Nhận định, soi kèo U22 Việt Nam vs U22 Hàn Quốc, 14h30 ngày 20/3: Tin vào cửa trên

Thể thao 2025-03-23 04:15:50 65234
ậnđịnhsoikèoUViệtNamvsUHànQuốchngàyTinvàocửatrêâm lịch   Hư Vân - 19/03/2025 19:30  Giao hữu
本文地址:http://profile.tour-time.com/html/32c989995.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo River Plate vs Ciudad Bolivar, 7h15 ngày 20/3: Đẳng cấp quá chênh lệch

Teo Siong Seng (bên trái), chủ tịch điều hành và Chang Yun Chung, người sáng lập và chủ tịch của Pacific International Lines.

Đối với Chang Yun Chung, người sáng lập Pacific International Lines (PIL), việc ở nhà không phải là một lựa chọn của tuổi già. Mặc dù đã giao lại vai trò chủ tịch điều hành cho con trai ông, Teo Siong Seng vào hồi đầu năm nay, tỷ phú Singapore “trăm tuổi” này vẫn khăng khăng đòi đến văn phòng làm việc mỗi ngày.

“Đó là thói quen của tôi”, Chang đã nói với CNBC.

Là chủ tịch danh dự của PIL - một danh hiệu vinh danh đóng góp của ông cho công ty 51 tuổi này - Chang cho biết ông đến thăm trụ sở công ty tại Singapore hàng ngày để điều hành hoạt động và kiểm tra mọi bộ phận.

“Tôi không thể ở nhà. Ở nhà rất, rất chán”, ông nói.

“Mỗi ngày, tôi viết ra tất cả các hoạt động của mình vào sổ nhật ký, mọi thứ”, Chang nói. “Tất cả các trưởng bộ phận phải đến gặp tôi và báo cáo”

Đối với ông, đó là một cách để giữ cho tâm trí của mình luôn hoạt động và giữ liên lạc với công ty mà ông thành lập vào năm 1967 với khởi đầu chỉ bằng hai con tàu cũ.

Nhưng thói quen chỉ là một phần của việc này. Chang phải hướng dẫn con trai ông - Teo khi anh nhận trách nhiệm là chủ tịch điều hành của một trong 20 công ty vận chuyển hàng đầu thế giới và chịu trách nhiệm với 18.000 nhân viên của mình.

Teo cho biết anh xin tư vấn của cha hai lần một ngày - một lần vào buổi sáng và một lần sau bữa trưa - để hiểu rõ hơn và tìm hiểu thêm về phong cách lãnh đạo của ông

“Khi còn trẻ, tôi rất nóng tính, vì vậy tôi là một người lãnh đạo khó tính”, ông Teo nói. Nhưng cha tôi đã dạy tôi một điều, bằng tiếng Trung, đó là “yi de fu ren” - điều đó có nghĩa là mọi người tuân theo bạn, không phải vì quyền lực của bạn, không phải vì sức mạnh của bạn, hay vì bạn hung dữ, mà họ tuân theo bạn vì sự chính trực, phẩm chất của bạn, vì mọi người thực sự tôn trọng bạn và muốn lắng nghe bạn.

Vì vậy, “yi de fu ren” là một điều rất khó để thực hiện, nhưng tôi nghĩ rằng tôi đã dần dần học được nó nhờ cha tôi.

Điều đó tỏ ra đặc biệt quan trọng vào năm 2009, khi với tư cách là giám đốc điều hành, Teo vướng phải một vụ cướp trong một con tàu của công ty bởi những tên cướp biển ngoài khơi bờ biển Đông Phi. Phải mất 75 ngày và một khoản tiền không được tiết lộ để cuối cùng đảm bảo việc an toàn của các thủy thủy.

“Tôi không bao giờ mất bình tĩnh”, Chang nói. “Khi bạn mất bình tĩnh, bạn không thể kiểm soát bản thân.”

