- Nếu không có tiền phẫu thuật, anh sẽ vĩnh viễn sống trong cảnh tăm tối. Ngược lại, chỉ cần khoảng 25 triệu đồng, mắt anh sẽ dần sáng trở lại. Tuy nhiên, để có khoản tiền này, người vợ trẻ phải lên rừng lấy măng ròng rã hơn một năm, nhịn ăn nhịn mặc, không tiêu xài một đồng, mới đủ tiền chữa bệnh cho chồng.

Chuyện tình cảm động của chàng trai liệt tứ chi" />

Khóc ròng vì không kiếm được 25 triệu đồng cứu chồng

Thế giới 2025-02-01 03:56:24 4

 - Nếu không có tiền phẫu thuật,ócròngvìkhôngkiếmđượctriệuđồngcứuchồbảng xếp hạng bóng đá serie a anh sẽ vĩnh viễn sống trong cảnh tăm tối. Ngược lại, chỉ cần khoảng 25 triệu đồng, mắt anh sẽ dần sáng trở lại. Tuy nhiên, để có khoản tiền này, người vợ trẻ phải lên rừng lấy măng ròng rã hơn một năm, nhịn ăn nhịn mặc, không tiêu xài một đồng, mới đủ tiền chữa bệnh cho chồng.

Chuyện tình cảm động của chàng trai liệt tứ chi
本文地址:http://profile.tour-time.com/html/50e699755.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Estoril vs Vitoria Guimaraes, 22h30 ngày 26/01: Khó phân thắng bại


Tiếng mắng mỏ tiếp tục, giọng nói ở đầu điện thoại bên kia càng thêm nóng bực: "Không đúng, không phải mày đoản mệnh, là mạng mày khắc mệnh, bố mày chết vì bệnh nặng, không bao lâu sau mẹ mày cũng đi, ngay cả anh trai mày cũng tự sát trước mặt mày, người của nhà họ Trần đều bị mày khắc chết, phế vật như mày còn tồn tại làm gì?"

Tiếng mắng mỏ liên tục vang lên, người ở đầu điện thoại kia đang trút hết cảm xúc, thật sự rất khó nghe.

Đúng lúc gặp đèn đỏ, tài xế nhìn kính chiếu hậu không rời mắt, liền thấy người đàn ông ngồi ở ghế sau vẫn vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi.

Người đàn ông mở miệng: "Bác Lâm, người lịch thiệp không chửi tục."

Cậu mỉm cười, giọng điệu chân thành như muốn hỏi: "Bên kia trời mưa sao ạ? Bác có mang ô không?"

Đầu bên kia điện thoại không rõ nguyên nhân, tức thì mắng: "Mang ô cái cc, Trần Kỳ Chiêu, mày điên đủ chưa!"

"Chỗ cháu đang mưa. Mưa rất nhiều."

Trần Kỳ Chiêu liếc mắt nhìn về cơn mưa xối xả ngoài cửa sổ, giọng nói không hề mang theo cảm xúc: "Anh trai cháu cũng chết vào ngày mưa to."

Đầu điện thoại bên kia sửng sốt một lát, không chờ ông ta nói chuyện, Trần Kỳ Chiêu lại nói ——

"Ngày mưa là ngày lành."

Trần Kỳ Chiêu như than thở: "Ngồi tù mọt gông cũng là ngày lành."

Cậu đột nhiên bật cười, chuyển đề tài: "Nghe nói tuần sau sinh nhật bác Lâm, cháu trai không có gì để tặng nên đành gửi một lời chúc mừng vậy."

"Cháu chúc bác sống lâu, cả đời bị - tù - giam ——"

Một lát sau, tiếng mắng chửi ở đầu điện thoại bên kia biến mất, tài xế liếc nhìn kính chiếu hậu, Trần Kỳ Chiêu chủ động cúp máy, coi như tiếng chửi vừa rồi ở bên kia chưa xảy ra, cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu chút nào.

Chiếc xe đã rẽ ở một ngã tư nào đó, đi vào vùng ngoại ô vắng vẻ.

Mưa to tầm tã, tài xế vội vàng bước ra khỏi ghế lái, mở cửa cầm ô.

Trần Kỳ Chiêu thuận tay đưa cho tài xế một điếu thuốc, nói: "Ở ngoài chờ cháu."

