Chuyện tình vượt đại dươngCách đây 2 năm, trên một số diễn đàn xuất hiện đoạn clip người con gái đăng tin, tìm chồng cho mẹ.
Người con gái đó là chị Hoàng Lê Na (SN 1986 - Thanh Hóa). Bố mẹ chị Lê Na ly hôn từ năm 2005, khi chị học năm thứ 2 đại học, em trai mới học cấp 3.
Để lo cho các con ăn học đầy đủ, bà Thanh Nhàn (SN 1965) mẹ chị Na phải bươn chải đủ nghề kiếm sống.
 |
Mẹ con chị Lê Na |
Mặc dù có nhiều người theo đuổi, ngỏ lời gá nghĩa trăm năm nhưng bà nhất mực từ chối, muốn dành trọn vẹn tình cảm cho các con.
Chứng kiến mẹ sống cảnh cô đơn, gồng mình làm việc vất vả, bản thân chị Na từng khuyên mẹ đi bước nữa, tìm người tử tế để nương tựa nhưng bà gạt đi.
Từ ngày chị Na lập gia đình, chị càng thấu hiểu những nỗi niềm của người phụ nữ. Mỗi lần nghĩ về mẹ là một lần day dứt. Xuất phát từ đó, chị Na tự quay clip, đăng tìm chồng cho mẹ trên mạng xã hội.
Bản thân bà Nhàn cũng bất ngờ khi có nhiều người lạ mặt nhắn tin, kết bạn facebook làm quen. Đến khi xem được clip của con gái, bà òa khóc vì xúc động.
Câu chuyện của mẹ con chị Na được lan tỏa, tình cờ ông Nguyễn Kim Quý (SN 1952) - chủ gara ô tô ở Úc đọc được. Bức ảnh hai mẹ con khiến ông bị cuốn hút. Được biết, ông Quý định cư ở nước ngoài đã hơn 30 năm.
Bằng nhiều cách, ông Quý tìm cách xin số điện thoại và địa chỉ của bà Nhàn. Mọi thứ đều rất khó khăn, có lúc bế tắc vì khoảng cách địa lý xa xôi nhưng cuối cùng, ông cũng đạt được mong muốn của mình.
Đầu năm 2018, ông Quý gọi cho bà Nhàn làm quen. Mỗi lần trò chuyện, để tạo niềm tin cho người phụ nữ chưa từng gặp mặt ngoài đời, ông mời con trai, người thân cùng ngồi trước màn hình điện thoại. Ai cũng ủng hộ cho mối quan hệ của họ.
 |
Mối quan hệ của ông Quý và bà Nhàn được các con ra sức vun vén |
Tháng 4/2018, họ chính thức gặp gỡ ngoài đời. Ông ấn tượng bởi người phụ nữ xinh đẹp, phúc hậu. Tuy nhiên, bà Nhàn không thiện cảm với ông vì cách biệt về tính cách, suy nghĩ. Hơn nữa, nếu kết hôn, bà sẽ phải rời quê hương, sang chân trời mới sinh sống. Việc xa con, cháu, gia đình Việt Nam là điều bà chưa bao giờ nghĩ đến.
Chẳng ngờ, ông không nản lòng, một tháng sau, ông Quý quay lại Việt Nam thuyết phục gia đình bà Nhàn bằng tấm chân tình của mình. Lần này, ông thực sự ghi dấu ấn trong lòng người mẹ đơn thân và hai đứa con của bà.
Về hoàn cảnh riêng, ông Quý cũng trải qua một lần đò, quá khứ đau buồn khiến ông xác định ở vậy, cho đến ngày gặp bà Nhàn.
Đám cưới bên bờ biển Thanh Hóa
Sau 2 năm tìm hiểu, ông Quý và bà Nhàn quyết định về chung một nhà. Trước đó, bà Nhàn từng sang Úc, trải nghiệm cuộc sống và tìm hiểu thêm về văn hóa, lối sống của gia đình bạn trai. Cảm nhận sự ấm áp của người thân ông Quý, sau chuyến đi bà nhận lời cầu hôn của ông.
 |
Ông bà Quý - Nhàn nhận lời chúc phúc từ người thân trong đám cưới |
Đám cưới cổ tích của cặp đôi ở tuổi xế chiều do các con tự lên kế hoạch tổ chức bên bờ biển Thanh Hóa. Số lượng khách mời hạn chế, phần lớn là người thân, bạn bè của hai bên.
