'Sống như bông pháo hoa' gồm 12 chương.

Đêm nghệ thuật diễn ra dưới hình thức đan xen giữa kể chuyện và âm nhạc với sự góp mặt của TS. Nguyễn Mạnh Hùng - CEO Thái Hà Books cùng các ca sĩ Trọng Tấn, Lương Nguyệt Anh, Minh Đức….

Sống như bông pháo hoagồm 12 chương tương ứng với 12 chặng trong cuộc hành trình, độc giả lần lượt được khám phá nhiều triết lý ẩn sau cuộc sống. Đó không phải là những điều cao siêu, khó hiểu mà hết sức nhẹ nhàng và dung dị. 

"Cuộc sống là một dòng chảy bất tận. Chúng ta không thể chỉ hoài niệm về quá khứ hay chăm chăm vào đích đến mà quên đi hiện tại quý báu. Hiện tại là cơ hội để biết ơn những gì đã qua, hướng tới những điều tốt đẹp hơn ở tương lai và biết yêu thương chính mình, trân trọng cuộc đời", tác giả Ruby Nguyễn chia sẻ.

Mỗi người cần sống chân thật - can đảm - tin tưởng - bao dung - cống hiến với một chí nguyện hướng thượng để không hoài phí sự sống đang có và khiến cuộc đời trở nên ý nghĩa. Hãy là dòng sông nhỏ đầy ắp yêu thương tuôn chảy bao điều tốt đẹp vào dòng chảy cuộc đời rộng lớn.

Những triết lý về cách sống giản dị mà sâu sắc ấy khiến con người hiểu được sứ mệnh của mình giữa thế giới rộng lớn: Là một bông pháo hoa rực rỡ và hiến dâng những gì đẹp đẽ nhất cho cuộc đời. Dù chỉ sáng bừng trong khoảnh khắc, nhưng đã sống hết mình và nhờ đó cũng thắp sáng biết bao tâm hồn khác. Chính vì cách sống nhiệt thành và cho đi vô điều kiện ấy, chúng ta chạm gần hơn tới những vì sao.

Ruby Nguyễn sinh ra tại Hà Nội. Là một nhà giáo dục, một diễn giả truyền cảm hứng, một chuyên gia khai vấn. Cô tốt nghiệp chương trìnhLưỡng quốc của nhâncủa Đại học Sư phạm Hà Nội và Đại học Ngoại ngữ Busan (Hàn Quốc), thạc sĩ Quản trị nhân lực tại Đại học Birmingham (Anh).

Nữ văn sĩ viết về những cuộc đời chỉ 'nương nhờ' vào hạnh phúc của người khácXuyên suốt dòng chảy văn học Việt Nam, mỗi nhà văn đều tự tìm một mảng đề tài 'ruột' để gắn bó. Nữ tác giả của tiểu thuyết 'Chúa Đất' đã chọn cho mình 'vùng đất' ít người khai thác: đó là viết về miền núi và người dân tộc thiểu số." />

Sống như bông pháo hoa

Công nghệ 2025-04-11 07:52:12 58838

Nhân dịp ra mắt cuốn sáchSống như bông hoa pháo (tác giả Ruby Nguyễn),ốngnhưbôngpháfulham đấu với arsenal Thái Hà Books phối hợp các đơn vị tổ chức đêm nhạc cùng tên diễn ra lúc 18h, Chủ nhật ngày 2/7 tại Nhà hát Lớn Hà Nội.

Tại đêm nhạc, tác giả Ruby Nguyễn sẽ tái hiện lại một phần không gian và nội dung cuốn sách cũng như những thông điệp hướng tới cho độc giả.

Khán giả không chỉ thưởng thức nghệ thuật trình diễn mà sẽ thu nhận rất nhiều giá trị cho chính mình khi được khai mở tâm trí từ một phần nội dung sách.

'Sống như bông pháo hoa' gồm 12 chương.

Đêm nghệ thuật diễn ra dưới hình thức đan xen giữa kể chuyện và âm nhạc với sự góp mặt của TS. Nguyễn Mạnh Hùng - CEO Thái Hà Books cùng các ca sĩ Trọng Tấn, Lương Nguyệt Anh, Minh Đức….

Sống như bông pháo hoagồm 12 chương tương ứng với 12 chặng trong cuộc hành trình, độc giả lần lượt được khám phá nhiều triết lý ẩn sau cuộc sống. Đó không phải là những điều cao siêu, khó hiểu mà hết sức nhẹ nhàng và dung dị. 

