Chuyện là, căn nhà chúng tôi đang ở là tài sản của bố mẹ vợ tôi. Ông bà mua tặng khi chúng tôi sinh con đầu lòng. Tính tôi vô tư nên từ khi nhận nhà, tôi yên tâm sống và coi đó là tài sản của hai vợ chồng.
Không chỉ nhà cửa, ông bà còn cho chúng tôi vay tiền để mua ô tô và sắm sửa nhiều thứ trong nhà. Mang tiếng cho mượn nhưng tôi thừa hiểu ông bà cho luôn vợ chồng tôi vì nhà chỉ có mỗi 2 cô con gái.
Cuộc sống cứ bình lặng trôi cho đến năm 2011. Tôi về quê (ở một tỉnh miền Trung) và nhận ra mẹ tôi đang có dấu hiệu tuổi già.
Bà sống một mình vì bố tôi mất sớm, các anh chị em đều lập nghiệp ở tỉnh xa. Lần đó tôi được nghỉ phép nên về nhà với mẹ. Một tuần ở nhà, tôi thấy bà liên tục quên những chuyện đơn giản như khóa van nước, nấu cơm không đổ nước, đêm ngủ quên khóa cửa… và đặc biệt có lần, bà nấu cơm nhưng lại đổ thóc giống vào nồi.
Tôi hoảng hốt, đòi đưa mẹ lên viện khám nhưng bà không đồng ý. Mọi người ở quê cũng can ngăn vì bà khỏe mạnh. Họ nói rằng, bệnh nhầm lẫn, quên quên, nhớ nhớ chỉ là bệnh tuổi già.
Tôi chiều lòng mẹ nhưng thấy không yên tâm. Tôi bàn với vợ đưa mẹ lên Hà Nội sống cùng. Trong nhà, tôi không phải con trưởng nhưng là con trai ở gần mẹ nhất, các anh chị của tôi toàn vào Nam lập nghiệp.
Không nghờ vợ tôi không đồng ý. Cô ấy nói, đó là nhà của bố mẹ cô ấy. Họ cho chúng tôi ở nhờ (sổ đỏ vẫn đứng tên bố mẹ vợ) nên tôi không có quyền đưa ai đến ở cùng.
Tôi thuyết phục vợ không được nên vợ chồng mặt nặng mày nhẹ suốt ngày. Buồn hơn, cuối năm đó mẹ tôi bị cảm và qua đời trong căn nhà lạnh lẽo.
Tôi về chịu tang mẹ, nghĩ thương mẹ bao nhiêu tôi lại giận mình, giận vợ bấy nhiêu. Trong đầu tôi liên tục xuất hiện những từ “giá như”. Tôi nghĩ giá như tôi mẹ tôi sống cùng tôi có lẽ bà sẽ không ra đi trong cô đơn thế này?...
Lo liệu công việc cho mẹ xong, tôi trở về Hà Nội, tình cảm với vợ cũng đã phai nhạt dần. Tôi bắt đầu có cảm giác của một người ăn nhờ, ở đậu. Tôi ít khi chăm chút cho căn nhà mà chỉ coi nó như một chỗ trú chân sau một ngày vất vả.
Vợ tôi không hề ân hận về việc cấm mẹ tôi lên ở cùng. Cô ấy cũng không mấy khi về quê chồng kể từ khi mẹ tôi mất. Căn nhà của bố mẹ tôi ở quê lạnh hẽo hơn bao giờ hết…
Tuy nhiên, vài năm sau ngày mẹ mất, tôi cũng dần nguôi ngoai nỗi nhớ. Tình cảm vợ chồng tôi cũng tốt dần lên. Tôi lại bàn với vợ lập ban thờ bố mẹ tại căn hộ chung cư của chúng tôi.
Tôi nghĩ là con trai, tôi phải có trách nhiệm nhang khói thường xuyên cho bố mẹ chứ ban thờ bố mẹ ở quê, đôi tháng tôi mới về một lần.