Không gian tiệc cưới và trang phục khách mời là màu trắng và màu tím. Đây là hai màu sắc mà cô dâu yêu thích.
 |
Con gái cầm tay mẹ trao cho bạn người đàn ông tốt |
Trong không khí xúc động, chị Na đưa mẹ vào hôn trường, trao tay mẹ cho ông Quý. Giây phút lắng đọng, chị Na nghẹn ngào cất tiếng gọi ông Quý là bố. Bộ áo dài cưới màu tím là món quà do Hoa hậu Ngọc Hân thiết kế và gửi tặng cặp đôi.
 |
Chị Lê Na nghẹn ngào chia sẻ về tình yêu của mẹ |
Nhiều khách dự đám cưới hôm ấy cũng là bố hoặc mẹ đơn thân. Câu chuyện tình yêu của vợ chồng ông Quý đã lấy đi nước mắt của bao người, mang đến một góc nhìn đầy nhân văn, đẹp đẽ về tình yêu đôi lứa.
 |
Đám cưới diễn ra bên bờ biển Thanh Hóa |
Dù địa vị ra sao, tuổi tác thế nào? Mỗi con người cũng cần lắm một bàn tay ấm áp, cùng nhau bước trên đoạn đường đời.
Chị Na tâm sự: 'Qua đám cưới, tôi mong muốn những người con sẽ ủng hộ việc đi bước nữa của cha mẹ vì ai cũng cần được hạnh phúc, được yêu thương.
Hi vọng đám cưới của mẹ và bố Quý sẽ truyền cảm hứng đến những người từng đổ vỡ, giúp họ luôn lạc quan vào cuộc sống'.

Niềm vui của người phụ nữ Hà thành trong viện dưỡng lão
Kết hôn từ năm 21 tuổi nhưng chỉ sau 9 năm chung sống, người phụ nữ sinh năm 1954 ly hôn vì cho rằng chồng thiếu sự quan tâm đến gia đình.
" alt="Đám cưới bên biển Thanh Hóa của mẹ đơn thân tuổi 54 và Việt kiều Úc"/>
Đám cưới bên biển Thanh Hóa của mẹ đơn thân tuổi 54 và Việt kiều Úc
Trở về từ nước ngoài sau 6 năm lao động xuất khẩu, tôi mang theo khoản tiền tiết kiệm là mồ hôi, công sức mình kiếm được khi xa quê hương. Bố mẹ tôi mừng rơi nước mắt, cả ngày quấn quýt, hỏi han xem con trai muốn ăn gì? Có mệt không...Suốt thời thơ ấu, bố mẹ vất vả sớm hôm trên đồng ruộng, nuôi anh em tôi ăn học. Tốt nghiệp cấp 3 tôi thi đỗ đại học nhưng quyết định từ bỏ ước mơ giảng đường, sang Hàn Quốc lao động. 2 năm đầu, tôi trả được khoản nợ vay mượn họ hàng làm lệ phí đi và bắt đầu gửi tiền về hỗ trợ bố mẹ nuôi em trai.
 |
Sau 3 ngày dạm ngõ, chú rể toát mồ hôi đi đánh ghen trong nhà nghỉ |
Quãng thời gian xa nhà, tôi và Hương - cô bạn hàng xóm vẫn giữ liên lạc. Chúng tôi học cùng trường, cùng lớp và chớm nở tình yêu ở tuổi 17. Hương động viên tôi gắng lao động, lo cho tương lai. Em hứa sẽ chờ tôi trở về.
Năm đó, Hương thi đỗ cao đẳng nghệ thuật nhờ giọng hát thiên phú và nhan sắc mặn mà. Sau 3 năm, em về đoàn nghệ thuật tỉnh công tác.
Ở bên xứ người với bao bộn bề, vất vả, tôi vẫn giữ nguyên vẹn tình cảm cho em, mơ một ngày rước em về làm vợ, cùng em xây đắp tổ ấm.
Bởi thế, khi về nước, tôi nhanh chóng ngỏ ý muốn đám cưới với Hương. Tôi đưa em đi du lịch, cùng em hưởng trọn giây phút hạnh phúc của tình yêu đôi lứa. Ở thành phố Đà Lạt ngàn hoa, tôi hạnh phúc lồng vào tay em chiếc nhẫn đính ước.
Tuy nhiên, đến lúc thưa chuyện với bố mẹ tôi, hai người phản đối gay gắt. Mẹ tôi nói, giọng đầy mỉa mai, ‘Mẹ không đồng ý để loại ‘xướng ca, vô loài' bước vào nhà mình. Con lấy ai cũng được nhưng trừ con bé Hương ra’.
