Thế giới

Mỹ lập trường đại học giả bắt 250 sinh viên nước ngoài

字号+ 作者:NEWS 来源:Thể thao 2025-01-31 22:58:03 我要评论(0)

Ngôi trường này có tên là Đại học Farmington được lập ra bởi chính Bộ An ninh nội địa Mỹ nhằm bắt nhnottm forest – newcastlenottm forest – newcastle、、

Ngôi trường này có tên là Đại học Farmington được lập ra bởi chính Bộ An ninh nội địa Mỹ nhằm bắt những sinh viên muốn ở lại Mỹ bất hợp pháp. Các mật vụ sẽ đóng giả làm nhân viên của trường này.

Theỹlậptrườngđạihọcgiảbắtsinhviênnướcngoànottm forest – newcastleo các công tố viên, hầu hết sinh viên ghi danh tại đại học này vì muốn duy trì visa và kéo dài thời gian ở lại Mỹ, dù thực tế họ không tham gia bất kỳ lớp học nào.

“Trong số 250 sinh viên bị bắt, gần 80% đã được cấp phép tự nguyện rời khỏi Mỹ. Số còn lại vẫn bị bắt giữ và đang trong quá trình trục xuất về nước”, Văn phòng Điều tra An ninh nội địa của ICE cho biết.

Luật sư của các sinh viên bị bắt nói rằng họ bị chính phủ Mỹ “gài bẫy một cách không công bằng” vì Bộ An ninh Nội địa nói trên trang web chính thức rằng Đại học Farmington là một trường hợp pháp.

{ keywords}

Tòa nhà được dùng làm nơi đặt đại học giả ở Detroit, bang Michigan - Ảnh: Detroit Free Press

Có hơn 600 sinh viên đã ghi danh vào trường đại học này. Hồ sơ của Cục Cấp phép và điều hành cho thấy Đại học Farmington được thành lập vào tháng 1/2016.

Nhiều sinh viên đăng ký vào trường thông qua chương trình Đào tạo thực hành bộ môn, cho phép sinh viên làm việc tại Mỹ thông qua chương trình visa F-1 dành cho sinh viên nước ngoài. Một số sinh viên chuyển đến Đại học Farmington từ các trường khác, nhưng do trường Farmington không còn được công nhận nên họ không được phép ở lại Mỹ.

Trường đại học giả này đã thu hút sinh viên đến trường với chi phí trung bình khoảng 12.000 đô la học phí và lệ phí mỗi năm.

Rahul Reddy, luật sư đại diện cho một số sinh viên bị bắt ở Texas cho rằng, “nước Mỹ đã đánh bẫy cả những người nhập cư hợp pháp và bằng cách đó, chính phủ đã kiếm được rất nhiều tiền”.

Trường Giang (Theo Detroit Free Press)

Bà mẹ ủng hộ 3 con trai không vào đại học

Bà mẹ ủng hộ 3 con trai không vào đại học

Thay vì ép 3 cậu con trai phải thi đỗ vào các trường đại học hàng đầu, bà mẹ này đã để các con tự do theo đuổi ước mơ và lựa chọn phù hợp với khả năng  mà không nhất thiết phải vào đại học.

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读
Nhà tôi nằm ngoài đê ven sông Hồng, thường xuyên đối diện với gió bão và mưa lụt nên bố tôi rất cẩn thận, thường chuẩn bị kỹ. Trong nhà luôn có sẵn chiếc thuyền nan tre, trám kín bằng vỏ cây sắn - loài cây trồng phổ biến thời ấy ở các tỉnh phía Bắc.

Trước mùa mưa lũ, bố tôi thường gọi họ hàng, người quen tập hợp thành một nhóm tới giúp từng nhà chuyển đồ đạc và thóc gạo lên các căn gác cao, gia cố chắc chắn. Còn với gia súc, ông làm sẵn chiếc bè bằng thân chuối, đóng lan can vây quanh để vận chuyển khi nước lũ dâng lên. Vài ngày trước những cơn bão, bố tôi và đàn ông trong vùng trèo lên nhà, chằng dây ngang mái ngói, neo giữ cửa sổ, cửa đi lại, làm kín những ô thoáng, chắn gió lùa vào.

