|
Mỗi khi nhìn vào tấm hình cưới anh Nguyễn Quốc Hùng lại cảm thấy buồn và nhớ lại ngày hai người được ở bên nhau |
Mỗi buổi chiều sau giờ học Hùng ngồi trên chiếc xe lăn, Yến đẩy đi chơi xungquanh trung tâm, có khi còn về nhà Yến chơi (vì nhà Yến gần trung tâm) cũngchính từ những lần dạo chơi như vậy mà đôi bạn trẻ đã có tình cảm với nhau
Khi thấy tình cảm hai người thắm thiết và không thể sống thiếu nhau được, Hùngthưa chuyện với bố mẹ về ý nguyện xây dựng tổ ấm của mình. Nghe cậu con trai tậtnguyền nói vậy, ông Nguyễn Hữu Tài mừng rơi nước mắt vì theo ông hoàn cảnh conmình như vậy mà vẫn có người lấy là vui lắm rồi.
|
Ông Nguyễn Hữu Tài (bố anh Hùng) không hiểu nguyên nhân tại sao bên gia đình nhà gái lại có hành động như vậy. |
Ông Tài nhớ lại: "Khi xuống nhà gái nói chuyện người lớn thấy họ cũng rất vui vẻchứ không có biểu hiện gì ngăn cản hai đứa đến với nhau. Thậm chí họ còn bỏ quacho gia đình nhà trai lễ ăn hỏi và nói làm đám cưới luôn.
Trong những lần nói chuyện bên gia đình nhà gái luôn nói con gái họ (tức chị Yến- PV) còn đi lại được chứ Hùng thì phải ngồi xe lăn".
Sau khi mọi chuyện xong xuôi đến đầu năm 2013, lễ cưới của đôi bạn trẻ tổ chứcvào ngày 23/01/2013, trong sự chúc phúc của người thân, bạn bè, lối xóm. Nói nhưanh Hùng: "Cứ tưởng là mình lấy được vợ, ai ngờ bi kịch lại ập đến".
Đòi lại cô dâu do bị bại não?
Khuôn mặt buồn rười rượi anh Hùng cho biết: Nguyên nhân chính bên gia đình nhàgái đưa ra để đòi lại con mình là do cô dâu bị bại não.
Sau khi cưới đến ngày 11/2/2013 mẹ vợ tôi (bà Trần Thị Lân) cùng em gái vợ đếnnhà chơi, sau đó xin phép bố mẹ đưa Yến về bên đó vài ngày.
"Ngày 15/2/2013 bố mẹ vợ lên đón tôi về gia đình vợ chơi. Đến ngày 23/2/2013 bốmẹ tôi đến gia đình vợ xin rước vợ chồng tôi về nhưng bố vợ là ông Nguyễn Hơnkhông cho rước với lý do vợ tôi bị bại não nên để lại cho gia đình dạy và nóitôi khuyết tật không lo được cuộc sống cho vợ, sau đó đuổi tôi và bố mẹ ra khỏinhà", anh Hùng kể lại.
Ông Nguyễn Hữu Tài phân tích, "nếu bé Yến bị bại não vậy lúc mới xuống thưachuyện cưới hỏi sao gia đình bên ấy không nói luôn đi? Đằng này lại còn nói conmình chỉ đi lại và nói hơi khó thôi. Đến bây giờ mọi chuyện đã rồi làm thế nàykhổ tâm hai đứa nó!
|
Bà Giao (mẹ anh Hùng) không cầm được nước mắt khi nhắc đến hạnh phúc của con |
“Bố mẹ tôi đang lúng túng không biết giải quyết thế nào thì đến ngày 26/2, Yếngọi điện cho tôi xuống Trung tâm đón vì Yến đã trốn bố mẹ ra đó.
Sau đó bố mẹ tôi xuống nơi hẹn trước thì thấy Yến cùng em trai ở đó và có nhiềungười vây lại đòi đánh, rất may hôm đi bố tôi có mang theo Album ảnh cưới củahai vợ chồng nên được mọi người gần đó trợ giúp và kêu công an. Sau đó mới biếtkhông phải do Yến gọi mà đó là một cái bẫy”, Hùng cho biết thêm.
Bà Lý Ngọc Giao (mẹ anh Hùng) cho biết: “Thấy con nói vợ nó đang chờ ở đấy vợchồng tôi cũng muốn xuống đưa con về gia đình nhà gái xin phép đàng hoàng mớiđưa về, chứ ai ngờ lại bị vây lại đánh.