Mẹ tôi thì thầm to nhỏ rằng, người làng đồn đại Hương cặp kè đại gia, nhiều lần có cả người lớn tuổi đáng tuổi cha chú chở ô tô về làng. Hơn nữa, cách ăn mặc có phần lộ liễu, khoe da thịt của em làm mẹ tôi khó chịu, thiếu thiện cảm.
Trái ngược với mong muốn của mẹ, tôi vẫn khăng khăng bảo vệ Hương. Tôi giải thích với bà, Hương làm nghệ thuật nên việc ăn mặc có phần thoải mái hơn con gái trong làng. Công việc của em cũng đòi hỏi giao lưu với nhiều nơi, không thể lấy việc có người đưa về nhà bằng ô tô mà đánh giá nhân phẩm em một cách phiến diện.
Cuối cùng, trời không chịu đất, đất phải chịu trời, mẹ tôi tặc lưỡi cùng con trai sang nhà gái thưa chuyện, xin phép qua lại và hẹn ngày dạm ngõ. Vì là hàng xóm, gia đình em nhanh chóng đồng ý, chung tay vun vén cho các con thành đôi.
Sang tháng 8, mùa thu mát mẻ, bố mẹ tôi cùng các bác trong họ biện lễ vật, trầu cau sang nhà gái dạm ngõ, chính thức đặt vấn đề kết thông gia, chọn ngày lành tháng tốt cưới hỏi. Tôi và Hương mỉm cười đầy mãn nguyện. Vậy là bao năm chờ đợi, tôi và em cũng có cái kết viên mãn.
Ngờ đâu, chỉ sau lễ dạm ngõ 3 ngày, tôi bàng hoàng phát hiện Hương ‘vi vu’ cùng người khác trong nhà nghỉ.
Theo hẹn, tôi thu xếp công việc, đưa em đi xem nhẫn cưới và mua một số đồ cho ngày ăn hỏi. Hương thuê trọ sống ở thành phố, ngày hôm đó tôi háo hức dậy từ tờ mờ sáng, lên chỗ em. Gọi điện 15 cuộc vẫn tắt máy, cả xóm trọ chưa dậy, tôi không dám gọi cửa làm ảnh hưởng giấc ngủ của mọi người.
Tôi nghĩ em ngủ, tắt máy nên đành dựng xe, đứng đợi ngoài cổng. 6 giờ 30 sáng, đang loay hoay nghịch điện thoại, cánh cổng lạch cạch mở ra, bỗng có tiếng gọi làm tôi giật mình.
Đó là Hảo - thuê trọ cạnh phòng Hương, chắc cô chuẩn bị về quê, tay xách ba lô. Vài lần tôi lên thăm người yêu, thi thoảng trò chuyện. Hảo nhìn tôi với ánh mắt đầy thương hại, cất giọng: ‘Anh đứng đây làm gì thế? Không gọi được cho Hương à? Em thấy Hương khóa cửa đi từ tối hôm qua, vừa qua phòng vẫn khóa cửa. Anh vào xem xem’.
Tôi khẽ gật đầu, mặt buồn thiu, bước lên phòng người yêu. Đúng như Hương nói, căn phòng khóa im ỉm.
Lúc này, Hảo mới kéo tay tôi ra một chỗ, giọng đầy chân tình hỏi: ‘Anh với Hương xác định lấy nhau, đã nghĩ kỹ chưa? Em chỉ là người lạ nhưng thấy anh tốt bụng nên khuyên thật, cứ cân nhắc, đừng vội vàng. Hôn nhân là chuyện cả đời người. Anh tìm hiểu bạn bè, mọi người xung quanh xóm trọ Hương ở nhé’.
Dứt lời, Hảo vẫy xe ôm lại gần, leo lên xe, vẫy tay tạm biệt tôi.
Thấy khó hiểu về lời của Hảo, lòng tôi bấn loạn. ‘Lẽ nào Hương…’.
Đang hoang mang, tôi nháy thử điện thoại Hương, lần này có chuông, em bắt máy. Tôi hỏi em ở đâu, Hương ráo hoảnh đáp: ‘Em ở phòng trọ chứ ở đâu? 10 giờ anh lên đón em nhé, honey’.
Giận sôi máu nhưng tôi kìm nén, giục em dậy ăn sáng, nói dối tôi chuẩn bị đi. Sau đó, tôi bí mật bật phần mềm định vị. Điện thoại tôi và em là dòng iphone đời mới nhất, tôi mua một đôi nhân ngày cầu hôn. Theo định vị, em đang ở trong một nhà nghỉ cách nhà trọ 3 km. Bám theo bản đồ, tôi vào nhà nghỉ, thuê một phòng nhưng ngồi đợi dưới sảnh. Đúng 9 giờ, tôi bấm điện thoại, báo cho em biết mình sắp đến nơi.
