Đấy là một tòa nhà được xây từ gạch bùn,ệnTinhHàRựcRỡMayMắđội hình chelsea gặp aston villa tổng thể hình một đường thẳng, chia đều thành ba gian, gian giữa là đại sảnh kiêm phòng ăn đã mấy đời, hai gian ở hai đầu là phòng ngủ, Du Thái Linh sống trong gian phòng ở chái Đông. Phòng ngủ khá đơn giản, vách tường màu vàng đắp bằng bùn mịn được mài nhẵn bóng, trên nền đất có một cái lò hình vuông to tướng dường như được làm bằng đất sét, trông đơn sơ cũ kỹ song hiệu quả sưởi ấm lại thật bất ngờ. Kế tiếp, đến Du Thái Linh xưa nay bình tĩnh là thế mà cũng suýt bất tỉnh vì sợ...
Trong phòng không có giường cũng chẳng có ghế, chỉ có một khúc gỗ sơn bóng trên nền nhà tạo thành một miếng phản phẳng trông như bậc thang, chiếm một phần ba diện tích căn phòng. Trên tấm phản được trải một lớp chăn nệm là thành giường, bên cạnh có mấy miếng đệm bông hình tròn dùng làm ghế, ngoài ra còn có một chiếc bàn con hình vuông dùng làm bàn ăn. Du Thái Linh đã từng xem mấy bộ phim cũ của đạo diễn Akira Kurosawa*, cảm thấy khá giống nội thất kiểu Nhật cổ xưa khắc khổ.
(*Kurosawa Akira được coi là một trong những nhà làm phim quan trọng và có ảnh hưởng nhất trong lịch sử điện ảnh, ông đã đạo diễn 30 bộ phim trong sự nghiệp kéo dài 57 năm và gặt hái được nhiều giải thưởng lớn.)
Mười mấy ngày trước khi vừa tỉnh dậy, ngoài cơn nhức đầu đau đớn thì cô còn sợ tới mức suýt ngất bởi suy đoán này, hận không thể chết thêm lần nữa. Trên thực tế, quê cô là một trấn nhỏ thuộc Giang Nam nằm trên tuyến đường 1800 được bao quanh bởi những ngọn núi, hơn trăm dặm ngôn ngữ đã khác biệt rồi, nên tổng cộng chỉ gặp được hai tên quỷ* vượt trăm cay nghìn đắng băng đèo lội suối đến thôi. Về sau nghe thanh niên đi làm công nhân ở thành phố lớn quay về nói mới hay, mấy kẻ có ngoại hình như thế chính là quỷ. Cụ trưởng làng tức giận bảo, nếu sau này dân làng mà còn gặp lại chúng, nhất định phải trộn thuốc chuột vào khoai lang củ cải rồi đem cho. Tiếc là về sau quỷ không tới nữa, nên cũng chẳng có dịp dùng đến thuốc chuột.
(*Từ gốc là 鬼子 (quỷ), cách gọi người ngoại quốc của người Trung Hoa cũ.) Mãi đến sau khi dựng nước, chính phủ phá núi nới rộng thung lũng, sửa đường xây cầu với đào đường hầm thì quê cô mới dần dần biến thành thị trấn nhỏ duy nhất của bốn phía quanh Sơn Thôn.
"Nữ công tử*, tới giờ uống thuốc rồi." Một người phụ nữ đứng tuổi bưng một khay gỗ vuông vức thật to vào phòng, đoạn quay sang nói với cô bé đang vén rèm bông cạnh đó, "A Mai, buông rèm xuống đi, ngoài trời lạnh lắm."
(*Tương tự với 'tiểu thư', cách gọi con gái nhà quyền quý trước thời Xuân Thu.)
Du Thái Linh vội hoàn hồn, ngồi lại đàng hoàng (mà nói cho đúng là quỳ). Người đàn bà kia đặt khay lên chiếc bàn dài, trên khay là một hai chiếc bát sành một lớn một nhỏ, bát to đựng thuốc nóng hổi, bát nhỏ đựng mứt hoa quả. Du Thái Linh cầm bát sành lên nhấp một hớp, vị đắng lập tức lấp đầy khoang miệng, đúng là còn khó uống hơn cả thuốc trừ sâu, dĩ nhiên là cô chưa từng uống thuốc trừ sâu.
