Na Lan nhìn về phía đảo Hồ Tâm. Một vùng xanh mơn mởn dưới ánh nắng rực rỡ, chắc đảo đã được phủ kín cây xanh. Cô ước lượng khoảng cách từ đây đến đảo chỉ 3km là cùng, nếu đeo chân nhái thì có thể bơi sang đó ngon lành. Từ năm lên bảy tuổi Na Lan đã được người cha sát sao hướng dẫn tập bơi bất kể mùa hè mùa đông. Sau đó, cô trở thành thành viên đội bơi trường thể dục thể thao thiếu niên, hiện tại cô đang là đội trưởng đội bơi của đại học Giang Kinh.

Sắp đến ngày giỗ cha lần thứ năm mà hung thủ vẫn đứng ngoài vòng pháp luật. Hương hồn của cha giờ đang ở đâu?

Nghĩ đến người cha, cô cố gắng hít thở thật sâu. Giờ không phải lúc bùi ngùi thương cảm.

Con tàu đã bắt đầu rời đảo Hồ Tâm chạy sang bên này. Nó chạy vội vã, hình như biết lỗi vì sang trễ giờ và muốn bù lại thời gian đã phí phạm.

Trong lúc chờ đợi, Na Lan điểm lại một lượt nhiệm vụ ngày hôm nay: gặp rồi sẽ nói gì, nếu không kết quả thì sao, thế nào được coi là có hiệu quả, nếu không có thu hoạch gì thì trở về sẽ báo cáo ra sao...

Nhưng dù sao đối tượng hôm nay cô trò chuyện cũng không phải một tội phạm hình sự nguy hiểm.

Ba tháng vừa qua ngày nào Na Lan cũng đi xe buýt đến trại giam phường Giang Thành để phỏng vấn tội phạm hình sự, thực hiện khóa luận tốt nghiệp theo chỉ bảo của thầy giáo hướng dẫn. Cô cho rằng đó là một đề tài bình thường và có ý nghĩa vừa phải, nhưng lại "được" tập san nội bộ nhà trường thổi phồng thành "một luận văn tốt nghiệp đầy tham vọng của khoa tâm lý". Thông qua thống kê phân tích môi trường trưởng thành, tình trạng tâm lý và động cơ gây án, cô muốn tìm ra quy luật tâm lý của các tội phạm hình sự. Khi nói chuyện với họ, dẫu có cảnh sát đứng bên hỗ trợ, Na Lan cũng chưa bao giờ thấy thân thiện thoải mái. Cô đã phải chịu đựng rất nhiều sự công kích ác độc, lạnh nhạt khinh thường và chớt nhả trắng trợn của họ.

Cho nên, khi kỳ nghỉ hè vừa đến, cô bèn tạm biệt cuộc sống "tự hủy diệt" ấy, lựa cơ hội tìm kiếm một công việc nhàn nhã lành mạnh hơn một chút.

Những điều này đều là tổng kết của Đào Tử.

Đào Tử và Na Lan là hai nữ hoàng sắc đẹp của khoa Tâm lý đại học Giang Kinh. Các giáo sư cao tuổi nhớ lại rằng, hồi xưa khoa Tâm lý đã từng cùng lúc xuất hiện hai cô bạn thân tài sắc vẹn toàn, ấy là 25 năm về trước. Hai nữ nhân vật trong thế kỷ trước, giờ đây một người đang là Thứ trưởng Bộ ngoại giao, người kia là Tổng Giám đốc chuỗi Trung tâm phục hồi sức khỏe bên Mỹ, "đẳng cấp" triệu đô.

Tàu đã cập bờ, cửa mở toang. Khách xuống tàu vội vàng, khách lên tàu cũng vội chẳng kém. Không kể Na Lan, xem chừng những người kia đều là nội trợ hoặc người giúp việc, họ đi chợ sớm mua sắm, tay xách làn to túi nhỏ, muốn trở về đảo Hồ Tâm mát mẻ trước giờ cao điểm mặt trời ra oai nắng gắt.