Bên trong biệt thự 88 triệu USD của tỷ phú truyền hình Oprah Winfrey

Bên trong biệt thự 88 triệu USD của tỷ phú truyền hình Oprah Winfrey

Sở hữu khối tài sản lên đến 2,5 tỷ USD, người dẫn chương trình huyền thoại sắm cho mình một biệt thự xa hoa tại Montecito, bang California (Mỹ).

">

Đã 100 tuổi, nhưng tỷ phú già nhất thế giới vẫn đến văn phòng làm việc mỗi ngày

{keywords}Ảnh: N.H.

Chúng tôi cùng nhau đi đăng ký kết hôn. Khi mọi thủ tục đăng ký kết hôn, làm tạm trú ở Việt Nam cho anh xong tôi đã rất vui vì giấc mơ chồng ngoại của mình thành hiện thực. Anh cũng rất yêu chiều tôi.

Ở với tôi hai tháng, anh nói về nước giải quyết việc công ty, rồi anh đi luôn từ đó. Tôi tìm đủ cách liên lạc nhưng anh không hồi âm. Vò võ chờ suốt một năm không thấy anh về, tôi làm đơn ly hôn. Nhưng vì địa chỉ của anh không rõ, đến nay đã gần 6 năm trôi qua tôi chưa thể hoàn tất thủ tục ly hôn với anh. 

Tôi nghỉ việc ở công ty để kinh doanh riêng và quen một người đàn ông Mỹ. Anh đến TP.HCM làm việc được hơn 2 năm. Anh thông minh, giỏi và nhanh nhẹn.

Tôi và anh biết nhau hơn một năm. Chúng tôi đi du lịch chung cùng nhóm bạn, qua nhà anh ở Mỹ chơi. Ba mẹ anh rất quý tôi. Hai bác muốn tôi làm con dâu. Anh cũng nhiều lần nói lời yêu, nhưng bị ám ảnh bởi cuộc hôn nhân trước, tôi từ chối.

Gia đình, nhóm bạn thân khuyên tôi nên chấp nhận anh. Họ nói, người chồng trước do tôi chưa tìm hiểu kỹ, yêu và kết hôn quá vội vã. Tôi bị anh ta lừa, lợi dụng để có visa dài hạn ở Việt Nam chứ không có tình yêu. Còn với anh, hai bên đã biết quá rõ về nhau. Anh rất tốt, đã định cư ở TP.HCM lâu năm. Thật sự, tôi muốn cho anh cơ hội, muốn mình cũng có một gia đình, làm mẹ nhưng sợ.

Mong mọi người cho tôi lời khuyên.

Chồng mua quà tặng vợ, chụp ảnh khoe Facebook để lưu bằng chứng

Chồng mua quà tặng vợ, chụp ảnh khoe Facebook để lưu bằng chứng

 Người hiểu chuyện thì không sao, người ghen tỵ họ nói ra nói vào làm tôi mệt mỏi.  

">

Tâm sự của cô gái muốn lấy chồng ngoại quốc lần hai khi chưa dứt với người đầu

Nhưng tôi lại thấy sợ những chàng trai như thế vì nghĩ họ rất đào hoa. Bởi vậy, trong buổi tiệc, có nhiều cô gái vây quanh tiếp cận Hoàng riêng tôi luôn tìm cách tránh xa.

Có lẽ vì thế mà Hoàng lại chú ý đến tôi nhiều hơn và lân la muốn làm quen. Sau lần gặp đó, Hoàng xin số điện thoại của tôi từ đồng nghiệp, liên tục gọi điện nhắn tin tán tỉnh mặc cho tôi không trả lời.

Nghe mọi người kể, Hoàng thuộc vào hạng thiếu gia, gia đình giàu có, cặp kè với nhiều người. Biết lai lịch của Hoàng nên tôi chẳng dại gì dây dưa vào. Dù sao tôi cũng khá xinh xắn dễ thương, học hành tử tế, không phải đối tượng để những người như Hoàng tán tỉnh chơi bời.