Sau đó cô nhón lấy miếng mứt sên đường cho vào miệng ngậm, đồng thời quan sát người đàn bà ngồi ở đối diện. Bà ấy bảo Du Thái Linh gọi mình là Trữ, nhưng Du Thái Linh không quen dùng một chữ để gọi người khác - vì điều đó khiến cô nhớ đến cái tên gọi chung khi bà chủ tiệm làm tóc đa năng trên thị trấn cất cái giọng ỏn ẻn gọi N nhân tình của mình. Rặt nỗi không biết phong tục địa phương nên cô không dám gọi bậy. Hôm trước mới nghe A Mai nói ở làng bên có một đứa bé gặp ác mộng nói lung tung, bị vu sĩ dốc cho một bát thuốc tro bùa chú suýt đi tong nửa cái mạng, thế nên cô cũng chỉ gọi ậm ờ cho qua, ai biết quả thực chỉ gọi người phụ nữ đó là Trữ thôi cũng được.
Người phụ nữ tên Trữ có khuôn mặt chữ điền với vóc người tráng kiện, vẻ mặt nghiêm nghị, mặc thâm y* có vạt áo ngắn bằng vải bố màu tro, quần không quá dài để lộ gấu, ắt là để tiện làm việc. Không giống như đồ cô đang mặc, dẫu không phải lụa là nhưng được may bằng vải bông rất dày, quấn một vòng quanh hông, dài tới mu bàn chân, còn bé gái A Mai chừng mười tuổi bên cạnh thì ăn mặc càng đơn giản hơn, chỉ mặc mỗi áo bông ngắn, bên dưới là quần bông thật dày chạy khắp sân.
(*Thâm Y (深衣) lại là loại trang phục có phần thượng y (gọi là "y"衣) và hạ y (gọi "thường"裳) khâu lại với nhau thành một mảnh liền. Thâm y khi mặc vào có thể khó phân biệt với TSm. Điểm có thể dùng để nhận biết là TSm thường có xẻ vạt hai bên còn thâm y thì không và trông như một chiếc áo quấn.)
Mười mấy ngày trước, Du Thái Linh nửa tỉnh nửa mê nằm trên đệm, mí mắt nặng trịch, chỉ nghe thấy một giọng nữ chói tai đang mắng mỏ: "... Mụ già ngớ ngẩn vô dụng kia, nữ quân* nhà ta giao nhiệm vụ cho mụ mà mụ dám thờ ơ tới mức này, nếu nữ công tử có mệnh hệ gì thật thì có nhét cả nhà mụ cho chó ăn cũng không bõ!"
(*Từ cổ, tương đương với cách gọi phu nhân, nữ chủ nhân của gia đình.)
Sau đó là một giọng nữ run run lên tiếng: "Chính ban đầu là cô bảo tiểu nhân đừng để ý đến con bé, cứ để con bé mắng chửi đạp đánh, làm sai ở chỗ này thì phải bị phạt, cứ mài giũa tính nết trước rồi nói sau mà, ai ngờ con bé lại bị sốt..."
Giọng nữ chát chúa kia lại nói: "Đồ vô liêm sỉ, dù nó có làm sai thì cũng là nữ công tử của gia chủ, đâu đến lượt mụ xem thường hả!?"
... Du Thái Linh lại mơ màng chìm vào giấc ngủ, chỉ cảm thấy có người đang đút nước thuốc cho mình, lúc ấy ý chí phải sống của cô đang rất mãnh liệt, thế là cố gắng nuốt xuống, trong mơ màng cô lại nghe thấy giọng nữ chói tai kia cười bảo: "... Ta cũng chẳng giấu gì mụ, đây là củ khoai nóng, nhẹ không được nặng không xong, nay bệnh ra như thế lại không ai chịu trách nhiệm, mụ thì hay rồi, mấy ngày nay cứ van xin ta..."
Tiếp đó là giọng từ tốn của người đàn bà tên Trữ, bà ấy cười nói: "Nữ công tử mà không bệnh tới như thế thì chuyện tốt này đâu đến lượt tôi, tôi chỉ cầu gia chủ niệm tình chút công sức của tôi, mong sau này A Mai A Lượng nhà tôi có được chỗ đứng tốt thôi." Tiếp nữa là tiếng đồng tiền va chạm kêu leng keng, giọng nữ cao kia hài lòng bảo: "Cũng được, nếu mụ đã nhận chuyện vô tích sự này thì nhớ mà làm cho tốt." Nói đoạn, cô ta xoay người bỏ đi.
Bạn học Du Thái Linh vốn được điểm tuyệt đối môn Lô-gích học dù có bị sốt cao thì vẫn có thể đoán ra, cơ thể này chắc chắn là của một vị tiểu thư nhà quý tộc cổ đại lỡ làm sai chuyện gì đó, hiện giờ đang chịu phạt ở nông thôn, người chăm sóc vô trách nhiệm đã khiến cô nhóc sốt cao đến chết, nhờ thế mà mình có được cơ hội mới.
