Tôi 28 tuổi là phiên dịch của một công ty xuất nhập khẩu còn anh là giám đốc của công ty tư nhân, đối tác của công ty tôi. Chúng tôi gặp nhau trong buổi ký kết hợp đồng và có thiện cảm ngay từ lần gặp đầu tiên. Thực lòng mà nói, ban đầu, tôi biết được sự “khấp khiễng” trong gia thế của hai gia đình nên đã cố gắng né tránh anh. Nhưng trước sự chân thành, những tình cảm mãnh liệt của anh, tôi chẳng thể chối từ.
Tôi và anh yêu nhau rất công khai, nên nhiều người biết. Có người nói tôi may mắn khi được anh chọn, có người nói anh tốt số vì tôi ngoan, hiền và giỏi. Cũng không ít người nói về mối quan hệ của chúng tôi không mấy thiện cảm và nói tôi là kẻ “đào mỏ”, bám lấy anh vì tiền…
Tất cả những điều đó chẳng quan trọng gì với tôi, bởi từ đáy lòng mình, tôi yêu anh thực sự. Nhưng điều khiến tôi bận tâm nhất đó là thái độ của mẹ anh với tôi.
Ngay hôm đầu tiên, anh đưa tôi về ra mắt, mẹ anh không thèm để ý đến sự có mặt của tôi. Trước mặt anh, bà không tỏ thái độ gì nhưng khi không có anh, bà nói thẳng là không ưng tôi.
Nhưng trước sự chân thành, những tình cảm mãnh liệt của anh, tôi chẳng thể chối từ. (ảnh minh họa) |
Thậm chí, trước khi tôi ra về, bà còn gọi ra gặp riêng và nói: “Bác không đồng ý cho N lấy cháu. Đừng tốn công vô ích nữa. Bác biết quá rõ xuất thân và ý đồ của cháu”. Nghe những lời nói của mẹ anh, tôi thấy buồn, tủi thân và tự ái vô cùng. Dù cho tôi thanh minh thế nào bà cũng gạt đi và chẳng thèm nhìn tôi thêm lần nào nữa.
Sau lần ấy, tôi hiểu, chỉ vì lý do tôi xuất thân quê mùa, nghèo hèn nên không xứng với gia thế nhà anh, sẽ không được mẹ anh chấp nhận. Điều này tôi có thể hiểu, bởi với cái gia thế đồ sộ, cơ ngơi kếch xù như vậy, ai cũng phải đề phòng và cẩn trọng. Vì vậy tôi kiên nhẫn chờ đợi ngày được mẹ anh chào đón.
Suốt mấy tháng sau lần về thăm nhà đầu tiên, mẹ anh cũng không tìm gặp tôi và tôi cũng không đủ dũng khí trở lại ngôi nhà ấy. Rồi tôi phát hiện mình có thai. Khỏi phải nói, anh vui đến nhường nào.
Bởi anh không thuyết phục được mẹ chấp nhận tôi, cũng không thể chống lại sự phản đối của bà thì đứa bé chính là một “cứu cánh” để đặt mọi người vào thế đã rồi. Dù cho anh động viên: “Gia đình anh hiếm con cháu, nên sẽ vì dòng máu của mình mà chấp nhận”, nhưng tôi vẫn phập phồng lo sợ.
Sau khi anh thông báo tin tôi có thai với gia đình, bố anh thì vui vẻ đồng ý, còn mẹ vẫn giữ vẻ điểm đạm, trầm tư suy nghĩ, không phản đối cũng không vui mừng chấp nhận. Vài hôm sau, bà gọi điện hẹn gặp và yêu cầu tôi giữ kín với N, dù lo lắng, sợ hãi nhưng tôi cũng đồng ý.
Vừa nhìn thấy tôi, bà hắt cả cốc nước lạnh vào người và nói tôi trơ trẽn, bất chấp lời cảnh báo của bà để mồi chài, quyến rũ N. Tôi hoảng loạn, thất thần trước những hành động, lời nói của mẹ anh nhưng cũng cố gắng trấn tĩnh và lễ phép trả lời.