Tài xế cung kính nhận lấy, nhìn người trước mắt cầm ô đi vào, từng bước từng bước đi vào tới những ngôi mộ trên núi.

Nghĩa trang tĩnh lặng, Trần Kỳ Chiêu dừng bước.

"Không mang hoa." Trần Kỳ Chiêu bình tĩnh nhìn ba tấm bia mộ trước mặt: "Lâm Sĩ Trung không cứu được, khoản mục của ông ta thật sự rất bẩn, đến mức nửa đời sau cũng chỉ có thể ở trong tù. Thật tiếc vì mọi người không thể tận mắt chứng kiến, mọi người có nghĩ rằng mình đã chết sớm quá không?"

Không có ai đáp lại, chỉ có tiếng gió gào thét.

Trần Kỳ Chiêu không để ý, cậu châm một điếu thuốc rồi đứng ở trước tấm bia mộ: "Con mua một mảnh đất, tự ý chọn ở bên cạnh mọi người, không biết sau này khi con xuống đó mọi người có để lại chỗ cho con không."

"Bỏ đi, có hay không cũng không quan trọng, đỡ cho mọi người lại bị con làm cho tức chết."

Trần Kỳ Chiêu lẳng lặng hút một điếu thuốc xong, nhìn tấm ảnh trên bia mộ qua màn mưa, cho đến khi gương mặt Trần Thời Minh lọt vào mắt cậu, khiến trong thoáng chốc cậu nhìn thấy một ngày mưa nhiều năm trước.

Anh trai Trần Thời Minh, cũng chết trong một ngày mưa như vậy.

Ngày được chọn rất tốt, cũng chính là ngày mẹ cậu mất.

Nhà họ Trần phá sản, bố mẹ lần lượt qua đời, cuối cùng anh trai cũng tự sát. Nhiều năm trôi qua, Trần Kỳ Chiêu vẫn nhớ rõ lúc cậu bước chân vào nhà anh trai, nhìn thấy người thân đang ngủ yên trên sô pha, chỉ nghe thấy tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ.

Khi đó tiếng mưa nhỏ hơn một chút, không bằng bây giờ, thậm chí ngay cả âm thanh cũng không thể nghe rõ.

Một số người nói không sai, người của nhà họ Trần đều đã chết, cuối cùng cậu là người duy nhất còn sống.

"Em đã bắt tất cả những kẻ nợ nhà họ Trần phải vào tù, món nợ của nhà họ Trần cũng đã không còn." Trần Kỳ Chiêu cười một cái, cậu ngồi xuống bên cạnh bia mộ của Trần Thời Minh, tự giễu nói: "Mười mấy năm nay không có công lao cũng có khổ lao, hãy giữ vị trí tốt nhất cho em nhé."

Chỉ có tiếng gió gào thét trong mưa, màn đêm bao phủ cả nghĩa trang, vài ngọn đèn như đang thắp sáng trong màn mưa lay động.

Nước mưa rơi vào mặt, chân tay bắt đầu lạnh dần.

Trần Kỳ Chiêu nhắm mắt lại.

-

Lễ hội, ánh đèn nhấp nháy với tiết tấu vi diệu, âm thanh ồn ào hết đợt này đến đợt khác.

Yên tĩnh rút đi như thủy triều, ngay sau đó là âm thanh chói tai.

Trần Kỳ Chiêu là bị âm thanh đánh thức, mơ hồ cảm nhận được nước mưa lạnh băng cùng hơi nóng của rượu liên tiếp quấy lấy, khiến cho đầu óc cậu hỗn loạn. Hình như cậu đã ngủ gật khi ngồi trong nghĩa trang... Mưa to như vậy, sẽ không khiến cậu phát sốt chứ?

Ồn ào quá, ai đang nói đấy?

"Nguyện vọng thi đại học, khó mà nói..."

"Giờ cứ lo chuyện nguyện vọng, không biết sau này còn phải lo gì nữa."

"Nhưng mà quả thật Tiểu Chiêu có nguy cơ, những thứ trong nhà cậu, về sau cũng không thể giao cho anh cậu chứ?"

... Thi đại học? Nguyện vọng?

Trần Kỳ Chiêu đột nhiên mở to mắt.

Ánh đèn cực kỳ chói mắt, âm thanh ồn ào phát ra từ mọi phía, một lượng thông tin khổng lồ hỗn loạn đập vào nhau. Cơn đau đầu như kim châm kéo suy nghĩ hỗn độn, Trần Kỳ Chiêu nhìn cảnh tượng xa lạ trước mắt, nhìn kỹ những người chung quanh, hoặc quen thuộc hoặc xa lạ đều trông trẻ tuổi lại non nớt.

Đây là đâu?

Không phải cậu đang ở nghĩa trang ngoại ô sao?

Quán bar? Nếu cậu gặp mưa phát sốt cũng sẽ không đưa đến đây.

Trên ghế trong quán bar có năm sáu chàng trai, lúc này vừa cụng ly vừa nói chuyện, điều đầu tiên Trần Kỳ Chiêu chú ý tới chính là người con trai mặc áo trắng đeo kính ngồi đối diện cậu, vẻ tri thức nho nhã của anh không hợp với cảnh tượng như vậy.

Thấy Trần Kỳ Chiêu không trả lời, chàng trai mặc áo trắng hỏi: "Kỳ Chiêu nghĩ sao? Nguyện vọng là một chuyện, cậu có ý định nào khác cho tương lai không?"

Trần Kỳ Chiêu không nói gì.

">

Truyện Cẩm Nang Giả Ngoan Của Kẻ Điên

Mùa dịch nCoV, Bình Dương khuyến khích sử dụng dịch vụ công trực tuyến

Soi kèo góc AC Milan vs Parma, 18h30 ngày 26/1

Cách đây 10 năm, văn phòng đại diện đầu tiên của Tập đoàn Y tế Parkway được thành lập tại Hà Nội. Trong quá trình hoạt động, văn phòng đã đưa gần 200 bác sĩ Việt Nam sang Singapore học tập, công tác, làm cầu nối cho 5.000 bệnh nhân Việt (1/2 trong số đó là các ca bệnh ung thư) tiếp cận với nền y học tiên tiến của Singapore. Cô Phùng Thị Hương (53 tuổi, Hà Nội) không thể không rơi nước mắt chia sẻ nhữngsuy nghĩ, khoảnh khắc nhận tin bị bệnh ung thư. Khi biết tin, bản thân cô nhưrơi xuống đáy vực sâu, gia đình, người thân ai cũng sốc. Vừa trải qua cuộc phẫuthuật ở Bệnh viện K thì được người bạn giới thiệu có hội thảo về ung thư vú củachuyên gia nước ngoài, cô vơ vội cả đống dây dợ quanh mình đi tham dự. Như tìmđược niềm tin cuộc sống, sau lần đó cô tham gia điều trị tại PCC.
 
“Sau lần xạ trị 10 ngày tóc tôi rụng hết. Không mặc cảm, tôi mua tóc giả đội,làm lông mày giả. Hàng ngày công việc vẫn cuốn lấy tôi, rồi đi công tác, tham dựhội thảo quốc tế. Không ai biết tôi bị ung thư. Chuyên gia nước ngoài quay lạiViệt Nam thấy tóc tôi mọc ngắn mới hay chuyện. Tôi lạc quan nghĩ về cuộc sống,không nghĩ đến bệnh tật, chỉ là đến giờ thì uống thuốc. Hiện nay tôi đã vượt quanăm thứ 7, thủ lĩnh một câu lạc bộ ung thư vú. Đó là một chiến thắng của bảnthân và của nhân viên y tế Parkway Singapore”, cô Hương tâm sự.      
 
TS Phạm Hồng Toàn, một chuyên gia cao cấp về văn hóa, Trưởng ban Địa phươngtrung tâm Unesco thông tin tư liệu lịch sử & văn hóa Việt Nam khẳng định, hiệnông còn khỏe và đẹp trai hơn bác sĩ, người điều trị ung thư vòm họng và ung thưđại tràng cho ông. 14 năm qua, ông đã chạy đua cùng căn bệnh từng giờ từng phút.Đến nay, ông hãnh diện vì đã chiến thắng nó, vượt qua “lời nguyền dòng họ” khôngthọ được quá 60 tuổi, đánh bóng bàn với thanh niên 5-6 séc…
 
{keywords}


Thấu hiểu, chân thật và hy vọng

 
Trong ngày hội ngộ, BS. Ang Peng Tiam chia sẻ những khó khăn về tinh thần củabệnh nhân. Ông bảo, hầu hết bệnh nhân lần đầu tiếp xúc bệnh đều bị sốc, khủnghoảng. Nhưng bác sĩ là người gặp nhiều bệnh nhân trong hành trình dài và giankhó nên có kinh nghiệm trước những phản ứng đó. Dù bệnh nhân có nặng đến đâu vẫnphải mang lại cho họ niềm hy vọng. Vì thế, bệnh nhân biết thực tế bệnh tình củamình trên sự hy vọng là điều cần thiết. Bởi để chiến thắng ung thư, ngoài bác sĩgiỏi, thuốc hay, công nghệ cao thì bệnh nhân phải dùng hết sự dũng cảm để chiếnđấu, vượt qua ngọn núi cao trước mặt.
 
