Nhận định, soi kèo Athletic Bilbao vs Leganes, 0h30 ngày 27/1: Khó thắng đậm
本文地址:http://profile.tour-time.com/html/49c594366.html
版权声明
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
Nhận định, soi kèo U20 Sassuolo vs U20 Cesena, 20h00 ngày 27/1: Chủ nhà ‘ghi điểm’
Fan tung trailer 'Non
Verstappen lần đầu về nhất Grand Prix Australia
Em là mối tình đầu của tôi. Hai đứa yêu nhau vào năm thứ 3 đại học. Tôi đã xác định cả đời này sẽ chỉ lấy em mà thôi. Ngày trước, đã có lần bố mẹ nói cho tôi đi du học nhưng tôi không thích, tôi muốn học xong trong nước sẽ đi làm luôn.
Khi cả hai đứa đã xin được việc tôi dẫn em đến nhà chơi, hào hứng giới thiệu em với bố mẹ. Vừa mới tới, em đã sà ngay vào bếp nấu nướng cùng mẹ. Thấy mẹ niềm nở và vui vẻ lắm, tôi nghĩ mẹ đã ưng em.
Sau hôm đó, tôi dò hỏi ý mẹ thấy em thế nào. Mẹ chỉ cười bảo: “Con yêu thì cứ yêu, mẹ đâu có cấm, nhưng chuyện cưới xin thì không thể, vì sắp tới bố mẹ đã sắp xếp cho con đi du học rồi”. “Không, con đã nói không đi rồi mà mẹ”. Nhưng bà nhất quyết không chịu, tôi làm cứng bỏ ra ngoài ở luôn.
Tôi giấu chuyện này không cho em biết nhưng đích thân mẹ tôi đã tìm đến em. Hôm ấy chúng tôi đi chơi với nhau, thấy em buồn chứ không vui như mọi khi tôi đoán là đã có chuyện gì đó. Tôi gặng hỏi mãi, em mới thú nhận:
- Anh đi du học đi, 3 năm nhanh thôi mà, em sẽ đợi anh. 5 ngày nữa là đến lịch bay rồi, anh về nhà thu xếp hành lý để chuẩn bị đi đi.
- Em có hứa là sẽ đợi anh không?
- Em đợi mà.
Tôi ôm chặt em vào lòng, đêm ấy tôi ở lại bên em. Hôm sau tôi dọn đồ ở phòng trọ quay về nhà, bố mẹ tôi mừng lắm. Tôi đã hẹn em hôm tôi bay sẽ ra tiễn tôi, em đồng ý rồi mà không hiểu sao gần giờ bay vẫn chẳng thấy em đâu. Tôi lên máy bay lòng buồn vô hạn.
Về nước được 2 tháng thì một công ty nơi tôi du học thông báo tôi đã trúng tuyển. Lúc ấy quá buồn, tôi muốn đi đâu đó thật xa nên nhận lời sang bên đó làm ngay và tôi ở lại chẳng còn muốn về nữa. (ảnh minh họa) |
Sang đến nơi tôi viết thư về cho em nhưng không thấy hồi âm. Từ đó tôi cũng mất liên lạc luôn với em. Tôi có dò hỏi bạn bè nhưng không ai biết tin tức gì của em cả. 3 năm du học tôi trở về nhà, tôi tìm đến khu nhà trọ của em. Chị chủ nhà trọ bảo tôi đi 1 tháng thì em chuyển nhà trọ, giờ em ở đâu chẳng ai biết.
Tôi chán nản vô cùng. Suốt ngày lang thang cà phê 1 mình. Tình cờ tôi gặp lại 1 người bạn học đại học, cậu ấy nói em lấy chồng rồi nhưng cưới không thấy mời ai trong lớp. "Một lần tôi có gặp Mai (tên em) bế con đi khám trong bệnh viện. Lúc ấy ai cũng bận con nên không kịp hỏi han nhau nhiều". Vậy là em đã không chờ tôi như những gì em đã hứa.