Ông chủ tàu trạc ngoài 40 tuổi, đầu nhẵn thin, chẳng rõ do hói đầu hay cắt trọc, mắt đeo kính râm to đùng che gần hết nửa khuôn mặt. Kể cũng phải. Suốt ngày lái tàu dưới nắng chói chang mà không đeo kính thì mới là lạ! Ông ta thấp người nhưng rất vạm vỡ, đùi to tướng như hai cây cột, lái tàu rất êm, hành khách không hề thấy tròng trành. Ông ta hầu như quen khắp lượt hành khách, trò chuyện rất cởi mở tự nhiên. Nhìn thấy Na Lan, ông ta cười nói: "Tôi đánh liều đoán thử nhé, cô sang gặp Tần Hoài, đúng không?"

Na Lan tươi cười đáp lại: "tàu của ông có gương không?"

Ông ta ngớ ra. Cô nói tiếp: "Lúc sớm ra khỏi nhà tôi đã soi gương, chẳng thấy mẩu giấy nào dán vào tôi viết rằng tôi đi gặp ai, sao ông lại đoán thế?"

Vài hành khách dỏng tai lắng nghe, rồi bật cười. Ông chủ tàu nói: "Đoán thì khó gì? Một cô gái xinh đẹp, đóng bộ nghiêm chỉnh, lại đi một mình... Tôi dám chắc là sang tìm Tần Hoài"

"Chắc cô hâm mộ nên mới sang gặp?"

"Hoặc là bạn gái, ai mà biết được? đó là chuyện riêng tư của người ta"

Ông ta lại nhìn Na Lan một lượt: "À, chắc cô là..."

Na Lan nghĩ bụng, đây là chuyện riêng của tôi, nhưng ngoài miệng lại cười: "Tôi có việc công"

"Việc công à?"

"Về chuyện viết sách" là việc công hay tư, Na Lan chẳng muốn nói thêm nữa.

Ông ta vỗ lên cái đầu nhẵn thin của mình: "Ôi, tôi rõ thật là... Anh ta chuyên viết văn, thì công việc chính là nói về bản thảo. Cô là nhà xuất bản nào thế?"

"Tôi chỉ là nhân viên nhà xuất bản. Họ cử sang để... làm trợ lý cho anh ta." Nhưng cô biết ngay mình đã nói hớ, không thể rút lại lời đã buột miệng, chỉ mong tiếng còi tàu thủy đủ để làm nhiễu "ra-đa" của mấy người khách đi tàu.

Nhưng "máy bắt sóng vệ tinh" của họ chống nhiễu rất tốt, ai cũng tủm tỉm tỏ ra mình đã thừa hiểu cả, các tờ báo lá cải hay loan tin nên họ đều biết "trợ lý" nghĩa là gì.

Có lẽ đeo thêm chân nhái mà bơi sang đảo Hồ Tâm cũng là một ý không tồi.

Rốt cuộc cũng đã sang đến nơi. Con tàu chầm chậm chạy nửa vòng quanh đảo Hồ Tâm, mé bên kia không có đá ghềnh thì mới có thể cập bờ.

" />

Truyện Hồ Tuyệt Mệnh

Ngoại Hạng Anh 2025-01-16 03:44:34 32239
Na Lan chưa từng trễ giờ,ệnHồTuyệtMệbình luận bóng đá hôm nay chuyến tàu thủy sang sông tiếp theo xuất phát lúc 9:25, trước đó mười phút cô đã đến bến phà mua vé xong xuôi.

Nhưng vấn đề là tàu lại trễ giờ.

Điều này Na Lan cũng đã quen, nên đối với bất cứ cuộc hẹn nào cô cũng luôn là người đến sớm hoặc đến đúng giờ. Thói quen này đã có từ nhỏ. Đối với tôi hoặc bạn, sau khi bị chưng hửng chờ suông, thì thói quen đúng giờ của chúng ta chắc sẽ bị biến dạng, ta sẽ "không thật thà như thế nữa". Nhưng Na Lan là cô gái rất khó bị "biến dạng" như vậy. Khoa tâm lý trường đại học Giang Kinh vốn nổi tiếng là lắm người đẹp, một cô gái tầm cỡ như Na Lan – nói theo kiểu của các chàng trai hay cợt nhả- cô sẽ sớm bị xã hội "biến dạng" để mà sớm làm vợ, hoặc chí ít cũng là "bồ nhí" của ai đó. Nhưng cô vẫn độc thân, mải miết thi cử, nghiên cứu, khảo sát (tư vấn tâm lý).

Na Lan nhìn về phía đảo Hồ Tâm. Một vùng xanh mơn mởn dưới ánh nắng rực rỡ, chắc đảo đã được phủ kín cây xanh. Cô ước lượng khoảng cách từ đây đến đảo chỉ 3km là cùng, nếu đeo chân nhái thì có thể bơi sang đó ngon lành. Từ năm lên bảy tuổi Na Lan đã được người cha sát sao hướng dẫn tập bơi bất kể mùa hè mùa đông. Sau đó, cô trở thành thành viên đội bơi trường thể dục thể thao thiếu niên, hiện tại cô đang là đội trưởng đội bơi của đại học Giang Kinh.

Sắp đến ngày giỗ cha lần thứ năm mà hung thủ vẫn đứng ngoài vòng pháp luật. Hương hồn của cha giờ đang ở đâu?

Nghĩ đến người cha, cô cố gắng hít thở thật sâu. Giờ không phải lúc bùi ngùi thương cảm.

Con tàu đã bắt đầu rời đảo Hồ Tâm chạy sang bên này. Nó chạy vội vã, hình như biết lỗi vì sang trễ giờ và muốn bù lại thời gian đã phí phạm.

Trong lúc chờ đợi, Na Lan điểm lại một lượt nhiệm vụ ngày hôm nay: gặp rồi sẽ nói gì, nếu không kết quả thì sao, thế nào được coi là có hiệu quả, nếu không có thu hoạch gì thì trở về sẽ báo cáo ra sao...

Nhưng dù sao đối tượng hôm nay cô trò chuyện cũng không phải một tội phạm hình sự nguy hiểm.

Ba tháng vừa qua ngày nào Na Lan cũng đi xe buýt đến trại giam phường Giang Thành để phỏng vấn tội phạm hình sự, thực hiện khóa luận tốt nghiệp theo chỉ bảo của thầy giáo hướng dẫn. Cô cho rằng đó là một đề tài bình thường và có ý nghĩa vừa phải, nhưng lại "được" tập san nội bộ nhà trường thổi phồng thành "một luận văn tốt nghiệp đầy tham vọng của khoa tâm lý". Thông qua thống kê phân tích môi trường trưởng thành, tình trạng tâm lý và động cơ gây án, cô muốn tìm ra quy luật tâm lý của các tội phạm hình sự. Khi nói chuyện với họ, dẫu có cảnh sát đứng bên hỗ trợ, Na Lan cũng chưa bao giờ thấy thân thiện thoải mái. Cô đã phải chịu đựng rất nhiều sự công kích ác độc, lạnh nhạt khinh thường và chớt nhả trắng trợn của họ.

Cho nên, khi kỳ nghỉ hè vừa đến, cô bèn tạm biệt cuộc sống "tự hủy diệt" ấy, lựa cơ hội tìm kiếm một công việc nhàn nhã lành mạnh hơn một chút.

Những điều này đều là tổng kết của Đào Tử.

Đào Tử và Na Lan là hai nữ hoàng sắc đẹp của khoa Tâm lý đại học Giang Kinh. Các giáo sư cao tuổi nhớ lại rằng, hồi xưa khoa Tâm lý đã từng cùng lúc xuất hiện hai cô bạn thân tài sắc vẹn toàn, ấy là 25 năm về trước. Hai nữ nhân vật trong thế kỷ trước, giờ đây một người đang là Thứ trưởng Bộ ngoại giao, người kia là Tổng Giám đốc chuỗi Trung tâm phục hồi sức khỏe bên Mỹ, "đẳng cấp" triệu đô.

Tàu đã cập bờ, cửa mở toang. Khách xuống tàu vội vàng, khách lên tàu cũng vội chẳng kém. Không kể Na Lan, xem chừng những người kia đều là nội trợ hoặc người giúp việc, họ đi chợ sớm mua sắm, tay xách làn to túi nhỏ, muốn trở về đảo Hồ Tâm mát mẻ trước giờ cao điểm mặt trời ra oai nắng gắt.

Ông chủ tàu trạc ngoài 40 tuổi, đầu nhẵn thin, chẳng rõ do hói đầu hay cắt trọc, mắt đeo kính râm to đùng che gần hết nửa khuôn mặt. Kể cũng phải. Suốt ngày lái tàu dưới nắng chói chang mà không đeo kính thì mới là lạ! Ông ta thấp người nhưng rất vạm vỡ, đùi to tướng như hai cây cột, lái tàu rất êm, hành khách không hề thấy tròng trành. Ông ta hầu như quen khắp lượt hành khách, trò chuyện rất cởi mở tự nhiên. Nhìn thấy Na Lan, ông ta cười nói: "Tôi đánh liều đoán thử nhé, cô sang gặp Tần Hoài, đúng không?"

Na Lan tươi cười đáp lại: "tàu của ông có gương không?"

Ông ta ngớ ra. Cô nói tiếp: "Lúc sớm ra khỏi nhà tôi đã soi gương, chẳng thấy mẩu giấy nào dán vào tôi viết rằng tôi đi gặp ai, sao ông lại đoán thế?"

Vài hành khách dỏng tai lắng nghe, rồi bật cười. Ông chủ tàu nói: "Đoán thì khó gì? Một cô gái xinh đẹp, đóng bộ nghiêm chỉnh, lại đi một mình... Tôi dám chắc là sang tìm Tần Hoài"

"Chắc cô hâm mộ nên mới sang gặp?"

"Hoặc là bạn gái, ai mà biết được? đó là chuyện riêng tư của người ta"

Ông ta lại nhìn Na Lan một lượt: "À, chắc cô là..."

Na Lan nghĩ bụng, đây là chuyện riêng của tôi, nhưng ngoài miệng lại cười: "Tôi có việc công"

"Việc công à?"

"Về chuyện viết sách" là việc công hay tư, Na Lan chẳng muốn nói thêm nữa.

Ông ta vỗ lên cái đầu nhẵn thin của mình: "Ôi, tôi rõ thật là... Anh ta chuyên viết văn, thì công việc chính là nói về bản thảo. Cô là nhà xuất bản nào thế?"

"Tôi chỉ là nhân viên nhà xuất bản. Họ cử sang để... làm trợ lý cho anh ta." Nhưng cô biết ngay mình đã nói hớ, không thể rút lại lời đã buột miệng, chỉ mong tiếng còi tàu thủy đủ để làm nhiễu "ra-đa" của mấy người khách đi tàu.

Nhưng "máy bắt sóng vệ tinh" của họ chống nhiễu rất tốt, ai cũng tủm tỉm tỏ ra mình đã thừa hiểu cả, các tờ báo lá cải hay loan tin nên họ đều biết "trợ lý" nghĩa là gì.

Có lẽ đeo thêm chân nhái mà bơi sang đảo Hồ Tâm cũng là một ý không tồi.

Rốt cuộc cũng đã sang đến nơi. Con tàu chầm chậm chạy nửa vòng quanh đảo Hồ Tâm, mé bên kia không có đá ghềnh thì mới có thể cập bờ.

本文地址:http://profile.tour-time.com/html/640e699350.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Augsburg vs Stuttgart, 23h30 ngày 12/1: Thiên nga gẫy cánh

Truyện Chiến Long Vô Song


"Một tên phế vật 18 tuổi vẫn chưa thức tỉnh tinh thần lực."

"Như thế nào còn dám tới kiểm tra tinh thần lực, không sợ lại suy sụp lần nữa sao."

Cho dù tiếng thảo luận chung quanh có đè thấp đến đâu, vẫn còn một hai câu nói nhảm lọt vào trong tai Bạch Phỉ, có điều là Bạch Phỉ vẫn không thèm để ý chút nào.

Bởi vì người trong miệng bọn họ nhắc đến không phải hắn, Bạch Phỉ thật sự đã chết.

" Bắt đầu tiến hành kiểm tra"

Một giáo viên nữ mặc váy vest sang trọng, đeo kính gọng đen, bước ra từ trong căn phòng nhỏ bên cạnh và tuyên bố với mọi người.

"Những người đầu tiên kiểm tra chính là những người đã kiểm tra hơn bảy năm trở lên mà vẫn còn chưa thức tỉnh tinh thần lực của mình."

Vừa dứt lời, xung quanh vang lên tiếng cười

Ở tinh cầu Gal*, người Gal từ sau 12 tuổi, sẽ dần dần bắt đầu thức tỉnh tinh thần lực.

Bảy năm còn chưa thức tỉnh, đúng thật là hiếm thấy, quan trọng hơn là mọi người đều biết hắn là ai.