Đến khi bên nhà gái làm lớn chuyện người dân ở đó đưa vợ chồng tôi vào công anphường Phú Lợi, lúc này Yến sợ bố mẹ đánh nên cứ ôm khư khư lấy tôi và còn nói“bố mẹ đừng bỏ con”, bị bại não mà bé biết nói vậy sao?
Dù thương lắm nhưng tôi cũng chẳng biết làm thế nào được. Nếu nhà gái nhất quyếtgiữ lại con thì trả sính lễ lại cho gia đình tôi vì đó là mồ hôi nước mắt vợchồng tôi tích góp bao năm để lo cho con”.
|
Anh Nguyễn Quốc Hùng vẫn mong muốn được chung sống với ý trung nhân của mình |
Còn về phần mình anh Hùng bày tỏ nguyện vọng được chung sống với ý trung nhânmình đã chọn và anh mong muốn sớm được làm giấy đăng ký kết hôn vì trước khicưới gia đình nhà vợ nói chưa làm giấy chứng minh cho Yến nên chưa đăng ký được,bây giờ lại xảy ra chuyện thế này.
“Chưa đủ cơ sở kết luận mất năng lực hành vi dân sự”
Theo luật sư Thái Thanh Hải - Đoàn luật sư tỉnh Bình Dương: Chị Nguyễn Thị Yếnbị bệnh bại não bẩm sinh tất nhiên ảnh hưởng đến khả năng nhận thức, làm chủhành vi của mình. Đây mới chỉ là những dấu hiệu để nghi ngờ và nghi ngờ thì chưađủ căn cứ pháp lý để kết luận chị Yến mất NLHVDS.
Về mặt chứng cứ, hiện chưa có Kết luận của cơ quan y tế chuyên môn về tình trạngsức khỏe tâm thần của chị Yến. Còn về mặt pháp lý, hiện chưa có quyết định cóhiệu lực của Tòa án tuyên bố chị Yến mất NLHVDS.
Tuy nhiên, khi nhận thấy những dấu hiệu bất bình thường về sức khỏe tâm thần củachị Yến như trên thì việc cần làm ngay là cha mẹ chị Yến nên đưa chị đến Hộiđồng giám định y khoa tỉnh Bình Dương hoặc Bệnh viện tâm thần Trung ương 2 ởBiên Hòa để yêu cầu khám sức khỏe tâm thần cho chị Yến.
Nếu kết quả khám sức khỏe tâm thần của cơ quan chuyên môn kết luận chị Yến khôngcó khả năng nhận thức, làm chủ hành vi của mình lúc đó mới có căn cứ khẳng địnhchị Yến không thể tự nguyện quyết định việc kết hôn.
(Theo Soha)
" alt=""/>Vụ gia đình nhà gái đòi lại cô dâu: Lời trần tình của chú rể
Ngày đoàn tụ của gia đình có 2 F0Sáng 29/9, ông Phí Hữu Khiêm (65 tuổi) dậy sớm hơn thường lệ. Ông mở toang cửa sổ, hít một hơi thật sâu rồi gọi các thành viên còn lại trong gia đình sửa soạn đồ đạc, ăn sáng, mặc đồ bảo hộ để lên xe về nhà.
Ngày chưa nghỉ hưu, thi thoảng ông Khiêm cũng phải đi xa do đặc thù của công việc tu bổ di tích. Tuy nhiên, lần xa nhà này thật đặc biệt. Nơi ông sống - ngõ 328, phường Thanh Xuân Trung, quận Thanh Xuân, Hà Nội những ngày cuối tháng 8, đầu tháng 9/2021 là ổ dịch lớn nhất của Thủ đô.
|
Người dân trở về nhà sau khi ngõ 328 được dỡ phong tỏa. |
Ông Khiêm nhớ lại, sau khi thành phố phát hiện hơn 20 ca dương tính với Sars-CoV-2 trên địa bàn phường vào 2 ngày 23-24/8, toàn bộ dân cư con ngõ nơi ông sống đều được test Covid-19. Không khí căng thẳng bao trùm bởi ai cũng cảm nhận được nguy cơ trở thành F0 đang hiện hữu trước mắt.
Ngày 27/8, con trai thứ hai và đứa cháu nội 6 tuổi Phan Bảo Khang của ông Khiêm phát hiện bị nhiễm Covid-19.
