HLV Hoàng Anh Tuấn: ‘U23 Việt Nam sẽ thay đổi lịch sử’
本文地址:http://profile.tour-time.com/html/306a699094.html
版权声明
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
Nhận định, soi kèo Niki Volos vs Ethnikos Neou Keramidiou, 20h00 ngày 13/1: Cửa trên ‘ghi điểm’
Tôi năm nay 42 tuổi, kết hôn được 12 năm. Hiện tại, vợ chồng tôi sinh được hai cháu. Một cháu trai 10 tuổi và một cháu gái 6 tuổi.
Công việc của chúng tôi không đem lại thu nhập cao nhưng ổn định và cũng có đồng ra đồng vào. Chúng tôi cũng đã có nhà ở. Đó là một căn hộ thuộc hàng cao cấp ở Hà Nội…
Tôi giới thiệu sơ sơ như vậy để mọi người hiểu rằng, tôi đang có một cuộc sống đáng mơ ước của nhiều người. Tuy nhiên thực tế vợ chồng tôi lại đang đứng trước khả năng ly hôn, gia đình tan đàn xẻ nghé.
Ảnh: CNN |
Chuyện là, căn nhà chúng tôi đang ở là tài sản của bố mẹ vợ tôi. Ông bà mua tặng khi chúng tôi sinh con đầu lòng. Tính tôi vô tư nên từ khi nhận nhà, tôi yên tâm sống và coi đó là tài sản của hai vợ chồng.
Không chỉ nhà cửa, ông bà còn cho chúng tôi vay tiền để mua ô tô và sắm sửa nhiều thứ trong nhà. Mang tiếng cho mượn nhưng tôi thừa hiểu ông bà cho luôn vợ chồng tôi vì nhà chỉ có mỗi 2 cô con gái.
Cuộc sống cứ bình lặng trôi cho đến năm 2011. Tôi về quê (ở một tỉnh miền Trung) và nhận ra mẹ tôi đang có dấu hiệu tuổi già.
Bà sống một mình vì bố tôi mất sớm, các anh chị em đều lập nghiệp ở tỉnh xa. Lần đó tôi được nghỉ phép nên về nhà với mẹ. Một tuần ở nhà, tôi thấy bà liên tục quên những chuyện đơn giản như khóa van nước, nấu cơm không đổ nước, đêm ngủ quên khóa cửa… và đặc biệt có lần, bà nấu cơm nhưng lại đổ thóc giống vào nồi.
Tôi hoảng hốt, đòi đưa mẹ lên viện khám nhưng bà không đồng ý. Mọi người ở quê cũng can ngăn vì bà khỏe mạnh. Họ nói rằng, bệnh nhầm lẫn, quên quên, nhớ nhớ chỉ là bệnh tuổi già.
Tôi chiều lòng mẹ nhưng thấy không yên tâm. Tôi bàn với vợ đưa mẹ lên Hà Nội sống cùng. Trong nhà, tôi không phải con trưởng nhưng là con trai ở gần mẹ nhất, các anh chị của tôi toàn vào Nam lập nghiệp.
Không nghờ vợ tôi không đồng ý. Cô ấy nói, đó là nhà của bố mẹ cô ấy. Họ cho chúng tôi ở nhờ (sổ đỏ vẫn đứng tên bố mẹ vợ) nên tôi không có quyền đưa ai đến ở cùng.
Tôi thuyết phục vợ không được nên vợ chồng mặt nặng mày nhẹ suốt ngày. Buồn hơn, cuối năm đó mẹ tôi bị cảm và qua đời trong căn nhà lạnh lẽo.
Tôi về chịu tang mẹ, nghĩ thương mẹ bao nhiêu tôi lại giận mình, giận vợ bấy nhiêu. Trong đầu tôi liên tục xuất hiện những từ “giá như”. Tôi nghĩ giá như tôi mẹ tôi sống cùng tôi có lẽ bà sẽ không ra đi trong cô đơn thế này?...