"Cuộc sống là một dòng chảy bất tận. Chúng ta không thể chỉ hoài niệm về quá khứ hay chăm chăm vào đích đến mà quên đi hiện tại quý báu. Hiện tại là cơ hội để biết ơn những gì đã qua, hướng tới những điều tốt đẹp hơn ở tương lai và biết yêu thương chính mình, trân trọng cuộc đời", tác giả Ruby Nguyễn chia sẻ.

Mỗi người cần sống chân thật - can đảm - tin tưởng - bao dung - cống hiến với một chí nguyện hướng thượng để không hoài phí sự sống đang có và khiến cuộc đời trở nên ý nghĩa. Hãy là dòng sông nhỏ đầy ắp yêu thương tuôn chảy bao điều tốt đẹp vào dòng chảy cuộc đời rộng lớn.

Những triết lý về cách sống giản dị mà sâu sắc ấy khiến con người hiểu được sứ mệnh của mình giữa thế giới rộng lớn: Là một bông pháo hoa rực rỡ và hiến dâng những gì đẹp đẽ nhất cho cuộc đời. Dù chỉ sáng bừng trong khoảnh khắc, nhưng đã sống hết mình và nhờ đó cũng thắp sáng biết bao tâm hồn khác. Chính vì cách sống nhiệt thành và cho đi vô điều kiện ấy, chúng ta chạm gần hơn tới những vì sao.

Ruby Nguyễn sinh ra tại Hà Nội. Là một nhà giáo dục, một diễn giả truyền cảm hứng, một chuyên gia khai vấn. Cô tốt nghiệp chương trìnhLưỡng quốc của nhâncủa Đại học Sư phạm Hà Nội và Đại học Ngoại ngữ Busan (Hàn Quốc), thạc sĩ Quản trị nhân lực tại Đại học Birmingham (Anh).

Nữ văn sĩ viết về những cuộc đời chỉ 'nương nhờ' vào hạnh phúc của người khácXuyên suốt dòng chảy văn học Việt Nam, mỗi nhà văn đều tự tìm một mảng đề tài 'ruột' để gắn bó. Nữ tác giả của tiểu thuyết 'Chúa Đất' đã chọn cho mình 'vùng đất' ít người khai thác: đó là viết về miền núi và người dân tộc thiểu số.
本文地址:http://profile.tour-time.com/html/902d698921.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo U21 Fleetwood Town vs U21 Charlton, 19h00 ngày 8/4: Tin vào cửa trên



Âm nhạc: yếu tố thể hiện gameplay tốt nhất

Không quá khi nói rằng, âm nhạc chính là "linh hồn" của game, tiết tấu nhanh, chậm của bài hát cũng khiến người chơi phải thực hiện các động tác để theo kịp bài nhạc, càng tạo thêm sự thích thú cho họ mỗi khi được trải nghiệm.

Tùy vào từng level mà theo đó sẽ có sự phân chia các màn chơi khó hay dễ, tuy nhiên nếu chỉ bắt người chơi luôn luôn phải thực hiện các thao tác để theo kịp bài nhạc thì như đã đề cập phía trên điều này sẽ khiến game thủ rơi vào trạng thái căng thẳng vì chơi game, điều không nên một chút nào. 

Một khi người chơi tìm đến với một tựa game âm nhạc thì điều họ muốn tìm kiếm chính là việc được thưởng thức âm nhạc, đồ họa 3D vừa được so tài thi đấu cùng bạn bè. Với BEAT 3Dsẽ có những đoạn nghỉ thích hợp sẽ giúp cho người chơi vừa thư giãn một cách tối đa, vừa giúp họ cảm nhận được đầy đủ các yếu tố âm nhạc và đồ họa trong game.



Các chế độ chơi của các game nhảy hiện nay xoay quanh một vài kiểu nhảy như Beat – up, nhảy Bong bóng (BEAT 3D), nhảy tiết tấu (Au Mobile)… Nếu chỉ thực hiện các bước yêu cầu trong màn chơi một cách miễn cưỡng khi mà phần âm nhạc không được kết hợp kĩ càng sẽ giảm đi đáng kể sự hứng thú của người chơi. Hãy để họ phải lắng nghe tiết tấu của âm nhạc nếu muốn đạt điểm cao, một điểm “perfect” nhận được sau khi căn ke nhịp điệu của bài nhạc sẽ khiến người chơi thích thú hơn rất nhiều.


