ tư pháp xã Hồng Thái đã tiến hành đính chính tên tuổi, khai sinh đồng loạt cho người dân trong xã. Thời điểm đó, ông Mạnh đã tới từng thôn, hiệu chỉnh lại thông tin khai sinh, học bạ, hộ khẩu của người dân cho thống nhất. Đến năm 2004, công việc cải chính thông tin của người dân xã Hồng Thái mới hoàn chỉnh.
Ông Mạnh vui vẻ cho biết: “Bây giờ, người dân nhận thức tốt hơn rồi, không còn tình trạng khai sinh theo mùa rẫy nữa, cũng không còn tình trạng thầy cô giáo đặt tên, đặt họ cho học sinh nữa. Việc làm giấy khai sinh, làm hộ khẩu đã đi vào nề nếp. Cán bộ tư pháp được đào tạo, có chuyên môn, đảm bảo làm giấy khai sinh, hộ khẩu cho người dân đúng thủ tục theo quy định”.

Kỳ lạ: Nơi còn lưu giữ hủ tục mai táng người chết kéo dài vài tháng trời
Việc mai táng người đã khuất ở Ghana có thể kéo dài tới vài tháng, thậm chí hàng năm trời.
" alt="Chuyện lạ Thừa Thiên Huế, bố nhỏ tuổi hơn con, 1 nhà mang 3"/>
Chuyện lạ Thừa Thiên Huế, bố nhỏ tuổi hơn con, 1 nhà mang 3
-
'Các bé nói cho chú Cuội nghe, công việc đầu tiên mỗi buổi sáng thức dậy là phải làm gì? Bé nào nói đúng sẽ được một phần quà'. Hàng chục cánh tay giơ lên kèm theo nhiều câu trả lời khiến chị Hằng và chú Cuội phát quà không kịp.Hình ảnh đáng yêu này chúng tôi ghi nhận được tại sân trường Tiểu học Nguyễn Văn Bửu (ấp 2, xã Mỹ Quí Tây, H. Đức Huệ, Long An) vào buổi sáng Chủ nhật 8/9 khi chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết Trung thu.
Một nhóm thiện nguyện với hơn 30 người từ TP.HCM mang theo rất nhiều quà đến chơi và vui với các bé thiếu nhi ở vùng biên giới giáp với Campuchia.
 |
Phát quà. |
Có khoảng hơn 200 bé là học sinh các lớp của trường tập trung từ rất sớm. Bé nào cũng trong tâm trạng rất vui, náo nức chờ đợi. 9h30, đoàn đến. Quà được chuyển vào bên trong sân trường và các bé xếp hàng ổn định chỗ ngồi.
Mỹ Quí Tây là một xã có đường biên giới giáp với nước bạn Campuchia. Điều kiện kinh tế xã hội của xã còn nhiều khó khăn. Toàn xã có 2885 hộ trong đó có 410 hộ nghèo và 119 hộ cận nghèo. Đa số người dân Mỹ Quí Tây sống nhờ vào nông nghiệp nên cuộc sống còn nhiều bấp bênh. Điều đáng ghi nhận, học sinh các hộ thuộc diện nghèo và cận nghèo đa số hiếu học, mong muốn có được điều kiện học tập tốt hơn.
Ông Nguyễn Văn Lập hiệu trưởng nhà trường cho biết: 'Toàn trường có khoảng 400 học sinh nhưng do chiều hôm trước xảy ra mưa to, một số vùng ngập nặng khiến cho việc đi lại gặp khó khăn nên nhiều em vắng mặt. Tuy nhiên, việc tổ chức Trung thu cho các em là một việc làm rất cần thiết bởi lứa tuổi của các em cần vui chơi thỏa thích.
 |
Thành viên trong đoàn tham gia góp vui với các bạn nhỏ. |
Trong lúc chờ đợi sắp xếp quà, các em học sinh vùng sâu này lần đầu tiên được các anh chị hướng dẫn làm tranh cát. Lúc đầu còn bỡ ngỡ nhưng khi đã quen, các em rất thích thú.
Các em đã vào hàng thẳng tắp. Những đứa trẻ thơ ngây với đôi mắt háo hức đã khiến cho đoàn thiện nguyện hết sức thương yêu. Sau phần thủ tục giới thiệu ngắn gọn, chú Cuội và chị Hằng xuất hiện đưa các em vào đúng với tuổi thơ của mình.