Lo liệu công việc cho mẹ xong, tôi trở về Hà Nội, tình cảm với vợ cũng đã phai nhạt dần. Tôi bắt đầu có cảm giác của một người ăn nhờ, ở đậu. Tôi ít khi chăm chút cho căn nhà mà chỉ coi nó như một chỗ trú chân sau một ngày vất vả.
Vợ tôi không hề ân hận về việc cấm mẹ tôi lên ở cùng. Cô ấy cũng không mấy khi về quê chồng kể từ khi mẹ tôi mất. Căn nhà của bố mẹ tôi ở quê lạnh hẽo hơn bao giờ hết…
Tuy nhiên, vài năm sau ngày mẹ mất, tôi cũng dần nguôi ngoai nỗi nhớ. Tình cảm vợ chồng tôi cũng tốt dần lên. Tôi lại bàn với vợ lập ban thờ bố mẹ tại căn hộ chung cư của chúng tôi.
Tôi nghĩ là con trai, tôi phải có trách nhiệm nhang khói thường xuyên cho bố mẹ chứ ban thờ bố mẹ ở quê, đôi tháng tôi mới về một lần.
Tuy nhiên, lại một lần nữa, vợ tôi từ chối. Cô ấy vẫn đưa ra lý do như ngày tôi muốn đưa mẹ lên Hà Nội sống cùng. Căn nhà là của bố mẹ cô ấy, tôi không được phép…
Tôi cảm thấy mình bất tài, vô dụng vô cùng. Là con trai mà tôi không được quyền đón mẹ đến nuôi, giờ mẹ mất tôi cũng không được quyền lập bàn thờ bố mẹ. Lý do chỉ vì tôi đang nhờ trong căn nhà của bố mẹ vợ…
Trong khi đó, từ trước đến giờ, công to việc lớn nhà vợ, có cái nào không đến tay tôi. Tiền bạc tôi làm bao nhiêu năm nếu nhà vợ cần có bao giờ tôi tiếc. Thế mà…
Tôi quyết định bước chân ra khỏi căn hộ cao cấp này và tìm một nơi ở mới. Tôi cũng không thể chấp nhận một người vợ không muốn coi gia đình chồng là gia đình của mình. Chúng tôi sẽ ly hôn dù tôi rất thương các con.
Tôi viết những dòng này khi cuộc hôn nhân của chúng tôi đã gần đến giai đoạn kết thúc. Chúng tôi đang chờ phán quyết cuối cùng của tòa…
">Tâm sự: Nỗi khổ của người đàn ông lấy vợ giàu
Dưới đây là bài khấn cúng Rằm tháng Giêng theo văn khấn cổ truyền Việt Nam:
Nhiều người quan niệm: "Cúng cả năm không bằng Rằm tháng Giêng". Ảnh: VietNamNet |
- Con lạy chín phương Trời, mười phương Chư Phật, Chư Phật mười phương.
- Con kính lạy Hoàng thiên Hậu Thổ chư vị Tôn thần.
- Con kính lạy ngài Bản cảnh Thành Hoàng, ngài Bản xứ Thổ địa, ngài Bản gia Táo quân cùng chư vị Tôn thần.
- Con kính lạy Cao Tằng Tổ Khảo, Cao Tằng Tổ Tỷ, Thúc Bá Đệ Huynh, Cô Di, Tỷ Muội họ nội họ ngoại.
Tín chủ (chúng) con là: ………………………………………..
Ngụ tại:………………………………………. ……………………..
Hôm nay là ngày Rằm tháng Giêng năm… gặp tiết Nguyên tiêu, tín chủ con lòng thành, sửa sang hương đăng, sắm sanh lễ vật, dâng lên trước án.
