Ngoại Hạng Anh

Truyện Thời Gian Như Ngừng Lại

字号+ 作者:NEWS 来源:Công nghệ 2025-01-31 22:45:17 我要评论(0)

Mùa đông ở Ninh Thành đến sớm,ệnThờiGianNhưNgừngLạman utd đấu với liverpool mới tháng mười một mà trman utd đấu với liverpoolman utd đấu với liverpool、、

Mùa đông ở Ninh Thành đến sớm,ệnThờiGianNhưNgừngLạman utd đấu với liverpool mới tháng mười một mà trời đã lạnh cóng.

Trong phòng, Mạnh Dao cuối cùng cũng hoàn thành công việc, cô nhìn đồng hồ, đã năm giờ sáng.

Cô không dậy nghỉ ngơi, cũng không uống thêm cà phê, chỉ dựa vào chiếc ghế tựa rồi nhẹ nhõm nhìn vào màn hình.

Trên bức tường nền trắng, một người đàn ông trẻ tuổi đang nghiêng người, ánh mắt lạnh lùng - đây là khách hàng mới của cô, vừa mới hoàn thành buổi chụp ảnh ngày hôm qua.

Ban ngày khách hàng bày ra tư thế này muốn cô chụp, Mạnh Dao không có ý kiến gì. Nhưng, khi kiểm tra và sửa lỗi công việc, tim cô nhất thời run lên.

Cô nghĩ về một người, một người cũng có đôi mắt lạnh lùng như vậy, một người cô từng chụp lén ở góc độ tương tự.

Nhưng cô đã không nghĩ về người đó bao lâu rồi?

Mạnh Dao không khỏi ngẩng đầu nhắm mắt lại, chuyện cũ mười mấy năm rồi nhưng vẫn luôn ở trong lòng cô.

Muốn quên, nhưng không thể quên.

Căn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ thạch anh trên tường.

Căn phòng cũng rất tối, rèm cửa đóng kín, màn hình điều khiển mờ đi, chỉ có một chiếc đèn bàn tỏa ra ánh sáng duy nhất.

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa đột nhiên có tiếng động, đánh thức người đang ngủ mơ. Mạnh Dao mở mắt ra, có chút sững sờ, liền nghe thấy tiếng gõ cửa của trợ lý Tiểu Điềm.

"Mạnh Tỷ, chị có ở trong đó không?"

"Vào đi." Cô đứng thẳng dậy, lấy đầu ngón tay lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt.

Tiểu Điềm đứng ở cửa, "Mạnh tỷ, bên ngoài có người tìm chị, nói là anh trai chị..."

Tiểu Điềm là một cô gái trẻ mới ngoài đôi mươi, vẻ ngoài rạng rỡ trong sáng.

"Chị biết rồi." Mạnh Dao trong mắt lóe lên một chút mệt mỏi, cầm lấy chiếc điện thoại gấp ngược, toàn là tin nhắn của "tiền bối" Thiệu Thành.

Cái cuối cùng cách đây bốn phút: "Đàn em, anh tới phòng thu của em, em có ở trong đó không?"

Đã tám giờ rồi.

Mạnh Dao để điện thoại xuống

"Để anh ấy ở bên ngoài đợi một lát."

Tiểu Điềm vẫn chưa rời đi, "Mạnh tỷ, tối hôm qua chị lại ở chỗ này sao? Như vậy không tốt cho sức khỏe..."

Kể từ khi đến làm việc ở đây, Mạnh Dao thường xuyên ngủ lại trong studio đêm này qua đêm khác.

"Chị không sao." Mạnh Dao cười, cũng không nói nhiều.

Tiểu Điềm mím môi rời đi.

Trong phòng tối om, tuy không nhìn thấy dáng vẻ của Mạnh Dao nhưng Tiểu Điềm luôn cảm nhận được sự cô đơn tỏa ra từ sếp của mình.

Mạnh Dao không hay cười, cô đối xử tốt với mọi người, mọi người đều cho rằng đây có lẽ là tính tình của cô ấy, nhưng cô ấy biết, thực ra Mạnh tỷ cũng không lạc quan như vậy.

Cánh cửa đóng lại, căn phòng nhanh chóng rơi vào im lặng, Mạnh Dao đi chậm lại, đứng dậy thu dọn đồ đạc, con chuột vô tình chạm vào, màn hình sáng lên, bức ảnh lại hiện ra trước mặt, Mạnh Dao thoáng nhìn rồi tắt máy.