Âm nhạc đỉnh cao giúp giữ chân game thủ

Yếu tố nào khiến game thủ yêu thích ở tựa game vũ đạo? nhiều bài hát yêu thích, được update nhanh chóng, kho âm nhạc đồ sộ, đây cũng chính là điều khiến game thủ không muốn rời chân. Điều này hoàn toàn không hề khó mà còn tạo thêm hứng thú cho người chơi khi trải nghiệm thêm những bài hát mới mẻ.

BEAT 3Dmang về thị trường Việt Nam những ưu thế tuyệt đối của game vũ đạo, từ chất lượng đồ họa siêu nét, trang phục mang phong cách đặc trưng , tính năng xã hội độc đáo giúp gắn kết người chơi, kho dữ liệu âm nhạc đa dạng thể loại Âu Mỹ, K- pop, V – pop,.. bên cạnh tính năng hấp dẫn khác sẽ tạo nên một phong cách, trào lưu mới trong cộng đồng "tín đồ" game vũ đạo Việt Nam.

Một điểm đặc biệt nữa mà GameSaomuốn nói tới chính là sự xuất hiện của những ca sĩ nổi tiếng V-pop như Đông Nhi, Isaac 365,.., với những tạo hình nhân vật giống đến 99,99% sẽ giúp các fan có thêm những cơ hội được trò chuyện và so tài vũ đạo cùng thần tượng yêu thích.

Bên cạnh đó, NPH SohaGame cũng cam kết cập nhật thêm các bài hát mới, các bài hát được yêu thích hàng tuần để đáp ứng nhu cầu và đảm bảo chất lượng trải nghiệm cho game thủ.


Danh sách các bài hát Việt sẽ xuất hiện trong BEAT 3D


Một clip nhảy trên nền nhạc Con Bướm Xuân của ca sĩ Hồ Quang Hiếu – đây cũng là bài hát Việt đầu tiên được đưa vàoBEAT 3D.


Nhận VipCode trị giá 1.000.000 đồng tại trang chủ: www.beat.sohagame.vn
Fanpage: www.facebook.com.vn/beat.sohagame.vn

 

Bảo Việt

">

BEAT 3D : Game thủ thích 'nhảy' hay thích 'phiêu'


Tôi ngửa đầu lên, dùng tay sờ sờ kéo kéo, đúng là tóc mái đã chạm tới lông mày thật rồi. May quá!

Tôi cười, gật đầu: "Từ mai không đội nữa."

Tuấn Anh cũng cười, ngả lưng ra sau, uống nước phồng má lên, chần chừ một hồi rồi mới nuốt xuống, trong lúc đó ánh mắt vẫn luôn nhìn tôi chằm chằm.

Tôi hỏi: "Tuấn Anh nhìn gì vậy?"

"Nhìn An." Cậu ấy mỉm cười.

"Biết." Tôi đặt bút xuống, cũng cầm lấy ly nước của mình đưa lên miệng, hỏi: "Nhưng nhìn có ý gì? Mắt Tuấn Anh không được bình thường."

"Không bình thường chỗ nào?" Tuấn Anh nhướng mày, nói: "Thể hiện tình yêu đong đầy quá rõ ràng hả?"

"..."

Tôi trực tiếp phun sạch nước ra ngoài, văng cả lên người cậu ấy, còn ho sặc sụa, thẹn đến đỏ mặt tía tai.

Còn Tuấn Anh thì cứ cười ha ha ha như đến giờ lên cơn thần kinh. Cậu ấy rút mấy tờ khăn giấy, cũng không lau cho bản thân mà vội vàng nhảy qua bàn, ném mấy tờ lên đề cho thấm nước, rồi một tay vỗ lưng, một tay lau miệng cho tôi.

Tôi đẩy cậu ấy ra, tự mình chạy vào trong bếp rửa mặt, chủ yếu tách ra khỏi người kia để xua đi cảm giác nóng hổi đang len lỏi lan khắp toàn thân.

Thế mà tôi mới chỉ vốc được lượt nước đầu tiên, Tuấn Anh đã theo vào tới, thậm chí còn giữ gáy rồi tự ý rửa mặt cho tôi.