Âm nhạc nổi lên những bài hát của trẻ thơ. Các bé con của những thành viên trong đoàn tham gia múa biểu diễn cho các em thưởng thức. Những ánh mắt thèm thuồng, những huơ tay huơ chân theo nhịp của bài hát, các em đã làm cho người lớn xúc động.
Chú Cuội, chị Hằng đã đưa ra nhiều câu hỏi cho các em. Nhiều em đưa tay xin trả lời. Em nào cũng được mời và em nào cũng có quà dù đúng hay sai. Những chiếc lồng đèn, những con cá, những chiếc xe đồ chơi, những tập vở bút mực được trao tận tay các em.
 |
Nào, các em làm theo chị nhé. |
Các em nâng niu từng món quà. Rồi những câu hỏi được đặt ra. Chú Cuội hỏi công việc đầu tiên trong ngày khi thức dậy các em làm gì. Hàng chục cánh tay giơ lên. Chị Hằng chỉ vào một em trai. Em trả lời, công việc đầu tiên là... mở mắt. Cả sân rộ lên tiếng cười. Chị Hằng nói, 'đúng rồi'. Em được một phần quà. Một gói quà nhỏ đến tay em. Rồi lần lượt những câu trả lời khác. Em súc miệng, em rửa mặt, em ăn sáng v.v... câu nào cũng đúng và đều có quà.
Cuộc vui chơi của các em chưa dừng lại. Nhiều trò chơi khác được tiếp tục. 57 phần quà dành cho các trường hợp đặc biệt đã được trao tận tay các em cơ nhỡ. Một phụ huynh bày tỏ nuối tiếc, 'giá như được có múa lân, nghe tiếng trống thì hay quá. Lâu lắm rồi các em ở đây chưa chơi múa lân'. Nhưng rồi cũng chính vị này 'bào chữa': 'Thì thôi, như vậy cũng vui rồi. Trên đời có gì mà hoàn hảo đâu, phải có một chút thiếu sót mới là cuộc đời chứ?'.
11h30, chị Hằng chú Cuội yêu cầu các em đứng lên. Các em cùng nhau đưa tay lên đầu làm theo hình trái tim như muốn bày tỏ lòng thương yêu và sự biết ơn đến những tấm lòng thiện nguyện. Các em ra về. Trên tay, em nào cũng có quà. Gương mặt nào cũng tươi vui và mãn nguyện.
 |
Trái tim thương yêu chia tay các cô bác hảo tâm. |
Chị Trần Lâm Ngọc Việt, người tổ chức chương trình cho biết, ban đầu chị không nghĩ sẽ có được thành công vượt mức. Được như vậy là nhờ vào những tấm lòng thương yêu trẻ của các anh chị, cô bác hảo tâm. Chi phí cho buổi Trung thu vùng biên giới này lên đến 30 triệu đồng đều do sự đóng góp của những người thiện nguyện.
Trong bức thư gửi cho nhóm thiện nguyện, bà Phan Thị Như Băng, chủ tịch UBND xã Mỹ Quí Tây đã biểu dương và cám ơn tấm lòng yêu trẻ của các nhà hảo tâm tạo cho các em có buổi vui Trung thu thú vị này.

Ăn 5 chiếc bánh xèo, người phụ nữ để lại đứa con 3 tuổi cho chủ quán
Thương bé gái 3 tuổi bị mẹ bỏ, chân tay lấm lem, mặt mệt mỏi, vợ chồng ông Chương (TP.HCM) mang về nhà nuôi gần 1 năm qua.
" alt="Trung Thu rộn tiếng cười của các học sinh vùng biên giới"/>
Trung Thu rộn tiếng cười của các học sinh vùng biên giới
-
Nhận định, soi kèo nữ Wolfsburg vs nữ Barcelona, 0h45 ngày 20/3: Định đoạt sớm
-
Khu đô thị Đại học Quốc gia TP.HCM nằm ở phường Linh Trung (Q.Thủ Đức, TP.HCM) và phường Đông Hòa (TX Dĩ An, Bình Dương). Những năm trước, nơi đây hoang vắng. Khi màn đêm buông xuống, tội phạm ra sức hoành hành. Gã giang hồ trượng nghĩa Minh 'cô đơn' tiếp tục trải lòng với phóng viên về cuộc đời mình.Bắt cướp
'Trong suốt thời gian ở trường bắn, tôi sống với nghề lượm ve chai. Qua Làng Đại học Quốc gia TP.HCM cũng sống bằng nghề cũ. Thời đó, ve chai có giá lắm. Tôi lượm một ngày bán có thể sống được vài ngày.
