Nhật Bản ơi! cố lên
本文地址:http://profile.tour-time.com/html/404b699153.html
版权声明
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
- Đó chính là tiếng nói của bạn đọc khắp cả nước gửi về động viên, chia sẻ cùng người dân Nhật Bản trong những ngày này. Không những động viên, bạn đọc còn gửi giúp nhân dân Nhật Bản cả bằng vật chất. Chúng tôi xin trích đăng những ý kiện đó.
" />
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
Nhận định, soi kèo Radnicki 1923 vs OFK Beograd, 22h59 ngày 3/2: Xây chắc top 8
Theo lời kể của người trong cuộc, đôi nam nữ là một cặp vợ chồng. Người chồng hôm đó bất ngờ phát hiện vợ ngoại tình. Vốn là người yêu vợ sâu sắc, hết lòng chiều chuộng nâng niu vợ nên anh không chịu được cú sốc này.
Không muốn làm lớn chuyện, anh đành đóng cửa quay đi, tự hành hạ bản thân dưới cơn mưa lớn. Khi nghe tiếng cửa, người vợ hiểu rằng bí mật của mình bại lộ. Cô vội lao ra đường tìm anh.
Cô thừa nhận chồng mình là người quá tốt. Anh luôn nâng niu chiều chuộng cô, không một lời phàn nàn dù cô có làm điều gì sai. Nhưng có lẽ chính sự chiều chuộng ấy khiến cuộc sống của người vợ luôn nhàm chán. Cô cho rằng đó là những điều quá đỗi bình thường nên muốn tìm điều mới mẻ hơn. Và cô lao vào ngoại tình.
Sự việc bại lộ, cô vội chạy theo nắm tay chồng, xin tha thứ. Cả hai cùng khóc dưới mưa và người chồng không có ý định quay lại.
Vốn dĩ trong lòng anh coi vợ là báu vật, chưa từng nghĩ sẽ làm gì khiến cô ấy tổn thương, đau lòng nên chuyện vợ phản bội khiến anh choáng váng. Người chồng nhận ra, cuộc hôn nhân của cả hai đã đến hồi kết.
Thấy chồng do dự, người vợ còn mang cả điện thoại ra, vừa bấm vừa nói sẽ xóa hết những thông tin về người tình, từ nay không liên lạc nữa. Cô hứa sẽ ở bên chồng mãi mãi.
Dù vậy, anh chồng vẫn kiên quyết bỏ đi. Có lẽ đây là cái kết buồn cho cuộc hôn nhân. Một người quá yêu bị phản bội sẽ khó chấp nhận và tha thứ.
Một bài học sâu sắc cho người phụ nữ: Đừng thử thách tình yêu bằng sự phản bội.
Ngoại tình vì được chồng quá yêu chiều, thấy nhàm chán
20th Century B-boy sẽ có mặt tại Đà Lạt cuối tuần này để biểu diễn trong khuôn khổ chương trình “Ngày văn hóa Hàn Quốc tại Đà Lạt” vào ngày 26/10/2019. Chương trình được kỳ vọng là dịp để người dân Đà Lạt hiểu hơn về văn hóa, đất nước, con người Hàn Quốc đồng thời mở ra nhiều cơ hội hợp tác giữa Hàn Quốc và Việt Nam trong tương lai.
“Ngày văn hóa Hàn Quốc tại Đà Lạt năm 2019” gồm các hoạt động trải nghiệm văn hóa đặc sắc như trải nghiệm và nếm đồ ăn Hàn Quốc miễn phí, trải nghiệm làm đồ thủ công Hàn Quốc với giấy hanji, tìm hiểu du lịch và ẩm thực Hàn Quốc nhận quà may mắn. Đặc biệt, điểm nhấn của chương trình là đêm biểu diễn văn hóa, nghệ thuật Hàn Quốc với sự tham gia của các nghệ sĩ Hàn Quốc như nhóm biểu diễn nghệ thuật taekwondo của trường ĐH DongA Hàn Quốc, nhóm “20th Century B-boys”, nhóm biểu diễn nghệ thuật truyền thống Inpungnyu diễn ra vào 19h ngày 26/10/2019 tại Quảng trường Đà Lạt.