Về nước được 2 tháng thì một công ty nơi tôi du học thông báo tôi đã trúng tuyển. Lúc ấy quá buồn, tôi muốn đi đâu đó thật xa nên nhận lời sang bên đó làm ngay và tôi ở lại chẳng còn muốn về nữa.
Tôi không lập gia đình bởi vì lòng tôi vẫn không thể quên được em. Bố mẹ giục tôi lấy vợ không được ông bà cũng buồn lắm. Nhiều lần bà gọi cho tôi rồi nói trong nước mắt: “Giá ngày đấy mẹ để cho con lấy cái Mai thì bây giờ đã con đàn cháu đống rồi chứ đâu phải sống trong cảnh già hưu quạnh thế này”. Tôi cũng thương ông bà lắm nhưng chẳng hiểu sao tôi không thể rung động trước người con gái nào khác.
Tôi ở lại thêm 12 năm mới quay về. Bố tôi bị tai biết, khó qua khỏi, mẹ muốn tôi gần bố những ngày cuối cùng. Tôi thu xếp đồ đạc về nước. Tôi về 2 tháng thì bố mất. Tôi thấy mình là đứa con bất hiếu vì đã không làm tròn bổn phận của một người con. Lời trăng trối cuối cùng của ông trước khi nhắm mắt là bố muốn tôi phải lấy vợ, lúc ấy tôi đã gật đầu đồng ý để ông ra đi thanh thản.
Tôi và mẹ lo hậu sự cho bố xong thì mẹ cũng đổ bệnh và viện cấp cứu. Bà nằm viện một tháng thì đòi về nhà. Hôm tôi đưa mẹ về thì tình cờ gặp lại người bạn cũ mà 12 năm trước đã báo tin cho tôi biết người yêu của tôi đã lấy chồng. Đúng ra là cậu ấy đang tìm đến nhà tôi.
Hai chúng tôi phải đứng bần thần 10 phút mới nhận ra nhau, hai thằng đều đã có những thay đổi trên khuôn mặt.
- Tôi dò theo địa chỉ Mai cho để đến đây.
- Ông, ông biết tin tức của Mai sao?
- Đúng vậy, chính cô ấy nhờ tôi đến đây là để báo tin cho bố mẹ của ông. Cô ấy bảo cứ nói tên cô ấy với mẹ ông là bà sẽ biết. Không ngờ lại gặp ông về nước, Mai nghĩ ông vẫn sống bên kia.
Tôi thực sự vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng khi bạn nói Mai ốm khó qua khỏi thì lập tức đi ngay, mẹ tôi đang yếu nhưng bà cũng đòi đi. Dọc đường bà đã nói cho tôi biết một bí mật.
“Sau khi con đi 1 tháng, Mai có tới tìm mẹ. Cô ấy nói cô ấy đã có bầu với con, mẹ bảo cô ấy bỏ thai đi và đừng chờ đợi con vì chắc chắn con sẽ ở lại đó làm việc chứ không quay về đâu. Mẹ đưa tiền cho cô ấy đi phá thai nhưng cô ấy không lấy. Cô ấy khóc và bảo “cháu sẽ không bỏ con cháu và cũng sẽ không cản trở sự nghiệp của anh ấy”, sau đó mẹ không thấy cô ấy quay lại nữa. Đợt con học xong trở về, thấy con nói Mai đã lấy chồng, mẹ nghĩ chắc dạo đó nó đã bỏ cái thai đó đi rồi”.
Vậy mà mẹ đã giấu tôi chuyện này bao nhiêu năm qua, sao mẹ không nói cho tôi biết. Con tôi, trời ơi…
“Không, Mai không hề bỏ thai bác ạ. Cháu cũng mới biết việc này, cô ấy đã sinh con và nuôi con một mình, cô ấy vẫn chờ đợi Hùng (tên tôi) suốt 15 năm qua. Khi cô ấy biết mình không qua khỏi, cô ấy muốn liên lạc với bác để bác nhận cháu của mình”.