Với sự nhã nhặn, điềm đạm của tôi, bà cũng dịu giọng nói: “Tôi sẽ cho cô 1 số tiền lớn, chỉ cần cô bỏ thai và rời xa con trai tôi. Tin tôi đi, cô không hợp với nó đâu, tình cảm của hai đứa chỉ là nhất thời thôi. Lấy cô, liệu thanh danh, sự nghiệp của nó có sáng láng rộng mở được không?”.
Khi cầu xin bà rằng giữa tôi và anh là tình yêu chứ không phải mưu đồ như bà nghĩ, thì mẹ anh lại nói: “Nếu yêu N thì cô nên biết điều gì tốt cho nó nhất. Chẳng nhẽ cô muốn vì mình mà nó quay lưng lại với danh dự gia đình và những người ruột thịt sao?”. Đến nước vậy thì thực lòng, tôi cũng chẳng còn lời nào để nói, cũng chẳng thể gánh đỡ nổi trọng trách mà mẹ anh đang quy chụp.
Tôi viện ra nhiều lý do để lảng tránh, khước từ N nhưng đều không được, bởi giữa chúng tôi còn có đứa con. Sau nhiều ngày N cầu xin, năn nỉ, cuối cùng mẹ anh cũng gật đầu đồng ý với điều kiện, tôi phải bỏ thai thì mới cưới. Bà đưa ra lý do: “Gia đình này có vị thế, truyền thống và gia giáo, nhiều người nhìn vào. Nếu biết con dâu có thai trước khi về nhà thì mất mặt vô cùng”.
Thực lòng mà nói, tôi chưa khi nào muốn lấy con để ép anh và gia đình, nhưng với những gì đã xảy ra, tôi không thể nghe theo lời mẹ anh được. Vốn mẹ anh chẳng quý mến đồng ý gì tôi, chỉ vì đứa bé trong bụng mới miễn cưỡng chấp nhận. Nếu giờ nghe lời bà, thì mối ràng buộc của tôi và anh còn gì nữa, liệu gia đình và nhất là mẹ anh có để tôi bước chân vào ngôi nhà ấy?
Giá như không yêu anh quá nhiều, không có con, có lẽ, tôi lựa chọn chia tay N để lòng tự trọng của mình không bị chà đạp, bị tổn thương đến vậy. Tôi biết phải làm gì đây, xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên!
(Theo Tri thức trẻ)
" alt=""/>Bị mẹ người yêu phản đối chuyện tình cảmThời gian ở riêng, tôi thường xuyên nhận được những cuộc điện thoại quan tâm của bố chồng và rất cảm kích.
Nhưng có một hôm, bố chồng gọi điện hỏi vay tiền. Bố bảo: “Hôm nay bố có chút việc chỗ chị chồng con, con có tiền gửi bố mượn 3 triệu, hôm nào lĩnh lương bố trả”.
Tôi nghe thì bằng lòng ngay bởi từ trước đến giờ bố có vay tiền tôi đâu. Hơn 1 tháng sau, bố không nói đến chuyện trả tiền. Tôi nghĩ: “Chắc bố lớn tuổi rồi nên hay quên. Bố quên thì mình biếu bố 3 triệu đó cũng được”.
Nhưng vài tháng sau, bố lại gọi hỏi vay tiền tôi đi khám bệnh. Tôi hỏi bệnh gì thì bố chỉ trả lời qua loa. Lúc gọi về hỏi mẹ chồng, bà nói không thấy bố tôi kêu đau ốm. Nhưng vì ngại nên tôi vẫn chuyển cho ông 5 triệu.
Dần dần, những lần vay tiền trở nên liên tục hơn. Tôi cảm thấy khó xử nhưng vẫn cố gắng làm tròn bổn phận. Tôi nghĩ, dù sao cũng là người trong gia đình, hỗ trợ bố mẹ chồng một chút không có gì là quá đáng.