Chúng con kính mời ngày Bản cảnh Thành hoàng chư vị Đại Vương, ngài Bản xứ Thần linh Thổ địa, ngài Bản gia Táo quân, Ngũ phương, Long Mạch, Tài Thần. Cúi xin các ngài linh thiêng nghe thấu lời mời, giáng lâm trước án, chứng giám lòng thành thụ hưởng lễ vật.
Chúng con kính mời các các cụ Tổ Khảo, Tổ Tỷ, chư vị Hương linh gia tiên nội ngoại họ………………. nghe lời khẩn cầu, kính mời của con cháu, giáng về chứng giám tâm thành, thụ hưởng lễ vật.
Tín chủ con lại kính mời Ông bà Tiền chủ, Hậu chủ tại về hưởng lễ vật, chứng giám lòng thành phù hộ độ trì cho gia chung chúng con được vạn sự tôn lành. Bốn mùa không hạn ách, tám tiết hưởng an bình.
“Vào ngày Rằm tháng Giêng, nhiều gia đình coi đây là ngày quan trọng trong năm nên cúng lễ rất cẩn thận. Tuy nhiên, không phải ai cũng biết và cúng lễ đúng trong ngày này”
">Bài cúng Rằm tháng Giêng theo Văn khấn cổ truyền Việt Nam
Bước vào năm cuối khoá, trường dành cho chúng tôi vinh dự được đón sinh viên mới vào nhập học. Đúng là "con trai yêu bằng mắt", trong số rất đông sinh viên nữ mới vào trường, bọn con trai chúng tôi đã phát hiện ra Lan là cô gái xinh nhất.
Nhìn vẻ rụt rè, e ấp của em, nhìn trang phục giản dị cùng đôi bím tóc dài sau bờ vai tròn lẳn và cái eo thon không ít phái đẹp ao ước, chúng tôi cùng khẳng định em là con gái đồng quê "xịn", chưa hề bị "bụi phố" làm mất đi vẻ đẹp hương đồng gió nội.
Tôi đi công tác cả tuần nhưng khi về vẫn thấy Lan vui vẻ, mạnh khoẻ nên cũng yên lòng (Ảnh minh họa) |
Không thiếu những chàng sinh viên bạo dạn đặt vấn đề thẳng với Lan, cũng không ít chàng sinh viên ôm mộng được Lan để ý trong đó có cả tôi. Nhưng tất thảy đều thất vọng vì ngày chúng tôi ra trường Lan đã có người yêu, đó là Trường, học trên Lan 1 khoá.
Trường vóc dáng bình thường, khuôn mặt không có gì để bình luận nhưng Trường là con trai duy nhất của một nhà buôn đồ gia dụng rất nổi tiếng qua biên giới ở một tỉnh miền Trung.
Vậy là hoa thơm đã có chủ, vả lại phía trước của chúng tôi còn quá bộn bề với bao dự định, bao lo toan cho tương lai, cho cuộc sống nên chuyện một cô Lan xinh đẹp là ước ao, là thầm yêu, trộm nhớ của chúng tôi cũng dần phai mờ, trôi vào dĩ vãng.
Thế mà tình cờ tôi lại được gặp Lan, người đẹp trong mộng một thời tuổi trẻ của tôi sau 5 năm tôi rời trường đại học. Nhờ học lực tốt, tôi xin được việc làm ở một công ty tư nhân có vốn của nước ngoài.
Sau 5 năm phấn đấu, cống hiến cho công ty tôi được giám đốc chọn làm trợ lí riêng của ông. Hôm tháp tùng ông đi họp, tôi nhìn thấy Lan đang xếp hàng để nộp đơn xin việc ở công ty là đối tác của sếp tôi.
Dành ít phút để tay bắt, mặt mừng, tôi hứa với Lan sẽ nói hộ em với sếp của tôi để ông có lời với đối tác ưu ái cho em, vì tôi biết Lan học cũng rất tốt. Không lâu sau đó Lan đến công ty tìm tôi để báo tin vui em đã được nhận vào làm việc một cách suôn sẻ.