{keywords}
Ảnh: B.N

Nhưng hình như tôi càng lạnh lùng, Hoàng càng cố sức để chinh phục. Hàng ngày, Hoàng cất công gửi hoa đến công ty tôi đều đặn. Anh không ngại đường xa, tìm hiểu lịch làm việc của tôi để có cơ hội đưa đón.

Sau nhiều lần từ chối, tôi nhận lời đi uống cà phê với Hoàng. Tiếp xúc gần gũi, trò chuyện trực tiếp, tôi mới thấy anh khác với những gì tôi nghĩ. Hoàng tỏ ra chững chạc, đứng đắn, tôn trọng phụ nữ và rất ga lăng.

Phải mất một năm quen biết, tôi mới thấy rung động và có cảm tình với Hoàng. Tôi nghĩ Hoàng có ý định nghiêm túc với mình chứ không hẳn là chinh phục để thỏa mãn sự hiếu thắng.

Trong thời gian theo đuổi, Hoàng chưa bao giờ một ngày lễ nào mà không mua quà tặng tôi. Lúc đầu, tôi đều từ chối và trả lại. Sau này, khi đã chính thức yêu nhau, tôi mới dám nhận.

Hoàng tặng tôi toàn những thứ đắt tiền như trang sức, đồng hồ, túi xách, váy áo... hàng hiệu có giá trị lên đến vài chục triệu. Tôi biết rõ giá trị của từng món đồ bởi bao giờ Hoàng cũng bỏ kèm hóa đơn của cửa hàng bán trong hộp quà.

Lần đầu, tôi cứ nghĩ Hoàng quên cất nhưng những lần tiếp theo, quà tặng luôn kèm hóa đơn như thế. Tôi có cảm giác bực bội khi nghĩ Hoàng thật bất lịch sự khi tặng quà kiểu vậy.

Có lần, tôi giận dỗi trả lại, khi Hoàng hỏi lý do thì tôi cũng nói thẳng là có cảm giác không được tôn trọng. Anh cười bảo: “Em quan trọng hóa vấn đề quá, đó là thói quen của anh, em cứ giữ hóa đơn đi có lúc cần sẽ dùng đến mà”. Tôi chẳng hiểu “có lúc cần” theo ý của Hoàng là thời điểm nào nữa. Bởi thế, tôi gắt gỏng: “ Hay là khi nào chia tay, anh muốn em giữ hóa đơn để tiện việc “đòi quà” cho dễ”.

Hoàng tiếp tục trêu: “Không có ai như em, đang yêu đương nồng nàn lại nghĩ đến chuyện chia tay. Ý anh là, ví dụ lúc nào em cần tiền muốn đem quà anh tặng đi bán hoặc cầm đồ thì phải biết giá của nó để khỏi bị lỗ vốn thôi”. Cách trả lời nửa đùa nửa thật của Hoàng khiến tôi không biết đường nào mà lần nữa.

Dù biết Hoàng là dân kinh doanh, tiền bạc rõ ràng sòng phẳng nhưng cách tặng quà như thế không hiểu anh có ẩn ý gì. Tôi nhận quà của anh mà không thấy thoải mái, thậm chí không dám dùng. Cứ nghĩ đến khi xảy ra biến cố, Hoàng đòi lại quà còn có cái mà trả.

Yêu đương trong tâm trạng thấp thỏm như thế khiến cho tôi không cảm thấy hạnh phúc hoàn toàn. Mặc dù, hiện tại, Hoàng đối xử với tôi rất tốt và chúng tôi dự định sẽ làm đám cưới vào mùa thu năm sau.

Giữa trưa, hành động của anh trai chồng khiến nàng dâu toát mồ hôi

Giữa trưa, hành động của anh trai chồng khiến nàng dâu toát mồ hôi

 Cứ đến buổi trưa, anh chồng tôi mang máy hút bụi đi dọn dẹp quanh nhà. Em dâu nằm ngủ trong phòng, anh cũng chẳng e dè, xông thẳng vào.