Những năm 1980, thông tin dự báo không đầy đủ và cập nhật thường xuyên như bây giờ. Chúng tôi dựa cả vào chiếc loa phóng thanh của xã và các bản tin trên Đài Tiếng nói Việt Nam.

Buổi tối trước trận bão hôm đó, chị em chúng tôi được nhắc nhở đi ngủ sớm. Đang ngủ tôi choáng váng vì bị vật gì đó đập mạnh vào đầu trong tiếng hét thất thanh của bố. Ông đã lao đến, đè lên người tôi nhưng chỉ ngăn được một phần thanh xà gồ. Tôi bị thương ở trán. Bố cũng đau vì xà gồ đập ngang người.

Gió rít ầm ầm, mưa dội xuống ướt sũng chiếc giường ngủ. Bố kéo mấy chị em tôi ra khỏi giường, đẩy xuống tràng kỷ rồi cố hết sức kéo chiếc thuyền chụp lên phía trên. Trong bóng tối, bố xé chiếc áo đang mặc, lần sờ băng bó vết máu trên đầu tôi. Ngoài kia, tiếng đồ vật bị gió nhấc lên, rơi xuống, đập vào nhà cửa, vào cả chiếc thuyền tạo thành những âm thanh kinh hoàng.

Gió bớt giật khi trời đã gần sáng. Nước bắt đầu lên mấp mé sân. Căn nhà chúng tôi, đã được chằng chống kỹ lưỡng, vẫn bay mái, trống hoác. Chỉ có căn gác không mấy suy suyển, vẫn giữ được những thực phẩm cần thiết. Con lợn và đàn gà đã được neo lại trên bè chuối.

Thiệt hại với nhà tôi đỡ hơn cả. Hàng xóm nhiều nhà sập hoàn toàn. Bố cùng đàn ông, thanh niên trong vùng hối hả đưa những người bị thương đi cấp cứu. Xong việc, bố về đón chúng tôi. Mấy chị em cùng đàn lợn gà được "lùa" lên thuyền, đẩy đến nơi tập trung là trường học.

Lớn lên, tôi vào Nam lập nghiệp và gặp trận bão lớn thứ hai dù, không làm gia đình tôi thiệt hại quá nhiều. Đó là trận bão Durian quét qua thành phố Vũng Tàu năm 2006. Năm đó, dự báo cho biết, Durian có thể đi qua tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu. Tối hôm trước bão, trăng sáng vằng vặc. Mặc dù đã chằng buộc các cửa rồi chờ đợi nhưng đến tận nửa đêm, tôi chủ quan nghĩ chắc dự báo sai, nên mở bớt cửa cho đỡ ngột ngạt.

Tuy vậy, gần sáng, cơn bão quét qua dải bờ biển rất nhanh. Nhiều người đang đi thể dục ngoài đường thì gặp bão. Năm đó thống kê cho thấy nhiều thuyền bè bị trôi dạt. Nhiều nhà bị bay mái, trong đó có nhà tôi.

Sáng nay, khi nhìn hình ảnh người dân miền Trung căng mình chằng buộc chống bão, trong đó có cảnh những gia đình xếp xoong nồi, chậu nhựa và cả ngói xi măng đè lên mái tôn, lòng tôi quặn lên nỗi xót xa, lo lắng. Những trang bị chống bão thô sơ đó dễ dàng bị gió cuốn bay, thậm chí gây nguy hiểm cho các ngôi nhà liền kề hoặc người đi đường.

Tới chiều tối 27/9, Noru, cơn bão được đánh giá mạnh nhất trong 20 năm qua đã ập vào Đà Nẵng, Quảng Ngãi, giật đổ, tốc mái nhiều ngôi nhà. Từng trải qua hai lần khiếp sợ trong những ngôi nhà bị bão giật tốc mái, tôi ước gì người dân, đặc biệt là những hộ nghèo, yếu thế, được hỗ trợ chuẩn bị tốt hơn.

Nằm ở rốn bão lũ, người dân miền Trung không thiếu kinh nghiệm chống chọi với thiên tai để biết những điều đơn giản như: đè chắn mái nhà bằng các bao cát sẽ an toàn hơn chậu nhựa, xoong nồi. Và miền Trung vốn cũng không thiếu cát. Điều họ thiếu có lẽ là sức người và vật dụng, nên đành có gì chống nấy. Có những gia đình neo đơn, chỉ còn người già, phụ nữ và trẻ em. Họ sẽ cần đến sự hỗ trợ tận tay của chính quyền hoặc các nhóm cộng đồng thay vì các hướng dẫn bằng loa hoặc văn bản.

Ngoài việc hỗ trợ chằng chống nhà cửa, "combo" chống bão chuẩn bị cho các hộ gia đình theo tôi bao gồm, nhưng không giới hạn, các loại thuốc, đồ sơ cứu, nhu yếu phẩm. Các nhóm gia đình có thể cần chuẩn bị sẵn xuồng cứu sinh trong trường hợp nước lụt dâng lên.

Trong kinh tế, có một khái niệm đặc biệt gọi là "vốn xã hội"(social capital). Kinh tế gia người Mỹ Lyda Judson Hanifan đưa ra khái niệm này vào năm 1916, dùng để chỉ tình thân hữu, sự thông cảm, giúp đỡ và sẻ chia lẫn nhau trong khó khăn hoạn nạn và cả những rủi ro, kinh nghiệm chống chọi với khó khăn, để vươn lên trong nghịch cảnh. Những gắn kết của xã hội Việt Nam vốn đã đan xen trong lũy tre làng và luôn trỗi dậy tự nhiên, mạnh mẽ trong khó khăn.

Bão đã ập đến. Bây giờ là lúc "vốn xã hội" cần đóng vai trò của mình trong việc thúc đẩy sự yêu thương hỗ trợ nhau vượt qua giông bão bằng cách chia sẻ sức người, kinh nghiệm phòng chống cũng như cứu trợ trước và sau bão.

Vũ Ngọc Bảo

  Trở lại Góc nhìnTrở lại Góc nhìn" alt="Căng mình trong bão" width="90" height="59"/>

Căng mình trong bão

{keywords}Ông bố bắt con 4 tuổi cởi trần chạy trong tuyết.

Khi video được tải lên mạng xã hội bởi chính người bố, đã có hơn 200.000 lượt chia sẻ chỉ sau vài ngày và hàng nghìn bình luận từ cư dân mạng. Trong đó, 80% người dùng mạng tỏ ra bất bình, phản đối việc làm của ông.

Tuy nhiên, đáp lại những bất bình đó, ông Liesheng nói: ‘Tôi yêu đứa trẻ này bằng cả trái tim. Thằng bé đã bị sinh non vào tháng thứ 7 với nhiều chứng bệnh. Các bác sĩ nói, thằng bé có nguy cơ bị bại não nhưng tôi không muốn chấp nhận điều đó.

Để có thể giúp thằng bé thay đổi số phận, sau này trở thành người tài, tôi đã lên kế hoạch rèn luyện con bằng giáo trình đào tạo riêng mang tên ‘Giáo dục đại bàng’. ‘Khi đại bàng non đủ lớn, đại bàng mẹ sẽ ném con xuống vách đá để chúng phải tự đập cánh’, ông nói.

Theo đó, triết lý giáo dục của ông Liesheng là: ‘Giống như một con đại bàng, tôi đẩy con mình tới giới hạn để nó học cách bay’. Việc cho con 4 tuổi cởi trần chạy trên tuyết chính là 1 trong những hành động nhằm thử sức con để con có thể ‘tự bay trên đôi cánh của mình’.

Theo cách giáo giục hà khắc của bố, khi He Yide 2 tuổi, cậu bé đã được tập luyện leo núi cùng bố và phải chạy bộ 2 km mỗi ngày. Ngoài ra, Yide còn được huấn luyện đi xe đạp, tập võ thuật…

Hơn 4 tuổi, Yide đã cùng bố tham gia một cuộc đua thuyền quốc tế. Một thời gian ngắn sau đó, ông Liesheng để con tự chèo thuyền ra biển lớn.

{keywords}
Gần 6 tuổi, Yide đã có thể tự lái máy bay nhỏ.

Năm 5 tuổi, Yide phải dậy lúc 4h30 để 5h ra sân bay tập luyện lái máy bay. Sau đó nửa năm, cậu bé đã có thể một mình lái máy bay nhỏ bay qua công viên động vật hoang dã ở Bắc Kinh. Cũng trong năm này, ông Liesheng bắt con đi bộ qua 1.800 km sa mạc.

Chuyến đi có 5 hướng dẫn viên với nhiều thuốc men, dụng cụ hỗ trợ đi cùng cậu bé nhưng vẫn khiến nhiều bậc cha mẹ xót xa. Tuy nhiên, ông Liesheng nói: ‘Chuyến đi này đã rèn luyện cho con trai tôi kỹ năng sinh tồn khi cháu tự tìm kiếm nước và thức ăn trên đường’.

{keywords}
Yide đã vượt qua kỳ kiểm tra, chính thức tốt nghiệp Đại học Nam Kinh khi mới 11 tuổi.

Từ những bài tập khắc nghiệt của bố, Yide đã giành được nhiều kỷ lục thế giới như: Phi công trẻ nhất thế giới, Thủy thủ trẻ nhất thế giới...

Mới đây, Yide lại khiến cộng đồng mạng Trung Quốc xôn xao khi hoàn thành chương trình đại học ở độ tuổi 11.

Được biết, Yide đăng ký học chương trình Quản lý bán hàng của trường Đại học Nam Kinh khi gần 9 tuổi. Sau 18 tháng tự học, Yide đã vượt qua bài đánh giá trực tiếp của Viện Kiểm tra giáo dục Giang Tô về chương trình học đại học của mình.

Trả lời truyền thông, ông bố Liesheng rất hài lòng về cậu con trai. Nhiều người cũng tỏ ra ngưỡng mộ tài năng của cậu bé. Tuy nhiên khi biết về phương pháp giáo dục đại bàng mà Liesheng đã dùng để giáo dục con từ nhỏ, nhiều người phải lắc đầu. Một số người đã gọi ông Liesheng là ‘ông bố tàn nhẫn nhất Trung Quốc’.

Ông chủ 27 tuổi mở quán bánh 0 đồng, nhận 200 nụ cười mỗi ngày

Ông chủ 27 tuổi mở quán bánh 0 đồng, nhận 200 nụ cười mỗi ngày

 Cảm được nỗi khó nhọc của những cảnh đời khó khăn, anh Đào Văn Vĩnh (27 tuổi) đã mở quán 'Bánh mì 0 đồng' để chia sẻ bớt nhọc nhằn, mưu sinh.

" alt="Ông bố bắt bé 4 tuổi cởi trần chạy trong tuyết, tự chèo thuyền ra biển" width="90" height="59"/>

Ông bố bắt bé 4 tuổi cởi trần chạy trong tuyết, tự chèo thuyền ra biển

{keywords}Làng Tranh Khúc (xã Duyên Hà, Thanh Trì, Hà Nội) được biết đến là ngôi làng có truyền thống sản xuất bánh chưng với tuổi đời hàng trăm năm.

 

{keywords}
Bà Phạm Thị Tuyết (58 tuổi) - chủ một cơ sở sản xuất bánh chưng cho hay, các hộ dân ở đây bận rộn nhất từ ngày rằm tháng Chạp đến hết 3 tháng đầu năm.

 

{keywords}
Để có được mẻ bánh ngon, mềm, đạt chất lượng, ngay từ khâu nguyên liệu người làm bánh đã phải chuẩn bị công phu.

 

{keywords}
Nguyên liệu làm bánh chưng bao gồm: Lá rong, gạo nếp nhung hoặc nếp cái hoa vàng còn nguyên cám, đỗ lọc vỏ, thịt lợn ba chỉ hoặc thịt vai ướp với các gia vị như nước mắm, hạt tiêu sọ...

 

{keywords}
 Anh Nguyễn Văn Mão - người làng Tranh Khúc chia sẻ thêm, đỗ dùng trong bánh chưng là loại tách vỏ, sau khi ngâm sẽ được đồ với chút muối và được làm nhuyễn. Sau đó, đỗ được mang đi bọc với thịt đã tẩm ướp.

 

{keywords}

 Lá dong dùng để gói bánh được thu mua từ các tỉnh miền núi.

 

{keywords}
Trước khi gói, lá dong được rửa sạch.

 

{keywords}
Sau đó lau khô và tước xơ như thế này.

 

{keywords}
Mặc dù bận rộn nhưng khi có du khách muốn trải nghiệm công việc gói bánh chưng, bà Tuyết sẵn sàng chia sẻ.

 

{keywords}

Người dân làng Tranh Khúc không dùng khuôn mà vẫn gói bánh thủ công bằng tay. Làm dâu làng Tranh Khúc từ năm 1982, bà Tuyết phải mất 2 năm mới có thể gói được chiếc bánh vuông vức, không quá chặt cũng không quá lỏng lẻo.

 

{keywords}

Để công việc sản xuất bánh chưng vừa đạt chất lượng cũng như số lượng, các cơ sở sản xuất bánh chưng ở Tranh Khúc đều có sự phân công chuyên nghiệp. Trong đó, người ngâm gạo, người rửa lá, người làm đỗ, người gói bánh, người luộc bánh... 

 

{keywords}
Người gói bánh thường là người khéo tay, có kinh nghiệm.

 

{keywords}
Hiện nay, dân làng Tranh Khúc không còn sử dụng bếp than, củi để luộc bánh mà đã chuyển sang dùng bếp điện hoặc nồi hơi. Nồi hơi giúp luộc được nhiều bánh hơn, ngon hơn, tuy nhiên giá thành đầu tư cũng cao hơn. 

 

{keywords}
Thời gian để luộc bánh theo tiêu chuẩn là từ 9 - 11 tiếng. Sau khi luộc, lúc bóc bánh ra, bánh không bị nhão, cắt miếng bánh ta thấy mềm nhưng vỏ bánh vẫn có độ săn nhất định. 

 

{keywords}
Sau khi luộc chín, ép nước, bánh làng Tranh Khúc được cho vào túi nilon, ép chân không.  

 

{keywords}
Việc ép chân không giúp sản phẩm giữ được lâu hơn, không bị mốc, đảm bảo thẩm mỹ. 

 

{keywords}
Từ làng quê nghèo, gần 20 năm trở lại đây, nhờ phát triển nghề truyền thống của cha ông mà cuộc sống của người dân Tranh Khúc thay đổi rõ rệt. Nhiều ngôi nhà cao tầng mọc lên, số lượng xe ô tô riêng cũng tăng đáng kể. 

 

{keywords}
Trao đổi với VietNamNet, ông Phạm Văn Mạnh - Văn phòng UBND xã Duyên Hà cho biết: 'Năm 2011, làng Tranh Khúc được UBND TP Hà Nội công nhận là làng nghề truyền thống Hà Nội. Những năm trước, cả làng có 200 hộ sản xuất bánh chưng. 3 năm trở lại đây, do cơ chế thị trường, một số hộ nhỏ sát nhập lại với nhau thành hộ lớn để phát triển thương hiệu, thuận tiện cho công việc đăng ký kinh doanh, thực hiện công tác vệ sinh an toàn thực phẩm... nên làng chỉ còn 116 hộ làm nghề'.  'Dịp Tết 2019, làng Tranh Khúc đưa ra thị trường 385.000 chiếc bánh chưng, mang về doanh thu trên 20 tỷ. Tết nguyên đán năm 2020, dự kiến giá bánh tăng hơn do giá thịt lợn tăng', ông Mạnh nói. 

Phố ông đồ Sài Gòn Tết 2020 sẽ có thêm tiểu cảnh 4 làng nghề

Phố ông đồ Sài Gòn Tết 2020 sẽ có thêm tiểu cảnh 4 làng nghề

Bốn làng nghề: Làng Gốm, Làng Mây, Làng Hương và Làng Lụa sẽ được ban tổ chức chọn để trang trí trong Lễ hội tết Việt 2020.

" alt="Làng sản xuất hàng nghìn bánh chưng dịp Tết, thu nhập 20 tỷ/năm" width="90" height="59"/>

Làng sản xuất hàng nghìn bánh chưng dịp Tết, thu nhập 20 tỷ/năm