Khi chiếc xe dừng lại, tôi lao vội về phía nhà em nhưng mà đã quá muộn mất rồi. Trong nhà những tiếc gào khóc đã vang lên. Tôi chạy thẳng vào trong, em nằm đó, một đứa trẻ chừng 14 tuổi khóc lóc vật vã gọi mẹ.
Nó là con tôi đây mà, tôi ôm chầm lấy con, thằng bé không biết tôi nhưng nó cứ để yên cho tôi ôm. Tôi nắm đôi bàn tay đã lạnh của em rồi khóc nấc: “Em đã một mình nuôi con và chờ anh 15 năm, sao không cố đợi anh thêm 5 phút nữa?”.
(Theo Một thế giới)
">Sao em không cố đợi anh thêm 5 phút nữa?
Nhận định, soi kèo Bali United vs Borneo, 19h00 ngày 28/1: Sức ép ngàn cân
Trước đó, ngày 1/8, độ khó khai thác Bitcoin cũng đạt mức kỷ lục 90,66 nghìn tỷ. Dù đã xuống 86,8 nghìn tỷ vài ngày sau, con số này vẫn cao hơn so với mức khó nhất ghi nhận đầu năm là 82,1 nghìn tỷ.
Nhiều thợ đào Bitcoin 'đầu hàng', cho thuê trâu cày
Yuma Asami
Tháng Giêng năm ngoái, Asami khi đó mới 26 đã bị các vấn đề dạ dày. Sau khi tích cực kiểm tra mọi thủ tục y khoa, cuối cùng kết quả cho thấy cô đã bị ung thư buồng trứng. Kể từ đó, Asami đã dẹp bỏ mọi công việc để tích cực điều trị. Cô đã trải qua phẫu thuật, loại bỏ tử cung và buồng trứng và thực hiện sáu phương pháp điều trị để đối phó với những di căn của căn bệnh ung thư.
Trong thời gian tích cực điều trị bệnh, Asami đã được gợi ý và cô đã viết cuốn sách về cuộc đời của mình. "Mặc dù căn bệnh đã cản trở cuộc sống của tôi nhưng tôi không muốn từ bỏ", Asami tâm sự về cuộc chiến đấu của mình. "Bây giờ, tôi đang có một cuộc sống mới và sẽ bắt đầu với nó", nữ diễn viên cho biết.
Nhiều người cho rằng, chắc chắn quyển sách này sẽ là quyển sách bán chạy nhất trong năm 2014 này vì nhân vật và câu chuyện quá hấp dẫn.
"Quyển sách sẽ thu hút được sự quan tâm của bạn đọc và chúng tôi chờ xem như thế về cuốn sách trên các bảng xếp hạng. Nhưng chắc chắn nó sẽ là một công cụ tốt trong các cuộc trò chuyện về cuộc chiến chống lại bệnh ung thư", tờ Tokyoreporter. com nhận định.
Theo Newsen/Tri thức trẻ
Thù lao khủng hợp đồng tiếp khách của các chân dài showbiz">
Sao hé lộ bí mật thế giới của phim người lớn
Ngay từ nhỏ, tôi đã được gia đình răn đe bằng những tục lệ“trên trời rơi xuống”. Rằng một người con gái mất trinh tiết sẽ bị trai làngkhinh miệt, mang chửa hoang sẽ bị dân làng cạo đầu thả xuống biển… Những điều lệghê rợn ấy ngấm ngầm trong đầu khiến tôi không thể nào quên.
Thế nhưng, cách đây 8 năm lúc tôi 17 tuổi, vì yêu mù quángnên tôi đã trao thân cho một gã sở khanh để rồi luôn phải mang tiếng là gái chửahoang.