Mỗi ngày tôi xách bao đi quanh khu vực chỉ một lát là đầy bao. Năm 2004, một hôm trong lúc đang lượm ve chai tôi phát hiện có một cặp nam nữ đang ngồi trò chuyện trong chỗ khuất. Cả hai đang vui vẻ thì bất ngờ từ phía sau, hai thanh niên đánh mạnh vào người nam và bắt người này phải đưa đồ, đưa tiền. Cô gái sợ quá đứng về một phía. Không chần chừ, tôi nhào vô đánh mạnh vào tên cướp. Tên còn lại dùng dao chém vào tay tôi rồi cả 2 tẩu thoát. Cặp nam nữ thoát nạn nhanh chóng bỏ chạy để lại tôi với cánh tay đầy máu'.
Kể đến đây, anh đưa cho tôi xem vết sẹo rồi nói, 'không phải một vết này đâu. Trên tay, trên lưng, ở chân tôi chi chít vết chém nhưng mà trời thương nên tất cả đều lành nhanh chóng.
Tôi đã giải cứu được nhiều người bị cướp trong các trường hợp tương tự như thế. Đa số đều là sinh viên đưa nhau đến nơi vắng vẻ trò chuyện.
 |
Chiếc giường nơi anh ngủ. Bên cạnh là bằng khen về những việc anh đã làm. |
Một lần khác, trong đoạn đường vắng, 3 thanh niên đi bộ đã uy hiếp, cướp tài sản 2 sinh viên. Tôi phát hiện, chúng hoảng sợ tháo chạy và tôi bắt được một tên giao cho công an.
Nhiều lần như vậy nếu không có tôi, chắc chắn các sinh viên trở thành nạn nhân của chúng. Một trường hợp đáng nhớ nhất cách nay mấy năm, lúc ấy đã 23h tôi đứng ở ngã tư phát hiện có hai tên đi xe chạy về hướng cổng 2.
Phát hiện có một cặp nam nữ đang ngồi tâm sự, một tên nhảy xuống. Ánh đèn của tôi rọi vào làm chúng hoảng sợ bỏ đi, nhưng sau đó, một cặp khác lại lao đến. Một tên nhảy xuống, kề dao vào cổ anh thanh niên. Tên còn lại lục túi lấy tiền và điện thoại.
Tôi nhào tới, không ngờ trên tay hắn có cây súng điện. Hắn chích tôi. Tôi dùng khả năng của mình lôi được hắn đi ra đường. Hắn vùng vẫy rồi thoát được nên chạy mất. Tôi vào bên trong, tên cầm dao sợ hãi vụt chạy bỏ xe lại. Tôi hô hoán nam sinh viên lên xe của hắn chạy ra ngoài báo bảo vệ. Rất đông công an, dân phòng được huy động lùng sục và kết quả, 2 tên bị bắt', anh Minh nhớ lại.
Anh cho biết, 'Một ngày của tôi làm việc tới khuya. Bất kể trường hợp nào cầu cứu, tôi đều ra tay giúp đỡ. Tôi chưa từ chối một ai và cũng nhờ vậy mà nhiều người thoát được những chuyện không may. Tôi mong sao cứ được khỏe mãi để có thể giúp được nhiều người. Cũng may, trời nuôi trời dưỡng đến nay tôi chưa lần nào bị bệnh nặng cả'.
Túp lều cô quạnh dưới lùm cây
Chúng tôi hỏi anh Minh, trong đời anh có yêu một cô gái nào không? Không ngập ngừng, anh nói ngay, 'đến giờ này tôi chưa yêu ai cả'. 'Anh nghĩ xem, tôi có gì để yêu người ta và người ta yêu tôi. Nhà cửa không, học thức không, tài sản không. Nói chung là tôi không có một điều kiện nào để yêu và được yêu. Thì thôi, một mình hơn 50 năm nay cũng đã sao đâu. Người ta gọi tôi là Minh cô đơn mà', anh nói, giọng có chút bùi ngùi, chút xót xa.
