Vừa ban hành các điều kiện kinh doanh dịch vụ đào tạo lái xe ô tô
Theừabanhànhcácđiềukiệnkinhdoanhdịchvụđàotạoláixeôtôbaleo đó, cơ sở đào tạo lái xe ô tô phải là cơ sở giáo dục nghề nghiệp được thành lập theo quy định của pháp luật; phù hợp với quy hoạch mạng lưới cơ sở đào tạo lái xe ô tô.
Về cơ sở vật chất kỹ thuật, cơ sở phải đáp ứng các điều kiện về hệ thống phòng học chuyên môn, xe tập lái, sân tập lái xe, có chương trình, giáo trình và giáo án theo quy định.
Cụ thể, hệ thống phòng học chuyên môn phải bao gồm các phòng học lý thuyết và phòng học thực hành, bảo đảm số lượng, tiêu chuẩn kỹ thuật, nghiệp vụ chuyên môn phù hợp với quy mô đào tạo theo quy định của Bộ Giao thông vận tải; phòng học Pháp luật giao thông đường bộ; phòng học Cấu tạo và sửa chữa thông thường; phòng học Kỹ thuật lái xe; phòng học Nghiệp vụ vận tải; phòng học Thực tập bảo dưỡng sửa chữa; phòng điều hành giảng dạy phải đáp ứng quy định.
Về xe tập lái, cơ sở phải có đủ xe tập lái các hạng tương ứng với lưu lượng đào tạo ghi trong giấy phép đào tạo lái xe; có giấy chứng nhận kiểm định an toàn kỹ thuật và bảo vệ môi trường phương tiện giao thông cơ giới đường bộ còn hiệu lực; có hệ thống phanh phụ bố trí bên ghế ngồi của giáo viên dạy thực hành lái xe...
(责任编辑:Thể thao)
- Nhận định, soi kèo AZ Alkmaar vs Sparta Rotterdam, 22h45 ngày 26/01: Chủ nhà tiếp đà hồi sinh
- Thông báo đến từ phó chủ tịch điều hành Toyota, Yuki Nakajima, trong một sự kiện tại sân vận động Toyota cuối tuần qua. Xác nhận diễn ra bất ngờ khi chủ tịch hội đồng quản trị Akio Toyoda được phóng viên hỏi về khả năng có một mẫu Celica mới và Toyoda khéo léo chuyển câu hỏi cho Nakajima.
Theo Best Car(Nhật Bản), Nakajima trả lời: "Thành thật mà nói, hiện tại không có dấu hiệu gì. Tuy nhiên, có rất nhiều người trong công ty rất mong đợi Celica. Vì vậy, tôi không chắc là có thể nói điều này công khai, nhưng chúng tôi đang làm Celica!".
Ngày mẹ Luân ốm nặng, Nguyệt cũng nhất định không chịu đưa con về cho bà nhìn cháu (Ảnh minh họa)
Ngay khi ra viện, Nguyệt liền đưa con đi xét nghiệm ADN xác định quan hệ cha con với Luân. Có được kết quả, Nguyệt liền đem về ném vào mặt mẹ chồng, rồi chẳng nói chẳng rằng, đưa thẳng con về nhà ngoại. Luân thương vợ, thương con nên cũng theo vợ về ngoại chăm sóc cô.
Cũng từ ấy, Nguyệt không một lần bước chân về căn nhà của mẹ chồng nữa. Cô một mực ở lại nhà ngoại hoặc ra ngoài thuê nhà ở chứ có chết cũng không quay về căn nhà ấy. Yêu vợ, thương cô phải chịu bao tủi nhục, Luân quyết định về xin phép mẹ cho ra ngoài thuê nhà ở. Mẹ Luân cũng nhảy dựng lên nhưng cũng không làm gì được.
Sau khi ra riêng, Luân vì nghe theo vợ nên lạnh nhạt và ít qua lại với bố mẹ hẳn. Anh thật lòng cũng không muốn thế nhưng vì yêu chiều vợ, lại thương cô đã phải chịu quá nhiều oan ức vì mẹ anh nên đành nhượng bộ cô và vì anh cũng không muốn gia đình lục đục. Còn chuyện mẹ anh muốn gặp cháu thì Nguyệt lại càng không đời nào đáp ứng.