May là vẻ cợt nhả ban nãy đã biến mất sạch sành sanh, chỉ dịu dàng nói: "Từ từ thôi không ướt hết áo. Lỡ mẹ thấy lại hỏi."

Tôi đẩy tay cậu ấy ra: "Để An tự làm."

Tuấn Anh cười khẽ, nắm lấy tay tôi rồi thơm lên mu bàn tay một cái, "Xong rồi còn tự cái gì nữa? An tính rửa cho mặt mòn bớt đi à? Da mặt đã mỏng thế này rồi, rửa thêm nữa thì Tuấn Anh nói mấy lời ngọt ngào chắc An trực tiếp xỉu cái đùng luôn."

"..."

Mặt mới rửa xong lại muốn bốc khói rồi.

Tôi tránh Tuấn Anh, chạy ra bàn học trước, nhưng tai vẫn đặt bên cạnh người này, lắng nghe thì vẫn có tiếng nước chảy, chắc là cậu ấy đang rửa mặt. Cũng đúng thôi. Hồi nãy bị tôi phun bao nhiêu nước vào mặt thế kia... Ngại quá đi! Nhưng chưa hết giờ học thêm thì sao mà về đây?

"An làm gì vậy?"

"Hả?"

Nghe được giọng Tuấn Anh thì tôi ngơ ngác, nhìn lại mới biết trong lúc bối rối thẫn thờ thế mà tay lại gom hết sách vở bút thước vào cặp.

Vậy là lại lục đục bỏ hết ra bàn.

Tuấn Anh bật cười.

Cậu ấy ngồi xuống đối diện, đưa cho tôi cốc nước.

Tôi lắc đầu nhưng cậu ấy lại đưa đến bên môi, tay kia còn có dấu hiệu bóp má nên tôi đành phải cầm lấy tự mình uống. Đúng là có dòng nước mát xoa dịu cơ thể thì cả người khoan khoái hẳn.

Cậu ấy mỉm cười, lấy lại cốc nước đặt lên bàn rồi nghiêm túc nói chuyện.

"Vừa nãy Tuấn Anh nhìn An như vậy là do đột nhiên phát hiện ra một chuyện."

"Chuyện gì?" Tôi tò mò hỏi.

Cậu ấy đứng dậy, đi đến ghế sofa rồi ngồi xuống, sau đó vẫy tay với tôi: "Lại đây."

Tôi lập tức đứng dậy, thậm chí là chạy tới. Tôi định ngồi bên cạnh nhưng Tuấn Anh tóm lấy eo, kéo tôi ngồi lên đùi.

Cậu ấy nắm tay tôi, hỏi: "Sao mà ngoan thế này? Không sợ Tuấn Anh làm chuyện xấu sao?"

Tuấn Anh là người tốt thì làm sao có thể làm chuyện gì xấu được? Nhất là đối với tôi, cậu ấy sẽ không bao giờ làm chuyện gì khiến tôi khó xử chứ đừng nói tới chuyện gì có hại.

Mỗi lần học ở đây, không gian vô cùng riêng tư, tối nào cũng chỉ có hai người, nhưng Tuấn Anh không bao giờ làm chuyện gì quá mức thân mật. Kể cả phòng ngủ của cậu ấy, ngoài lần đặc biệt kia ra thì tôi chưa từng đặt chân vào thêm lần nào nữa.

Chuyện này cũng rất hợp ý tôi. Vô cùng hợp!

Đương nhiên là tôi muốn gần gũi với Tuấn Anh, rất muốn nữa là đằng khác. Nhưng lâu nay, ở gần nhau lâu ngày, tôi đã biết chỉ hôn môi thôi là chưa đủ.

Tôi có ham muốn, Tuấn Anh chắc chắn càng có nên cậu ấy mới luôn cố gắng kiềm chế bản thân như thế.

Tôi muốn chiều chuộng cậu ấy chứ. Muốn vô cùng.

Nhưng Tuấn Anh nói đúng. Tôi còn nhỏ, chúng tôi còn nhỏ. Cậu ấy lo lắng tôi bị tổn thương, còn tôi sợ thời khắc âu yếm sẽ ảnh hưởng tương lai của cậu ấy.

Đó là thứ nhất.

Thứ hai, là tôi sợ. Tôi muốn, nhưng tôi vẫn sợ hãi. Mỗi lần Tuấn Anh hôn sâu thì bên dưới tôi đều hưng phấn, còn có chút khó chịu. Tôi không chỉ muốn đưa tay chạm tới mà còn thèm khát bàn tay của Tuấn Anh sờ xuống như lần nọ. Mỗi lần hôn môi đều có cảm giác ham muốn như thế.

Tôi sợ bản thân sa ngã, cũng sợ mình làm nhục Tuấn Anh.

Nhất thất nhân thân, vạn kiếp bất phục.

Chỉ sợ hai chúng tôi lún quá sâu, sẽ không thể quay đầu được nữa.

Tôi muốn chừa đường lui.

Tôi còn muốn gặp lại Tuấn Anh.

Dù sau này chúng tôi có còn như bây giờ hay tâm sinh lý sẽ phát triển theo hướng khác đi chăng nữa, thì tôi muốn mình còn cơ hội ngẩng cao đầu mà mỉm cười vẫy tay chào đón cậu ấy.

Đó là viễn cảnh tương lai mà tôi luôn mường tượng ra.

Ít nhất trong quá khứ tôi còn trong sạch, tôi cũng không vấy bẩn Tuấn Anh, chúng tôi chưa từng làm gì đi quá giới hạn. Như thế, cả hai sẽ chẳng có rào cản gì khi phải đối mặt với nhau.

Tuy nhiên, đấy chỉ là trường hợp xấu khi một trong hai, hoặc cả hai không còn như hiện tại. Còn nếu tôi và Tuấn Anh trưởng thành rồi mà vẫn nghĩ về nhau như bây giờ thì mọi chuyện quá là đơn giản.

Như vậy, sau này, chỉ cần đủ 18 tuổi mà Tuấn Anh tìm đến, thì tôi sẽ chủ động đẩy cậu ấy lên giường. Thích làm gì thì làm thế đó. Chỉ cần cậu ấy vui là được.

Vì thế nên tôi cười tươi tắn, đáp lại: "Không sợ.". ngôn tình hài

Tuấn Anh bật cười, thơm liên tục 'chóc chóc' lên bàn tay tôi mấy lần, sau đó mới nói: "Tuấn Anh vừa cảm thấy bản thân ngu ngốc đấy."

"Đến tận bây giờ mới phát hiện ra một điểm quan trọng."

"Điểm gì?" Tôi cũng tò mò, chuyện gì mà khiến cậu ấy tự đánh giá mình ngốc luôn vậy? Không phải lúc nào cũng tự tin mình là giỏi nhất, đẹp trai nhất sao?

Trông cậu ấy cười cực kì vui vẻ, giọng điệu còn có chút sảng khoái: "Trước đây cứ nghĩ chúng ta tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, An mềm mỏng, Tuấn Anh mạnh mẽ. Nhưng vừa rồi mới chợt nhận thấy, An còn một khía cạnh nữa cực kì giống với Tuấn Anh."

"Gọi cho sang thì là kiên định, giữ vững lập trường, nhưng nói huỵch toẹt ra thì chính là cố chấp."

"Cái tính này giống Tuấn Anh vô cùng."

Tôi sửng sốt. Sao tính của mình mà mình không biết nhỉ?

Tuấn Anh thật là giỏi. Đến tính cách của tôi mà cậu ấy còn rành hơn cả bản thân tôi nữa. Tôi vui vẻ trong lòng, chẳng cần phải bận tâm tính nết cậu ấy vừa khai quật được là tốt hay xấu, chỉ cần biết quan trọng là cậu ấy để ý kỹ mình là đủ. Kể cả bây giờ cậu ấy có nói tôi ác độc thì trong lòng tôi vẫn lâng lâng phê pha ngủ ngon lành được.

Tôi lập tức nhe răng, mắt chớp chớp, cười vui vẻ cùng cậu ấy, đầu gật lia lịa.

Tuấn Anh nhìn tôi như vậy thì còn cười dữ hơn, nhưng dường như trạng thái đã thay đổi, điệu cười có chút bất lực, còn cả nhíu mi, nhắm mắt, đỡ trán, nhưng miệng vẫn còn cười. Là sao nhỉ?

Cậu ấy gục đầu xuống hõm cổ tôi mà cười rung hết cả người, cười đã rồi mới nói: "Nhìn mặt An, Tuấn Anh đỡ không nổi."

Tôi vội vàng xoa xoa khắp mặt mình, sợ có gì dính bẩn.

Tuấn Anh lại bật cười, kéo tay tôi xuống, hắng giọng, hỏi: "Vừa rồi đầu An gật quá trời gật là muốn gật chuyện gì?"

?

Còn chuyện gì nữa? Đương nhiên là: "An đồng ý với ý kiến của Tuấn Anh."

"Ý kiến gì?" Tuấn Anh nhẹ nhàng hỏi.

"Thì nói An cố chấp đó." Tôi ngại ngùng gãi đầu mũi một chút.

Tuấn Anh ngồi thẳng người dậy, lại kéo tay tôi xuống rồi ôm nựng lấy hai má tôi, hỏi: "An biết mình cố chấp à?"

Đương nhiên là tôi không biết. Là cậu ấy nói nên tôi mới vừa biết mà. Sao lại hỏi ngược lại như thế?

Nghĩ vậy nên tôi mở tròn đôi mắt, lặng lẽ lắc đầu.

Cậu ấy lại hỏi: "Vậy An nghĩ rằng mình có cố chấp à?"

Tôi vẫn là không hiểu mà tiếp tục lắc đầu. Không biết mình có tính cố chấp thì sao mà nghĩ tới được. Tuấn Anh hỏi thật là kì cục quá đi! May mà đẹp trai vớt lại đấy!

Tuấn Anh phì cười, hỏi tiếp: "Vậy An gật đầu làm cái gì? Còn bày ra bộ mặt vui vẻ như thể ngày ngày khoe khoang bộ dạng cố chấp lượn qua lượn lại mà mãi nhiều năm sau Tuấn Anh mới chịu phát hiện ra ấy!"

"..."

Cậu ấy cốc nhẹ đầu tôi: "Không biết mình cố chấp chỗ nào mà dám bày ra dáng vẻ vô cùng tự hào như thế!"

"..."

Tôi cảm thấy uỷ khuất, giọng điệu vô thức nhỏ nhẹ: "Là Tuấn Anh nói mà... Tuấn Anh nói như thế nào thì chính là như thế ấy..."

Có lẽ vì tiếng của tôi quá lí nhí nên trông càng tội nghiệp, có lẽ vì tôi ủ rũ không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ấy nên nom càng thêm đáng thương.

Có lẽ là vì thế nên Tuấn Anh giật mình thảng thốt, bàn tay cậu ấy đặt trên má tôi run lên một cái rõ ràng. Tôi cảm nhận được.

Giọng cậu ấy đã vô cùng dịu dàng rồi, giờ khắc này càng thêm thả nhẹ nhịp điệu, như sợ người ngồi trong lòng cậu ấy là tôi đây nghe nặng lời một chút thì sẽ lập tức vỡ tan vậy.

Cậu ấy ôm khuôn mặt ép buộc tôi ngước lên: "Tại sao An không thắc mắc? Sao An không hỏi bản thân mình cố chấp thế nào? Như thế, Tuấn Anh sẽ giải thích cho An hiểu, nói rõ ràng cho An biết. Hoặc An có thể cãi lại mà. Nếu An cảm thấy không đúng, hay là An chưa biết thì An phải cãi lại chứ. Không phải Tuấn Anh nói gì cũng đúng đâu. An hiền quá!"

">

Truyện Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Nhận định, soi kèo Inter Lions FC vs Sutherland Sharks, 16h15 ngày 8/4: Tiếp tục gieo sầu


Giọng nói ngọt ngào vang lên từ phía sau hòn non bộ.

Ôi chao mẫu thân của ta ơi.

"Đây là vị tiểu thư nhà nào mà dám cả gan, giữa ban ngày ban mặt lại dám cùng nam nhân ngoại gia tư tình."

Ta thò đầu ra muốn lén nhìn cho rõ là ai, nhưng đột nhiên thấy một đôi lông mày thanh thú rất quen thuộc, ta lập tức quay đầu bỏ chạy.

"A Đường."

Giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng.

Bước chân ta liền khựng lại.

Hắn phát hiện ra ta rồi.

Ta biết bí mật của Trầm Ký Bạch rồi, liệu hắn có trách ta phá hỏng chuyện tốt của hắn không?

Nhưng Trầm Ký Bạch vui buồn không lộ ra mặt, ta không thể nhìn ra hắn có tức giận hay không.

"Nữ nhi cần giữ gìn danh tiết, những lời này sau này không được nói nữa."

Huynh ấy nhẹ nhàng khiển trách cô nương kia một câu, rồi bước về phía ta.

Chúng ta sóng vai bước đi, suốt quãng đường không nói một lời.

Ta chịu không nổi sự im lặng này, cười nói để phá tan bầu không khí: "Biểu ca thật có phúc, ở kinh thành có không ít cô nương ngưỡng mộ huynh đó."

"Ừ?"

Huynh ấy ngẩng đầu quan sát ta, đôi mắt đen láy sâu thẳm.

Tự nhiên ta cảm thấy có chút không thoải mái.

"Đôi khuyên tai san hô ta tặng hôm trước, sao không thấy muội đeo?"

Khuyên tai?

Ta chợt nhớ ra.

Trầm Ký Bạch ra ngoài làm việc, hôm trước về có mang theo một số lễ vật, khiến cho các tỷ muội trong nhà họ Trầm ai cũng vui mừng.

Lúc đó ta đứng ở góc phòng, không hề nghĩ hắn sẽ mang đồ cho mình.

Nhưng không chỉ mang, hắn còn đích thân đưa hộp quà đến trước mặt ta.

Khi đó ta đang ngẩn ngơ, phải một lúc lâu mới định thần lại.

"Không muốn nhận à?"

Giọng hắn cuối câu mang theo vẻ hài hước, âm thanh trong trẻo và dịu dàng, như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua lòng ta.

Ta không hiểu sao, vội vàng nhận lấy đồ, nhỏ giọng nói: "Đa tạ biểu ca."
">

Truyện Hoa Hải Đường Lấn Át Hoa Lê

{keywords}

Chính thức ra mắt vào tuần trước, G3 nhận được nhiều lời khen của giới chuyên môn về thiết kế. Dù vẫn chỉ sử dụng chất liệu nhựa plastic quen thuộc nhưng LG đã khéo léo tạo hiệu ứng giả kim loại cho vỏ máy, giúp G3 sở hữu ngoại hình bắt mắt, lịch lãm và sang trọng hơn hẳn so với vỏ máy thuần plastic của đối thủ Samsung Galaxy S5. Tuy nhiên, khá nhiều người vẫn thắc mắc vì sao LG không sử dụng hẳn chất liệu nhôm aluminum siêu nhẹ như HTC đã làm với One 2013 và One M8 (2014) mà vẫn phải "chiêu trò" như vậy.

Cuối cùng thì đáp án cũng đã được chính ông Chul Bae Lee, Phó Chủ tịch phụ trách Thiết kế di động của LG tiết lộ. Theo lời ông này thì việc chế tác cho G3 một khung máy kim loại liền khối giống như HTC ONe sẽ khiến cho giá thành sản xuất của máy bị đội lên 300 USD nữa. Có nghĩa là giá bán lẻ của G3 trên thị trường sẽ dao động từ 600 USD đến tận 900 USD tùy từng khu vực và quốc gia. Không cần phải nói, mức giá 900 USD sẽ khiến cho G3 trở thành món hàng "chỉ ngắm, không mua" trong mắt người dùng. Không những vậy, khâu sản xuất nó cũng sẽ rất phức tạp, đắt đỏ và nhiêu khê.

Nhưng đó không phải là mối lo duy nhất của LG. Ông Lee khẳng định plastic là chất liệu duy nhất cho phép ông "duy trì tính gọn gàng của thiết bị". Quả thực, LG G3 sở hữu một tỉ lệ màn hình/thân máy thực sự ấn tượng, lên tới hơn 76%. Màn hình 5.5 inch QHD của máy được nhà sản xuất lồng vào bên trong một bộ khung chỉ nhỉnh hơn các đối thủ Galaxy S5 và Sony Xperia Z2 không đáng kể, trong khi màn hình S5 chỉ có 5.1 inch còn Xperia Z2 là 5.2 inch.

Vị Phó chủ tịch của LG giải thích rằng nếu như ông lựa chọn kim loại thì viền máy sẽ phải dày hơn theo cả bốn phía. Máy sẽ rất to và nặng, đồng thời lại dễ trơn trượt khi cầm trên tay. Dù vậy, LG vẫn để mở khả năng sử dụng kim loại thay cho plastic trong các sản phẩm tương lai, bởi về bản chất, kim loại mới thể hiện được hết nét sang trọng và cao cấp cho một chiếc smartphone.

Y Lam

">

Lý do thật sự khiến LG G3 không dùng vỏ kim loại

友情链接