Giải thưởng Honda Y-E-S do Quỹ Honda Foundation Nhật Bản sáng lập,ệtNamkhởiđộnggiảithưởmc vs mu nhằm tìm kiếm và phát triển những tài năng trẻ trong lĩnh vực công nghệ sinh thái tại các nước đang phát triển khu vực châu Á bao gồm Việt Nam, Ấn Độ, Lào, Campuchia và Myanmar.
Tại Việt Nam, giải thưởng Honda Y-E-S được triển khai từ năm 2006 và đến nay đã trải qua 11 năm. Đây được xem là giải thưởng uy tín hàng đầu về công nghệ và là đích hướng đến của rất nhiều bạn sinh viên trong lĩnh vực này.
Năm nay, Honda Y-E-S chính thức khởi động từ ngày 20/4 dành cho sinh viên thuộc chuyên ngành khoa học, kỹ thuật và công nghệ của 10 trường Đại học liên kết lớn trong cả nước gồm: Đại học Bách khoa Hà Nội; Đại học Công nghệ, Đại học KHTN (Đại học Quốc gia Hà Nội); Đại học GTVT, Đại học Khoa học (Đại học Huế); Đại học Bách khoa Đà Nẵng; Đại học Bách khoa Tp. HCM, Đại học KHTN, Đại học Quốc tế (Đại học Quốc gia Tp. HCM); Đại học GTVT Tp. HCM.
Tôi là công chức nhà nước, chồng tôi làm ở công ty nước ngoài. Thu nhập của chúng tôi không khá nhưng cũng không đến nỗi cắn xé nhau vì đồng tiền.
Ba năm trước, chúng tôi kết hôn với nhau. Hai vợ chồng ở trọ, cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc vô cùng. Sau đó tôi có bầu và sinh con. Khi tôi sinh, mẹ đẻ của tôi ở quê lên ở cùng và bế cháu. Lúc con tôi được một tuổi, nghĩ cảnh đi thuê thật vất vả và chật chội, hai vợ chồng bàn nhau vay mượn tiền để mua một căn hộ chung cư. Căn hộ chung cư ấy có giá 1,7 tỉ. Bố mẹ đẻ của tôi cho 300 triệu. Bố mẹ chồng tôi không có tiền nhưng nhất quyết đòi bán đất ở quê sau đó lên sống cùng chúng tôi. Ông bà chỉ có chồng tôi là con trai.
Tôi không muốn ông bà bán đất, bởi đó là mảnh đất thờ tự của ông cha. Thế nhưng, bố mẹ chồng và các chị gái chồng của tôi thì không hiểu đúng ý tôi. Họ nghĩ tôi ích kỷ, không muốn chăm sóc bố mẹ chồng nên không cho ông bà sống cùng.
Tôi đã giải thích, nhưng không ai nghe tôi. Vì thế, tôi im lặng và mặc kệ mọi chuyện. Bố mẹ chồng tôi bán đất được 500 triệu. Ông bà đưa tiền cho chồng tôi rồi đòi đứng tên sổ đỏ. Sau đó, ông bà dọn lên sống cùng.
Khi sống cùng, tôi đã luôn nhắc nhở mình phải thật tế nhị với bố mẹ chồng để tránh mâu thuẫn nhưng cuộc sống thật khắc nghiệt. Lòng người chẳng giống như mình suy nghĩ.
Ở với nhau được 5 tháng, trong lòng tôi đã ôm một cục tức to đùng. Mẹ chồng tôi hay nói, hay chửi và ác miệng vô cùng. Tôi nói một đằng, bà nghĩ một nẻo. Tôi bảo bà không phải nấu ăn sáng để bà khỏi vất vả thì bà nghĩ tôi chê bà nấu dở… Tôi bận việc về muộn khoảng 30 phút thì bà bảo tôi đi với giai.
Tôi có giải thích đôi ba câu thì bà làm ầm ĩ, bảo tôi láo và chửi tôi bằng những ngôn từ không bậy bạ nhưng nghe đau lòng vô cùng. Tôi giận, không tâm sự nhiều với bà thì bà bảo tôi khinh bà, coi thường bà và … khốn nạn với bà.
Vâng, có thể là tôi không khéo trong cách nói năng với người già nhưng tính tôi không để bụng bao giờ. Còn bà thì khác. Mỗi lần khó chịu với tôi, bà điện thoại khắp nơi, điện cho các con, điện cho nội ngoại hai bên, và điện cho cả bố mẹ tôi mà trách móc.
Có lần, chỉ vì tôi quá bận và mệt nên quên mất ngày giỗ của ông ngoại bà (tôi gọi bằng cụ - nv). Vậy mà bà vùng vằng và gọi tôi ra mà chửi rủa. Rồi bà điện cho con cái của bà, bảo tôi là loại con dâu mất dạy. Các chị gái chồng chỉ nghe lời bà nói nên đánh giá tôi rất xấu.
Vụ đó, tôi mời ông bà ra nói chuyện và phân tích đúng sai. Không ngờ, đó là sai lầm lớn của tôi. Bố mẹ chồng tôi cảm thấy mất mặt khi bị tôi mời ra nói chuyện nên ra sức kể tội tôi và chửi rủa tôi. Họ còn điện cho con cái về để xử lý tôi.