Tất cả ánh mắt đều chuyển hướng về phía thiếu niên đang đứng ở giữa đại sảnh, lấy hắn làm trung tâm, không ai đến gần hắn trong vòng bán kính một mét

Thiếu niên đứng ở đó một mình, như thể vẫn như trước đây..

Nhưng điều khác biệt chính là thiếu niên đã từng u ám một thời giờ cả người đã trở nên dễ chịu và mạnh mẽ kiên cường hơn. Hắn đứng đó một cách thoải mái, rút đi toàn bộ ràng buộc và kiềm chế.

Lần đầu tiên mọi người phát hiện ra người này có mặt mũi rất đẹp, đôi mắt vốn dĩ đã tối tăm nhưng giờ phút này đáy mắt lại sáng lấp lánh. Đặc biệt là khi nghe gọi tên mình, khóe miệng nhếch lên một vòng cung rất đẹp.

"Bạch Phỉ."

"Ồ!"

Bạch Phỉ nghe được mình sẽ là người kiểm tra đầu tiên, khóe miệng không khống chế được mà nhếch lên.

Còn tưởng rằng có nhiều người như vậy, mình muốn xếp hàng cũng không biết xếp đến khi nào, xem ra làm kẻ vô tích sự thỉnh thoảng vẫn tốt.

Chỉ có những người khác mới nghĩ: người này rốt cuộc vui mừng cái quái gì!

Bạch Phỉ đi tới gần, giáo viên lật hồ sơ, bắt đầu nhíu mày, ngẩng đầu lên nghiêm túc hỏi Bạch Phỉ:

"Em có chắc chắn mình không muốn bỏ bài kiểm tra không? Đánh giá tâm lý của em đã đạt đến mức F, nếu như..."

"Mặc kệ kết quả như thế nào, lần này em cũng đều sẽ chấp nhận." Bạch Phỉ không đợi cô nói tiếp.

Đi tới nơi này đã vài ngày, Bạch Phỉ hiểu rõ đây là một thời đại của nền văn minh công nghệ cực kỳ phát triển, nhân loại đã không còn bị trói buộc ở một tinh cầu nào đó

Mặc khác, tinh thần lực cá nhân cũng được thức tỉnh.

Tinh thần lực là năng lực thức tỉnh linh hồn của một người, vì vậy Bạch Phỉ cảm thấy cần phải biết chính mình - một linh hồn đến từ mạt thế, rốt cuộc có thức tỉnh hay là không.

Phòng kiểm tra là một không gian trí năng nhỏ trong suốt và chỉ có thể chứa một người.

Bạch Phỉ đứng ở bên trong, lòng bàn chân tiếp xúc với mặt đất được làm bằng chất liệu đặc thù, đồng thời cảm giác như có một dòng nước ấm chậm rãi từ lòng bàn chân dâng lên, từng chút một hướng lên, chảy xuyên qua toàn bộ cơ thể.

Có thứ gì đó trong cơ thể hắn dường như đang thức tỉnh, hắn nghe thấy tiếng bíp vang lên trong phòng, và cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh qua tấm kính.

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Sau khi kiểm tra hoàn thành, cánh cửa tự động mở ra, không đợi Bạch Phỉ đi ra ngoài, giáo viên vội vã chạy vào, thoạt nhìn có chút hỗn loạn, nhưng vẫn là bình tĩnh nói với hắn:

"Thật có lỗi, bạn học Bạch, vừa rồi kiểm tra xảy ra vấn đề, bây giờ tôi sẽ khởi động lại máy, và bạn cần kiểm tra lại một lần nữa."

Toàn bộ tinh cầu Gal nơi có thể kiểm tra tinh thần lực dùng ngón tay cũng có thể đếm được, hơn nữa cái cỗ máy này được trang bị công nghệ kỹ thuật cao nhất của thời đại này. Làm sao có thể xảy ra vấn đề được.

Nhưng Bạch Phỉ chỉ gật đầu không nói gì.

Một lần nữa chấp nhận kiểm tra, lúc này đây Bạch Phỉ cảm nhận được một loại trải nghiệm mà trước đó hắn chưa bao giờ từng có, giống như toàn thân được tràn ngập trong một loại năng lượng vô hình, đầu ngón tay đột nhiên bắn ra thứ ánh sáng màu xanh lam, một quả cầu ánh sáng rất nhỏ, chớp mắt lướt nhanh qua.

Tốc độ biến mất nhanh như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có một mình hắn nhìn thấy.

Đây là tinh thần lực sao? Thật thần kỳ.

Khi Bạch Phỉ còn muốn nhìn lại ánh sáng màu xanh lam đó một lần nữa, các đầu ngón tay của hắn thế nhưng không có cách nào ngưng tụ ra quả cầu ánh sáng vừa rồi, kiểm tra cũng đã kết thúc.
">

Truyện Livestream Cách Trồng Một Gốc Cây Thảo Ở Tinh Tế


Chuyện này quả thực là một trò cười ở đại học K, đường đường là Tô Triết cao phú soái, vậy mà lại yêu đương với Tống Ngọc, cũng đủ làm cho người ta bàn tán trong một thời gian. Mặc dù Tống Ngọc có vẻ ngoài ưa nhìn, nhưng cậu là một đứa ngốc, chẳng qua là hai người nghiêm túc qua lại trong gần một tháng, đây đã được coi là một khoảng thời gian dài trong lịch sử tình ái của Tô Triết.

Tô Triết đáp: " Thì sao, không được à. Ai nói yêu đương thì không thể chia tay?"

Lý Gia Luân nói: " Tất nhiên là có thể chia, chỉ sợ là bé ngốc nhà ông sắp khóc ngất trong nhà vệ sinh thôi!"

Tô Triết không hề quan tâm, định nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục rong ruổi trên sân bóng. Hắn thích cảm giác có gió thổi qua người mình, đột nhiên hai mắt tối sầm, trước mặt có thêm một cái hệ thống giống như ti vi.

Hệ thống chứa đựng âm thanh đặc biệt máy móc: " Tôi là hệ thống tự vả, cố tình đến đây để trợ giúp cho cậu."

Tô Triết đang trong độ tuổi trẻ trâu, nghe hệ thống nói thì khịt mũi coi thường. Hắn sinh ra đã là con ông cháu cha, ba mẹ hòa thuận và còn có một đứa em trai, thành tích của hắn ở đại học cũng đứng đầu trong danh sách, bất kể là về mặt tình cảm hay cuộc sống thì đều không có chỗ nào cần phải giúp đỡ cả. Hắn nhìn hệ thống đầy khiêu khích: " Mày có thể giúp gì được cho tao?"

Giọng nói của hệ thống vô cùng bình tĩnh: " Tôi có thể giúp cậu tìm lại người yêu. Cậu ấy là tình yêu đích thực của cậu trong cuộc đời này, nếu cậu đánh mất cậu ấy thì cậu sẽ mất hết tất cả niềm hạnh phúc!"

Tô Triết khẽ cười, không hề cho là thật: " Người tao yêu sợ là còn chưa ra đời đâu. Có phải là mày đã tìm nhầm mục tiêu rồi không? Nếu không thì mày đi tìm người khác đi?"

Hắn cảm thấy có vẻ như cái hệ thống này sử dụng đầu óc không được tốt lắm.

Hệ thống lại không thèm đếm xỉa đến sự ghét bỏ của hắn, nó chỉ chiếu một bóng người trên ti vi nhỏ, đó là Tống Ngọc, người mà hắn vừa mới chia tay.

Tô Triết tập trung tinh thần hỏi hệ thống: " Có ý gì?"

Hệ thống trả lời: " Nếu bây giờ cậu không đi tìm cậu ấy, thì cậu ấy sẽ bị chị của mình bắt nạt." Sau đó chợt xuất hiện một đoạn ngắn trong nhà vệ sinh, hình như là ở trong khu nhà cũ của trường.

Trong lòng Tô Triết có hơi sốt ruột: " Nhưng mà bọn tao đã chia tay rồi!." Từ khi sinh ra hắn đã ngậm thìa vàng, cho nên hắn luôn xem nhẹ tình yêu.

Hệ thống biến mất ngay sau đó, hoàn toàn không cho hắn cơ hội để tiếp tục giải thích.

Giọng nói của cậu bạn thân Lý Gia Luân vang lên bên cạnh hắn: " Đi thôi, chúng ta đi đá bóng." Y cảm thấy có chút khó hiểu, tại sao Tô Triết lại ngẩn người ở đó không nhúc nhích.

Tô Triết kéo cái khăn mặt đang che ở trên đầu sang một bên, có chút bực bội: " Mấy ông cứ chơi đi." Nói xong thì trở về lớp học.

Quả nhiên vừa bước vào thì không thấy bé ngốc nhà bọn họ đâu cả, và chỗ ngồi của bé ngốc trống không. Nhớ tới lúc bọn họ chia tay, Tống Ngọc khóc đến mắt đỏ hoe, lại kết hợp với những lời mà hệ thống đã nói, khiến cho lòng hắn bùng lên một ngọn lửa khó hiểu.

Sao hắn có thể thích Tống Ngọc cơ chứ?. Chẳng qua là Tống Ngọc trông khá đẹp thôi mà.

Hơn nữa, ở bên cậu và yêu đương với cậu cũng rất nhàm chán. Chính là cái kiểu hắn đưa Tống Ngọc về nhà, rồi buổi sáng Tống Ngọc sẽ mang cơm cho hắn, vừa nhàm chán lại vô vị.

Hắn đứng dậy ra khỏi lớp, các tiết tự học trong trường đại học đều không có ai quản lý. Hắn tùy tiện rời khỏi phòng học và đến nhà vệ sinh trong khu nhà cũ để tìm người, hắn còn nghĩ rằng đó là một trò chơi khăm của hệ thống. Nhưng khi tìm đến tầng 3, hắn nghe thấy được tiếng khóc kìm nén của Tống Ngọc, làm cho trong lòng hắn cảm thấy thắt lại.

Sau đó, hắn nghe thấy một giọng nói khác trong nhà vệ sinh, đó là Tống Mỹ Hoa: " Tao đã nói trước với mày là hãy tránh xa cậu ấy một chút, sao cái mặt mày cứ trơ ra thế?"

Tống Mỹ Hoa là chị gái của Tống Ngọc. Trước đây, khi Tô Triết và Tống Ngọc ở bên nhau, hắn chỉ cảm thấy Tống Mỹ Hoa hơi phiền phức, giờ đây lại càng quá đáng hơn.

Tô Triết lập tức đẩy cửa nhà vệ sinh bỏ hoang ra, quả nhiên nhìn thấy bọn họ ở bên trong.

Tống Ngọc chỉ biết khóc.

Tô Triết nói mỉa: " Dù gì thì Tống Ngọc cũng là em trai ruột của cô, vậy mà cô lại bắt nạt em ấy thế đấy?"

Tống Mỹ Hoa giật cả mình, vừa quay người lại nhìn thấy Tô Triết thì vội vàng giải thích: " Mình... mình chỉ đùa giỡn với nó thôi!"

Tống Mỹ Hoa nghiêng người, Tô Triết lập tức trông thấy Tống Ngọc bị giội nước ướt sũng hết cả người, trông cậu thật đáng thương, quần áo trên người dán chặt vào làn da của cậu, phác họa ra đường cong mảnh khảnh.

Cổ họng của Tô Triết nghẹn lại khi chứng kiến. Hắn nhận ra rằng ngoài việc Tống Ngọc có chút ngốc nghếch, thì ngoại hình của cậu thực sự không thể chê vào đâu được: " Cô nghĩ là mắt của tôi mù rồi sao, cút! Nếu không phải là tôi không đánh phụ nữ thì hôm nay cô chết chắc rồi."

Tuy rằng Tô Triết có hơi nổi loạn, nhưng vẻ ngoài quả thực rất đẹp trai, con ngươi vô cùng đen, khi nhìn chăm chú vào một người thì trong ánh mắt như chứa đựng vòng xoáy, khi hắn tức giận thì trong ánh mắt như có dao nhỏ. Tống Mỹ Hoa vốn thích Tô Triết, làm sao chịu được người trong lòng nói như vậy, cho nên cô ta ôm mặt chạy đi.

">

Truyện Đại Ca Học Đường Và Bé Ngốc

Nhận định, soi kèo Napoli vs Hellas Verona, 02h45 ngày 13/1: Đạp đáy giữ đỉnh

">

PES 2015 có thể phát hành vào tháng 9 trên PS4, Xbox One


Lục Thanh Vũ ngược lại trực tiếp ra vẻ trào phúng: "Cậu đây là nghe đàn tranh để làm sạch tâm hồn sao?"

Thời Việt hồi thần lại, ấn tạm ngưng, thu nhỏ cửa sổ video, bình thản nói: "Tùy tiện nghe thôi."

Lục Thanh Vũ nhẹ cười một tiếng, đi tới trước mặt Thời Việt: "Cậu bình thưởng đều thích nghe nhạc anh mỹ mà? Đột nhiên bắt đầu theo con đường thanh niên văn nghệ, nghe đàn tranh, nói đi, xảy ra chuyện gì, khiến cậu bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn như vậy?"

Thời Việt nhấc mày, quay đầu nhìn Lục Thanh Vũ: "Ngẫu nhiên đổi một chút khẩu vị mà thôi cậu tìm tớ có chuyện?"

Anh rất nhanh đổi chủ đề, Lục Thanh Vũ cũng không tiếp tục quấn lấy, trực tiếp nói: "Tớ muốn mời em gái cậu ăn một bữa cơm, cậu cũng đi cùng đi, nếu không sẽ rất ngại ngùng."

Thời Việt không hài lòng nhìn hắn một cái: "Mời Nhan Nhan ăn cơm làm gì?"

Lục Thanh Vũ đáp: "Đã tới Thượng Hải, tớ lại là sư phụ, cũng nên mời đồ đệ một bữa."

Sắc mặt Thời Việt hơi trầm: "Cậu thật sự đem con bé trở thành đồ đệ?"

Lục Thanh Vũ nói: "Không được sao?"

Thời Việt nói: "Em tớ căn bản không có thiên phú chơi game, cậu muốn dưỡng con bé trở thành đại thần, tớ thấy hay là thôi đi."

Lục Thanh Vũ cười lên: "Không cần thiết, chúng ta đánh liên đấu chuyên nghiệp đã đủ mệt rồi, đồ đệ chơi dở một chút không phải rất tốt sao? Dẫn theo chơi một chút. Nhan Nhan cũng không có nguyện vọng làm đại thần, tớ thấy em ấy chỉ là tùy tiện chơi thôi, vừa hay tớ cũng muốn thả lỏng một chút, dẫn em ấy đi đánh ghép đội."

Thời Việt nhún vai: "Tùy cậu."

Bát quái lớn như vậy, Lâm Lạc Nhiên chỉ đứng bên cạnh nghe mà không có thêm động tác, nói một câu: "Hai cậu nói chuyện a, tớ đi tắm."

Lục Thanh Vũ ngớ ra, không dám tin mà nhìn bóng lưng của cậu: "Lạc thần, cậu một chút cũng không tò mò, em gái Thời Việt sao lại đột nhiên biến thành đồ đệ của tớ sao?"

Lâm Lạc Nhiên nói: "Không tò mò."

Lục Thanh Vũ: "..............."

Thời Việt thuận tay tắt máy, cầm thẻ phòng: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."

Sau khi ra ngoài, Lục Thanh Vũ mới nghi hoặc hỏi: "Lâm Lạc Nhiên cậu ta luôn như vậy sao?"

Thời Việt gật đầu: "Cậu ấy đối với chuyện gì đều không hứng thú, cũng không chủ động cùng người khác nói chuyện, cậu muốn hỏi cậu ấy chủ động hỏi cậu tại sao lại nhận em tớ làm đồ đệ, là rất khó. Chính là cho dù hiện tại cậu có nói, ngày mai cậu kết hôn, thái độ của Lâm Lạc Nhiên cũng sẽ là, ờ, chúc mừng."

Lục Thanh Vũ xoa xoa huyệt thái dương: "Cậu cùng cậu ấy ở cùng phòng lâu như vậy, không cảm thấy buồn bực sao?"

Thời Việt bình thản đáp: "Không có, bởi vì tớ cũng không thích nói chuyện."

Lục Thanh Vũ: "................"

Được thôi. Vậy nên hai người bình thường lúc ở cùng phòng, ở trong phòng từ sáng tới tối bảo trì sự trầm mặc kỳ quái sao?

***

Chiều hôm nay vừa hay hai chiến đội không có trận đấu, Thời Việt dứt khoát mang theo Lục Thanh Vũ đi tới quán cà phê gần khách sạn, tìm một phòng riêng yên tĩnh.
">

Truyện Đã Một Thời Tình Thâm

友情链接