Ngày mẹ Luân ốm nặng, Nguyệt cũng nhất định không chịu đưa con về cho bà nhìn cháu. “Đứa cháu này, mẹ anh ghét nó từ khi nó mới tượng hình. Giờ còn đòi gặp làm gì! Anh về thì về, em và con có chết cũng không bao giờ về đâu!” - Nguyệt cương quyết nói.
Luân bất lực trước thái độ cứng rắn của vợ, đành về thăm mẹ một mình. Ngày mẹ anh mất, cũng chỉ một mình anh về chịu tang. Nguyệt và con tuyệt nhiên không đến dù chỉ vài phút. Cho đến tận khi mẹ anh đã mồ yên mả đẹp, nỗi hận của Nguyệt mới theo người đã khuất mà tan theo.
Liên và Hoàng (Long Biên, Hà Nội) kết hôn đã 3 năm mà chưa có con. Và nguyên nhân là do Liên.
Mẹ chồng Liên vốn đã là người khó tính và cực khó chiều, Liên phải nhịn như nhịn cơm sống mới có thể để cho nhà cửa tạm gọi là yên ổn. Đến khi biết Liên “tịt đẻ” thì hỡi ôi, bao nhiêu tội nợ cứ đầu cô mà bà giáng xuống. Cuộc sống của Liên nói không khác gì địa ngục cũng không ngoa.
“Loại này có mà kiếp sau cũng chẳng đẻ được!”, “Nhà này vô phúc mới vớ được con gà mái không biết đẻ trứng về!” … - rất nhiều những câu nói như xát muối vào lòng Liên ấy được mẹ chồng ca đi ca lại hằng ngày. Nhiều bữa cơm Liên ăn không nuốt trôi hết bát cơm, phải chan vội nước canh, và quýnh quáng rồi đứng dậy.
Rồi mỗi khi tức lên, mẹ chồng Liên lại đứng giữa nhà, vỗ bành bạch vào mông vào chỗ nhạy cảm của mình rồi lôi cả bố mẹ, tổ tiên nhà cô ra mà chửi, vì họ đã sinh ra đứa con điếc, không biết đẻ và là một con gà mái tịt như cô.
Liên ngậm đắng nuốt cay, im lặng nhịn nhục sống qua ngày. Một người phụ nữ khó có con đã là nỗi đau đớn quá lớn, còn bị dè bỉu và khinh bỉ như thế, dần dần trong lòng Liên nảy sinh sự thù hận với mẹ chồng. Bà cũng là phụ nữ mà bà nỡ lòng nào cay nghiệt với cô như vậy?
Sau, nhờ chạy chữa Liên đã sinh được một cô con gái rất đáng yêu. Mẹ chồng đang khát cháu bế, thấy Liên sinh được con, lại giống con trai bà như đúc thì quý lắm, chỉ muốn ôm ấp và chơi với cháu.
Nhưng đời nào Liên chịu. Những lời nói của bà cô vẫn nhớ như in, không sót từ nào. Đừng hòng ai động được vào con gái cô, cô giữ con như giữ vàng, mọi việc chăm sóc con đều do một tay cô đảm nhiệm. Mẹ chồng chỉ có nước đứng bên ngoài thèm thuồng, xin xỏ mỏi miệng mới được cô “ban ơn”, cho bà bế cháu một lúc.
Hoàng cũng không hài lòng, góp ý nhưng liền bị vợ vặc lại: “Em là mẹ, em không có quyền thì ai có quyền?”. Nghĩ lại Liên đã phải chịu nhiều ấm ức trước đây, anh đành nhường vợ. Sự việc có cải thiện hơn khi Liên sinh bé thứ 2. Vì Liên quá bận bịu nên lúc ấy mẹ chồng cô mới được tự do bế ẵm cháu. Nhưng đối với Liên, cô cho phép bà là cho phép thế thôi chứ nỗi hận trong lòng cô vẫn còn y nguyên như ngày nào. Những cay đắng và sự xúc phạm cô phải chịu, cô sẽ không bao giờ quên.