Vụ đó, chị gái chồng của tôi chạy đến rồi xông vào đánh tôi trước mặt cả nhà. Mẹ chồng tôi thì chỉ trỏ, rồi cầm chịch cho con gái đánh tôi. Bố chồng tôi thì ngồi im chứng kiến sự việc rồi kết luận một câu xanh rờn: "Không thể chấp nhận được loại con dâu này".
Tôi hận đến tận xương. Từ đó, tôi tiết kiệm đến mức tối đa thời gian tiếp xúc với mọi người khiến không khí gia đình càng thêm căng thẳng. Chồng tôi ở giữa nhưng cũng chẳng biết xử lý sao. Anh ra sức đổ tội cho tôi. Bảo tôi là con, là em, là chị mà không biết cư xử để mọi người nể phục mà lại làm gánh nặng cho anh.
Tôi đau lòng lắm. Lâu rồi, tôi và chồng không nói được với nhau một câu tử tế. Và cũng lâu lắm rồi chúng tôi chẳng nhìn vào mặt nhau. Tôi biết, cuộc hôn nhân của tôi trở nên bi kịch phần lớn là vì mối quan hệ mẹ chồng - nàng dâu. Những người kia, nếu không phải vì chỉ nghe mẹ mình thì sẽ chẳng thể đối xử với tôi như vậy.
Vì thế, tôi chỉ khuyên những người mới kết hôn. Nếu có thể thì đừng sống chung với bố mẹ chồng. Mất gia đình như chơi đấy.
Lê Minh
(Hà Nội)
" alt="Hôn nhân thành thảm họa sau một năm chung sống với nhà chồng"/>
Chúng em đi khám, bác sĩ bảo cả hai đều bình thường, em cũng đã lén đi kiểm tra khắp nơi, nhưng ở đâu cũng kết luận vậy.
Đến năm thứ 4 của cuộc hôn nhân, em bất ngờ mang thai. Các chị không biết, em đã hạnh phúc đến mức nào đâu. Em khóc cười như một đứa trẻ vì không kìm hãm được sự sung sướng. Thế nhưng, cuộc đời làm dâu của em chỉ có khoảng 2 tháng là được cười vui như vậy.
Đến tháng thứ 3, đi đo độ mờ da gáy, chỉ số của em bé cao trên mức an toàn, bác sĩ đã khuyên em nên làm các xét nghiệm và theo dõi chặt chẽ. Chồng em nghe tin, đứa trẻ có khả năng cao bị dị tật thì bật khóc. Còn em, em đứng như trời trồng rồi ngất đi vì quá sốc.
Gia đình chồng em biết chuyện, thay vì an ủi, động viên em. Họ ra sức đay nghiến em và nói những lời khiến em vô cùng đau đớn. Một mình em phải tự động viên mình, chờ đến tuần thai cao hơn để làm các xét nghiệm khác hoặc chọc ối kiểm tra. Tuy nhiên, số phận quá nghiệt ngã với em các chị ạ, cả xét nghiệm Double test, Triple test và chọc ối đều kết luận đứa trẻ có khả năng rất cao bị dị tật.
Ảnh minh họa
Nhiều người khuyên em nên bỏ cái thai để sau này đỡ khổ. Tuy nhiên, em không nỡ. Em muốn giữ lại con, sinh nó ra và nuôi đến khi nào con tự rời bỏ em thì thôi. Hơn nữa, em vẫn hy vọng, dù hy vọng đó là mong manh. Ấy là cuộc đời của con em xuất hiện phép màu. Cháu sinh ra sẽ lành lặn, khỏe mạnh như bao đứa trẻ khác.
Thế nhưng, đó là mong muốn của em. Còn bố mẹ chồng em thì khác. Ông bà không chấp nhận việc em sinh ra một đứa trẻ dị tật. Ông bà bắt em bỏ cái thai đó và sinh một đứa con khác. Ông bà còn tuyên bố, nếu em quyết giữ cái thai thì em phải bước ra khỏi nhà.
Em đau đớn đến chết đi sống lại nhưng em vẫn lạy van chồng, lạy van bố mẹ chồng cho em được toại nguyện, được mang thai và sinh ra đứa con của mình.
Bố mẹ em vẫn nhất quyết giữ quan điểm nên ngày hôm qua, mẹ chồng đã cầm tay em và dắt ra khỏi cửa, không cho em vào nhà nữa. Bà cũng tuyên bố sẽ lấy vợ mới cho chồng của em. Còn đối với loại “gái độc” không thể sinh con lành lặn cho chồng như em thì gia đình bà không chứa.
Bây giờ, em đã về nhà mẹ đẻ. Mẹ em cũng chỉ có một mình vì bố em mất sớm. Mẹ chỉ sinh được mình em. Em muốn ôm lấy mẹ rồi òa lên mà khóc, nhưng em không thể. Nước mắt em đã cạn hay sự đau đớn quá mức đã khiến em không thể khóc được hả các chị?
Độc giả giấu tên
(Hải Dương)
" alt="Bị mẹ chồng dắt tay đuổi khỏi nhà vì mang thai dị tật"/>