Tôi nhớ như in ngày tôi trao đời con gái cho hắn và có bầu.Khi có bầu, tôi báo với hắn là tôi sợ nhưng hắn ta mặc nhiên không động viên, anủi mà chửi tôi rằng: "Cô ngủ với tôi được thì cũng ngủ với thằng khác được”. Hắncòn chửi tôi những câu thậm tệ cay nghiệt hơn rồi cắt liên lạc với tôi, bỏ tôivới cái bụng bầu năm 17 tuổi.
Tôi sợ hãi, lo lắng không dám nói với bất kỳ ai. Tôi giấu bốmẹ vì tôi vẫn còn đi học. Nhưng cái "kim giấu trong bọc lâu ngày cũng thò ra"khi được 9 tháng tôi sinh con.
Ảnh minh họa |
Khí biết tôi sinh con, mẹ như chết ngất còn bố tôi lúc đó nhưkhóc cạn nước mắt rồi tuyên bố từ mặt hai mẹ con tôi. Không chỉ vậy, hàng xómcũng bắt đầu lời ra tiếng vào chê cười bố mẹ gia đình tôi. Mẹ, anh trai bắt tôicho con đi để làm lại cuộc đời. Bố dù giận, nửa đêm khóc nghẹn nhưng lại cườngquyết "cứ để nó đi học còn con bé con tôi nói là sáng đi thể dục nhặt được, córau ăn rau có cháo ăn cháo" .
Tôi nhớ những đêm bố thức trắng ngồi khóc khiến mẹ phải bịtmiệng bố để hàng xóm không nghe thấy. Tôi nhớ những lời cay nghiệt của làng xómdành cho gia đình tôi. Họ gọi tôi là con đĩ non, con chửa hoang, gọi bố mẹ tôilà đồ không biết dạy con. Lúc đó tôi mới hiểu rằng mình đã làm bố mẹ khổ như thếnào.
Bố tôi là đàn ông sương gió giang hồ từng trải nhưng lại khócsuốt một thời gian dài vì tôi. Tôi còn nhớ như in lời bố nói: "Con giết chết hếtmơ ước kì vọng của bố đặt vào con". Phải, chưa bao giờ tôi thấy căm hận bản thânvà gã khốn nạn kia như vậy!
Nỗi đau này chưa dứt thì nỗi đau khác lại ập tới. Con tôi đẻra là con gái không may mắn bị đục thuỷ tinh thể bẩm sinh, hẹp ống động mạch chủ... Bao nhiêu ngày tháng đi viện ròng rã là bấy nhiêu ngày bố mẹ vất vả vì mẹcon tôi.
Chị gái tôi mặc dù mang bầu vẫn vẫn lao vào đánh tôi vì làmkhổ bố mẹ. Chị dâu suốt ngày cay nghiệt, hai cậu ruột từ mặt cấm bước chân xuốngnhà. Tôi đã từng nhiều lần muốn tìm đến cái chết nhưng tiếng khóc của con lạilàm bản thân mình thức tỉnh.
8 năm qua dù quá khứ đã nguôi ngoai nhưng vết đau và tiếngchửa hoang vẫn bám diết lấy tôi. Bố tôi lại một lần nữa gạt nước mắt lo cho tôiđi nước ngoài làm việc để tôi quên đi quá khứ, để kiếm tiền nuôi con và lo tươnglai hai mẹ con.
Bố bảo: Ngày xưa con bé con tập đi, con ngã bố nâng con lêndắt tay con đi tiếp rồi con cũng tự đi tự chạy được. Giờ con lại ngã nhưng conngã đau quá bố không thể cầm tay dắt con đi mà chỉ còn cách chỉ đường cho conđứng dậy .Giờ con đường phía trước là cơm hay cháo là do con quyết định. Bố mẹrồi cũng chết, anh em "kiến giả nhất phận" không thể lo cho con cả đời nên conphải biết cách đứng dậy từ nơi con ngã ".