Thế nhưng, một ngày tôi phát hiện sự thật khiến bản thân choáng váng.
Một lần, bố chồng gọi điện nói cần gấp một khoản tiền lớn, khoảng 50 triệu đồng để về quê làm mộ cho các cụ. Tôi gọi điện về hỏi mẹ chồng thì bà cũng nói thực sự gia đình có việc đó nhưng chưa chốt ngày.
Vài ngày sau, tôi nghe một người bạn ở quê nói bắt gặp bố chồng tôi qua lại với một cô gái trẻ. Mấy lần bạn tôi nhìn thấy ông chở cô ta đi ăn, trò chuyện với nhau vui vẻ ở quán cà phê. Nghe đến đây, tôi không tin vào tai mình nữa.
Tôi nhờ người bạn thân để ý bố chồng mình và chụp lại bằng chứng ông ngoại tình. Tôi nghi ngờ bấy lâu nay ông vay tiền của mình là để phục vụ, chiều chuộng cô bồ trẻ.
Mấy lần tôi hỏi bố chồng về chuyện làm mộ cho các cụ, chuyện sắm đồ cho cháu hay chữa bệnh, ông đều úp mở. Hôm trước, tôi bực mình nên tiết lộ tất cả những gì mình nghe được.
Bố chồng sợ hãi, xin tôi đừng nói chuyện này với mẹ chồng và chồng tôi. Ông nói mình cô đơn nhiều năm, giờ mới tìm được người bầu bạn thực sự. Ông vẫn giữ tình nghĩa với mẹ chồng tôi nhưng muốn một cuộc sống mới mẻ hơn với cô bồ.
Nghe những lời bố chồng nói, tôi càng không thể nào chấp nhận được. Ở nhà, ông được vợ cung phụng, cơm bưng nước rót. Vậy mà ra ngoài, ông lại cặp kè với gái trẻ, còn mang tiền của con cái cho cô ta.
Ông lầm tưởng cô ta yêu mình và không nhận ra đó chỉ là chiêu trò moi tiền của mấy cô gái trẻ.
Tôi không biết nên chia sẻ chuyện này với chồng hay mẹ chồng. Mọi suy nghĩ cứ rối tung trong đầu. Nếu nói ra, gia đình có thể tan vỡ.
Mẹ chồng vốn yếu đuối, lại thường xuyên ốm đau, tôi sợ bà sẽ không chịu đựng nổi nếu biết sự thật. Còn chồng tôi luôn yêu thương và kính trọng bố. Nếu biết bố mình như vậy, chắc chắn anh sẽ rất đau khổ.
Mọi thứ cứ quẩn quanh trong đầu mà không tìm được lối ra. Tôi chỉ hy vọng tìm được giải pháp, để giữ gìn hạnh phúc gia đình mà không phải làm tổn thương bất kỳ ai.
Độc giả giấu tên
Theo thống kê của BV Mắt TƯ, Việt Nam có tới 2-3 triệu người lác, qua mỗi năm, số lượng trẻ em bị lác ngày càng tăng. Trong đó 70% các trường hợp trẻ bị lác có kèm theo dị tật khúc xạ.
Đáng tiếc, rất nhiều các trường hợp đều đưa đến BV khám khi đã muộn, gây ảnh hưởng lớn đến chức năng và thẩm mĩ.
Nhìn bóng điện không gây lác
Bé Lê Hà Anh (7 tuổi, Tuyên Quang) được mẹ đưa xuống Hà Nội khám mắt do bị lác từ nhỏ. Mẹ bé cho rằng, con gái bị lác do lúc mới sinh hay liếc ngược bóng điện ở đầu giường, sau này càng lớn, mắt cháu càng lệch.
Chị Nguyễn Phương Thảo (30 tuổi, Tuyên Quang) cũng cho biết, lúc mới sinh, con gái chị là Trần Thị Nhung hoàn toàn bình thường. Tới khoảng 3 tuổi, mắt bé bắt đầu nhìn lệch sang một bên nhưng chị nghĩ do con hay nhìn theo hướng bóng điện nên không có ý định đưa đi khám.