30 phút sau, Hương cùng người tình từ trên tầng đi xuống. Người đàn ông sánh bước cùng em là ông bầu sô ca nhạc. Hương giới thiệu cho tôi để lo phần âm thanh, loa đài cho đám cưới.
Bắt tận tay vợ chưa cưới trong hoàn cảnh đó, tôi thất vọng não nề, nói lời chia tay rồi quay lưng đi.
Muối mặt với gia đình, tôi không dám tiết lộ sự thật cho bố mẹ biết mà chỉ nói hủy hôn vì cả hai tính cách không hòa hợp. Hương không xấu hổ, trở mặt tung tin đồn là tôi trăng hoa, phủi tay để đến với cô gái khác.
Tính tôi ít va chạm, không thích cãi cọ nên giữ im lặng. Mẹ tôi nghe đến tai, ức nghẹn, về bắt tôi kể hết mọi chuyện. Bây giờ, bà đang bực tức, tôi tiết lộ sự thật, chẳng khác nào thêm dầu vào lửa...

Thu nhập trăm triệu, chủ quán cà phê cay đắng vì vợ ngoại tình với tài xế
Thu nhập cao, quan tâm vợ con nhưng tôi không ngờ người phụ nữ mình yêu thương nhẫn tâm lừa dối, ngoại tình ngay sau khi cưới.
" alt="Sau 3 ngày dạm ngõ, chú rể toát mồ hôi đi đánh ghen trong nhà nghỉ"/>
Sau 3 ngày dạm ngõ, chú rể toát mồ hôi đi đánh ghen trong nhà nghỉ
 tìm thấy cô. Họ gửi Yulia vào trại trẻ mồ côi sau cuộc tìm kiếm bất thành gia đình cô vì họ nghĩ rằng cô là một đứa trẻ Nga đi lạc.</p><p>Tháng 3 năm sau, Yulia được nhận nuôi bởi một cặp vợ chồng đã có 2 cậu con trai và mong muốn có một cô con gái.</p><p>Yulia nói: ‘Từ đó, tôi luôn tìm kiếm gia đình mình bằng cách tìm hiểu thông tin trên Internet nhưng không có manh mối nào’.</p><table class=)
Julia khi còn sống cùng gia đình.Nhưng bất ngờ, trong một lần bạn trai Yulia gõ dòng chữ ‘cô gái mất tích trên tàu’ thì phát hiện ra thông tin một cô bé mất tích ở Belarus ngay trước thời điểm Yulia được tìm thấy ở Nga.
Yulia bắt đầu đọc thông tin vụ việc và phát hiện ra nhiều tình tiết trùng khớp với mình. ‘Nước mắt tôi bắt đầu rơi’ - cô nói.
‘Khi tôi được người ta tìm thấy, họ lấy ngày 1/10 là ngày sinh nhật tôi vì đó là ngày tôi mất tích’.
Sau nhiều cố gắng nối lại liên lạc với gia đình, Yulia thử liên lạc với bố đẻ qua mạng xã hội, nhưng không thấy ông trả lời. Cô không biết rằng lý do chỉ đơn giản vì ông không biết cách nhắn tin.
‘Tại sao tôi lại không gọi cho họ? Vì tôi quá lo lắng cho lần trò chuyện đầu tiên. Vì thế, tôi đã nhắn tin cho bố và ngồi đợi ông trả lời. Nhưng vài phút rồi đến vài giờ trôi qua, ông vẫn không hồi âm.
‘Tôi như chết ngất đi khi thấy ông không nhắn lại, nhưng sau đó tôi biết rằng bố không biết nhắn tin’.
Sau đó, một người phụ nữ gọi cho Yulia và nói rằng: ‘Chào em, chị là Nadya. Chị là chị gái của em. Cả nhà rất hạnh phúc khi cuối cùng đã tìm thấy em’.
‘Sau đó, chị đã chuyển máy cho mẹ. Bà đã bật khóc ngay lập tức’ - Yulia kể.
 |
Julia tìm thấy gia đình trong sự xúc động. |
‘Bà nhờ tôi nói lời cảm ơn chân thành nhất tới những người đã nuôi dưỡng tôi suốt những năm qua’. Sau đó, Yulia thường xuyên liên lạc với gia đình mình ở Belarus qua người chị gái. Họ nhắn tin và gửi ảnh cho nhau.