Khi con tròn 3 tuổi, tôi sang Hàn Quốc làm việc. Tôi khônghiểu tại sao nhiều người vẫn biết về quá khứ của mình. Một lần có một gã sinhnăm 1978 giả vờ say rượu hãm hiếp tôi. Tôi cây cú liền lấy gạt tàn đập vào đầuhắn rồi mắng "Tôi có con nhưng tôi không phải cave, tôi nghèo nhưng tôi khôngnằm ngửa lấy tiền nuôi con" .
Tôi đau đớn, nhục nhã. Chẳng lẽ trong mắt người đời, trongmắt đàn ông những đứa không chồng mà có con như tôi chỉ là loại hư hỏng, loạiđâu cũng bạ được .
Ảnh minh họa |
Nhưng, tôi rách chứ không nát, tôi ngu thì tôi chịu tráchnhiệm chứ tôi không lao vào vết xe đổ lần nữa. Con tôi ở nhà ông bà nuôi, cháuđi học thì ở với gia đình anh trai tôi. Chị dâu tôi là người biết điều nênthương con tôi như con ruột, đối xử chăm sóc con dù cháu bị bệnh.
Còn về hắn ta, sau bao nhiêu năm chơi bời thì tìm cách xintôi tha thứ, xin quay lại với mẹ con tôi để bù đắp . Tôi đã quát thẳng vào mặtanh ta: "Tôi của ngày yêu anh chết rồi , lúc tôi cần anh nhất, lúc con tôi cầnanh thì anh ở đâu? Bây giờ tôi nuôi con khôn lớn tôi đi làm có tiền thì quay lạixin tôi tha thứ? Tôi không thèm loại khốn nạn như anh”.
Làm mẹ đơn thân thật khó, phải trải qua bao nhiêu cực nhọctai tiếng, phải đối diện với những câu hỏi về bố của trẻ thơ. Nhưng thà làm mẹđơn thân mà tư tưởng thoải mái thông suốt tự lập được về kinh tế còn hơn là cóchồng như không. Bây giờ tôi vui vẻ đi làm gửi tiền về cho bố mẹ trả nợ và nuôicon, còn hắn ta thì đã trải qua hai đời vợ những đến giờ chẳng còn ai bên cạnh.
Tôi thấy có nhiều người chia tay người yêu cứ đòi sống chếtrồi đầy đoạ bản thân, nhưng thật sự điều đó là ngu ngốc. Bố mẹ sinh ra mình nuôimình khôn lớn chỉ hi vọng sau này mình báo hiếu về già. Tại sao phải huỷ hoại vìcon trai như vậy ?
Có nuôi con mới hiểu lòng cha mẹ, tôi đã trải qua những nỗiđau nỗi tủi nhục nên rút ra được một điều rằng mình phải thật mạnh mẽ, không cóhọ mình vẫn phải sống tốt, sống hạnh phúc.
Tôi cũng từng là một đứa con gái ngu muội yếu đuối, khóc lóccầu xin người yêu cho con em có bố, cho bố mẹ em không bị chê cười, nhưng đáplại chỉ là những câu chửi bới lăng nhục. Có lúc cay nghiệt quá tôi còn ôm con rabờ sông định tự tử nhưng thôi. Cuối cùng sau những ngày tháng sống trong nướcmắt, nhìn bố mẹ hao gầy vì hàng xóm cười nhạo tôi mới biết đứng dậy để bướctiếp.
Tôi mong xã hội sẽ bớt cay nghiệt với những người như tôi,mong các bạn trẻ biết hành động đúng đắn với lỗi lầm mình gây ra!
Nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua đi, chỉ là bản thân mình học cáchđối diện và bước qua như thế nào. Các bạn trẻ hãy trang bị kiến thức tình yêu,giáo dục giới tính cho mình đừng để sau phải ân hận, và cũng đừng ngu dại gìphải huỷ hoại bản thân vì người đàn ông không đáng!
Tâm Anh
Tâm sự của một cô gái chửa hoang
友情链接