Đoàn biểu diễn B-boy 20th Century được thành lập vào đầu năm 2000 và đã từng chiến thắng trong các cuộc thi trong nước và quốc tế. Nhóm nhiều lần đảm nhiệm vai trò BGK tại các cuộc thi B-boy lớn như tại Đài Loan năm 2015… Đoàn được ghi vào sách kỷ lục Guiness DF Dancer – Model “Taste of Black”. Đây là lần đầu tiên “20th Century B-boys” đến Việt Nam biểu diễn.
Mai Linh
Một nhà máy sản xuất băng cát sét bỏ hoang biến thành một trung tâm nghệ thuật đương đại thu hút khách du lịch với số tiền 3,6 triệu USD.
">Nhóm nhảy giữ kỷ lục thế giới của Hàn Quốc biểu diễn tại Việt Nam
'Chợ Tết' họp sớm ở... chốn văn phòng
Nhận định, soi kèo Thitsar Arman vs Hantharwady United, 16h00 ngày 3/2: Tưng bừng bàn thắng
Đội GV2-HSRL-01 gồm các em học sinh đến từ trường THCS Giảng Võ 2, Hà Nội giành ngôi Á quân bảng Robo Mission độ tuổi 8-12. Đội Hong Bang 1 với các thành viên từ trường THPT Lê Quý Đôn, THPT chuyên Phổ thông năng khiếu TP HCM đạt hạng ba bảng thi từ 11-15 tuổi.
Việt Nam giành thứ hạng cao tại STEM Robotics thế giới
"Ông gà" và "người trong mộng". |
"Cưa" 20 năm chưa "đổ"!
"Ai cũng tưởng tui với nó là vợ chồng mà hổng phải, hổng phải đâu!", bà Trương Thị Hoa - người sống chung với "ông gà" tuyên bố. Trong suốt cuộc trò chuyện, có đến năm lần bà lặp lại câu này để cắt phăng ngộ nhận của người khách lạ. Ông bà đã sống chung trên 20 năm ròng, trải hàng trăm góc tối của Sài Gòn nên ai cũng nghĩ bà dối lòng hoặc "chảnh chọe, làm giá" khi phủ nhận mối quan hệ. Tuy nhiên, chính "ông gà" cũng thú thật, tình yêu là có nhưng chỉ đơn phương từ phía ông chứ chưa được bà đáp lại.
Gặp nhau trên bước đường mưu sinh với nghề lượm ve chai, cái nghèo đã "mai mối" cho hai người để rồi hôm sớm có nhau, khi tá túc gầm cầu, khi co ro xó chợ, khi vật vạ trong nghĩa địa. Dù bà không yêu nhưng ông quyết theo vì "xa nhau buồn không chịu nổi", phần vì lo sợ bà "thân gái dặm trường". Hỏi "vì sao yêu bà?", ông vò đầu bứt tóc mãi không trả lời được. Lại hỏi "bà đẹp nhất ở điểm nào?", ông đáp ngay: "Đôi mắt. Mắt bả trong veo hà! Hồi trẻ đẹp lắm. Giờ cũng còn đẹp".
Bà quay mặt đi, cười khúc khích, che cái miệng móm với hàm răng đã lùi về "dĩ vãng". Cả hai đều không có giấy tờ tùy thân nên không biết chính xác tuổi tác. Bấm đốt ngón tay, ông tính mình 46 tuổi và đoán bà 50 tuổi. Bà đập tay vào vai ông: "Đâu trẻ dữ vậy, sáu mươi mấy rồi. Con gái đầu lòng - bị thất lạc - của tui cũng đã trên 40 tuổi rồi mà". Ông lắc đầu nguầy nguậy, lại tiếp tục nhẩm tính... Trong đôi mắt si tình của ông, bà đâu thể là cụ già "U70".