Khi bé thứ 2 nhà cô vừa đủ tuổi đi mẫu giáo thì mẹ chồng bị tai biến phải nằm liệt giường, không đi lại được. Từ ấy, những việc chăm sóc, cho ăn cho uống, vệ sinh cá nhân cho mẹ chồng đừng hòng cô nhận, toàn nhường hết cho chồng và anh chị em nhà chồng với những lí do rất chính đáng. Một người cô căm ghét vô cùng, giờ lại bắt cô hầu hạ ư? Đừng có mơ!
Rồi trước mặt chồng và họ hàng nhà chồng, Liên lúc nào cũng tỏ ra tử tế. Nhưng hễ có cô và mẹ chồng ở nhà là cô lại đứng trước mặt mẹ chồng, chỉ thẳng vào mặt bà mà mắng chửi, mà xả hết những tủi nhục trước đây (Ảnh minh họa)
Rồi trước mặt chồng và họ hàng nhà chồng, Liên lúc nào cũng tỏ ra tử tế. Nhưng hễ có cô và mẹ chồng ở nhà là cô lại đứng trước mặt mẹ chồng, chỉ thẳng vào mặt bà mà mắng chửi, mà xả hết những tủi nhục trước đây cô phải chịu do bà gây ra.
Mẹ chồng cô giờ chỉ nằm được một chỗ, nói năng ú ớ, đến đi vệ sinh còn không tự đi được thì lấy đâu hơi sức mà đáp trả lại cô. Bà chỉ có nước ngậm cục tức to đùng mà không làm gì được!
Liên xử sự như thế âu cũng là hả hê cho cái sự tức bực của mình mà thôi. Cô đáng thương nhưng ôm nỗi hận trong lòng bao năm như thế, có lẽ bản thân cô cũng chẳng được vui vẻ, thoải mái chút nào.
(Theo PLXH)" alt="Con dâu trả đũa mẹ chồng" />Con dâu trả đũa mẹ chồngNhững ngày đầu tiên sống ở độ cao 2000m so với mực nước biển, buổi sáng của ông Sơn bồng bềnh trong mây phủ, sương mù. Ẩn cư giữa núi rừng
Một buổi sáng mây phủ, nằm trong chiếc lều ở độ cao 1800m, ông Trần Kim Sơn (62 tuổi, quê TP.HCM) ghi lại những khoảnh khắc vừa trải qua giữa rừng bằng chiếc điện thoại thông minh.
Bất chợt, cơn mưa đá ập đến “giã” những viên đá to bằng đầu ngón tay lên mái lều đã cũ. Ông thu mình, thản nhiên ngắm cơn mưa, mặc kệ từng trận gió ầm ào như muốn xé toang trời đất.
Bốn tuần qua, kể từ ngày rời phố thị lên đỉnh núi Bà (Langbiang, tỉnh Lâm Đồng) ẩn cư, mưa to, gió giật ở ngọn núi thiêng này sớm đã trở thành người đồng hành của ông.
Nơi đây ẩm ướt, nhiều mưa và sương mù... Ông nói, ông biết đến và leo ngọn Langbiang cách đây khoảng 30 năm. Tuy nhiên, ông chỉ mới xem ngọn núi này như một chốn thân thiết từ 5 năm trước. Tháng 7 vừa qua, khi những ảm đạm từ đại dịch bao phủ nhiều nơi, ông muốn lên núi sống ẩn cư như đã từng khi còn là một hướng đạo sinh.
“Đà Lạt chưa có dịch, nhưng tôi đã chán cảnh dưới phố. Và, vì vài mục đích khác nhau, chủ yếu là tự huấn luyện, rút tỉa kinh nghiệm để chuẩn bị cho chuyến đi cuối năm với chuyên đề Leo và cắm trại trên các ngọn núi cao vùng Tây Bắc, tôi quyết định lên đỉnh núi Bà sống”, ông Sơn kể.