">

Tâm sự của cô gái khi bạn trai tặng quà đắt tiền nhưng luôn kèm theo hóa đơn

Nhận định, soi kèo U19 Đức vs U19 Slovenia, 21h00 ngày 19/3: Nghiền nát đối thủ

Ở góc ngã tư, một người đàn ông đứng tuổi vẫy tay hỏi chị. Chị nói lớn: 'Xe tôi hư không nổ máy'. Anh leo lên chiếc xe của mình chạy nhanh đến bên chị.

Vá xe miễn phí

Chúng tôi chứng kiến sự việc trên tại ngã tư Quốc Phòng trong Khu đô thị Đại học Quốc gia TP.HCM (P. Đông Hòa, TX Dĩ An, Bình Dương) vào một buổi sáng. Đường vắng. Anh chạy đến bên chị vồn vã hỏi: 'Nhà chị còn xa không? Nếu chị không ngại cứ lên xe ngồi tôi đẩy về nhà cho'.

Chị lên xe, đẩy nhẹ cho xe mình lao đi. Anh từ sau, đưa chân phải vào gác chân của xe chị và tăng tốc. Cả hai xe chạy nhanh trên đường.

Hai người đi như thế suốt một đoạn đường dài gần 2km, rồi rẽ trái. Chạy thêm chừng 1km nữa họ dừng lại. 'Đến nhà tôi rồi. Cám ơn anh. Anh cho tôi gửi anh ít tiền xăng nhé'. Anh lắc đầu: 'Tôi không lấy tiền, chỉ muốn giúp chị thôi. Không riêng gì chị, ai gặp nạn tôi cũng giúp cả'.

{keywords}
Quán vá xe miễn phí của anh Minh ở ngã tư Quốc Phòng.

Chị vào nhà. Anh quay xe trở về chỗ cũ. Chúng tôi hỏi anh: 'Sao anh đẩy xe giúp chị ấy mà không lấy tiền'. Anh nở nụ cười hiền hậu: 'Anh nhìn xung quanh đây, nào là bảng bơm vá xe miễn phí, trên chiếc thùng phía sau xe cũng có dòng chữ này kèm theo số điện thoại. Vá xe, bơm xe miễn phí không lẽ đẩy giúp người gặp nạn một quãng đường cũng lấy tiền sao anh?'.

Tôi ngồi trên chiếc ghế đá dưới tán một cây dù còn mới tinh. Bên cạnh đó, chiếc máy bơm cũng còn rất mới. Anh nói, cả dù cả máy bơm đều của các nhà hảo tâm tặng.

'Tôi ngồi ở đây hàng chục năm rồi. Chứng kiến nhiều người khổ sở khi bị thủng bánh xe, hết xăng hay không nổ máy tôi không chịu được. Ban đầu, tôi sắm vài chiếc 'cờ lê', cây cạy bánh xe rồi mua thêm keo, miếng vá và chiếc bơm tay. Người đi đường ngang qua - đông nhất là sinh viên các trường đại học quanh đây bị bể bánh, tôi đều vá miễn phí. Tôi không lấy tiền bất cứ ai dù họ nghèo hay giàu.

{keywords}
Chiếc xe do nhóm Kết nối yêu thương tặng anh, để anh sẵn sàng lên đường khi nhận được cuộc gọi. Trên xe lúc nào cũng có chai xăng để giúp những người hết xăng dọc đường.

Được một thời gian, tôi nghĩ 'nếu họ bị nạn ở nơi khác thì sao?'. Thế là tôi ghi số điện thoại lên xe, trên bảng. Từ đó, dù là nửa đêm vẫn có những cuộc gọi cầu cứu và tôi chưa hề từ chối bất cứ ai.

Trường hợp những xe vết thủng lớn quá không vá được buộc lòng phải thay ruột, tôi sẵn sàng thay. Tôi chỉ lấy lại tiền vốn mua ruột, nếu người bị nạn không có để đưa cũng không sao'.