Em cảm ơn tôi rất nhiều và nhất định mời bằng được tôi đi ăn trưa cùng em ở một nhà hàng sang trọng. Tại đây Lan tâm sự với tôi rằng Trường đã bỏ Lan để yêu một sinh viên vào học sau em vì cô kia vừa xinh đẹp, lại vừa giàu có nổi tiếng...
Tình cảm giữa tôi và Lan tiến triển một cách tốt đẹp, để rồi sau hai năm chúng tôi đã có nhau bằng một đám cưới đầm ấm, vui vẻ. Công việc của tôi hay phải xa nhà, theo sếp đi gặp các mối làm ăn, để vợ trẻ ở nhà tôi không yên tâm lắm nên bàn với Lan là đón mẹ tôi ở quê ra.
Thế nhưng Lan cương quyết từ chối với lí do em không muốn phiền đến mẹ chồng trong lúc mẹ cũng còn có công, có việc ở quê. Nhiều lần đi công tác, có khi vắng mặt vài ba ngày hay thậm chí cả tuần nhưng khi về vẫn thấy Lan vui vẻ, mạnh khoẻ nên cũng yên lòng.
Thế nhưng gần đây thấy Lan thủ thỉ rằng tôi đi đâu thì chóng thu xếp về với em vì em nghe đồn khu đất mà trong đó có nhà của vợ chồng tôi trước kia là khu nghĩa địa, thực hư thế nào tôi không biết, vì vợ chồng tôi cũng mới chuyển về đây và không thấy có hiện tượng gì bất an.
Kế hoạch tuần này là đi cùng sếp 1 tuần, nhưng nhớ lời vợ dặn, hai ngày cuối tôi xin sếp không ở lại dự tiệc chiêu đãi và tham quan cùng cả đoàn mà về với vợ. Không báo trước để vợ có niềm vui bất ngờ, tối muộn tôi gõ cửa nhà hồi hộp chờ gặp vợ.
Vậy mà đứng trước mặt tôi là Trường, người yêu giàu có một thời của vợ trong bộ quần áo ngủ vội mặc chưa kịp cài khuy. Còn vợ tôi váy ngủ mỏng tang, tóc tai rối bù lắp bắp muốn hụt hơi rằng em sợ ma... nên gọi điện cho Trường đến nhà ở cùng.
(Theo Tiền phong)
">Chuyện ngoại tình: Chồng đi vắng, vợ đón tình cũ về nhà
Siêu máy tính dự đoán Arsenal vs MU, 22h00 ngày 12/1
Anh Chiến kể, nhà nghỉ nơi anh làm chủ nằm trong con ngõ nhỏ, cách hồ tự nhiên chỉ 400m. Hàng ngày, những cặp đôi đến với nhau trong giờ tập thể dục buổi sáng không ít.
Tuy nhiên trong những vị khách xuất hiện ở nhà nghỉ, anh khá ấn tượng với một người đàn ông khoảng 72 - 75 tuổi. Tóc đã bạc trắng nhưng thân hình ông vẫn rắn rỏi.
“Cứ đều đặn một tuần 3 lần, người đàn ông ấy trong bộ quần áo thể thao lại xuất hiện ở cửa nhà nghỉ vào lúc 5 giờ sáng. Sau đó, ông nhận chìa khóa rồi lên thẳng phòng. Trước khi lên phòng, bao giờ người này cũng cầm theo 2 lon nước tăng lực.
Ông nhận phòng khoảng 5 phút thì một người phụ nữ cũng trong trang phục thể thao chừng 55 - 60 tuổi xuất hiện. Bà ấy hỏi số phòng của người đàn ông vừa vào rồi đi lên.
Nửa tiếng sau, người phụ nữ sẽ rời phòng, ra khỏi nhà nghỉ. Người đàn ông xuống sau chừng 5 phút để thanh toán tiền rồi rẽ theo một hướng khác. Hai người coi như không ai quen ai" - Anh Chiến nói.