{keywords}


Ngoài ra, bác sĩ cũng chia sẻ, sự chăm sóc của người nhà đóng vai trò quan trọngtrong điều trị bệnh. Có những người rất quan tâm chăm sóc tốt người bệnh, họ làmchúng tôi, những người bác sĩ, cũng bị ảnh hưởng bởi điều đó. Nhưng cũng cónhững người xem đây là cơ hội chỉ đạo bệnh nhân phải làm thế này thế kia. Thậmchí có người chồng còn bảo vợ: Đấy, bệnh tình thế thì đừng ra ngoài, gặp gỡ bạnbè nữa! Đó là ý muốn của người chồng chứ không vì bệnh của vợ.
 
“10 năm trước, Parkway tại Hà Nội đi vào hoạt động với tâm niệm đưa thông tin ytế Singapore một cách trung thực đến Việt Nam. Từng ngày được chứng kiến nhiềubệnh nhân ung thư vượt qua mốc 5 năm tiến đến khỏi bệnh chúng tôi rất vui. Chúngtôi rất cảm ơn bệnh nhân đã vượt qua chính mình, người thân các bệnh nhân, nhânviên kết nối. Chúng ta là người chiến thắng!”, vị chuyên gia ung thư nhấn mạnh.  
 
{keywords}

Để được tư vấn trực tiếp với các bác sỹ của Trung tâm Ung thư Parkway (PCC), xin liên hệ với hai văn phòng tại Hà Nội và TP.HCM. Mọi thông tin tư vấn đều không mất phí.

Văn phòng đại diện Tập đoàn y tế Parkway tại Hà Nội:

Tầng 5, số 110 Bà Triệu, Quận Hai Bà Trưng, Hà Nội.

ĐT: (04) 37472729/30 Fax: (04) 37472731 Hotline: 0988 155 855

Email: [email protected] hoặc [email protected]

Website: www.parkway.com.vn/www.parkwaycancercentre.com

Văn phòng đại diện Tập đoàn y tế Parkway tại Tp HCM:

Tầng 2, phòng 224, 37 Tôn Đức Thắng, Quận 1, TP.HCM.

ĐT: (08) 38230092. Fax: (08)38230094

Email: [email protected]


Khánh Chi
 ">

Ung thư không phải án tử

Lý do đằng sau vụ tai nạn gây thiệt hại lên tới hơn 6 tỷ đồng giữa hai siêu xe Ferrari có thể sẽ khiến nhiều người cảm thấy đây thực sự là một vụ va chạm không đáng có.

The Shanghaiist ngày 30/8 đưa tin nguyên nhân bất ngờ dẫn tới vụ tai nạn gây thiệt hại hàng tỷ đồng xảy ra gần đây với hai chiếc siêu xe Ferrari đang là chủ đề bàn tán xôn xao của cư dân mạng Trung Quốc.

Đúng là trong cuộc đời này không ai biết được chữ "ngờ". Hai chủ xe sang này cũng vậy. Họ hoàn toàn không lường trước được sẽ có một chú chó con chạy qua trước đầu xe khi đang bon bon trên một con đường ở Lệ Giang, Trung Quốc.

Không muốn làm tổn hại đến chú chó nhỏ, chủ xe Ferrari màu bạc đã đánh tay lái để tránh.

Tuy nhiên, do tình huống xảy ra quá bất ngờ nên lái xe đã không làm chủ được vô lăng, đâm vào đuôi chiếc Ferrari màu trắng rồi lao đầu vào dải phân cách đường, gây thiệt hại lên tới 2 triệu NDT (tương đương 6.6 tỷ đồng).

{keywords}

Hai chiếc xe Ferrari đánh lái để tránh một chú chó chạy ngang đường gây tai nạn nghiêm trọng.