Bảo ông chỉ ôm ấp một mối tình đơn phương với bà là không đúng. Vài năm trước, vì không thể trông mong bà mở cửa trái tim và được bà cho phép, "ông gà" đưa một người phụ nữ về chung sống. Sóng gió đùng đùng nổi lên vì ông và "vợ" không đủ yêu thương, không hợp tính tình, "vợ" lại mắc chứng nghiện rượu. Có khi "vợ" lấy tiền dành mua gạo để đi nhậu, ông bệnh cũng chỉ bà Hoa quan tâm, săn sóc, "vợ" lại ghen tức, đòi đuổi bà Hoa đi. Không chửi mắng nặng lời, bà Hoa chỉ nói: "Tui mà muốn thì đâu đến lượt cô, ở đó mà ghen tuông". Thấy không ai bằng bà Hoa, "ông gà" mau chóng "tém dẹp", trở về với nếp sống quen thuộc.
Trong túp lều rách bươm, chỗ khô ráo nhất ông nhường cho bà. Ông không đòi nằm chung, tôn trọng khoảng cách bà yêu cầu. Nhưng khi cơn mưa trút xuống, nước ngập, thấy ông bó gối ngủ ngồi, bà ứa nước mắt, giục ông lên nằm cạnh.
Hạnh phúc vô giá của ông Phong - bà Hoa. |
Người dưng mà có nghĩa tình...
Ấn tượng của bà Hoa lúc mới gặp "ông gà" 20 năm trước là một chàng trai đen nhẻm, nhếch nhác, bẩn thỉu, đẩy xe đẩy có con gà trống. Thấy là lạ, bà hỏi thăm: "Ông sống ở đâu?". "Tui ngủ vỉa hè". "Chắc vui lắm, bữa nào cho tui theo ngủ vỉa hè thử!". Lúc ấy, bà thuê nhà ở Q.8. Quen ông, bà bắt đầu giã từ đời ở trọ chuyển sang kiếp sống vỉa hè phần vì đã có ông làm bạn, phần vì công việc lượm ve chai ngày càng khó kiếm tiền, sức khỏe bà lại xuống dốc, không thể làm thuê làm mướn. Người thân duy nhất còn lại là chị ruột cũng sống lang thang, làm nghề lượm ve chai rồi gục chết bên bô rác ở Q.7 trong một đêm mưa.
Bà Hoa đâm lo sợ cảnh sống một mình, chẳng ai đỡ đần khi hữu sự, chẳng ai vuốt mắt trong phút giây về với đất. "Ông gà" dù hơi khờ, chậm nhưng hiền lành, thật thà, trọng tình nghĩa, lại cũng yêu quý thú vật như bà... có thể là người chia sẻ buồn vui, nương tựa trong cuộc sống. Phần bà đã bị số phận vùi dập, chồng bỏ đi khi đang mang thai, con rồi cũng mất tích nên hạnh phúc hiện tại chỉ có thể được đếm bằng những bữa ăn tạm no lòng với người đồng cảnh ngộ.
Bà rửa vội mớ ve chai dính đầy bùn đất. Với đôi tay lấm lem, bà bẻ miếng dưa hấu đưa cho ông cắn phập, nhai ngổm ngoảm... và cảm nhận hết hai chữ "ăn ngon". Bà rất sợ mùa nắng; mùa mưa dù lạnh nhưng có thể hứng nước mưa để tắm giặt, nấu cơm. Gạo không đủ nấu lại thêm lũ chó mèo, vịt, gà... nên ông bà thường chỉ ăn lưng lửng. Những đợt ông bệnh, đã không kiếm được đồng nào còn tốn tiền thuốc, bà đành vét gạo nấu cháo, lượm rau cải hay hột mít, sầu riêng ở chợ về nấu ăn thay cơm.
Ngược lại, khi bà bị cảm sốt, ông cạo gió, nhường cơm cho bà, thức canh cho bà ngủ ngon giấc. Dù ông bà giữ tiền riêng nhưng người này bệnh hoạn, thiếu đói thì người kia dang tay lo. "Đời có là bao. Sống nay, chết mai mà tính toán, thủ thân làm gì. Hai người sống với nhau quen rồi. Lỡ mất một người buồn lắm, có bạc tỷ cũng không ham" - bà chợt trầm giọng, rồi cất cao những "giai điệu sến" não nùng.