Nói rồi anh chỉ cho tôi chai xăng anh móc trên xe. 'Rất nhiều trường hợp đang đi xe hết xăng, tôi cho một ít đủ chạy đến cây xăng mà không phải dắt bộ.

Công việc tôi làm âm thầm và lặng lẽ. Vậy mà nhiều người biết đến. Cách nay không lâu nhóm Kết nối yêu thương ở Biên Hòa đã tặng cho tôi chiếc xe Wave Alpha mới tinh. Nhờ có xe này tôi có điều kiện chạy thêm xe ôm để sinh sống và cũng để kịp thời đến với những trường hợp ngộ nạn nơi xa', anh cho biết.

Giang hồ trượng nghĩa

Câu chuyện đến đây dừng lại. Anh có điện thoại. Tôi có dịp nhìn anh. Một người đàn ông không cao lắm nhưng vạm vỡ. Anh rắn chắc, nước da ngăm đen. Giọng nói chậm rãi nhẹ nhàng ...

Anh có tên là Nguyễn Văn Minh. Cả khu đô thị Đại học Quốc gia này ai cũng gọi anh là Minh 'cô đơn' bởi anh chỉ sống đơn độc một mình.

'Đến giờ này, tôi chẳng biết ai đặt cho tôi cái tên như thế. Tôi đi lạc từ năm lên 3 nên không biết cha mẹ ông bà quê quán ở đâu. Tôi lang thang ở bắc Mỹ Thuận vài năm rồi lớn dần. Tôi cũng không biết ai đã nuôi tôi lớn khôn. Chỉ biết đến năm 15 tuổi, tôi tìm đến khu Vườn Chuối ở quận 9 mà sau này là trường bắn Long Bình - nơi xử bắn các tử tội - tá túc với một nhóm giang hồ.

Cầm đầu nhóm này là anh Thái Salem. Anh còn sống và năm nay đã bước vào ngưỡng 80. Nhóm giang hồ này nuôi tôi lớn khôn, dạy cho tôi rất nhiều điều trượng nghĩa. Anh Thái thương tôi vì tôi côi cút nên đã nhiều lần trò chuyện giảng dạy đạo lý ở đời. Tôi không được đi học, không biết chữ nhưng tôi nhớ tất cả những gì anh em dạy tôi ...', Minh nói.

Anh kể tiếp, cuộc sống cứ thế trôi qua. Đến sau 1975 nhóm giang hồ của anh Thái gác kiếm. Mỗi người đi về mỗi nơi. 'Tôi có nơi nào để về đâu nên cứ bám lại nơi này. Rồi nhóm khác đến. Nhóm mới khác hẳn với nhóm anh Thái, họ bất chấp tất cả.

{keywords}
Đồ nghề vá xe

Tôi từng chứng kiến họ tàng trữ, buôn bán ma túy. Có lẽ đây là nguồn sống của nhóm ngoài những hành vi cướp giật. Tôi không chịu được nên đã âm thầm tố cáo với chính quyền. Kết quả, nhóm giang hồ này bị tóm gọn. Không thể tiếp tục ở nơi đây, tôi lần mò về khu vực làng đại học ...

Tôi có 15 năm để lớn, 20 năm ở trường bắn và tại đây cũng ngót nghét 20 năm. Cộng lại mới xác định được tôi đã 55 tuổi rồi. Ngẫm lại, những lời giáo huấn của các bậc đàn anh đã làm cho thiện tâm trong tôi lớn dậy. Tôi muốn làm, muốn sống cho mọi người. Niềm vui và hạnh phúc của họ cũng là của tôi. Bởi vậy khi tôi về đây chứng kiến nhiều cảnh trái tai gai mắt tôi đã không ngần ngại ra tay giúp đỡ mọi người.

Nhiều người hỏi tôi, anh không sợ chúng hại anh sao? Tôi trả lời ngay, một thân một mình sao tôi phải sợ bọn chúng. Không vợ, không con, không nhà cửa, cái mạng tôi đáng giá gì? Nếu đổi được để đem lại bình an cho mọi người tôi cũng sẵn sàng'.