Bác sĩ kiểm tra mắt cho bệnh nhi bị lác |
Đến khi gần 6 tuổi, bé Nhung nói mắt phải bị mờ, đến BV kiểm tra mới phát hiện bị lác, nguy cơ nhược thị rất lớn, bác sĩ có chỉ định mổ sớm để cân bằng điều tiết 2 mắt.
PGS.TS Nguyễn Đức Anh, Trưởng khoa Khúc xạ, BV Mắt Hà Nội 2 khẳng định, quan niệm trẻ bị lác do liếc nhìn bóng điện là hoàn toàn sai lầm.
Trên thực tế, các nguyên nhân gây lác là do bẩm sinh, di truyền, liệt dây thần kinh mắt, dị dạng cơ, dị dạng hốc mắt do chấn thương, viêm...
PGS Đức Anh khuyến cáo, trong các trường hợp thấy con nhìn lệch trong hay ngoài, cần phải khám và điều trị càng sớm càng tốt. Bệnh lác nếu khám muộn sẽ có nguy cơ cao gây nhược thị, là tình trạng giảm thị lực của 1 hoặc cả 2 mắt, thậm chí mù vĩnh viễn.
Phẫu thuật chỉ mất 30 phút
“Việc phát hiện và điều trị muộn khi trẻ đã bị nhược thị sẽ rất khó khăn. Phẫu thuật ở giai đoạn muộn chỉ có thể giúp trẻ cân bằng 2 mắt, thị lực không được hồi phục tối ưu”, PGS Đức Anh nhấn mạnh.
Với các trường hợp bị lác ở trẻ em, bác sĩ sẽ phải khám cẩn thận, chẩn đoán hình thái, chức năng mắt, tuỳ từng mức độ sẽ có những chỉ định can thiệp phù hợp.
Hiện nay, tỉ lệ chữa được lác khá cao nếu điều trị sớm. Nếu trước 3 tuổi, tỉ lệ thành công lên tới trên 90%, 6 - 8 tuổi trên 60%. Ở người trưởng thành, phẫu thuật lác chỉ có tác dụng thiên về thẩm mĩ.
Với hầu hết các ca lác, phải có phác đồ điều trị riêng gồm 3 bước: Chỉnh thị, phẫu thuật điều trị lệch trục nhãn cầu và điều trị phục hồi thị giác.
Nếu trẻ bị tật khúc xạ sẽ được được đeo kính. Sau một thời gian kiểm tra thị lực, nếu mắt vẫn kém nghĩa là mắt đó bị nhược thị. Khi phát hiện sớm nhược thị, trẻ sẽ được tập luyện để hồi phục, sau đó mới phẫu thuật.
Tuy nhiên trong tập luyện nhược thị bằng phương pháp bịt mắt phải được sự chỉ định của bác sĩ do có thể bịt bằng thuốc, bằng vải, bằng kính, thường xuyên hay ngắt quãng.
Ngoài ra có thể kích thích mắt kém bằng phương pháp trộn gạo với lúa để trẻ nhặt, xâu chuỗi hạt cườm, tập vẽ, tập viết...
PGS Đức Anh cho biết, phẫu thuật lác thực chất là điều chỉnh các cơ vận nhãn, đưa 2 mắt về thẳng trục. Phẫu thuật này rất đơn giản, hoàn tất trong khoảng 30 phút.
Các biến chứng do mổ có thể có như tụ máu gây đỏ mắt, sưng phù kết mạc có thể điều trị hết mà không để lại di chứng.
Thúy Hạnh
Sau một thời gian đeo kính áp tròng, cô gái 20 tuổi thấy mắt mờ dần. Bác sĩ phát hiện 2 mắt đã bị viêm loét giác mạc do nhiễm ký sinh trùng.
" alt=""/>Báo động tình trạng nhiều trẻ bị lác, cha mẹ lầm tưởng do con nhìn theo bóng đèn