‘Tôi cũng là một người mẹ, và tôi có thể cảm nhận được cảm giác đau lòng mà bố mẹ tôi đã trải qua’ - Yulia chia sẻ.
Lý do 2 bên không thể tìm thấy nhau là vì họ không nghĩ rằng người thân của mình lại ở bên kia biên giới - nơi mà cách đây 20 năm không cần phải có hộ chiếu để sang. Cho đến bây giờ, Julia chỉ nhớ được rằng mình đã lên chuyến tàu đó, còn lại tất cả mọi thứ đều mơ hồ.
Về phía gia đình cô, họ đã đi tìm con gái khắp nơi nhưng tất cả đều vô vọng. Quá đau lòng và dằn vặt, 2 năm sau họ quyết định chuyển nhà.
‘Chúng tôi không thể sống nổi trong căn nhà mà chỉ cách đó vài ngày, con bé vẫn còn đang nô đùa, cười nói. Chúng tôi không thể bước đi trên con đường mà mình đã từng đi cùng với con bé. Và chúng tôi ghét tất cả những nơi gần đường sắt. Chúng tôi ghét cả việc nhìn thấy những con tàu’.
 |
Tờ rơi thông báo mất tích của gia đình Julia. |
Vào thời điểm con gái mất tích, sau nhiều nỗ lực tìm kiếm bất thành, 2 vợ chồng nhà Moiseenko bị tình nghi là đã giết chết đứa con. Vì thế, vào năm 2017 khi vụ án được lật lại, họ còn phải trải qua máy kiểm tra nói dối nhưng cả hai đều vượt qua.
Sau khi gặp nhau, một cuộc xét nghiệm DNA đã được thực hiện để đảm bảo Yulia chính là con gái của gia đình Moiseenko. Tuy nhiên, trước đó, họ đã có linh cảm chắc chắn đó là người thân của mình. Không ai mảy may nghi ngờ về điều đó, vì qua những bức ảnh họ thấy mình quá giống nhau.
Bố Julia, ông Viktor - người đã khoảng 50 tuổi - ‘cầu xin được tha thứ’ vì lơ đãng mà làm mất con.
Hiện tại, cảnh sát vẫn chưa rõ Yulia đã di chuyển từ Asipovichy tới Ryazan như thế nào, nhưng cặp đôi đã bắt cóc cô được cho là có liên quan tới vụ việc.
Yulia xúc động nói: ‘Tôi không chỉ tìm thấy bố mẹ mình, mà còn tìm thấy cả anh trai và chị gái’.
 |
Julia hiện đã có con gái. |
Hiện tại, Yulia vẫn sống ở Ryazan - nơi cô được tìm thấy ở khu vực đường sắt vào năm 1999. Nơi đó cách Asipovichy - nơi cô mất tích - khoảng gần 900km.
Bà Lyudmila, mẹ đẻ cô thì nói: ’20 năm dài như cả một cuộc đời, nhưng chúng tôi chưa bao giờ mất hi vọng. Chúng tôi tin rằng rồi chúng tôi sẽ tìm thấy nhau’.
Cuộc hội ngộ diễn ra ở một đồn cảnh sát thuộc khu Marjina Horka. ‘Tất cả đều rơi nước mắt’ - Yulia nói.
‘Chúng tôi không thể nói lên lời. Chúng tôi chỉ khóc và ôm lấy nhau’.
‘Mẹ không ngừng ôm lấy tôi và bắt tôi ngồi vào lòng bà như ngày còn bé. Chúng tôi đã trò chuyện tới 3 giờ sáng, rồi sau đó tôi phải trở về Nga’.
Trước khi rời đi, Julia cũng cùng bố đi dạo quanh khu vực nhà ga - nơi chuyến tàu kết thúc hành trình vào năm 1999.
‘Bố cầu xin tôi tha thứ cho ông vì những gì đã xảy ra. Tất nhiên là tôi tha thứ cho ông’.
‘Chúng tôi đã tới nhà ga nơi tôi mất tích. Tất cả chúng tôi cùng đi dạo quanh đó và tràn đầy nước mắt’.

Bí ẩn chuyện cô gái Việt mất tích ở ÚC, tìm thấy ở Việt Nam
Đón con trở về, gia đình ông Bảng mới dần biết được lý do con bặt vô âm tín ở nước ngoài suốt nhiều năm.
" alt="Cuộc hội ngộ của cô gái mất tích 20 năm nhờ dòng chữ tìm kiếm trên Google"/>
Cuộc hội ngộ của cô gái mất tích 20 năm nhờ dòng chữ tìm kiếm trên Google