Chúng tôi tìm đến anh cũng vì những lời kể của các em sinh viên, của người dân xung quanh. Ai cũng thương anh, quý mến anh. Họ xem anh như một tấm gương sáng mặc dù anh rất nghèo. Anh không được học hành nhưng những hành động của anh ít ai làm được...

(còn nữa)

Xúc động tình yêu của cặp đôi nguyện nắm tay nhau trọn hết đoạn đường đời

Xúc động tình yêu của cặp đôi nguyện nắm tay nhau trọn hết đoạn đường đời

 Vợ chồng nghĩa nặng tình sâu, bên nhau suốt mấy chục năm, cùng đi qua bão giông tuổi trẻ. Giờ với ông bà, thứ quý giá chính là khoảnh khắc bình yên và cái nắm tay lúc tuổi già.

">

Minh cô đơn, gã giang hồ Sài Gòn được cả Làng đại học kính nể là ai

Video: Chuyện tình xúc động ở viện dưỡng lão

Viện dưỡng lão ở Thanh Oai (Hà Nội) nằm im lìm trong khu chung cư cao tầng. Xung quanh thưa thớt bóng xe cộ.

Phần lớn thành viên ở đây từ 65 tuổi trở lên. Dù thời trẻ họ đến từ đâu, làm gì, có địa vị ra sao nhưng trong mái nhà chung này, người ta chỉ cần biết đến tên của nhau, an nhiên tự tại, bỏ qua những bộn bề, bon chen của kiếp người.

8 giờ sáng, tôi có mặt tại sảnh chính của tòa nhà. Từng tốp các cụ lớn tuổi đưa nhau đến khu vật lý trị liệu. Cụ nào tai biến nặng, bị liệt… phải di chuyển bằng xe lăn, sẽ có nhân viên đưa xuống.

Tại đây, các cụ được tập cơ, vận động nhẹ bằng các bài tập phù hợp, giúp mạch máu tuần hoàn, cơ thể dẻo dai hơn. Sau giờ tập, các cụ tập trung xem ti vi hoặc ngồi hàn huyên. Trên môi họ, nụ cười luôn rạng rỡ.

Trong số đó, tôi chú ý đến cặp vợ chồng ông Dương Văn Dần (SN 1958) và bà Nguyễn Thị Nhơn (SN 1956) quê Ninh Bình. Một đời bên nhau, ở tuổi gần đất xa trời, ông bà cùng vào viện dưỡng lão sống.

{keywords}
Bà Nhơn chuẩn bị đồ tươm tất lên gặp ông Dần.

Các nhân viên y tế cho biết, vợ chồng ông bà đều bị tai biến cách đây nhiều năm. Ngày mới vào, sức khỏe cả hai không tốt. Bà Nhơn bị tai biến nhiều lần nhưng nhờ tập luyện chăm chỉ, thể trạng nhanh chóng hồi phục, có thể đi lại bình thường, trí nhớ minh mẫn.

Ông Dần yếu hơn, phải ngồi xe lăn, mọi vận động phụ thuộc vào sự hỗ trợ của điều dưỡng. Trí tuệ ông bắt đầu sa sút. Điều duy nhất ông nhớ là tên, tuổi và quê quán của vợ mình.

Để tiện chăm sóc, các nhân viên ở đây bố trí cho bà Nhơn ở tầng 3 - khu dành cho người khỏe mạnh, còn ông Dần ở tầng 4, khu chuyên biệt. Sống cùng tòa nhà nhưng khác tầng, mỗi lần nhắc đến chồng, bà Nhơn lại xúc động, giọng lạc đi.

{keywords}
Giây phút gặp gỡ của cặp vợ chồng già.

Vợ chồng nghĩa nặng tình sâu, bên nhau suốt mấy chục năm, cùng đi qua bão giông tuổi trẻ. Giờ với ông bà, thứ quý giá chính là khoảnh khắc bình yên và cái nắm tay lúc tuổi già.