Con dâu ông Khiêm sốt sắng xin đi cùng để chăm sóc con nhưng không được. Bé Khang thấy nhân viên y tế đến thì rất sợ, kiên quyết không đi theo. Ông bà, bố mẹ phải giải thích thì Khang mới an tâm theo chú vào Bệnh viện Thanh Nhàn. Đêm hôm đó, cả gia đình ông Khiêm không ai ngủ được. Ai cũng lo cho hai chú cháu, nhất là bé Khang.
Một vài ngày sau khi vào viện, Khang sốt cao. Cả gia đình ông Khiêm lúc ấy đã được đưa đi cách ly tại một cơ sở ở Chương Mỹ. Mỗi ngày, họ nóng lòng chờ đợi tin tức mà con trai gửi tới. Sau những ngày bị sốt, Khang dần khỏe lại. Cậu bé còn tham gia học online với các bạn qua điện thoại của chú.
Chú cháu Khang may mắn chỉ bị nhẹ nên sớm nhận được kết quả âm tính. Sau khi khỏi bệnh, cả hai được đưa về một khách sạn trên địa bàn quận bởi khi đó ngõ 328 vẫn đang bị phong tỏa. 5 thành viên còn lại của gia đình sau khi hoàn thành cách ly cũng được đưa về đây.
Dù ở chung một khách sạn nhưng lúc ấy ông Khiêm vẫn chưa được gặp con và cháu trai. Mãi đến hôm 29/9, sau khi ngõ 328 dỡ phong tỏa, cả gia đình mới được gặp nhau sau đúng 1 tháng xa cách.
Bước chân trên con ngõ nhỏ mà mình đã đi hàng chục năm qua, ông Khiêm lâng lâng một niềm vui khó tả. Bởi sau những ngày dịch bệnh hoành hành hai ngõ phố, gia đình ông vẫn trở về đầy đủ 7 người. “Có những người ở ổ dịch này đi rồi không về nữa. Có gia đình hai vợ chồng mắc Covid-19 đều không qua khỏi”, ông Khiêm ngậm ngùi nói.
|
Ông Khiêm chia sẻ về quãng thời gian chống lại dịch bệnh của gia đình. |
Cuộc điện thoại thót tim giữa đêm khuya
Chị Cao Bích Hường cũng là một người dân sinh sống ở con ngõ 328. Chị Hường sống cùng mẹ đẻ và cậu con trai sinh năm 2007. Mẹ chị Hường năm nay 90 tuổi, có bệnh nền, đi lại khó khăn nên được lãnh đạo quận đồng ý cho ở lại nhà. Riêng cậu con trai thì vẫn cùng hơn 1.000 nhân khẩu của hai ngõ 328 và 330 di chuyển tới các khu giãn dân.
Thời điểm bùng dịch, Khu tập thể Bóng đèn phích nước Rạng Đông nơi chị Hường sinh sống liên tiếp phát hiện các ca F0. Có tầng có tới 5/7 hộ bị nhiễm Covid-19. Từ tầng 2 trở lên, người dân vẫn phải dùng nhà vệ sinh chung nên nguy cơ lây nhiễm luôn rình rập.
|
Những ngày tháng giãn cách, con trai chị Hường có thêm trải nghiệm sống tự lập. |
Tối 2/9, trao cho con bộ đồ bảo hộ, lòng người mẹ rối bời. Chị dặn dò con từng chút một, từ chuyện ăn uống, vệ sinh tới việc chấp hành các quy định về phòng chống dịch khi di chuyển trên đường, khi tham gia test định kỳ. Đặc biệt, chị lưu ý con phải duy trì thói quen tập yoga và lan truyền năng lượng tích cực cho mọi người.
Sống trong tâm dịch, một tiếng gõ cửa hay tiếng gọi của người lạ cũng khiến chị Hường căng thẳng. Chị Hường kể, có hôm đang ở trong nhà, chị nghe tiếng người gọi thất thanh bên ngoài. Nhìn qua khe cửa, chị thấy khoảng 6-7 người mặc đồ bảo hộ màu xanh, màu trắng đứng kín trước nhà. Bên ngoài tiếng còi xe cứu thương vang lên liên hồi.