Chúng tôi đi theo anh để thăm nơi anh ở. Vượt qua gần 300m đường mòn, túp lều của anh ẩn dưới một lùm cây. Gọi là túp lều bởi không còn từ gì để có thể định hình được nơi anh ở. Không cửa nẻo, không tiện nghi. Chỉ một tấm bạt trải dài che cho một chiếc giường bên dưới. Dụng cụ đồ đạc ngổn ngang ...
 |
Túp lều của anh Minh. |
Anh cho biết, anh ngụ tại đây đã hơn 5 năm. Chỗ anh ở, nằm cạnh một miếu thờ. Xung quanh hoang vu vắng vẻ và ít người qua lại. Nhưng đêm nào cũng thế, cứ nửa đêm là anh trở về tìm giấc ngủ. Anh nói, anh ngủ rất ngon. Ở đây, không ai phá phách anh cả.
Chúng tôi nhìn bếp của anh. Tro củi vun đầy nhưng một ngày anh chỉ nấu cơm một lần cho cả 3 bữa. 'Vậy cho tiện anh à. Ăn sao cũng được, miễn qua ngày là vui rồi. Trước đây khi mới về đây cực lắm. Phải góp cả chục tấm áo mưa mới che được chỗ ngủ. Nhóm Kết nối yêu thương đã tặng cho tôi tấm bạt này đó. Nhờ vậy, giấc ngủ ấm hơn', anh Minh cười nói.
Anh cho biết, anh có 8 giấy khen nhưng vì không có tủ đựng, để ở ngoài nên có cái hư có cái rách. Giờ chỉ còn 2 cái. Chúng tôi nhìn vào. Giật mình, tấm giấy khen của Đại tá Nguyễn Trọng Nghĩa, Giám đốc công an Bình Dương nêu rõ công trạng của anh: Đã có tinh thần dũng cảm truy bắt các đối tượng cướp tài sản tại phường Đông Hòa, TX Dĩ An. Một giấy khen khác của ông Mai Thanh Dũng, Giám đốc Trung tâm Quản lý và Phát triển khu đô thị ĐHQG TP.HCM cũng cùng lý do tương tự.
Anh cho biết, anh không có giấy tờ tùy thân, không hộ khẩu, không nhà cửa. Anh chỉ ở trong căn chòi đó hy vọng đến cuối đời. Tuy nhiên, chính quyền địa phương cũng đã có nhiều quan tâm đến anh. Anh cho tôi xem phát ngôn của Thiếu tá Dương Đình Thanh -Trưởng Công an phường Đông Hòa đăng trên báo Công An TP.HCM ngày 7/6/2019.
Qua đó, Thiếu tá Thanh xác nhận anh là người làm nhiều việc thiện và tích cực đấu tranh chống tội phạm. Anh là một quần chúng năng nổ ở địa phương nên CA phường sẽ báo cáo lên cấp trên để có giải pháp giúp đỡ...
Chiều ngày 30/7/2019, PV báo VietNamNet đã trực tiếp đến UBND phường Đông Hòa với mục đích tìm hiều thêm về trường hợp anh Minh cô đơn. Tại đây, một cán bộ phường cho biết, chỉ có Chủ tịch phường mới được trả lời báo chí nhưng chủ tịch đã đi họp, không có ở cơ quan. Chúng tôi đã để lại câu hỏi. Vị cán bộ này tiếp nhận và hứa sẽ chuyển cho chủ tịch để có câu trả lời sớm nhất.

Gã giang hồ Sài Gòn được cả Làng đại học kính nể là ai
'Nhiều người hỏi tôi, anh không sợ chúng hại anh sao? Tôi trả lời ngay, một thân một mình sao tôi phải sợ bọn chúng'.
" alt="Bên trong túp lều của gã giang hồ cứu chục đôi sinh viên tình tự đêm vắng"/>
Bên trong túp lều của gã giang hồ cứu chục đôi sinh viên tình tự đêm vắng
-

Tôi đã có một cuộc hôn nhân tuyệt vời. Chúng tôi cười đùa với nhau mỗi ngày và có hai đứa con xinh xắn dễ thương. Chồng tôi chia sẻ công việc nhà, quan tâm đến các con và yêu chiều tôi.
Sau 17 năm kết hôn, quan hệ tình dục của vợ chồng tôi vẫn diễn ra thường xuyên và tốt đẹp. Nhưng đầu năm ngoái, mọi thứ đột nhiên thay đổi.
Người chồng chu đáo trước đây của tôi bắt đầu đi công tác nhiều hơn và khi về nhà, anh ấy trở nên xa cách về mặt cảm xúc và dành nhiều thời gian hơn cho việc nhắn tin.
Tôi nghi chồng ngoại tình và liên tục đối đầu, cãi vã với anh ấy nhưng anh ấy luôn phủ nhận.
Rồi tôi tìm thấy bức thư tình được chồng tôi gửi cho một người yêu cũ của anh. Cuối cùng thì chồng tôi đã thú nhận rằng anh ta đã ngoại tình với người phụ nữ này được 6 tháng. Chồng tôi bảo với tôi rằng anh yêu cô ta, người ấy đã kết hôn nhưng hiện đã ly hôn. Chồng tôi nói với tôi là anh ta muốn ở bên cạnh cô ta ngay khi cô ta bỏ chồng.
Chồng tôi cũng đề nghị với tôi là duy trì mối quan hệ vợ chồng cho đến khi anh sắp xếp được chuyện gia đình, con cái ổn thỏa. Anh ấy muốn giữ bí mật chuyện tình cảm và cố gắng thuyết phục tôi rằng điều này sẽ tốt hơn cho bọn trẻ. Nhưng tôi không đồng ý với đề nghị đó của chồng tôi. Tôi yêu cầu chồng tôi ra khỏi nhà và chồng tôi đã chấp nhận điều đó.
Ba tháng sau đó tôi sống trong đau đớn. Tôi hầu như không thể ăn hoặc ngủ. Tôi bị khủng hoảng, suy sụp về tinh thần vì sự không chung thủy của chồng mình. Nỗi đau bị phản bội luôn ám ảnh tôi, nó làm cho tôi dường như không còn ý thức được mọi việc mình làm trong hiện tại nữa.
Vào một đêm, tôi bỗng có ý nghĩ tự tử. Nhưng rồi cuối cùng tôi đã không làm điều đó. Tôi đã tìm đến chuyên gia tâm lý và nhận ra rằng, điều mà mình cần làm đầu tiên đó là chăm sóc bản thân mình.
Tôi đã uống thuốc chống trầm cảm vào ban ngày để đối phó với nỗi buồn đang hoành hành và thuốc ngủ vào ban đêm để có được một giấc ngủ rất cần thiết. Tôi bắt đầu chạy bộ và thiền định, viết nhật ký hàng ngày và tìm kiếm sự tư vấn chuyên nghiệp từ các chuyên gia cho bản thân tôi và các con của mình.
Bởi vì quá bận tâm với nỗi đau tình cảm sau đổ vỡ hôn nhân nên tôi quyết định xin nghỉ phép 1 tháng. Sau 1 tháng nghỉ phép, tôi đi làm trở lại nhưng chỉ làm bán thời gian.
Trong suốt thời gian đó, tôi luôn ở bên cạnh các con của mình tại trung tâm chữa trị về tâm lý. Việc phải chăm sóc những đứa con đã giúp tôi vượt qua giai đoạn khủng hoảng đó. Ở trung tâm tâm lý, việc trò chuyện với những người phụ nữ cùng cảnh ngộ khác đã khiến cho tôi cảm thấy bớt cô đơn.
Gần một năm sau thì nỗi đau bị chồng phản bội nguôi ngoai. Tôi đã lấy lại được những năng lượng tích cực nhờ vào việc thực hành yêu thương bản thân mình.
Tôi nhận ra rằng, phụ nữ chúng ta có một nhược điểm hết sức phổ biến đó là không biết yêu thương bản thân mình. Chúng ta thường sống vì người khác nên khi họ thay đổi, chúng ta thường rơi vào tuyệt vọng và gặp những cú sốc dẫn đến khủng hoảng tinh thần.
Thế nên việc đầu tiên và quan trọng nhất đối với chị em phụ nữ chúng ta đó là cần phải biết yêu thương bản thân mình, trong suốt cả cuộc đời. Đừng bao giờ quên điều đó.

Ở cữ, vợ phát hiện thói quen 'bệnh hoạn' của chồng với giúp việc trẻ
Sinh con 2 tháng, tôi choáng váng phát hiện bản chất 'bệnh hoạn' của chồng mình. Anh thường xuyên gạ gẫm giúp việc và nhân viên của vợ.
" alt="Tâm sự nhói lòng của người phụ nữ có chồng ngoại tình"/>
Tâm sự nhói lòng của người phụ nữ có chồng ngoại tình
-
Giấy tờ tùy thân luôn mang bên mìnhHộ chiếu, giấy tờ tùy thân là vật quan trọng nhất trong những chuyến xuất ngoại. Bạn nên cho những giấy tờ này vào một chiếc túi nhỏ chống nước, luôn mang theo bên mình. Một số người còn photo hoặc chụp ảnh lưu lại trong điện thoại, email để đề phòng sự cố có thể xảy ra.