Chuyến đi dài ngày nhưng ông và bạn chuẩn bị rất sơ sài. Hành lý của ông chỉ là chiếc lều nhỏ, đôi bộ áo ấm, cái nồi nhôm, điện thoại thông minh đời cũ. Lúc đầu, ông dựng lều ở độ cao 2000m để “treo” mình cùng bồng bềnh mây phủ, sương mù.
Ông và bạn đồng hành quyết định dời lều trại xuống độ cao 1800m để tìm nắng và sự khô ráo. Dù đang giữa mùa hè, nhiệt độ về đêm ở đây chỉ khoảng 10 độ C. Đã thế, Đà Lạt mùa này thường chìm trong những cơn mưa rừng xối xả, lạnh tê người. Có đêm, dù đã nhiều năm sống kiểu du mục nhưng ông vẫn bị tiếng mưa gió gào thét làm cho sợ hãi.
Đó là nỗi sợ không biết chiếc lều lúc nào sẽ bị bật tung bởi những cơn gió mạnh trên vùng núi cao gần 2000m. Thậm chí, ông từng tự nhủ nếu rơi vào hoàn cảnh ấy, ông cũng chẳng biết phải xoay xở thế nào cho ổn ngoài việc chịu cảnh ướt như chuột lột, co rúm người trong gió rét thấu xương.
Cũng may, từ rất lâu rồi, ông đã thích nghi với cái lạnh và sự ẩm ướt của Langbiang nên vẫn chịu được. Ông không còn sợ những cơn mưa rừng hoang lạnh. Ngược lại, với ông, chúng mang lại những thi vị cuộc sống.
Đến nay, ông đã lên núi sống được hơn 4 tuần. Ông nói: “Mưa rừng nào chỉ mang đến cảm giác cô đơn và sự buốt giá cho những tâm hồn nhạy cảm. Chúng còn mang lại nguồn nước uống quý giá cùng với cơ hội được tắm trong sự sảng khoái”.
“Chúng giúp cho cơ thể được sạch sẽ và tâm hồn như được giải thoát khỏi mọi lo âu, căng thẳng của mùa dịch. Nhờ vậy, chỉ cần vài ngày sống cùng ngọn núi cao cũng đủ giúp cho tâm hồn lẫn thể xác của khách lữ hành như được làm mới để được trở thành một con người khác, một người yêu hơn cuộc đời của chính mình”, ông chia sẻ thêm.
Ít ngày trước, để tránh xa vùng sương mù, mưa nhiều, ông và bạn quyết định dời lều trại xuống khu vực có độ cao 1800m. Nơi đây có nhiều nắng, khô ráo nên ông cảm thấy dễ chịu và việc nấu nướng cũng dễ dàng hơn.
Từng là hướng đạo sinh, ông dễ dàng vượt qua thời tiết khắc nghiệt nơi rừng thiêng núi thẳm. Tâm hồn hòa nhập cùng nhịp sống tự nhiên
Sống giữa núi rừng, khái niệm về thời gian của ông dần nhạt nhòa. Ông và bạn đồng hành đã chấp nhận thực tế “sẽ còn phải sống lâu dài trên ngọn núi thiêng của người Lạch (một nhánh của dân tộc K’Ho) này cho đến khi đại dịch Covid-19 qua đi dù chưa biết bao giờ ngày đó mới đến”.
Thời gian này, những chuyến xuống núi mua thực phẩm của ông cũng thưa dần. Thay vào đó, ông siêng năng hơn trong việc đi khắp rừng tìm kiếm những loại rau, trái cây mà người Lạch “bật mí” rằng không chỉ ăn được mà còn rất tốt cho sức khỏe. Ông nói: “Thức ăn ở rừng núi không có nhiều như thiên hạ hay kháo nhau”.
“Ngoài thực phẩm được mua từ dưới núi, chúng tôi còn bổ sung thêm bằng các loại rau rừng thường có khá nhiều vào mùa mưa. Săn thú thì bị cấm, mà tôi cũng chẳng bao giờ có can đảm giết hại các sinh vật của Langbiang. Thay vào đó, tôi đi khắp nơi tìm kiếm những loại rau rừng mà những người Lạch mách rằng chúng không chỉ ăn rất ngon mà còn là bổ dược”, ông nói thêm.
