Năm 2019, OpenAI quyết định gọi vốn và huy động được một tỷ USD từ Microsoft. Tập đoàn phần mềm Mỹ không chỉ trả tiền mặt mà còn cho OpenAI dùng cơ sở hạ tầng và nền tảng đám mây. Họ đã cùng nhau xây dựng siêu máy tính để đào tạo các mô hình khổng lồ và gây tiếng vang lớn như ChatGPT, Dall-E. Thành công của ChatGPT trở thành một trong những thương vụ đầu tư khôn ngoan nhất của Microsoft.
Cá để nấu canh chua phải đúng loại cá nấu canh chua, ví dụ như: cá mú, cá lóc, cá bớp, cá đuối, cá basa, cá cơm, cá nục… Cái hay của món canh chua là tuy “đồ màu” theo công thức chuẩn nhưng, tùy theo loại cá mà thêm hay bớt vài thứ vào nồi canh.
Ngày xưa, khi nấu canh chua với cá lóc, má tôi thường thêm dưa cải chua, nếu nấu với cá đuối dứt khoát trong nồi canh phải có bắp chuối thái sợi. Tôi không hiểu “quy tắc” này có theo “tiêu chuẩn” không, hay kiểu “gia truyền”, đời này dạy qua đời khác. Rồi rau nêm của món canh chua “chuẩn” là: hành lá, ngò gai, ngổ, quế, tần dày lá… thì trong món cá giò nấu canh chua, bạn tôi người Ninh Hòa (Khánh Hòa) dứt khoát phải nêm lá é trắng mới đúng điệu.
Hay với canh chua cá cơm có người nấu “đồ màu’’ theo công thức chuẩn nhưng có người chỉ nấu với lá me non hay với lá giang, thậm chí có người còn không biết cá cơm có thể nấu được canh chua.
Nấu canh chua cần phải chuẩn bị: thơm cắt lát, cà chua cắt kiểu múi cau, đậu bắp, bạc hà cắt mỏng vừa, giá để ráo, và rau nêm cũng thái nhỏ sẵn… Bắc nồi nước, bỏ vào vài trái me già (hay me dằm, nhiều hay ít tùy theo khẩu vị), nước sôi thì me cũng vừa mềm, vớt me bỏ vào tô rồi dằm cho me ra hết nước chua. Trong khi chờ gạn xác me, cho cá vào nồi nước sôi. Nước sôi lại, cá chín cho thơm cà vào, cuối cùng cho giá, đậu bắp, bạc hà. Lúc này thì không cần chờ sôi lại, các thứ vừa nêm rất dễ chín, cho rau nêm lên mặt và nêm nếm vừa ăn. Để nồi canh chua ngon hơn và thơm dậy mùi, cho thêm ít tỏi phi. Thích ăn cay thì thêm vài lát ớt.
Canh chua có thể nấu với tôm, thịt bò và cả với xương. Đơn giản và nhanh nhất là thịt bò nấu với dưa cải và cà chua, ngon đậm đà. Bắc nồi lên bếp, chờ nóng chế dầu ăn vào, rồi phi hành cho thơm, xong bỏ thịt bò vào đảo đều (ngon nhất là nấu với bò diềm), sau đó cho nước vào chờ sôi, thêm dưa cải, cà chua, nêm nếm vừa ăn. Gà nấu lá giang cũng là món canh chua ngon, thích hợp cho mâm cơm đông người và có thể ăn với bún, mì…
Mỗi vùng miền có cách nấu canh chua khác nhau tùy theo loại cá, thịt, tôm… Người miền Trung thường không cho đường hay tỏi phi vào canh chua cá vì muốn tận hưởng độ thanh, vị ngọt của cá tươi. Và cũng tùy theo khẩu vị từng gia đình, thêm hay bớt “đồ màu” còn phụ thuộc vào tính “khảnh” ăn của các thành viên trong gia đình nữa.