Trong khi đó, có kinh nghiệm được chia sẻ là túi đựng giấy tờ nên có kèm cách liên lạc (số điện thoại, địa chỉ khách sạn…) để người nhặt được có thể liên hệ được khi bạn thất lạc giấy tờ.
Nếu bạn có ý định thuê xe máy hoặc ô tô tự lái, bạn có thể mang theo giấy phép lái xe quốc tế.
Không thể quên tiền, thẻ tín dụng
Hiện nay, với sự phát triển của mạng thanh toán, hầu hết người du lịch/ công tác nước ngoài đều mang theo thẻ thanh toán quốc tế Visa hoặc Master Card. Đây là những công cụ thanh toán tiện lợi, hữu ích nhất ở nhiều quốc gia. Lưu ý hạn chế tối đa rút tiền mặt ở trong thẻ tín dụng khi ở nước ngoài bởi mức phí rút tiền khá cao.
Bên cạnh đó, bạn vẫn cần chuẩn bị một phần tiền mặt để phòng thân, ăn uống, mua sắm ở những nơi không áp dụng thanh toán thẻ. Đất nước bạn đến sử dụng loại tiền tệ nào? Mang bao nhiêu là đủ? Là những điều quan trọng bạn cần tìm hiểu và chuẩn bị. Theo một số kinh nghiệm, mức chi phí bạn có thể cân đối mức gấp 1,5 - 2 lần chi phí ở Việt Nam.
Tiền và thẻ mang theo nên được chia nhỏ cất ở nhiều nơi: giày, đáy balo… đảm bảo an toàn.
Check-in muôn nơi với smartphone và gói data “khủng”
Trước đây, du lịch nước ngoài đồng nghĩa “cắt” liên lạc trong nước hoặc cùng lắm là gọi điện đôi lần về nhà. Ngày nay, với một chiếc smartphone, bạn có thể “check-in trên từng cây số”, chia sẻ ảnh đẹp cùng bạn bè, người thân.
Mức chi phí data ở nhiều nước khá cao, đồng thời để sử dụng người dùng còn phải đổi sim ở sở tại với nhiều thủ tục đăng kí. Thấu hiểu điều này, từ tháng 5/2019 MobiFone ra mắt gói cước Super Data Roam từ ngày 25/5/2019 cho phép thuê bao của MobiFone sử dụng dịch vụ chuyển vùng quốc tế data với giá tiệm cận với giá cước nội địa. Dung lượng của Super Data Roam lên tới 10GB và là gói cước có ưu đãi lớn nhất hiện nay.
 |
|
Theo đó, chỉ với 500.000 đồng, bạn đã sở hữu gói cước Super Data Roam có tới 10GB data trong vòng 10 ngày thỏa thích kết nối data tại Mỹ, UAE, Singapore, Nhật Bản, Hàn Quốc, Lào, Campuchia.
Đặc biệt, bạn hoàn toàn có thể sử dụng gói data này để chuyển vùng trong 07 quốc gia/vùng lãnh thổ kể trên. Ví dụ bạn có thể sử dụng 5GB tại Nhật Bản và 5GB còn lại tại Hàn Quốc trong vòng 10 ngày kể từ ngày đăng ký gói cước thành công.
Chi tiết gói cước Super Data Roam liên hệ tổng đài 9090.
Một số loại thuốc quen thuộc
Chi phí y tế ở nước ngoài thường rất cao. Vì vậy cần mang theo một số loại thuốc thông dụng như thuốc cảm, say tàu xe, thuốc trị các chứng đường tiêu hóa, dầu gió...
Với những người mắc bệnh mãn tính cũng nên mang theo thuốc đặc trị vì ở nước ngoài, không dễ dàng mua được nếu không có đơn của bác sĩ. Thuốc có thể chia vào hộp chia thuốc theo ngày để đem theo cho ngăn nắp, gọn nhẹ.
Trước khi chuẩn bị, bạn nên tìm hiểu những loại thuốc nào được mang/ không được mang khi lên máy bay và khi nhập cảnh vào quốc gia/vùng lãnh thổ bạn sắp đến.
D. An
" alt="4 thứ không thể quên khi chuẩn bị du lịch nước ngoài"/>
4 thứ không thể quên khi chuẩn bị du lịch nước ngoài