Rày đây mai đó trên dòng đời xuôi ngược, ông vẫn nâng niu cất giữ kỷ vật của bà tặng: những đồng xu nước ngoài, bộ 12 con giáp bằng đồng mà bà lượm được. Những khi "trúng mánh", bà bạo gan trích... 10.000đ mua chai bia về cả hai cùng uống rồi bà lại hát cho ông nghe. Ông nói: "Bả ca nhạc buồn hay lắm, mùi lắm. Nghe nhạc buồn cho... đỡ buồn. Tui cũng có người chị ở Sài Gòn nhà khá giả nhưng coi khinh tôi lắm. Ruột thịt mà không thương, người dưng mà lại có nghĩa có tình. Nếu sống thiếu bà ấy, chắc đời tôi chán lắm".
Không thể sống thiếu nhau, điều đó được minh chứng bằng lần ông bị "hốt" trong đợt tập trung người sống lang thang. Theo lời chỉ dẫn của những người chạy xe ôm, bà lặn lội đi tìm và năn nỉ chị ruột của ông đến bảo lãnh. Lần bà đi Bình Dương làm thuê mà không báo trước, tưởng bà chết vất vưởng nơi đâu, ông chạy kiếm khắp nơi, đêm về ủ rũ nhớ mong trong túp lều vắng lạnh. Có người gợi ý đưa bà vào chùa cho yên nơi yên chỗ tuổi gần đất xa trời, bà suy đi nghĩ lại, từ chối vì không đành lòng xa "cái rờ moóc".
Túp lều rách nát lấn chiếm lề đường, ảnh hưởng đến mỹ quan đô thị khiến đi đến đâu, ông bà cũng bị chính quyền địa phương nhắc nhở, đề nghị tháo dỡ. Cuộc sống khó càng thêm khó. Tôi trở lại thăm thì không còn thấy túp lều của ông bà nữa. Họ đã trôi dạt về đâu? Đứng trên vỉa hè vắng lặng, tôi nao nao nhớ bà từng bộc bạch ước mơ thật giản dị: cùng ông an cư trong một căn nhà lá giữa cánh đồng, trồng bầu bí và nuôi heo, gà...
(Theo Tô Diệu Hiền/Phunuonline)
">'Túp lều tình ái' trên... vỉa hè
Dịch giã phức tạp, liên tiếp xuất hiện các biến thể khó lường. Công ty tôi và ông xã đều làm việc tại nhà. Tuy thu nhập vẫn bình ổn nhưng hai vợ chồng cùng thống nhất, thời điểm này nên "thắt lưng, buộc bụng", "liệu cơm, gắp mắm", tiết kiệm tối đa có thể.
Ở nhà mùa dịch tốn kém hay tiết kiệm?
Câu này chắc các chị em nội trợ ngày nào cũng hỏi mình, hỏi người dăm bận. Nhưng đáp án thì mỗi lúc một khác. Cứ tới ngày 7-8 hàng tháng, cầm trên tay nào hoá đơn điện, nước, internet, truyền hình cáp, dịch vụ toà nhà..., tôi lại thở dài tự nhủ: "Ở nhà, tốn ơi là tốn". Cha mẹ làm việc tại nhà, con cái nghỉ hè sớm rồi học online... đồng nghĩa với việc cả gia đình xài hao điện nước hơn trước nên các hoá đơn "nảy tưng tưng" cũng không có gì lạ!
Chưa kể, lũ trẻ ở nhà cả ngày nên ngoài 3 bữa chính, các bữa phụ cùng đồ ăn vặt liên miên cũng khiến phụ huynh "đau ví".
Thế nhưng, vì dịch bệnh, lũ trẻ phải nói không với nhiều hoạt động ngoại khoá như học tiếng Anh, đi bơi, đi khu vui chơi... Cha mẹ từ ấy cũng tiết kiệm được tương đối.