Tuy nhiên, lại một lần nữa, vợ tôi từ chối. Cô ấy vẫn đưa ra lý do như ngày tôi muốn đưa mẹ lên Hà Nội sống cùng. Căn nhà là của bố mẹ cô ấy, tôi không được phép…
Tôi cảm thấy mình bất tài, vô dụng vô cùng. Là con trai mà tôi không được quyền đón mẹ đến nuôi, giờ mẹ mất tôi cũng không được quyền lập bàn thờ bố mẹ. Lý do chỉ vì tôi đang nhờ trong căn nhà của bố mẹ vợ…
Trong khi đó, từ trước đến giờ, công to việc lớn nhà vợ, có cái nào không đến tay tôi. Tiền bạc tôi làm bao nhiêu năm nếu nhà vợ cần có bao giờ tôi tiếc. Thế mà…
Tôi quyết định bước chân ra khỏi căn hộ cao cấp này và tìm một nơi ở mới. Tôi cũng không thể chấp nhận một người vợ không muốn coi gia đình chồng là gia đình của mình. Chúng tôi sẽ ly hôn dù tôi rất thương các con.
Bị ép sinh con, tôi ly hôn để thoải mái đi du lịch, mua sắm
Tôi viết những dòng này khi cuộc hôn nhân của chúng tôi đã gần đến giai đoạn kết thúc. Chúng tôi đang chờ phán quyết cuối cùng của tòa…
" width="175" height="115" alt="Tâm sự: Nỗi khổ của người đàn ông lấy vợ giàu" />
Khi mới lên ở cùng tôi, chính mẹ chồng tôi chủ động nói: “Mẹ còn khỏe, nhà có việc gì con cứ nói để mẹ làm đỡ cho”. Tuy bà nói vậy, tôi cũng đâu dám ỷ lại cho bà. Tôi vẫn dọn dẹp nhà cửa, đi chợ, nấu nướng bữa sáng, đưa đón con đi học... Tôi chỉ dám nhờ bà nấu giúp tôi bữa cơm tối vì những hôm phải đưa con đi học ngoại khóa, tôi thường về muộn.
Nhưng rồi tôi chỉ dám để bà nấu cơm đúng 3 lần. Lý do là cơm bà nấu cả nhà không thể nào nuốt được. Trong 3 bữa cơm mẹ chồng tôi nấu, bà cho con dâu và cháu nội thưởng thức món cơm nhão bét, thịt kho mặn chát, rau củ dở sống dở chín và món cá dở luộc dở nấu canh.
Nhìn thấy con dâu và cháu nội bưng bát cơm lên mà không nuốt được, bà nói: “Khổ, mẹ nhà quê vụng về, băm to kho mặn quen rồi. Nếu con và cháu không ăn được thì chịu khó tự nấu vậy”.
Tôi chỉ nghĩ là mẹ chồng vụng về nên nói chữa: “Các cháu không quen với các món ăn mẹ nấu nên mẹ cứ để con về nấu cơm tối cho cả nhà. Mẹ chịu khó ăn muộn chút vậy”.
Nhà có thêm mẹ chồng nhưng tất cả việc trong nhà vẫn đến tay tôi. Trong khi tôi đi làm về, lao vào nấu cơm, tắm giặt cho con, dọn dẹp nhà cửa thì mẹ chồng tôi vẫn thảnh thơi xem ti vi, đi tập dưỡng sinh, thể dục.
Ngày mới lên thành phố, mẹ tôi chơi thân với bà hàng xóm. Hai bà thường đi bộ và tập dưỡng sinh với nhau. Nhưng gần đây, tôi không thấy mẹ chồng đi cùng với bà ấy nữa. Tôi hỏi mẹ chồng thì được biết 2 bà có xích mích với nhau.
Một hôm, tôi đang đi đổ rác thì được bà hàng xóm kéo vào nói nhỏ: “Cháu ở với bà mẹ chồng ấy phải dè chừng. Bà ấy không vừa đâu. Bà ấy kể với cô là cháu dám sai bà ấy cơm nước phục vụ mẹ con cháu. Bà ấy là mẹ chồng chứ đâu phải osin. Bà ấy cố tình nấu cơm cho cả nhà không ăn được để lần sau cháu khỏi nhờ…”.