Ảnh có tính chất minh họa. Nguồn: Internet |
Theo lời anh Chiến, mỗi tuần, ông và bạn gái đến đều đặn. Mối tình của họ kéo dài hơn 3 năm nay. Thế nhưng khoảng 5 gần đây, anh Chiến và các nhân viên của nhà nghỉ không thấy cặp đôi này xuất hiện nữa.
Anh nói: "Mọi nguời cứ thắc mắc không biết chuyện gì đã xảy ra với đôi tình nhân. Đến một ngày, vẫn là cái giờ quen thuộc ấy, người đàn ông lại xuất hiện trong bộ quần áo thể thao.
Thấy nhân viên mừng rỡ khi gặp lại, ông không vội vã lên phòng mà nán lại quầy lễ tân để trò chuyện. Ông báo tin mừng rằng ông và bạn gái sắp về một nhà. Người đàn ông này kể tiếp, cách đây 5 năm, vợ của ông qua đời do căn bệnh ung thư. Ông gần như suy sụp vì hai ông bà vốn rất yêu thương nhau.
Các con cháu đã làm mọi cách để ông vơi đi nỗi nhớ bà. Họ đưa ông về quê, liên hệ bạn bè của ông để ông gặp gỡ, tổ chức các chuyến du lịch cho ông thay đổi không khí. Tuy nhiên tất cả những cách đó đều không có ý nghĩa với ông. Người ông cứ gầy mòn vì nhớ bà.
Thế rồi một ngày, ông dẫn theo con chó - vốn là con vật yêu thích của bà đi dạo ở hồ gần nhà. Đang mải nghĩ ngẩn ngơ thì con chó cứ đuổi theo rồi quấn vào chân của một người phụ nữ đang đi thể dục qua.
Ông kéo con chó lại nhưng nó không nghe lời. Thấy thế người phụ nữ đi chậm lại. Cả hai bắt đầu cuộc trò chuyện sau lời xin lỗi của ông.
Ban đầu, cuộc trò chuyện chỉ xoay quanh con chó nhưng càng nói ông càng thấy rất hợp. Thế là sau buổi đi dạo hôm đó, họ trở thành bạn. Họ hẹn nhau đi thể dục vào mỗi buổi sáng sớm. Người phụ nữ kém ông 9 tuổi. Bà có 3 người con và góa chồng từ 10 năm về trước. Từ tình bạn, 2 ông bà nảy sinh tình cảm sau 2 tháng đi tập thể dục chung.
Tuy nhiên vì ngượng ngùng, ông không dám công khai với các con. Ông sợ bị mọi người đánh giá, phản đối. Phía bên kia, người phụ nữ cũng bị các con cấm đoán nên họ chỉ còn cách lén lút hẹn hò ở nhà nghỉ.
Ông kể: "Một ngày các con của bà ấy phát hiện. Các cháu làm ầm ĩ và tìm đến tận nhà tôi để cấm đoán vì thế chúng tôi không thể gặp nhau. Bà ấy phải làm mọi cách, thậm chí là “tuyệt thực”. Các con của tôi cũng phải vào cuộc để động viên các con của bà ấy. Cuối cùng các cháu cũng đồng ý cho mẹ được gặp tôi.
Hôm nay là ngày đầu tiên gặp lại sau 5 tháng trời xa cách. Bà ấy muốn gặp tôi ở chỗ quen nên tôi đến đây. Tuy nhiên sau cuộc gặp hôm nay, chúng tôi sẽ ít đến đây hơn vì đã có thể đường đường chính chính gặp nhau, không e sợ ai phát hiện".
Anh chiến dí dỏm cho biết, mặc dù hơi tiếc vì nhà nghỉ bớt đi hai vị khách nhưng thật tâm anh vẫn thấy vui, vì đôi tình nhân cuối cùng đã có một cái kết hạnh phúc. "Tình yêu chân thành ở tuổi này là hiếm đấy chứ", anh nói.