Thay đổi thói quen, "bảo toàn" tài khoản
Dịch bệnh đúng là thay đổi cuộc sống của ối người và tôi chẳng phải ngoại lệ. Chưa bao giờ tôi nhận mình là mẹ hiền, vợ đảm nhưng vì ở nhà quá lâu, tới ông xã cũng phải thốt lên: "Mẹ của mấy đứa nhỏ thực sự có siêu năng lực" - tất nhiên, đó chỉ là lời bông đùa mà thôi!
Quan điểm của vợ chồng tôi rất rõ ràng: Tiêu dùng hợp lý không đồng nghĩa với ki bo. Những khoản phải chi thì vẫn chi nhưng cân đối để tiết giảm, còn khoản thuộc về hưởng thụ thì cắt giảm mạnh để ngân sách dự phòng "dày" hơn. Ngay trong cuộc sống hàng ngày, chúng tôi cũng lựa chọn mua tối thiểu để dùng, đủ xài thay vì ham rẻ mà mua nhiều dự trữ.
Vì hoạt động trong lĩnh vực truyền thông nên bình thường tôi khá bận, không có nhiều thời gian vào bếp. Tôi thường dành ngày cuối tuần để lên thực đơn rồi chuẩn bị sẵn những món đơn giản, dễ chế biến cho cả tuần.
Khi cần "ăn tươi", tôi ưu tiên việc đặt hàng từ các nhà hàng có tiếng. Tuy nhiên, giờ hàng quán đóng hết, tôi lại là người thích lăn vào bếp. Ví dụ như sau cả năm trời, tôi cũng "khai trương" chiếc máy làm bánh mì mà ông xã tặng. Chỉ chưa tới nửa cân bột, chút bơ, quả trứng..., cả nhà tôi đã có ổ bánh thơm ngon, nóng hổi cho bữa sáng.
Tự nấu nướng không chỉ giúp tôi làm mới cuộc sống chỉ ở trong nhà tưởng như nhàm chán mà còn gắn kết cả gia đình bởi vợ nấu cơm, chồng rửa bát, lũ trẻ ríu rít bên cạnh giúp bố mẹ. Quan trọng hơn, tôi cũng chủ động lựa chọn các thực phẩm tươi ngon, cân đo đúng với khẩu vị của gia đình, vừa bổ dưỡng lại tiết kiệm được 2-3 triệu đồng/tháng - có đúng là lợi cả đôi đường không?
Mùa dịch cũng là dịp để vợ chồng tôi điều chỉnh lại thói quen chi tiêu. Ông xã bỏ những cuộc nhậu không cần thiết, dành thời gian tập thể dục, chơi đùa hay hướng dẫn các con học tập. Tôi thì "cai" luôn chuyện mua sắm online. Thậm chí, tôi cũng dành các buổi trưa để xếp lại tủ quần áo khổng lồ: cái cần thì giữ, còn không tôi tặng lại người cần hoặc thanh lý. Thế là nhà cửa như rộng rãi, thoáng đãng hơn, chúng tôi lại có thêm một khoản để "nuôi heo đất".
Tôi cũng có một mẹo tiết kiệm muốn chia sẻ thêm cùng mọi người. Thay vì mỗi người một phòng làm việc hay học tập, tôi đề nghị chồng... chia "team". Hôm nay tôi ngồi cùng đứa lớn thì anh ấy "quản" đứa nhỏ và ngược lại. Như thế bố mẹ vẫn làm việc khi quan sát xem con học gì, chơi gì... Gia đình gắn kết và tiêu hao ít điện hơn lúc mỗi người ngồi một phòng.
Tôi cũng hạn chế việc mở điều hoà mà chỉ bật quạt và thường xuyên mở cửa sổ. Không khí thông thoáng giúp cuộc sống thoải mái, an nhiên hơn nhiều!
Độc giả Đỗ Vũ Thiên Hương (Hà Nội)
Những ngày giãn cách khiến nhiều người cảm thấy cô đơn khi ở trong nhà quá lâu, giảm tương tác với xã hội. Sau đây là những mẹo để bạn và người thân vượt qua cảm giác tâm lý thông thường này.
">Ở nhà mùa giãn cách, tôi nuôi heo đất vài triệu mỗi tháng
友情链接