Có một lần tôi được ăn món canh chua đơn giản chỉ là ruốc nấu với khế ở Quảng Ngãi, ngon khó quên. Về miền Tây có món canh cá rô phi nấu với mẻ, rất ngon. Trong món canh chua hôm ấy tôi thấy có mùi gừng, cà chua, thì là, hành, ớt.
Ở miền Đông Nam bộ tôi được ăn món canh chua cá lăng, ngon tuyệt vời khi nấu có măng chua, rau bắp chuối… Người miền Nam thích ăn ngọt nên thường nêm đường, nồi canh chua có vị ngọt đậm.
Mùa nắng, có hôm tôi luộc rau muống, lấy nước làm canh, vắt thêm tí chanh là có tô canh chua cho cả nhà xì xụp.
Bây giờ tôi nấu nồi canh chua nhanh gọn và đơn giản nhờ có hộp cốt me bán ở siêu thị. Tuy nhiên, vẫn phải chuẩn bị các “đồ màu” sẵn sàng trên bếp rồi mới nấu, nếu không sẽ dễ quên thứ này thứ khác, nồi canh sẽ mất ngon vì các “đồ màu” nấu canh chua phải cho vào nồi đúng thời điểm mới thơm, dậy mùi.
Canh chua phải ăn nóng, múc tô canh chua miếng cà không bị nát, rau nêm vẫn còn xanh, bạc hà, đậu bắp, thơm có độ giòn…
Tôi thường hay suy nghĩ về tình thương yêu của người mẹ khi nấu nồi canh chua. Ra chợ chọn cá tươi, “đồ màu” cũng phải tươi mới. Có bà mẹ kỹ tính, không mua thơm cắt sẵn ngoài chợ mà mua về nhà tự gọt. Biết con không ăn được cay, nhưng món canh chua cá phải có xíu ớt bỏ vào cho “bán” mùi tanh cá, bà mẹ nói nhỏ với con khi múc ra tô: “Mẹ có cho ớt nhưng không cay đâu, chỉ the the chút xíu thôi nhé!”. Chỉ nhiêu đó thôi, con hiểu được tình mẹ dành cho mình không gì sánh được.
Theo Phụ nữ TP.HCM
" alt=""/>Nồi canh chua mùa nóngQuyên trẻ trung, xinh đẹp. Em thua tôi tới một con giáp. Lúc đầu, khi mới quen, em gọi tôi là chú, nhưng sau đó nhanh chóng đổi cách xưng hô. Em là nhân viên văn phòng, công việc có vẻ nhàn hạ. Lúc đầu, em nói em ngưỡng mộ tôi.
Tôi cũng không biết em ngưỡng mộ tôi vì danh vọng, hay ngưỡng mộ vì tôi có nhiều tiền. Nhưng điều đó thực chất không quan trọng. Ở thành phố này, tôi có vài ba dự án dài hơi. Mỗi lần có việc vào đây, có một người cùng ăn cùng chơi cũng đỡ buồn, nhất lại là một cô gái đẹp.
Tôi thừa nhận tôi là một gã đàn ông đa tình. Nhưng nếu nói yêu thực sự, có lẽ tôi chỉ yêu mỗi vợ tôi. Đối với vợ, tôi không chỉ có tình yêu, còn là thương, còn là nể trọng.
Yêu nhau từ thuở tay trắng, trong sự nghiệp, vợ luôn là bạn đồng hành, trong gia đình, nàng luôn là hậu phương. Nàng bên tôi từ khi tôi chỉ là một anh kĩ sư nghèo, cho đến bây giờ có thể nói nhiều khi tiêu tiền không cần nghĩ.
Có một điều tôi thật sự đặc biệt nể vợ, ấy chính là cô ấy chưa từng ầm ĩ ghen tuông. Những lúc tôi làm sai chuyện gì, hay vợ buồn chuyện gì tôi, cô ấy thường im lặng. Sự im lặng của vợ khiến tôi sợ hơn hết thảy. Vậy nên dù có muốn chơi bời chút bên ngoài, tôi vẫn luôn cố gắng kín đáo nhất có thể.