Được biết, chiếc Ferrari màu bạc đã tông thẳng vào dải phân cách đường khiến đầu xe tan nát còn chiếc Ferrari màu trắng thì mất một mảnh ở phía đuôi xe sau cú va chạm bất ngờ.

Theo NetEase, hai chiếc gặp tai nạn trên đều là siêu xe Ferraris mang biển kiểm soát của Thượng Hải. Chính vì vậy, theo suy đoán logic hai chủ xe rất có thể quen biết nhau.

Dù đầu xe đâm vào hàng rào phân cách đường tan nát nhưng may thay biển kiểm soát của cả hai xe đều không hề hấn gì nếu không hai chủ xe còn phải mất một mớ tiền nữa để làm lại biển.

{keywords}

Chiếc xe Ferrari màu bạc lao đầu vào dải phân cách nát bươm.

Ngay sau khi vụ tai nạn xảy ra, nhân viên bảo hiểm đã lập tức có mặt tại hiện trường để đánh giá tình hình. Theo dự tính, số tiền để sữa chữa mỗi chiếc siêu xe Ferrari có thể lên tới 1 triệu NDT.

Đó là số phận của hai chiếc siêu xe, thế còn chú chó mà hai chủ xe cố gắng tránh thì thế nào? Bất chấp nỗ lực tránh né của cả hai chủ xe "có tâm", chú chó nhỏ đã không thể sống sót sau cú va chạm mạnh.

Tuy vậy, cư dân mạng cũng đánh giá cao hành động có ý thức yêu thương động vật của hai chủ xe sang Ferrari và bày tỏ sự tiếc nuối trước tai nạn bất ngờ xảy ra.

{keywords}

Phần đuôi của chiếc Ferrari trắng cũng không còn nguyên vẹn.

"Tôi nghĩ cả hai người họ đều xứng đáng nhận được tiền ủng hộ từ những người yêu chó để đi sửa xe!", một người dùng mạng nêu quan điểm.

"Tiếc cho chú chó và tiếc cho cả chủ xe Ferraris nữa", một cư dân mạng khác lên tiếng.

(Theo Trí Thức Trẻ)
">

Siêu xe Ferrari tự lao đầu vào dải phân cách vì lý do khó ngờ


Trong phòng bệnh yên tĩnh không một tiếng động, người nằm trên giường bệnh nhắm hai mắt, gương mặt thon gầy hơi hóp vào, đôi môi xanh trắng cong lên, tạo một độ cung mềm mại, y như say ngủ, mặt mày trầm tĩnh.

Trên giường bệnh không đáp lại.

Khung cửa cổ cũ nát phủ một lớp tuyết thật dày, người đàn ông an tĩnh nằm trên giường bệnh này, cuối cùng vẫn không thể chịu đựng được cái rét lạnh của mùa đông, lặng yên chết bệnh.

Cô y tá lau hốc mắt đỏ bừng, nghẹn ngào nói không nên lời, các cô đã từng thấy rất nhiều trường hợp sinh lão bệnh tử, nhưng từng cảm thấy khổ sở như hiện tại.

Có lẽ là người đàn ông khép mắt trên giường bệnh này có gương mặt quá dịu dàng, không hề hợp với bệnh viện cũ nát này. Y giống như một đám mây ngày xuân, trong veo, êm đềm, nhẹ nhàng.

Các y tá im lặng tháo vòng tay nhập viện trên cổ tay gầy gò tái nhợt.

Vòng tay cao su lạnh băng, bên trên viết hai chữ gọn gàng, Trần Tê.

Linh hồn Trần Tê lơ lửng trong không trung, cậu nhìn hộ sĩ chậm rãi tháo gỡ từng dụng cụ trên thi thể lạnh băng của mình, thở dài một hơi, phiền muộn nói với hệ thống trong đầu: "Hệ thống tiên sinh, nhiệm vụ thất bại."

Âm thanh máy móc vang lên: "Trần tiên sinh, suy cho cùng đây cũng là lần đầu tiên ngài chấp hành nhiệm vụ, thất bại là rất bình thường, tôi đề nghị ngài chọn đối tượng công lược khác sau khi thế giới được thiết lập lại."