Đều đặn mỗi ngày bà Nhơn chuẩn bị tươm tất, mái tóc chải gọn gàng, chỉnh lại trang phục, lên thăm ông. Ai cho bánh, kẹo, bà giữ lại, bọc kín, phần chồng.

Đôi vợ chồng nhìn thấy nhau, như thể đã lâu rồi chưa gặp, nước mắt chực trào nơi khóe mắt. Hậu quả của lần tai biến gần nhất khiến ông Dần không nói được nhiều, chỉ vươn cánh tay yếu ớt về phía vợ, bà Nhơn âu yếm, khẽ nắm tay chồng vỗ về.

Lần giở túi nilon đựng bánh, bà giục chồng ăn rồi bắt đầu kể những câu chuyện vụn vặt về bạn bè, con cháu. Bà biết, ông không nhớ được nhưng ít ra, mỗi ký ức xưa cũ vẫn có thể hiển hiện bên ông qua ‘thước phim’ bà tua lại.

Chị Thơm - điều dưỡng trưởng của viện dưỡng lão kể lại, bà Nhơn rất tình cảm với ông. Hôm nào mệt không lên thăm được, bao giờ bà cũng hỏi thăm ông qua nhân viên. Nghe tin ông Dần ăn kém một chút, kiểu gì bà cũng vội vàng lên gặp.

{keywords}
Ai cho bánh, kẹo bà Nhơn đều để phần cho chồng.

Anh Tùng (con trai ông bà Nhơn - Dần) chia sẻ, bố mẹ anh gặp nhau và nên duyên khi ông Dần công tác trong ngành giáo dục, bà Nhơn làm hợp tác xã.

Họ có cuộc sống đầm ấm hạnh phúc, sinh được 4 mặt con nhưng hai người con không may mất sớm, hiện còn anh và chị gái. Lúc khỏe mạnh, hai vợ chồng bà Nhơn năng nổ, tham gia các hoạt động địa phương.

Suốt mấy chục năm hôn nhân, bà Nhơn dành sự quan tâm tận tụy cho chồng. Từng miếng ăn, giấc ngủ, bà chu toàn để ông an tâm công tác.

Ông Dần không thường xuyên nói lời tình cảm mà thể hiện bằng hành động. Ông giúp vợ việc nhà, chăm sóc con cái, chiều chuộng sở thích của bà Nhơn. Gia đình có mâu thuẫn, xung đột, bao giờ ông cũng nhường nhịn vợ.

Họ chưa từng xa nhau một ngày nào. Khi ông ốm, nằm một chỗ, các con thay nhau chăm sóc nhưng lúc nào ông cũng thích vợ bên cạnh.

Đến lúc bà Nhơn ngã bệnh, bà nói các con cho hai vợ chồng vào viện dưỡng lão sống. Bà sợ con cái vất vả mưu sinh, lại phải tất bật lo cho bố mẹ.

Trước đây, anh Tùng chịu khó đưa bố mẹ đi châm cứu, bấm huyệt kết hợp chữa Tây y. Ở nhà, anh thuê giúp việc trông nom hai cụ nhưng sự chăm sóc không được chu đáo. Trăn trở nhiều đêm, anh đành chiều theo ý mẹ.

'Tình cảm ông bà dành cho nhau sâu sắc, đến bây giờ, con cái vẫn phải học theo. Giữa bộn bề của cuộc sống, gặp khó khăn, trắc trở đến đâu, chúng tôi vẫn nhìn vào bố mẹ để vượt qua, xây dựng tổ ấm của mình.

Từ ngày vào trung tâm, tinh thần ông bà phấn chấn lên nhiều. Mẹ tôi hay kể được mọi người tổ chức sinh nhật chung, cắt bánh ga tô, nghe nhạc, hoạt động tập thể khá phong phú. Giặt giũ quần áo, cơm nước có người lo từ a- z', anh Tùng nói.

Người phụ nữ quyết ly hôn vì chồng không đóng góp tiền sinh hoạt

Người phụ nữ quyết ly hôn vì chồng không đóng góp tiền sinh hoạt

 Kết hôn từ năm 21 tuổi nhưng chỉ sau 9 năm chung sống, người phụ nữ sinh năm 1954 ly hôn vì cho rằng chồng thiếu sự quan tâm đến gia đình.

">

Rơi nước mắt trước cặp vợ chồng 'nắm tay nhau trọn hết đoạn đường đời'

 

Em mới quen và yêu anh ấy được vài tháng. Bạn trai em là người tuyệt vời, có tính cách vô cùng hài hòa, dễ chịu. Anh ấy hay quan tâm người khác và luôn biết lắng nghe, lúc nào cũng ân cần. Tình cảm ngày một phát triển, chúng em muốn tính chuyện nghiêm túc, em đã nhận lời để anh đưa về ra mắt gia đình. 

Thế nhưng lần đầu đến ra mắt nhà bạn trai, em đã bị sốc nặng. Em không thể hình dung nổi tại sao một người con trai có phong thái hào hoa, điềm tĩnh và học thức như thế, lại sinh ra trong một gia đình như thế.

Cần phải nói thêm rằng em đã tiếp xúc, gặp gỡ cả bạn bè của anh. Họ đều là bạn học, bạn đồng nghiệp. Họ không khác anh và em, đều cư xử nhã nhặn, tử tế. Cho nên việc đến gặp và tìm hiểu về gia đình anh, đối với em như vừa khám phá ra một góc khác, thực sự rất khác biệt trong cuộc sống mà anh đang có.

Gia đình anh không nghèo khó, ngược lại rất khá giả. Bố mẹ anh đều có công việc kinh doanh. Nhưng cách các thành viên trong gia đình đối xử với nhau làm em cảm thấy rất ái ngại khi mình có mặt ở đó.

Ví dụ mẹ anh mắng xa xả bà nội vì “già rồi còn ra bếp lọ mọ làm gì, nhà thì đang có khách”. Bà nội anh cũng già thật rồi, tay chân đã chậm chạp, nhưng có thể bà háo hức với bạn gái của cháu trai nên muốn ra bếp trò chuyện cùng em.

Em gái anh đang tuổi học cấp 3 nhưng không nhanh nhẹn, hoạt bát cởi mở như nhiều bạn gái dễ thương tuổi teen khác. Cô bé ấy lập dị, khó gần. Khi em đến cô ấy đang nằm khểnh chơi điện thoại, thấy có khách thì đi thẳng về phòng, không chào hỏi một câu.

Ấn tượng xấu nhất của em về gia đình anh là họ đều nói bậy và dùng từ ngữ rất thô lỗ, tục tĩu khi trao đổi bất cứ chuyện gì với nhau. Bố anh ngay khi có mặt em đã cho con gái của bác ấy "ăn đủ thứ" trong bài giáo huấn vì suốt ngày ôm điện thoại không lết nổi ra khỏi phòng.

Gia đình anh có thể không ghét em, nhưng cuộc gặp gỡ khiến em rất băn khoăn về việc có nên tính chuyện trăm năm với anh hay không. Dù yêu anh và thấy anh là một chàng trai tuyệt vời, em vẫn không thể hình dung sẽ thế nào nếu mình về làm dâu một gia đình như thế?

Đến khách sạn giao đồ, shipper bàng hoàng gặp vợ ôm ấp nhân tình

Đến khách sạn giao đồ, shipper bàng hoàng gặp vợ ôm ấp nhân tình

 Đến khách sạn giao đồ ăn, tôi chết sững gặp vợ ôm ấp người đàn ông lớn tuổi. Chúng tôi nhanh chóng ly hôn, nhưng 4 năm sau, vợ lại muốn quay về.

">

Về nhà ra mắt bạn trai, cô gái tâm sự sốc khi gặp ra đình thô lỗ

友情链接