Trở lại chuyện với Quyên. Lúc đầu em ở bên tôi có tỏ vẻ tình cảm vô tư thật. Có lẽ đó là lý do mối quan hệ của tôi với Quyên kéo dài hơn những mối quan hệ chớp nhoáng trước đó. Tôi không tiếc Quyên thứ gì. Cô ấy thích gì, cần gì tôi đều chiều chuộng hết. Nói chung, nếu thứ đó có thể mua bằng tiền thì không thành vấn đề.
Nhưng càng ngày Quyên càng muốn nhiều hơn. Thứ cô ấy muốn lại là thứ tôi không thể cho, cũng không muốn cho, đó là "danh phận". Hình như cô ấy tự tin vào tuổi trẻ và sắc đẹp sẽ khiến tôi mềm lòng, đó là lý do cô ấy kiên trì với mối quan hệ này dù tôi không hề hứa hẹn.
Lần gặp nhau này, Quyên không ngần ngại hỏi:
- Nói thật một lần cho em biết được không. Anh có yêu em không?
- Anh thích em, em rất xinh đẹp.
- Vợ anh không xinh đẹp, cũng không còn trẻ. Anh có thể lựa chọn lại mà.
- Vợ anh cũng từng trẻ, từng đẹp. Nhưng…
- Nhưng sao?
- Đúng là anh cũng chán vợ anh lắm rồi. Nhưng con anh vẫn chưa trưởng thành, đang tuổi dở dở ương ương rất khó bảo. Mẹ anh bị tai biến bao nhiêu năm nay, bà nằm một chỗ và nhất định không cho ai chăm sóc mình ngoại trừ con dâu. Vài năm nay dịch, công ty anh thua lỗ, đang vay nợ khá nhiều. Nếu em có thể thay vợ anh cùng anh lo toan những việc này, ngay ngày mai anh sẽ viết đơn ly hôn ngay. Anh tin giai đoạn này sẽ qua nhanh thôi. Anh nhất định sẽ không để em phải chịu khổ lâu.
Quyên nhìn tôi, mắt không chớp hồi lâu rồi trả lời ngắc ngứ: "Cái này em cần suy nghĩ, dù sao cũng là chuyện hệ trọng một đời người". Tôi nhéo mũi Quyên: "Nếu em yêu anh thật lòng thì mọi khó khăn chỉ là chuyện nhỏ, phải không?".
Nhưng, một ngày, hai ngày Quyên không ghé tìm tôi như mọi khi. Tôi nhắn tin:
- Anh vẫn đang đợi câu trả lời của em.
- Xin lỗi anh, em không muốn mang tiếng là "tiểu tam" phá hoại gia đình người khác. Có lẽ em đã ngộ nhận, nhầm lẫn giữa sự ngưỡng mộ và tình yêu. Một lần nữa, em xin lỗi anh.
Có ai bị tình trẻ bỏ rơi mà cảm thấy trong lòng sảng khoái như tôi không. Tình trẻ của tôi ơi, em nghĩ cánh đàn ông lắm tiền nhiều của là những kẻ ngu khờ hết cả. Nhưng nếu họ ngu ngốc thì đã chẳng thể giàu có được như thế, thành đạt được như thế. Em nghĩ chỉ cần dựa vào sắc đẹp và sức trẻ mà "dắt mũi" được những kẻ chưa có gì là chưa trải qua trong cuộc đời này hay sao?
Tôi thừa nhận, tôi ham vui, ham lạ. Nhưng tôi cũng đủ tỉnh táo để phân biệt ai ở bên mình vì tình, ai ở bên mình vì tiền. Tiền có thể mua được một người phụ nữ ở bên cùng hưởng thụ chứ làm sao mua được một người phụ nữ cùng mình đi qua những ngày gian khó. Nghĩ đến đó, thật lòng tôi lại cảm thấy có lỗi thật nhiều với vợ tôi.
Theo Dân trí
" alt=""/>Đại gia vừa thử lòng, chân dài đã chạy 'mất dép'