Lần đầu tiên nhìn thấy người đàn bà tên Trữ đó, Du Thái Linh đã lấy hết kiến thức cổ đại cực kỳ ít ỏi của mình để phân biệt, chỉ mong bà ta đang mặc trang phục Mãn Thanh thắt đuôi sam hoặc là trang phục thời Đường hở ngực - cô thực sự không ngại lấy một ông chồng trọc nửa đầu hoặc một tên thích để hở mông vào mùa đông đâu! Đáng tiếc, cô hoàn toàn chẳng nhận dạng được bộ thâm y này là phục sức của thời đại nào trong quá khứ. Du Thái Linh ủ rũ hết ba ngày, đến ngày thứ tư khi đã khỏe được phần nào, đi theo A Mai xem tân nương xuất giá thì mới bất chợt thấy vui vẻ lại. Đương nhiên lúc đó A Mai không biết vì sao nữ công tử bình thường cứ u sầu lại đột nhiên phấn khích như thế.
Người đàn bà tên Trữ cũng đang quan sát Du Thái Linh, thầy lang đã để lại đủ thuốc chữa bệnh cho cô, thuốc đắng đến mức chính bà ấy nếm thử cũng phải cau mày, thế mà nữ công tử chỉ nhổ ra mỗi lần đầu, những lần sau đều một hơi uống cạn thuốc, không hề kêu đắng, bộ dạng nghiến răng mím miệng kia thực sự trông rất cố chấp. Bản thân bà ấy đã ít nói lắm rồi, thế mà tiểu nữ quân này càng ít nói hơn, ngoài nói đôi câu với A Mai thì thường xuyên im thin thít cả ngày - vì sao lại khác hẳn với hình dung bên ngoài thế nhỉ, Trữ nghi ngờ nghĩ. 顶: 78291踩: 518
Trong cuốn sách, Đỗ Nhật Nam luôn nhìn vào điểm tích cực, vào lòng tốt và thiện lương ở mỗi người.
Giờ đây, người ta không còn gọi Đỗ Nhật Nam là “thần đồng” nữa mà đã gọi cậu đã là một “người trẻ tài năng”, nhưng “Những bài học ngoài trang sách” của Đỗ Nhật Nam vẫn luôn nhận được sự yêu mến và trở thành người bạn thân thiết của không ít bậc phụ huynh, không ít em nhỏ.
“Những bài học ngoài trang sách” gồm 28 bài tản văn và thơ được viết theo phong cách tự truyện, cuốn sách ghi lại những cảm xúc, quan sát đầy tinh tế của Đỗ Nhật Nam về những người có ý nghĩa trong cuộc đời mình. Đó là ông bà, cha mẹ – những người thân yêu trong gia đình; là thầy cô, bạn bè – những người đã đến với Đỗ Nhật Nam theo một mối nhân duyên nào đó; là chị biên tập viên đã không quản ngại thời gian, công sức chăm chút cho những cuốn sách của Đỗ Nhật Nam, để cuốn sách nào trước khi đến tay bạn đọc cũng “tươm tất”, chỉn chu; và là cả những người lạ lùng nhưng tốt bụng mà em đã may mắn có cơ hội gặp gỡ nơi đất khách quê người… Tất cả đều mang đến cho Đỗ Nhật Nam những rung cảm nhất định, để cậu luôn thấy mình được yêu thương, và luôn sẵn sàng cho đi yêu thương.
"Người ta nói, càng đi xa ta càng hiểu giá trị của gia đình. Mình thấy đúc kết đó thật đúng. Có những điều khi còn ở nhà thấy quá đỗi bình thường, như bữa cơm mẹ nấu, như quần áo đã giặt rồi và gấp bỏ vào trong tủ, như một buổi cả nhà cùng nhau đi xem phim, dạo chơi… Vậy mà khi xa nhà, mới thấy chúng có “sức mạnh” đến nhường nào.
Bởi lúc còn bên gia đình, hầu hết mỗi người con đều vô tư đón nhận sự chăm lo của ông bà, cha mẹ mà không nhìn thấy những điều ẩn giấu phía sau.
Không biết rằng, phía sau nụ cười và câu hỏi: “Hôm nay con học có vui không?” là một ngày làm việc vất vả bươn chải của bố, là mẹ phải lao vội từ cơ quan đến trường đón con, là bao nhiêu mệt nhọc.