Trần Tê và hệ thống đều đến từ không gian Chủ Thần, bọn họ cần phải lựa chọn vai chính trong các thế giới vô biên, sau đó tiến hành công lược, đạt được tình cảm của nhóm vai chính là có thể chuyển đổi thành năng lượng vận hành của chủ thần, công lược những vai chính càng khó khăn, năng lượng tình cảm càng nhiều.

Lần này là lần đầu tiên Trần Tê làm nhiệm vụ công lược, đối tượng công lược ở thế giới này của cậu là Yến Hoàn, thiếu gia nhà giàu, khuôn mặt tuấn tú, tính tình thô bạo, hay thất thường, tuổi còn trẻ mà đã trở thành gia chủ trẻ tuổi nhất Yến gia, người trong giới tôn xưng là Nhị gia Yến gia.

Trần Tê đi theo bên cạnh Yến Hoàn, làm tình nhân nhỏ của hắn, theo hắn suốt tám năm, từ khi Yến gia trên đỉnh cường thịnh đến khi rung chuyển nghèo túng, rồi lại đến lúc Đông Sơn tái khởi, cậu luôn ở cạnh Yến Hoàn, nhưng chỉ tiếc, đến hết thời hạn nhiệm vụ mà cậu cũng chưa công lược thành công.

Nguyên nhân, có lẽ là vì trong lòng Yến Hoàn luôn có một bạch nguyệt quang thời niên thiếu.

Nhị gia Yến gia tính tình thô bạo này, chỉ sợ đã đem hết thảy dịu dàng của đời mình cho bạch nguyệt quang thời niên thiếu, Chu Lộc. Mà sở dĩ Trần Tê có thể làm tình nhân nhỏ của Yến Hoàn, cũng là vì Yến Hoàn xem cậu như thế thân của bạch nguyệt quang Chu Lộc.

Thân phận của cậu ở thế giới này là một sinh viên Học viện Mỹ thuật, ước mơ là trở thành một họa sĩ có chút danh tiếng.

Chỉ tiếc, sau khi bạch nguyệt quang Chu Lộc của Yến Hoàn trở về từ nước ngoài, cậu và Chu Lộc cùng gặp bắt cóc, mà Yến Hoàn không chút do dự chọn cứu bạch nguyệt quang Chu Lộc của hắn, vứt bỏ cậu.

Trong lần bắt cóc đó, bởi vì Yến Hoàn chọn Chu Lộc, dẫn đến tay Trần Tê bị người ta nghiền nát dướt lòng bàn chân, rồi đánh tới tàn phế cho hả giận.

Cả đời này cậu không thể cầm bút vẽ được nữa, mà cho dù có cầm được, thì cũng chỉ có thể phác họa vài nét ít ỏi.

Nhưng Yến Hoàn vẫn thờ ơ với cậu như trước.

Nghĩ đến đây, Trần Tê thở dài.

Trong thế giới nhiệm vụ này, cậu thật sự đã rất chăm chỉ, công lược Yến Hoàn rất nghiêm túc, ngay cả bạn bè bên cạnh Yến Hoàn cũng có thể thấy họa sĩ nhỏ này vô cùng yêu hắn, nhưng Yến Hoàn vẫn thờ ơ.

Trần Tê nghĩ, Yến Hoàn thật sự rất yêu bạch nguyệt quang của hắn.

Cuối cùng, bởi vì thời hạn nhiệm vụ đã hết, Trần Tê lại vẫn chưa công lược thành công, bị phán định là nhiệm vụ thất bại, bị thế giới bài trừ mạnh mẽ, cho nên bất đắc dĩ cậu đành phải mang thân thể tàn tật đi đến một trấn nhỏ hẻo lánh ở rất xa, rồi chết bệnh.

Dùng trạng thái linh hồn lơ lửng trên không trung, Trần Tê hơi quay đầu lại, cậu nhìn thoáng qua bản thân gầy trơ xương nằm trên giường bệnh, rồi hơi nâng mắt nhìn tầng tuyết thật dày đóng ngoài khung cửa sổ cũ nát: "Hệ thống, cứ làm theo lời cậu nói đi, đổi đối tượng công lược."

Cậu quay đầu lại nhìn thi thể của mình trên giường, nhẹ giọng nói: "Hy vọng lần công lược tới, Yến tiên sinh có thể ở bên cạnh bạch nguyệt quang của hắn."

">

Truyện Tu La Tràng Hôm Nay Cũng Rất Náo Nhiệt

友情链接