“Tôi vội vàng mở cửa thì họ thông báo là hôm đó mẹ tôi được lấy mẫu ở nhà, không phải ra trường mầm non như mọi khi. Nghe nhân viên y tế nói xong, tôi mới dám thở mạnh bởi trước đó cứ nghĩ mẹ hay con sắp bị người ta đưa đi”, chị Hường nhớ lại.
Khoảng thời gian đầu, cứ 2-3 ngày, chị Hường và mẹ lại được lấy dịch mũi họng. Hôm thì test nhanh nhưng cũng có hôm làm xét nghiệm PCR. Sau mỗi lần lấy mẫu, chị lại hồi hộp chờ kết quả và thót tim khi thấy số điện thoại lạ gọi đến.
Chị Hường kể có lần hơn 12h đêm, chị thấy chuông điện thoại reo vang. Bên kia vang lên giọng một nhân viên y tế: “Chị ơi em bên test nhanh đây ạ!”. Lúc ấy, chị Hường lo lắm bởi buổi chiều khi thực hiện test nhanh cho mẹ chị, thấy que test lên một vạch, các nhân viên y tế liền rời đi luôn. Còn chị, ban ngày cũng thực hiện xét nghiệm tại điểm tiêm chủng nhưng chưa nhận được kết quả. Chị Hường đoán già đoán non, lẽ nào một trong hai mẹ con sắp phải dọn đồ lên đường.
Tuy nhiên, nhân viên y tế sau đó thông báo với chị là họ bị nhầm số. Nguyên nhân là do số điện thoại của chị Hường và của một gia đình có ca F0 chỉ khác nhau một con số.
Trải qua những ngày tháng sóng gió, chị Hường nhận thấy những thay đổi tích cực trong gia đình cũng như ở ngõ phố nơi mình sinh sống.
Bình thường mẹ chị rất ngại uống sữa, đến bữa cũng chỉ ăn chút ít đồ ăn. Tuy nhiên, khi dịch bệnh ập đến, biết có nhiều người trẻ khỏe hơn mình không thể qua khỏi vì Covid-19, cụ bà dần thay đổi tích cực hơn. Cụ chịu khó ăn uống hơn, biết yêu thương bản thân hơn, thi thoảng đi lại vận động chân tay cho bớt ì ạch.
Cư dân trong ngõ thì có ý thức hơn về không gian sống. Trước đây, các gia đình thường có thói quen đổ rác không theo quy định. Tuy nhiên, sau khi đi giãn dân, cách ly trở về, mọi người đã biết đổ rác đúng giờ để đảm bảo vệ sinh khu phố.
Đặc biệt, ai nấy đều nghiêm chỉnh tuân thủ 5K, giữ khoảng cách 2m nếu có việc buộc phải ra ngoài. Nhiều người cẩn thận đeo 2 khẩu trang và đeo thêm kính chắn giọt bắn.
“Những ngày tháng qua, tôi nghĩ, không ai trong khu phố này ăn ngon ngủ yên được. Nhà tôi ở tầng 1 của khu tập thể nên nghe rất rõ tiếng xe cứu thương mỗi lần đến đưa F0 đi. May mắn là giờ đây mọi chuyện đã qua. Cuộc sống đang dần được sắp xếp lại”, chị Hường bày tỏ.
Ông Phí Hữu Khiêm thì chia sẻ, sau khi trở về, nhiều người đã thấy rõ được tầm quan trọng của việc tiêm chủng. Không ít cá nhân trước đây còn chần chừ, đến đăng ký cũng không đăng ký thì giờ đã sốt sắng hỏi lịch và thủ tục tiêm ra sao.
Ngày trở về, cư dân của hai ngõ phố từng phát hiện gần 600 ca nhiễm Covid-19 vẫn chưa dám ôm nhau tay bắt mặt mừng. Họ chỉ dám đứng xa vẫy tay hoặc í ới chào nhau qua lớp khẩu trang. Song có lẽ ai cũng cảm thấy hoan hỉ, bình an khi được về nhà.
Hồng Hạnh
Trở về từ căn phòng sinh tử, bố chạy giật lùi tránh con
Xe của bệnh viện chở anh về tận cổng nhà. Nhìn thấy bố, thằng út chạy ào ra đòi bế. Anh phải chạy giật lùi để tránh con. Vợ anh chạy ra vừa ôm con vừa khóc.
" alt=""/>Cuộc gọi thót tim ở ngõ có nghìn người phải rời nhà trong đêm do dịch Covid