



Theo TS
Theo TS
Người đàn ông được xác định bị nhồi máu cơ tim cấp và cần can thiệp mạch vành qua da (PCI) khẩn cấp. Bệnh viện và cảnh sát đã tìm kiếm người nhà của bệnh nhân này nhưng mọi thông tin đều rất ít ỏi.
Nếu không có chữ ký của gia đình, người bệnh 42 tuổi không đủ điều kiện để tiến hành phẫu thuật. Tuy nhiên, nếu bệnh nhân bị trì hoãn hoặc từ bỏ việc phẫu thuật sẽ phải đối mặt với nguy cơ tử vong cao hoặc suy tim lâu dài.
Đêm hôm đó, Trương Ngọc Hoa, Giám đốc văn phòng của Bệnh viện Triều Dương Bắc Kinh và bác sĩ Lưu Vũ, Trưởng tuyến 3 Khoa Tim mạch, đã thảo luận và quyết định mổ cấp cứu cho bệnh nhân. Với họ, sứ mệnh của đội ngũ y bác sĩ là không được từ bỏ việc phẫu thuật chỉ vì không có ai ký cho bệnh nhân.
Bác sĩ Trương nhấn mạnh với các nhân viên y tế Khoa Tim mạch: “Một người đàn ông 42 tuổi là trụ cột kinh tế của gia đình. Từ bỏ việc điều trị cho họ tương đương việc phá hủy một gia đình. Tôi sẽ ký cho bệnh nhân phẫu thuật”.
Sau khi nhận được quyết định, bác sĩ Triệu Lâm, Trưởng khoa Tim mạch ngay lập tức đưa ra chỉ thị: “Hãy đặt việc cứu sống bệnh nhân lên hàng đầu, việc làm thủ tục nhập viện, phí phẫu thuật không phải là vấn đề”.
Dưới sự đồng lòng của các bác sĩ, ca phẫu thuật đã hoàn thành thuận lợi. Bệnh nhân tỉnh táo trở lại và các dấu hiệu sinh tồn như huyết áp, nhịp tim, nồng độ oxy dần được ổn định.
Sáng hôm sau, cảnh sát đã lấy được thông tin về người thân của bệnh nhân này. Theo đó, anh chưa lập gia đình và ở một mình. Cha mẹ của người đàn ông đều không còn.
Trong những năm gần đây, số lượng người độc thân ở Trung Quốc bắt đầu gia tăng. Việc không có người thân đi cùng trong quá trình điều trị cấp cứu có thể dần trở thành một vấn đề xã hội mới, đặt ra những thách thức mới cho các bệnh viện và nhân viên y tế ở đất nước tỷ dân.
Câu chuyện của nhóm bác sĩ trên đã truyền cảm hứng cho thế hệ làm ngành y hiện nay. Việc nhận trách nhiệm trong hoàn cảnh đặc biệt như vậy đòi hỏi kinh nghiệm, lòng dũng cảm và tình yêu thương của các bác sĩ.
Vợ chồng tôi lấy nhau đã gần 20 năm, cô ấy làm ở công ty bảo hiểm còn tôi làm ở công ty tư nhân. Chúng tôi có hai đứa con, các cháu đều đã lớn, một đứa mới vào đại học còn một đứa học cấp 3.
Tôi thừa nhận rằng vợ tôi là người kiếm tiền giỏi hơn tôi, cô ấy là người năng động và đẹp. Còn tôi thì cứ bình bình với mức lương gọi là đủ sống. Chúng tôi không có khúc mắc gì trong gia đình, mọi chuyện vẫn êm đẹp.
Tôi biết công việc của vợ hay phải đi tiếp khách, giao dịch nhưng tôi hoàn toàn tin tưởng vào vợ mình, không nghi ngờ cô ấy bất kì điều gì. Về phần tôi, tan làm là về nhà, họa hoằn lắm mới hẹn mấy ông bạn gặp nhau uống cốc bia chuyện trò. Tôi không cờ bạc, lô đề, sống khá an phận, đi làm về đưa hết tiền cho vợ chi tiêu trong gia đình.
Tôi là người nghiện thuốc lá từ hồi còn thanh niên, cũng biết thuốc lá có nhiều tác hại nhưng không bỏ được. Đã nhiều lần thử bỏ nhưng tới công ty thấy ai hút tôi như lên cơn vật vã, thèm thuốc quá lại tặc lưỡi hút.
Cũng có lần tôi bỏ được gần 1 tháng, thấy người khỏe ra nhưng lại tăng cân, mặc dù ăn uống, sinh hoạt vẫn như trước. Tôi tăng cân có lẽ do bỏ thuốc nên tôi lại hút, lạ là khi hút thuốc thì cân nặng của tôi lại trở về bình thường.
Ở công ty, mỗi lần thèm thuốc, mấy người chúng tôi tập trung phía phòng bảo vệ hút chứ không dám hút trong văn phòng. Về nhà thì tôi ra hành lang hoặc khi ngồi một mình trong phòng khách. Tôi biết vợ khó chịu nhưng cô ấy không nói bao giờ cả, bao năm nay cô ấy vẫn thế.
Bỗng một ngày cô ấy chìa lá đơn ly hôn ra nói tôi ký, tôi ngạc nhiên hỏi cô ấy tại sao. Cô ấy bảo tôi đọc kĩ lá đơn chứ đừng hỏi gì nữa. Tôi điên tiết xé lá đơn ly hôn, chúng tôi cãi nhau một trận, chưa bao giờ vợ chồng tôi như thế.
Cô ấy nói tôi xé cô ấy sẽ viết lá đơn khác. Chúng tôi cãi nhau, cô ấy bảo cô ấy không thể chịu đựng tôi thêm được nữa chỉ vì tôi không thể bỏ thuốc lá. Cô ấy khó chịu khi bước vào phòng có mùi thuốc lá ám. Mùi thuốc lá bám vào rèm cửa, vào chăn gối, vào cả quần áo, đâu đâu cô ấy cũng thấy mùi thuốc lá, nó làm cô ấy muốn phát điên, không muốn về ngôi nhà này.
Tôi thật sự ngạc nhiên. Bao năm cô ấy sống với tôi, quen với việc tôi hút thuốc lá. Vậy sao lại nói không chịu được mùi thuốc lá? Hay cô ấy đòi ly hôn với tôi vì lý do nào khác?
Độc giả N.C
Sau khi có phán quyết của tòa án, đứa trẻ khóc dữ dội, van xin mẹ đừng đi. Tiếng khóc khiến nhiều người xót xa, đồng thời cũng khiến các bậc cha mẹ phải suy nghĩ.
" alt=""/>Vợ nhất định đòi ly hôn vì tôi không bỏ thuốc lá