Chỉ với những vật dụng cơ bản, ông đã trải qua 4 tuần sống giữa rừng hoang không điện nước, tiện nghi của cuộc sống hiện đại. Nhiều tuần trôi qua, cuộc sống giữa núi rừng bào mòn sức khỏe ông. Chúng hiện hữu trên “vòng eo không ngừng teo tóp”, “những cơn thở dốc khi vượt đèo đi lấy nước suối”, “đôi vai, bước chân mau mỏi”, "thời gian ngồi nghỉ giữa đường nhiều hơn” của ông.
Dẫu vậy, ông vẫn lạc quan, yêu ngọn núi và chưa từng có ý định xa rời nó dù chỉ là ý nghĩ thoáng qua. Ông chia sẻ: “Trải qua nhiều ngày đêm sống cùng sương gió, giá rét, chúng tôi nhận thấy rằng chế độ ăn uống như nhà tu hành cũng không đến nỗi nào. Sức khỏe tinh thần và thể chất chỉ bị bào mòn đôi chút”.
“Nhưng ông trời cũng công bằng. Ông vẫn ban cho chúng tôi tình yêu cuộc sống và tình yêu thiên nhiên mỗi ngày. Nhờ vậy, chúng tôi vẫn cảm thấy thân thiết với ngọn núi này như ngày nào và chưa từng có thoáng nghĩ muốn rời xa nó. Tâm hồn lữ khách dường như đã hoàn toàn hòa nhập với nhịp sống của thế giới tự nhiên”, ông nói thêm.
Hiện nay, những chuyến ông xuống núi mua thực phẩm ít dần. Thay vào đó, ông luồn rừng tìm rau, trái để làm thức ăn. Bây giờ, với ông, mỗi ngày lang bạt cùng mây gió giữa núi rừng là những hoạt động đầy niềm vui, mang đến cho ông lòng tin yêu vào cuộc sống. Thậm chí, đôi khi với ông, đó còn là “những cảm giác ly kỳ, hấp dẫn khi lỡ bước đi vào những con đường mòn bí hiểm của dân thợ săn và bắt gặp vài chiếc bẫy cũ mèm”.
Hiện, ông đã trải qua 4 tuần sống trên đỉnh núi và quen dần với những cơn mưa rừng ầm ào kéo về trong gió thốc lạnh buốt. Và, những cơn mưa ấy bây giờ chỉ đem lại cho ông cảnh "ngàn thông trở nên xanh mướt, hàng chục loài nấm sau mỗi đêm thi nhau vươn khỏi mặt đất, những trái cây chín mọng…”.
Ông nói, hiện tâm hồn ông đã hòa nhập cùng nhịp sống của tự nhiên. Ông chia sẻ: “Trong lúc cả thế giới đang phải sống những ngày u ám bởi sự đe dọa đáng sợ của Covid-19, buổi sáng trên Langbiang vẫn là những ngày đẹp trời như chẳng biết đến chuyện thế gian”.
“Buổi sớm tinh mơ, sương mù vẫn còn rải rác khắp núi rừng. Ánh ban mai dần đến như muốn ban phát nguồn sinh lực mới cho những lữ khách đã chịu đựng suốt đêm dài mưa gió. Những món quà của thiên nhiên luôn là những gì thuần khiết và bất ngờ nhất. Tại sao không tìm cho mình những món quà đặc biệt đó một cách đơn giản nhất?”, ông chia sẻ thêm.
Bài: Nguyễn Sơn
Ảnh: Nhân vật cung cấp
Cặp vợ chồng Mỹ sống tách biệt trong rừng sâu
Điện chập chờn, Internet yếu, Grace Riley và Ryan Sullivan vẫn hài lòng với cuộc sống yên bình trong ngôi nhà nhỏ di động của mình.
" alt="Người đàn ông 62 tuổi lên núi Bà sống đời du mục suốt 4 tuần" />Người đàn ông 62 tuổi lên núi Bà sống đời du mục suốt 4 tuần- Nhận định, soi kèo Pumas UNAM vs Atlas, 1h00 ngày 27/1: Lợi thế sân nhà
- Nhận định, soi kèo Zamalek vs El Gouna, 22h00 ngày 27/1: Trở lại mạch thắng lợi
- Giúp người nghèo qua Zalo, Facebook: Nơi khó thật, chỗ lừa đảo, trêu đùa
- Người đàn ông bức xúc vì phải quét mã trả tiền trước khi vào phòng vợ
- Vợ kiếm tiền lo cho cả gia đình vẫn bị chồng miệt thị là 'con buôn dốt nát'
- Nhận định, soi kèo Club Leon vs Juarez, 06h00 ngày 26/01: Điểm tựa sân nhà
- France Football: 'Đồng đội khiến Vinicius mất Quả Bóng Vàng'
- Phụ nữ hy sinh vì chồng con là vô ích!
- VinFast VF 5 Plus có loạt màu ngoại thất mới
-
Soi kèo góc Fulham vs MU, 2h00 ngày 27/1
Phạm Xuân Hải - 26/01/2025 05:25 Kèo phạt góc ...[详细] -
Dựng lại nếp nhà trong những ngày giãn cách
Ngột ngạt, bất hòa khi ở nhà cả ngàyHôm nghe dì tôi kể, những ngày này gia đình anh họ ngày nào cũng cãi vã suốt khiến ai cũng bất ngờ. Bởi lâu nay, gia đình anh có tiếng nề nếp, là kiểu mẫu để anh em trong nhà noi theo. Vợ chồng anh đều có học thức, khéo léo cư xử mà con cái cũng ngoan hiền, lễ phép.
Vậy mà mọi thứ bị đảo lộn đến không ngờ từ lúc tụi nhỏ được nghỉ hè sớm do năm học phải rút ngắn lại vì dịch Covid-19. Nhưng đỉnh điểm của rối rắm khi chung cư anh ở bị phong tỏa do có ca lây nhiễm. Anh chuyên về thiết kế đồ họa nên có thể làm việc tại nhà.
Khổ nỗi, máy móc ở nhà cấu hình đã yếu lại thêm tốc độ đường truyền internet chậm nên cứ trục trặc đủ thứ. Có hôm xuất file 2-3 lần vẫn không xong vì rớt mạng lại gặp hai thằng nhóc giành giật đồ chơi khiến anh nổi cáu đét vào mông mỗi đứa một phát, tụi nhỏ khóc la càng làm anh bực.
Chị là giảng viên đại học nên vẫn có thể lên tiết, họp hành online nhưng nhiều lúc vừa dạy vừa phải ngắt ngang để phân xử hai đứa cãi cọ gây ồn. Căn hộ 55 m2 với 2 phòng ngủ lúc nào cũng bừa bộn và ầm ĩ tiếng trẻ con. Vợ chồng đi ra đi vô đều nhìn thấy nhau nhưng thường xuyên là trong tình trạng nhăn nhó, khó chịu.
Ngày thường chỉ cần gửi tụi nhỏ xuống sân chung cư, anh ra quán cà phê để làm việc còn chị lên văn phòng khoa soạn bài là mọi thứ ổn thỏa. Nhưng trong lúc này đó là chuyện xa vời khi các lối ra vào chung cư đều đã giăng dây.
Mỗi chuyện hằng ngày phải lo cơm nướ 3 bữa cho cả nhà đã khiến chị đầu tắt mặt tối chưa kể giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa. Còn anh xong việc chỉ biết ôm điện thoại hoặc ti vi nên cư lời ra tiếng vào, rồi đâm ra mặt nặng mày nhẹ. Hết thời gian phong tỏa cũng là lúc cả nhà đều mệt mỏi và chán chường như thể vừa trải qua một cơn bạo bệnh.
Vậy mà đi làm lại chưa được 1 tuần, anh chị tôi lại tiếp tục quay về làm việc tại nhà vừa phải phân xử cho hai đứa nhóc do thành phố áp dụng giãn cách triệt để theo chỉ thị 16, chỉ được ra ngoài trong trường hợp thật sự cần thiết.
Đâu là nguyên nhân?
Bên cạnh áp lực điều chỉnh thói quen chi tiêu, là những thử thách trong việc thay đổi thói quen sinh hoạt hàng ngày khi trường học đóng cửa, trẻ chỉ quanh quẩn ở nhà. Nhiều phụ huynh cảm thấy bị quá tải vì vừa phải ở nhà làm việc online, vừa phải lo việc nhà, nấu nuớng và chăm sóc, giáo dục trẻ.
Cùng với đó là hàng loạt những nỗi ám ảnh, lo sợ về dịch bệnh làm sao để bảo vệ mình và gia đình được an toàn… khiến nhiều người cảm thấy áp lực, căng thẳng cực độ.
Trước khi dịch bệnh Covid-19 xuất hiện, cuộc sống hiện đại làm mỗi người luôn bận rộn với công việc bên ngoài. Họ gần như bỏ qua những vấn đề vướng mắc, khó khăn trong mối quan hệ vợ chồng.
Lệnh phong tỏa, cách ly xã hội được thực hiện nhằm ngăn chặn dịch bệnh lây lan. Tuy nhiên, khi phải đối diện với nhau 24/7 trong 4 bức tường ngột ngạt, mỗi người càng nhận ra những thay đổi, khác biệt về lối sống, suy nghĩ của người kia.
Đó còn là nỗi lo sợ, ám ảnh bởi dịch bệnh, áp lực tài chính, việc nhà phân chia không công bằng, trách nhiệm đối với con trẻ và việc thiếu hụt không gian riêng tư đã trở thành giọt nước tràn ly khiến cho những bất đồng, mâu thuẫn lớn dẫn theo thời gian.
Nếu không có cách tích cực giải quyết, nhiều người chỉ biết giải tỏa căng thẳng bằng cách trút giận lên các thành viên khác trong gia đình.
Giãn cách xã hội là lúc giúp chúng ta biết cách sống chậm và tận hưởng cuộc sống; có thời gian để thảnh thơi, suy nghĩ lại những gì đã qua, hành trình đã đi để nhìn nhận thấu đáo và cả thêm những ý tưởng, kế hoạch rồi sắp xếp cho tương lai. Vậy tại sao không tận dụng và trân trọng điều giá trị nhất đối với mình, với những giây phút ở bên những người thân yêu trong gia đình.
Thay đổi để sống vui
Để thích ứng với dịch bệnh Covid-19, làm việc ở nhà có thể khiến cho nhiều người cảm giác bận hơn nhiều so với làm việc tại cơ quan. Bởi vừa phải tập trung vào công việc, vừa lo hướng dẫn con cái học hành lại phải làm công việc nhà, nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa...
Tuy nhiên, chính khoảng thời gian đó cũng giúp cho các thành viên trong gia đình gắn bó với nhau nhiều hơn, con cái hiểu thêm về công việc của bố mẹ; cha mẹ quan tâm, gần gũi con hơn; vợ chồng đặt mình vào địa vị của nhau và thông cảm, chia sẻ với nhau nhiều hơn. Mỗi người dường như có trách nhiệm hơn với tổ ấm của mình.
Dù muốn hay không, chúng ta vẫn phải thừa nhận một thực tế đó là dịch Covid-19 đã gây ra những xáo trộn không nhỏ trong đời sống xã hội, làm đảo lộn cuộc sống của nhiều người, nhiều gia đình. Việc phòng, chống, ngăn chặn và đẩy lùi dịch bệnh Covid-19 là trách nhiệm chung không của riêng ai.
Tuy nhiên ở góc nhìn khác, dịch bệnh cũng là cơ hội để nhiều người tìm về với giá trị gia đình, sưởi ấm tình cảm gia đình thiêng liêng và có thời gian gần gũi với cha mẹ, con cái... Những việc vốn bình dị nhưng trong ngày thường bận rộn, không phải ai cũng có thể làm được.
Vẫn biết “mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh”, tuy nhiên luôn có cách để mỗi người thu xếp lại bản thân, cuộc sống gia đình mình trong những ngày giãn cách. Cần hạn chế đọc những tin tức tiêu cực, độc hại về dịch bệnh và cùng nhau thiết kế thời gian biểu cho mỗi người trong gia đình để vượt qua những ngày dịch. Các thành viên trong gia đình cần bình tĩnh ngồi lại trao đổi với nhau bằng thái độ cảm thông và chia sẻ.
Nói cách khác, áp lực của dịch bệnh nhắc nhở cuộc sống ngắn ngủi cũng là lúc mỗi người nhìn nhận lại bản thân mình là ai, muốn gì trong cuộc sống và đánh giá lại con đường mà họ muốn dành cho nhau trong phần còn lại của cuộc đời.
Vì lẽ đó, đây là lúc mỗi người có thêm cơ hội để tự nhìn nhận lại bản thân, thu xếp lại lòng mình để thêm trân trọng những giá trị cốt lõi của cuộc sống, cùng sẻ chia yêu thương và gắn bó nhiều hơn với các thành viên trong gia đình mình.
Đây cũng là lúc mỗi gia đình bộc lộ ra những bất ổn cần được điều chỉnh, đổi thay để mỗi người được bình an và hạnh phúc hơn.
Độc giảChung Thanh Huy
Cách giữ cân bằng giữa công việc và gia đình trong mùa dịch bệnh
Việc tìm ra những phương pháp khác nhau như tạo không gian riêng biệt, học cách san sẻ và quan tâm nhau chính là cách để mỗi người cân bằng giữa công việc và đời sống cá nhân.
" alt="Dựng lại nếp nhà trong những ngày giãn cách" /> ...[详细] -
Kèo vàng bóng đá Genoa vs Monza, 02h45 ngày 28/1: Khách ‘ghi điểm’
Hư Vân - 27/01/2025 11:15 Kèo vàng bóng đá ...[详细] -
Đoàn Thanh niên Vietcombank hỗ trợ thiếu nhi miền Bắc
Cụ thể, Đoàn Thanh niên Vietcombank phối hợp với Đoàn Thanh niên các đơn vị như Thanh tra Chính phủ, Cơ quan Ban Tổ chức Trung ương Đảng và các Tỉnh Đoàn Lào Cai, Tuyên Quang, Yên Bái tổ chức chương trình an sinh xã hội "Vì đàn em thân yêu". Tổng giá trị trao tặng trong chương trình này là 415 triệu đồng. ...[详细] -
Làm mẹ đơn thân không ảnh hưởng đến đạo đức, lối sống
Vụ việc ca sĩ Thái Thùy Linh (người vừa đạt giải thưởng Gương mặt trẻ của TƯ Đoàn) bị một số cá nhân lên tiếng không đáng đạt giải vì là một bà mẹ đơn thân đã khiến dư luận dậy sóng. VietNamNet xin đăng tải ý kiến của một chuyên gia về bình đẳng giới xung quanh câu chuyện này
Theo ông Lê Quang Bình (Viện trưởng Viện Nghiên cứu Xã hội, Kinh tế và Môi trường (iSEE), việc một phụ nữ trở thành bà mẹ đơn thân hay xây dựng gia đình là sự lựa chọn của họ. Sự lựa chọn đó được pháp luật công nhận.
“Pháp luật Việt Nam bảo vệ quyền của người mẹ đơn thân, và quyền của đứa con của người mẹ đơn thân, cho nên, chuyện làm mẹ đơn thân của một cá nhân nào đó là một chuyện hết sức bình thường. Nó không ảnh hưởng đến tư cách đạo đức hay lối sống của họ” - ông Lê Quang Bình nói.
Làm mẹ đơn thân không phải là tiêu chí để đánh giá tư cách đạo đức hay lối sống của cô ấy.
Vì vậy, theo ông Lê Quang Bình, việc kỳ thị những bà mẹ đơn thân là không nên. