- Em sinh cho anh một đứa con được không?
Cô hơi giật mình, mắt lóe lên tia lo sợ. Nhưng rồi cô lại bình tĩnh trả lời hắn:
- Có thể từ từ được không?...
Hắn mỉm cười nhẹ, hôn lên má cô:
- Được chứ! Anh có thể chờ!
Nói rồi hắn xoay lưng bước đi khỏi phòng làm việc.
Có một chuyện hắn không biết, rằng cô vô sinh.
Là vô sinh, vô sinh đó!
***
Hắn leo lên giường, bàn tay khẽ luồn vào trong váy ngủ mỏng kia:
- Anh muốn có con!
Cô ngần ngại đẩy tay hắn ra, hơi nhói lòng:
- Em chưa sẵn sàng...
- Nhưng anh thật sự rất muốn có con!
Hắn vẫn tiếp tục lần mò sâu hơn. Cô bất giác sợ hãi, vội xô hắn ra xa. Hắn ngạc nhiên nhìn cô. Cô lắp bắp rời khỏi giường, không dám nhìn vào mắt hắn:
- Em...em còn công việc nữa! Lúc này vẫn chưa là lúc thích hợp để sinh...
Hắn thở dài, buồn rầu: