Đọc tâm sự 'Chồng tiếc tiền mua điều hòa, vợ bế con sang hàng xóm ngủ nhờ', tôi thấy ngậm ngùi quá.Vợ chồng tôi mới tích góp mua được gian nhà cấp 4, số tiền nợ anh em họ hàng là 200 triệu.
Có 2 con nhỏ đang học tiểu học, chồng tôi chỉ sắm 3 cái quạt, trong đó 2 quạt tản gió trong phòng ngủ, 1 quạt cây phòng khách. Trời nắng nóng thiêu đốt, các con về nhà uể oải, mệt mỏi bơ phờ, tôi thấy rất tội nghiệp. Hai con ao ước nhà có điều hòa để ngủ cho mát mẻ.
Tôi bàn với chồng đi vay tiền mua điều hòa cũ tầm 5 triệu, siêu thị bán hàng đã qua sử dụng nhưng chất lượng vẫn tốt. Chồng tôi than thở, tiền lương không tăng nghìn nào mà giá cả mọi thứ leo thang. Tiền nợ mua nhà, anh em giúp đỡ không tính lãi thì mình cũng phải biết điều, tiết kiệm chắt bóp mà sớm trả nợ. Anh không đồng ý việc vay mượn để mua điều hòa. Các con chịu nóng bức, khổ sở vài hôm không sao, chỉ không có tiền chi tiêu ăn uống, học hành mới đáng lo. Anh mắng tôi 'được voi đòi tiên', đã mua được gian nhà thì phải chịu kham khổ vài năm, thứ gì cũng muốn, anh không kham nổi.
Anh phân tích thiệt hơn suốt cả buổi tối và câu chốt sau cùng là không mua điều hòa, dồn tiền trả nợ. Tôi biết chồng vất vả, hết việc cơ quan là lao đi làm thêm đủ thứ việc từ xe ôm, bốc vác đến thợ xây. Tôi đòi hỏi lắp điều hòa cho con dường như quá sức với anh. Nhưng dự báo thời tiết năm nay nắng nóng gay gắt, 2 đứa con còi cọc không đêm nào ngủ ngon, ăn uống qua loa khiến tôi xót ruột, chỉ mong kiếm được việc làm thêm.
Được chị đồng nghiệp giới thiệu, tôi đến dọn nhà theo giờ cho một gia đình giàu có trên thị trấn vào 2 tiếng buổi chiều từ 5 giờ đến 7 giờ, tiền công là 100 nghìn. Tôi kể chuyện gia đình khó khăn, muốn mua điều hòa cũ lắp cho mát mẻ mà chưa sắm nổi. Chị chủ nhà thương tình cho tôi vay 5 triệu, chị trừ dần vào tiền tôi dọn nhà. Tôi nhẩm tính, mình chăm chỉ dọn dẹp thì chỉ 2 tháng là đủ trả nợ.
Tôi đưa chồng 5 triệu và kể thật với anh việc mình đi làm thêm, hay phải về muộn là để cố lắp điều hòa cho con. Không ngờ, anh ném tiền xuống nền nhà và mắng tôi thậm tệ. Anh nghi ngờ tôi lén lút đi cặp bồ kiếm tiền chứ làm gì có chủ nhà nào tốt đến thế.
Anh đổ tiếng oan cho tôi trước mặt các con khiến tôi vô cùng bức xúc. Chị đồng nghiệp giới thiệu việc làm thêm cho tôi là hàng xóm, biết chuyện vợ chồng tôi cãi vã đã sang minh oan cho tôi. Chị cho chồng tôi xem hình ảnh tôi lau dọn mấy tầng nhà, tin nhắn chị chủ nhà hỏi thăm về hoàn cảnh gia đình tôi.
Chị đồng nghiệp ra về, tôi òa khóc vì tủi thân, không ngờ có với nhau 2 mặt con mà vẫn bị chồng nghi ngờ, xúc phạm. Chồng xin lỗi và an ủi tôi, anh nói sẽ vay thêm bạn bè 3 triệu để lắp điều hòa mới.
Tôi giận sôi người và nói, thôi không phải mua điều hòa làm gì, tôi sẽ trả lại chị chủ nhà 5 triệu và xin nghỉ việc dọn dẹp. Hi sinh vì chồng con lại bị chồng nghi ngờ, tôi thực sự chán nản.
Chị đồng nghiệp khuyên tôi nên bỏ qua cho chồng và tiếp tục việc dọn dẹp, kiếm thêm thu nhập.
Tôi nên làm theo lời khuyên của chị hay mặc kệ chồng bươn chải, xoay sở.
Mong mọi người cho tôi lời khuyên?

Chồng tiếc tiền mua điều hòa, vợ ngậm ngùi ôm con sang hàng xóm ngủ nhờ
Chỉ vì chồng tiếc tiền, trưa nào tôi cũng muối mặt bế con trai sang hàng xóm ngồi chơi, hưởng ké điều hòa.
" alt="Giúp việc theo giờ để kiếm tiền mua điều hòa, vợ bật khóc vì oan ức"/>
Giúp việc theo giờ để kiếm tiền mua điều hòa, vợ bật khóc vì oan ức
 gây chú ý trên một diễn đàn mạng.</p><p>Anh Quốc Triệu và vợ - chị Lê Oanh (20 tuổi) quen nhau tình cờ qua mạng xã hội.</p><p>‘Lần đó, mở chế độ ‘tìm bạn quanh đây’ trên mạng, thấy địa điểm của anh ấy gần, lại nhìn ảnh avatar rất quen nên mình đồng ý kết bạn. Chúng mình bắt đầu nói chuyện…’, chị Oanh chia sẻ.</p><p>Dù mới quen nhưng anh Triệu thể hiện rõ sự quan tâm qua từng tin nhắn khiến cô gái rung động.</p><p>Một lần, chị đi làm về trễ, gặp trời mưa lớn nên không trả lời tin nhắn. Khi mở điện thoại, nhận được hàng loạt tin nhắn và cuộc gọi nhỡ bày tỏ sự lo lắng của anh Triệu, chị rất xúc động.</p><table class=)
Chị Lê Oanh‘Mẹ mình không còn. Từ khi mình còn bé, ba đã phải một mình nuôi 3 chị em lớn lên. Mình cũng phải vất vả kiếm sống nên thực sự thiếu sự quan tâm. Nay được anh ấy chia sẻ, lo lắng, mình thấy rất ấm áp. Cảm giác đó, mình chưa bao giờ có được’, chị Oanh nói thêm.
Sau 1 tuần nhắn tin, cặp đôi quyết định gặp mặt nhau. Ở quán cà phê buổi sáng hôm đó, cặp đôi vừa quen nói đủ thứ chuyện ‘trên trời dưới đất’.
‘Tôi trải qua một tuổi thơ vất vả, thiếu thốn nên tính cách khép kín, khó chia sẻ với người khác. Nhưng không hiểu sao khi gặp anh ấy, tôi đã chia sẻ rất nhiều. Tôi có cảm giác đây là người đàn ông mình đang tìm’, chị Oanh cho biết.
Tối đó, anh Triệu tỏ tình với cô gái vừa quen nhưng bị từ chối. Bởi trước khi gặp anh, chị Oanh đang quen một người khác.
Mối quan hệ của chị và người cũ không còn hạnh phúc. Nhưng không muốn lừa dối ai, chị Oanh đã chia sẻ thẳng thắn với anh Triệu. Dù buồn nhưng chàng trai sinh năm 1997 nói vẫn sẽ chờ chị.
‘Chuyện tình cảm của mình cũng đã rạn nứt từ lâu. Trong thời gian yêu nhau, mình khá mệt mỏi và nhiều lần đề nghị chia tay nhưng người cũ không đồng ý. Nhưng lần này, khi mình nói thì dường như bạn ấy cảm nhận được và đồng ý’.
Để trả lời lời tỏ tình của anh Triệu, chị Oanh đến nơi anh làm việc. Chị nói: ‘Em xin lỗi…’. Nghe thấy vậy, gương mặt anh Triệu chùng xuống, lo lắng bị từ chối tình cảm, anh hỏi lại: ‘Không được hả em?’.
Chị nhìn thẳng vào mắt anh: ‘Em xin lỗi. Từ đây về sau anh có thêm gánh nặng rồi’.
Anh Triệu quay đi và bật khóc. Anh đuổi chị về để chị không nhìn thấy nước mắt anh rơi vì hạnh phúc.
10 ngày biết nhau, họ quyết định là ‘một nửa’ của nhau. Anh Triệu đề nghị bạn gái cho anh khoảng thời gian 3 năm. Anh muốn kiếm tiền mua mua đất, mua nhà sau đó họ sẽ làm đám cưới để cuộc sống của chị không còn vất vả.
‘Lúc đó, mình chưa nghĩ đến chuyện đám cưới vì mọi thứ diễn ra quá nhanh. Nhưng không ngờ đến ngày thứ 13 biết nhau, anh ấy đề nghị cưới. Ngày thứ 15, anh hối thúc ba mẹ sang nhà mình để nói chuyện người lớn’.
Đó là một ngày tháng 11/2019, khi thấy con gái thưa chuyện, ba chị Oanh khá bất ngờ. Nhưng từ bé chị phải tự lập sớm nên ba luôn tôn trọng mọi quyết định của chị.
Ông nói: ‘Ba tôn trọng mọi mong muốn của con, miễn sao con được hạnh phúc’.
 |
Cặp đôi quyết định về chung nhà chỉ sau 15 ngày quen nhau qua mạng xã hội |
Được sự đồng ý của người lớn, cặp đôi định làm đám cưới vào ngày Noel nhưng do không được tuổi nên hai bên thống nhất đám cưới diễn ra vào tháng 2/2020.
Hai gia đình đều bận nên đôi trẻ tự tay chuẩn bị cho ngày vui. Chưa có nhiều thời gian để hiểu nhau nên họ không ít lần mâu thuẫn. Thậm chí, trước ngày cưới, cả hai còn quyết định dừng lại tuy nhiên cuối cùng họ vẫn đến được ngày vui của cuộc đời.
Sau khi cưới, cặp đôi mở quầy kinh doanh đồ ăn. 5h sáng, hai vợ chồng bán hàng đến trưa và 4h chiều lại bắt đầu đến đêm.
‘Ảnh nóng tính và hay ghen. Nhiều khi mình đứng bán hàng, người ta đi qua có ánh nhìn là anh giận, dù mình không làm gì. Mỗi lần như vậy, mình cứ im lặng. Chịu không nổi, anh lại tự bắt chuyện, làm lành’, chị Oanh cười cho biết.
Bù lại, cô dâu trẻ cho biết, lúc nào chị cũng nhận được sự quan tâm từ chồng không khác gì lúc mới quen.
‘Sáng, hai vợ chồng dậy soạn đồ để bán hàng. Anh ấy bao giờ cũng chuẩn bị nhanh hơn mình. Khi thấy vợ đang loay hoay chuẩn bị, anh lại giúp vợ đeo hoa tai, dây chuyền… Buổi chiều, anh đi chợ mua đồ ăn để chuẩn bị cho ngày mai bán hàng. Mỗi lần anh đi chợ về, trên xe bao giờ cũng có một món đồ ăn vặt cho vợ. Anh cũng thường xuyên tìm hiểm mua mặt nạ, mỹ phẩm… cho vợ dùng. Đêm nào hết hàng sớm, vợ chồng lại đèo nhau chạy vòng vòng khắp thành phố để đi dạo, ăn quà vặt’, chị kể.
Việc làm dâu của chị Oanh cũng rất nhẹ nhàng khi ba mẹ chồng dễ tính, có gì ngon cũng dành phần cho con dâu. Đặc biệt, mối quan hệ của 2 bên thông gia khá hòa hợp. Mỗi lần có món ngon, ba chồng lại mời ba ruột chị qua nhà cùng uống rượu lai rai.
‘Mình mất mẹ từ sớm, nay về nhà chồng được ba mẹ chồng thương, mình thấy rất ấm áp’, chị nói.
Cặp đôi đang dự tính sẽ có con để gia đình thêm tiếng cười. ‘Mọi thứ đang quá sớm, chưa thể khẳng định được bất cứ điều gì. Nhiều lần mình hỏi chồng: Sao mới yêu đã đòi cưới sớm như vậy? Anh không nói mà chỉ cười. Chúng mình chỉ mong cả hai có thể chia sẻ, cảm thông để lâu dài có thể cùng nhau đi tiếp…’, chị nói thêm.

Phía sau câu chuyện người đàn ông trẻ giục vợ đi tìm chồng khác
Trong phút tuyệt vọng nhất của cuộc đời, anh Vịnh khuyên vợ đi tìm hạnh phúc mới nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu.
" alt="Cặp đôi An Giang quyết định cưới sau 15 ngày quen nhau gây 'sốt' mạng"/>
Cặp đôi An Giang quyết định cưới sau 15 ngày quen nhau gây 'sốt' mạng
Đi dọc quốc lộ 1A, đoạn qua địa phận xã Thanh Hải, huyện Thanh Liêm, Hà Nam, hỏi nhà ông Phạm Văn Nhẫn (SN 1963) ai cũng biết. Dường như tên và số điện thoại của ông được rất nhiều người sống trên đoạn quốc lộ này lưu lại. Gần 40 năm đi tìm người điên về nuôi
Nhà ông Nhẫn nằm ngay mặt đường. Khi chúng tôi đến, có hai người đàn ông đang ngồi trước cửa. Thấy có khách, người đàn ông trẻ tuổi, mặc áo đỏ đứng dậy, đi về phía gốc cây gần đó để trốn. Thỉnh thoảng anh ngó ra nhìn khách rồi cười tủm tỉm .
 |
Ông Phạm Văn Nhẫn (SN 1963). |
Chỉ tay về phía chàng thanh niên ấy, ông Nhẫn cho biết, anh tên Bình, được ông đón về nuôi 2 tháng nay, nhưng đến giờ Bình vẫn không nhớ được quê quán, cha mẹ của mình.
"Cách đây 2 tháng, vào lúc nửa đêm, người dân trong xã gọi điện cho tôi, báo có người nằm trong nghĩa trang xã Thanh Hải (huyện Thanh Liêm). Tôi phi xe đến thì thấy cậu này. Quần áo, đầu tóc cậu ấy lấm lem, hôi hám lắm. Tôi đưa cậu ấy về nhà, ép một cốc nước mía cho uống rồi đưa đi tắm, ăn cơm, sau đó chỉ phòng cho ngủ. Sáng hôm sau, tôi hỏi tên tuổi, quê quán nhưng cậu ta chỉ nhớ mỗi tên mình", ông Nhẫn nhớ lại cuộc gặp gỡ với Bình.
Từ đó đến nay, Bình được gia đình ông Nhẫn nuôi, chăm sóc như người thân trong nhà. "Cậu ấy ăn khỏe lắm, mỗi ngày 3 tô cơm to. Nhìn cậu ta, chẳng ai bảo có vấn đề về thần kinh, thế mà có nhớ được gì đâu", ông Nhẫn nói.
 |
Anh Bình (áo đỏ) và ông Cường đang được cưu mang tại nhà ông Nhẫn. |
Bên cạnh anh Bình, một người đàn ông có đôi mắt buồn, liên tục nhìn xa xăm. Từ lúc chúng tôi đến, ông không nói lời nào, nhưng ông Nhẫn bảo, những lúc "lên cơn", anh ta gào, thét, đập chân đập tay dữ dội lắm.
"Ông ấy tên Cường (50 tuổi) ở với chúng tôi đã 14 năm rồi", ông Nhẫn giới thiệu.
Một buổi tối cách đây 14 năm, đang ở trong nhà, ông Nhẫn nghe tiếng gào thét ngoài đường. Mở cửa ra, ông thấy một người đàn ông ăn mặc rách rưới, mặt mũi đầy máu. Ông đưa vào nhà, cho đi tắm rửa, ăn uống. Sau đó, người đàn ông này nói với ông Nhẫn, quê của mình ở thị trấn Vôi (Lạng Giang, Bắc Giang).
Hôm sau, ông Nhẫn liên hệ địa phương, nhưng gia đình của ông Cường đã không còn ở đó. Vậy là, việc tìm kiếm thân nhân cho ông Cường rơi vào bế tắc. Gia đình ông Nhẫn thương tình, làm các thủ tục cần thiết để nhập khẩu cho ông vào nhà mình.
Cách đây mấy năm, ông Nhẫn nhận được một cuộc điện thoại. Phía đầu dây bên kia, người phụ nữ nhận là họ hàng của ông Cường, nhưng vì điều kiện xa xôi, chị không về thăm được. Một thời gian sau, người này mới thừa nhận là em gái của ông Cường.
"Năm ngoái, cô ấy về đây thăm. Lúc đó câu chuyện về ông Cường mới được làm rõ", ông Nhẫn kể.
Hóa ra, ông Cường bỏ nhà đi từ năm 1987. Gia đình đi tìm nhiều nơi không thấy, tưởng ông đã mất nên lấy ngày 30 Tết làm ngày giỗ của ông. Sau này, khi bố mẹ khuất núi, người em vào Nam xây dựng gia đình còn làm lễ đưa ông lên chùa. Không ngờ, ông Cường còn sống.
Hôm gặp gỡ, người em mừng mừng tủi tủi, nhưng vì nhiều lý do không thể đón anh về đoàn tụ. Người này lại nhờ ông Nhẫn tiếp tục cưu mang anh mình.
 |
Ông Cường đã ở nhà ông Nhẫn được 14 năm. |
Lao động cật lực nuôi người điên
Nhiều người đến nhà ông Nhẫn, thấy cảnh người điên đứng ngồi, khóc cười ầm ĩ thì cám cảnh. Họ gọi ông là gàn dở, là bị "giời đày", bởi nuôi một người như vậy không đơn giản, huống hồ, họ chẳng máu mủ ruột già với gia đình ông. Thế nhưng, ông Nhẫn chỉ cười.
"Họ bị bệnh như vậy là đã khổ rồi. Mình giúp họ cũng là làm phúc cho mình”, ông Nhẫn nói.
Nghĩ thế nên từ năm 1984 đến nay, cứ dăm bữa nửa tháng, ông Nhẫn lại đưa một người điên về nhà chăm sóc. Căn nhà nhỏ, tuềnh toàng không đủ chỗ ở cho những người lạ, ông Nhẫn phải xây thêm phòng ở phần đất phía sau. Đợt nào đông quá, ông phải trải chiếu trên nền nhà để họ có chỗ nghỉ ngơi.
Đó là những người đi lang thang trên quốc lộ 1A, đoạn qua địa phận huyện Thanh Liêm, Hà Nam. Người dân thấy nên đưa về nhà ông hoặc gọi ông đến đón.
“Tôi cưu mang những người điên dại, đi lang thang gần 40 năm nay, nên bây giờ, cứ thấy trường hợp như vậy là người dân trong vùng gọi điện cho tôi. Tôi lại đi đón bất kể ngày đêm”.
“Cách đây không lâu, tôi cũng giúp đỡ một phụ nữ quê Hải Dương. Chị ta bị trầm cảm sau sinh, không mặc quần áo, cứ chạy trên đường. Bây giờ chị ấy được gia đình đón đi rồi”, ông Nhẫn kể lại.
 |
Để tiện cho sinh hoạt, ông Nhẫn xây riêng một gian nhà nhỏ cho những người ông đưa về cưu mang. |
Theo lời ông Nhẫn, những người có thần kinh không bình thường được ông đưa về nhà cho ăn uống, ngủ nghỉ, sau đó, ông sẽ tìm thân nhân cho họ. May mắn, hầu hết những người được ông cưu mang, sau một thời gian đều được gia đình đón về. Trong đó có cả những người ở Quảng Ngãi, Lạng Sơn, Yên Bái, Bắc Giang …
Để có kinh phí làm những việc như vậy, ông Nhẫn bảo, vợ chồng ông cấy 1 mẫu ruộng. Ngoài ra, ông còn làm thêm nhiều việc khác như bán nước, sửa xe, chạy xe ôm …để mưu sinh, nuôi 4 đứa con.
Cuộc sống khó khăn nhưng cứ thấy những người như vậy đi lang thang là ông không cầm lòng được.
"Tôi giúp cho hàng trăm người rồi, nhưng không mong được đền đáp. Tôi cũng chẳng đòi hỏi gì từ thân nhân của họ". Nhưng bù lại, ông khoe, bản thân có tới cả chục con nuôi - là những người ông đã cưu mang, giúp đỡ.
Những ngày Tết hay nhà có việc, họ lại tập trung về khiến căn nhà nhỏ của ông thêm rộn tiếng cười.
Chia sẻ với PV VietNamNet, ông Trần Văn Tắm, Chủ tịch UBND xã Thanh Hải, huyện Thanh Liêm, Hà Nam cho biết, gia đình ông Nhẫn không khá giả, thu nhập chủ yếu dựa vào đồng ruộng và một vài nghề phụ nhưng nhiều năm nay, ông Nhẫn liên tục có những hoạt động giúp đỡ người có vấn đề về thần kinh, đi lang thang trên địa bàn. Những người này được ông đưa về nuôi, chăm sóc sau đó tìm thân nhân giúp. Đây là hành động đáng quý. Và đáng ngưỡng mộ hơn là mọi chi phí giúp đỡ người đều do gia đình ông Nhẫn tự bỏ tiền túi ra làm. Đầu năm 2013, ông Nhẫn đã vinh dự được nhận bằng khen của Chủ tịch UBND tỉnh Hà Nam vì: “Đã có thành tích trong hoạt động nhân đạo và từ thiện”. |

Người phụ nữ Bắc Giang học hết lớp 3 trở thành ‘đại gia chân đất’
Tay cầm phích nước, đầu đội chiếc nón đã cũ sờn, bà Thuỷ đi chân đất từ phía cuối xưởng lên tiếp chúng tôi. Vừa mời khách vào, bà vừa giải thích “phải giám sát công nhân liên tục, không lại làm láo báo cáo hay”.
" alt="Lão nông Hà Nam gần 40 năm làm lụng nuôi những người tâm thần"/>
Lão nông Hà Nam gần 40 năm làm lụng nuôi những người tâm thần