Không biết rằng, phía sau câu nói: “Cháu cứ đi chơi đi, ông bà ở nhà có buồn gì đâu” là nỗi lo đau đáu của ông bà. Đường xe đông đúc ồn ào thế, liệu cháu mình có được an toàn.
Không biết rằng, dù là ông bà, bố mẹ thì họ cũng chỉ là những người bình thường với muôn vàn nỗi lo âu, toan tính chất chồng…
Vì lẽ đó, trong những bài viết của mình về những người thân yêu trong gia đình, mình sẽ cố gắng khắc họa chân dung của mỗi người dưới góc nhìn giản dị và ấm áp. Ở đó là tổng hợp những suy nghĩ và cảm nhận của mình. Mình coi cuộc đời của mỗi người là một trang sách mở. Mình giở mỗi trang sách và “đọc” để thu nhận về mình những yêu thương, những chia sẻ, đồng cảm chân thành.
Khi mình viết những dòng này, nơi mình ở đang là mùa đông lạnh giá. Phố xá lấp lánh trong ánh đèn chào đón Giáng sinh.
Mình đã trải qua ba mùa Giáng sinh ở nước Mỹ xa xôi. Nhưng dẫu được đắm mình trong ánh sáng những ngọn đèn lung linh huyền ảo giữa thành phố New York hoa lệ thì trái tim mình cũng không thể rung động bằng ánh lửa bập bùng từ bếp mẹ chiều cuối năm, từ hoa đào mong manh, từ gió xuân thì thầm mơn man…
Ký ức về những rung động bình dị nơi quê nhà ấy khắc dấu trong lòng mình. Đơn giản vì mình vẫn cảm nhận rất rõ “những bài học ấm áp” từ những người thân yêu trong gia đình
Nên trong tim mình, gia đình mãi tròn đầy…", Đỗ Nhật Nam viết.
Bố của Đỗ Nhật Nam chia sẻ, lòng bừng lên như nắng mới thêu khi nhận được tin cuốn tản văn “Những bài học ngoài trang sách” của con trai đạt giải B giải thưởng sách quốc gia năm 2019.
“Với việc nhận được giải thưởng này, cuốn sách đã cho thấy “bút lực” tiềm ẩn trong trái tim mỗi đứa trẻ. Đỗ Nhật Nam cùng 7 cuốn sách của mình đã mạnh mẽ khẳng định rằng: Lứa tuổi nào cũng có thể viết sách, cũng có thể bộc bạch suy nghĩ, tình cảm của mình qua chữ viết và sẻ chia những suy nghĩ, tình cảm đó với những người xung quanh. Người 30 tuổi sẽ viết sách theo trải nghiệm của những người đã đi qua 1/3 cuộc đời. Người 50 tuổi sẽ viết sách theo trải nghiệm của những người đã đi qua không ít dâu bể, kinh qua không ít sóng gió. Và người lên mười hay 18, đôi mươi sẽ viết sách theo những trải nghiệm đã có ở đúng lứa tuổi của mình. Không có định tính “non nớt” hay “già đời”, viết sách nên được hiểu đơn giản là bày tỏ mọi thứ bằng lòng chân thành”, TS. Nguyễn Mạnh Hùng – CEO Thái Hà Books chia sẻ.
“Những bài học ngoài trang sách” phác hoạ chân dung những người đã cùng con vượt chặng đường gian khó những ngày tháng đầu con du học bên nước Mỹ xa xôi hoặc những người đã để lại dấu ấn sâu đậm trong tuổi thơ con.
Đọc lại từng trang sách ấm nóng, mình vẫn thấy bất ngờ về cách con nhìn nhận và đánh giá con người và sự việc. Cái cách nhìn nhận tuy còn những nét ngây thơ, trong sáng nhưng luôn ẩn tàng sự hài hước, dí dỏm mà không kém phần sâu sắc. Điều tuyệt vời nhất là con luôn nhìn vào điểm tích cực, vào lòng tốt và thiện lương ở mỗi người”, ông Đỗ Xuân Thảo – bố của Đỗ Nhật Nam chia sẻ.
Tình Lê
'Hùng Binh': Thời oanh liệt của cha ông trong việc giữ gìn quần đảo Hoàng Sa
"Hùng binh" - cuốn sách của tác giả Đặng Ngọc Hưng vừa đạt giải B Sách Quốc gia lần thứ 2 là tác phẩm dầy dặn trên 500 trang, dựng lại một thời oanh liệt của cha ông trong việc giữ gìn quần đảo Hoàng Sa.
评论专区