Đến lúc ấy, tôi mới biết sự thật về mâm cơm không nuốt nổi của mẹ chồng. Tôi thấy rất buồn. Tôi đã định quên chuyện này đi nhưng hàng ngày nhìn thấy bà, tôi lại thấy trong lòng ấm ức. Tôi có cảm giác bà không hề thương cháu nội và con dâu.
Ngày tháng còn dài, tôi còn chung sống với mẹ chồng rất nhiều năm nữa. Theo mọi người, tôi nên làm gì để thay đổi mẹ chồng đây?
(Theo Dân Việt)
" width="175" height="115" alt="Tâm sự: nồi cơm nhão và đĩa thịt kho mặn của mẹ chồng" />
Tâm sự: nồi cơm nhão và đĩa thịt kho mặn của mẹ chồng
Đàm Vĩnh Hưng khiến fans bán tín bán nghi liệu chàng trai 20 này là Đàm Vĩnh Hưng hay "Đàm Vĩnh Hưng Ba"?
Đàm Vĩnh Hưng cũng chia sẻ rằng: Anh rất vui khi nhận được sự quan tâm đặc biệt của mọi người dành cho những hình ảnh này, đặc biệt là các trang thông tin cũng liên tục đăng tải, chia sẻ đến bạn đọc hình ảnh của Mr. Đàm khiến anh cảm thấy vui kinh khủng!
Thêm loạt ảnh thời thơ ấu của Mr. Đàm được anh chia sẻ tiếp
Theo Công lý
" width="175" height="115" alt="Bất ngờ với khuôn mặt thanh tú của Mr. Đàm tuổi 20?" />
Bất ngờ với khuôn mặt thanh tú của Mr. Đàm tuổi 20?
Nàng cũng "yêu" bằng mắt lúc "lên giường"! (Ảnh minh họa)
2. Nàng vẫn “dính bầu” như thường trong ngày “đèn đỏ”
Rất nhiều chàng trai cho rằng “đối tác” của họ sẽ không thể “dính bầu” trong ngày “đèn đỏ”, do vậy, đã “yêu” mà không hề sử dụng các biện pháp an toàn. Tuy nhiên, cô nàng vẫn hoàn toàn có thể mang thai, do đó, đừng bỏ qua các biện pháp phòng tránh thai an toàn, ngay cả trong những ngày này.
3. Nàng chưa chắc “yêu” “hăng” hơn nếu dùng chất kích thích
Bạn nghĩ rằng những đồ ăn, thức uống có chất kích thích “ham muốn” sẽ khiến “chuyện đó” của bạn “hăng” hơn. Sự thật không hẳn là vậy! Chưa có một nghiên cứu hay bằng chứng nào khẳng định chắc chắn rằng, nếu hôm nào bạn ăn nhiều hàu, uống rượu vang đỏ, ăn sô cô la thì hôm đó, “chuyện ấy” sẽ thăng hoa hơn. Do đó, điều quan trọng vẫn chính là tâm trạng thoải mái và sự kết hợp “ăn ý” giữa bạn và nàng lúc “lên giường”.
4. Nàng cũng “yêu” bằng mắt
Là nam giới, bạn khao khát một cô nàng nóng bỏng trong bộ bikini đỏ đầy quyến rũ lúc “lên giường”. Và bạn nghĩ rằng, với cô nàng, những lời thủ thỉ ngọt ngào, những cái vuốt ve, âu yếm cùng kỹ thuật “điêu luyện”, vậy là đủ khiến nàng “mê mệt”. Tuy nhiên, điều mà bạn không hề chú ý tới chính là cô nàng cũng bị kích thích bằng mắt lúc làm “chuyện đó”. Sự thật là cả nam giới và nữ giới đều có thể “yêu” “máu lửa” hơn khi xem “phim người lớn” lúc làm “chuyện đó”.
Sự khác biệt về giới tính sẽ dẫn tới sự khác biệt về “chuyện đó” ở nam và nữ giới. Tuy nhiên, không phải lúc nào điều đó cũng thực sự có ý nghĩa. Điều quan trọng là hãy biết khám phá và thật thấu hiểu người phụ nữ của bạn. Đó mới là bí quyết để bạn “thăng hoa” chốn phòng the!
(Theo Khám phá)
" alt="Nàng cũng thích ngắm một anh chàng... sexy" width="90" height="59"/>