Qua gương trong phòng tắm, sắc mặt cô tái nhợt, hai mắt đỏ hoe, rõ ràng là khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp nhưng dường như đã trải qua rất nhiều tang thương, không còn vui vẻ, không còn hạnh phúc.

...

Khi bước ra khỏi phòng, Mạnh Dao đã thay đổi diện mạo, kiềm chế mọi cảm xúc, trang điểm kỹ càng, che hết dấu vết, đơn giản nhưng đủ thu hút.

Trước khi đi qua hành lang đến quầy lễ tân thì có tiếng cửa sập. Một người đàn ông đang đứng trước ghế sofa trong phòng khách, cầm máy ảnh Satchel hướng về phía cô.

Chụp xong ngẩng đầu cười

"Đàn em, đã mấy năm không gặp, nhìn em càng ngày càng đẹp đấy."

Đó là tiền bối Thiệu Thành.

Mạnh Dao không nói lời nào, nhìn một cái rồi đi thẳng đến quầy lễ tân giải thích công việc cho Tiểu Điềm.

Thiệu Thành từ trước đến nay rất thích chụp ảnh cô, cũng không để ý đến thái độ của Mạnh Dao, cô ngăn cản cũng vô dụng, cho nên cô không nói thêm, chỉ là không ngờ "thú vui" này vẫn tồn tại sau bao nhiêu năm.

Sau khi giải thích ngắn gọn, cô cởi bỏ khăn quàng cổ và túi xách, đi tới ghế sô pha

"Đi thôi."

Thiệu Thành nhanh chóng đi theo, nhận ra cô đi tay không thì không khỏi kinh ngạc: "Này, em không mang theo máy ảnh sao?"

Họ là nhiếp ảnh gia, trước nay máy ảnh luôn là vật bất ly thân.

"Không cần"

Mạnh Dao thẳng thừng đáp, đi về phía xe.

"Anh thấy tên studio của em rất hay, 'Studio của tôi ' ghép lại là tên của em."

Mạnh Dao dừng lại trước cửa xe, nhìn theo tầm mắt, trên tường ở lối vào studio có một tấm biển quảng cáo hình vuông, dòng chữ màu trắng trên nền đen.

- Studio Của Tôi -

" MY Photography"

(Tên phiên âm của nữ chính là Meng Yao)

...

Thiệu Thành tiếp tục nói, Mạnh Dao nhìn ngoài cửa sổ cũng không phản ứng nhiều.

Hai ngày trước, cô đột nhiên bị kéo vào một nhóm cựu sinh viên, nói rằng Tạ lão sư sắp tổ chức triển lãm cá nhân đầu tiên, liền mời mọi người đến chúc mừng.

Thật ra cô đã biết Tạ Toàn sắp tổ chức triển lãm nhiếp ảnh ở Ninh Thành, là chuyên gia trong ngành, mọi động thái của anh ta đều được người trong giới chú ý, chỉ là cô không quan tâm.

Cô có học với Tạ Toàn, nhưng chỉ chưa đầy một năm. Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, cô chưa từng nhận mình là học trò của anh ta, bọn họ cũng mất liên lạc với nhau từ lâu.

Chỉ là cô không muốn ai biết.

Cô không nói gì về chuyện cũ, lúc đó không công khai, giờ cô cũng không có ý định cho mọi người biết. Lớp cũ có mấy chục người, cũng có người đi không được. Cô nghĩ rằng cô sẽ ẩn mình vào đám đông, sẽ không ai nhận ra cô.

Nhưng cô nhận ra mình đã đánh giá thấp nhiệt tình của Thiệu Thành.

Buổi tối, Thiệu Thành online, sau khi biết cô không thể đến, anh đã thêm Wechat riêng tư.

"Này, em là học trò cưng của lão sư, tại sao lại không đi?"

"Tạ lão sư đang ở Ninh Thành đấy."

"Anh không quan tâm em có muốn đi hay không, nhưng anh sẽ đích thân đến đón em."

Lúc đầu, cô kiên nhẫn từ chối, nhưng sau đó lời nói trở nên vô ích, vì vậy cô chỉ cần bật tính năng tắt tiếng và ngừng trả lời.

Cô cho rằng mọi người đều là người lớn, Thiệu Thành cố chấp, chật vật nhiều năm như vậy, việc cô không đáp lại chính là câu trả lời không thể rõ ràng hơn.

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读

Song, tình trạng này dường như chưa có chiều hướng giảm bởi chính các cơ quan chức năng cũng đang tỏ ra rất bối rối. Trước thực tế này, giải pháp tự vệ để “sống chung với lũ” xem ra lại hữu hiệu hơn cả!

“Được vạ… má sưng”

Dù nhìn nhận bằng con mắt thiện cảm đến mấy cũng phải nói rằng những nhà quản lý và cung cấp dịch vụ di động ở nước ta còn chưa quan tâm đúng mức đến tình trạng này. Nếu như ở một số nước châu Âu hay Mỹ khi quấy rối bằng ĐTDĐ có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự, ngồi tù hay phạt tiền rất nặng, có khi lên đến hàng chục ngàn USD thì ở nước ta mới chỉ có những văn bản rời rạc hướng dẫn việc xử lý hành vi quấy rối các số điện thoại khẩn cấp như 113, 114, 115. Còn cá nhân mà bị quấy rối thì chỉ có nước “kêu trời” hoặc cầu cứu trung tâm dịch vụ khách hàng. Một số khác (có lẽ là số đông) lại lựa chọn chính phương pháp mà kẻ quấy rối bằng mobile sử dụng để “ báo thù” và vô tình họ cũng trở thành những kẻ quấy rối.

Phương pháp mà các nhà cung cấp dịch vụ di động sử dụng lại quá “mềm mỏng” và câu nói “khách hàng là thượng đế” đôi khi được áp dụng không đúng chỗ đối với những kẻ quấy rối qua ĐTDĐ. Nhìn chung, hiện nay các nhà cung cấp dịch vụ ĐTDĐ có 03 biện pháp chính để xử lý thuê bao quấy rối:

- Ngắt chiều liên lạc giữa thuê bao quấy rối và thuê bao bị quấy rối. Đây là biện pháp nhẹ nhàng nhất.

- Gọi điện thoại đến thuê bao quấy rối để cảnh cáo, yêu cầu chấm dứt hành vi quấy rối. Biện pháp này cũng mang tính “dĩ hoà vi quý” và để giữ chân khách hàng.

- Chấm dứt hoạt động của thuê bao quấy rối nếu nhiều lần cảnh cáo mà vẫn tái phạm.

Mới nghe thì có vẻ kiên quyết “nhổ cỏ tận gốc”. Nhưng thực tế thì giải pháp này lại ít mang đến hiệu quả vì giá của một thuê bao di động trả sau quá rẻ nhất là trong cuộc đua tranh khuyến mãi của các mạng di động hiện nay. Ngoài ra rất khó để một nạn nhân của mạng này yêu cầu chấm dứt hoạt động của một thuê bao quấy rối của mạng khác như đã nêu ở trên.

Ngoài ra, còn có giải pháp dùng các biện pháp kỹ thuật để tìm bắt và xử lý kẻ quấy rối. Đây là biện pháp được xem là mạnh mẽ nhất, có tính răn đe và hiệu quả cao nhưng đáng buồn là nó chỉ áp dụng cho những tên “khủng bố” mang tầm cỡ “cá mập” dám chọc phá vào “đường dây đỏ” 113, 114, 115, gây ra những hậu quả đáng tiếc hoặc những vụ việc có dấu hiệu phạm pháp, hình sự.

Thực tế, để áp dụng được biện pháp này tốn rất nhiều thời gian, công sức và chi phí, do đó chẳng phải lúc nào cũng mang ra thực thi, có khi cũng vẫn lâm vào “ngõ cụt” nếu liên tục “thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”.

Từ ngày 01/01/2008 tới đây, theo quy định của Bộ Bưu chính Viễn thông, tất cả các thuê bao di động trả trước cũng phải được đăng ký khai báo đầy đủ họ tên, địa chỉ... trên chứng minh thư nhân dân để tiện việc quản lý. Đây là một quy định hết sức đúng đắn và có vẻ sẽ giải quyết phần nào nạn quấy rối di động. Nhưng chỉ riêng biện pháp này thôi, e rằng vẫn chưa “đủ liều”. Các vấn đề đặt ra là: Liệu sẽ có hay không tình trạng mượn chứng minh nhân dân hoặc hộ khẩu của người khác để đi đăng ký thuê bao di động? Khi đó, việc xử lý kẻ quấy rối sẽ ra sao, trong tình trạng cơ cấu dân số luôn có sự di cư và dịch chuyển? Vấn đề vẫn cứ nằm ở chỗ, hiện chúng ta chưa có một cơ sở pháp lý cụ thể nào đủ mạnh để xử lý hành vi quấy rối điện thoại, đặc biết đối với nạn nhân là các thuê bao cá nhân.

Tự cứu trước khi… được cứu!

" alt="Quấy rối mobile và giải pháp tự vệ" width="90" height="59"/>

Quấy rối mobile và giải pháp tự vệ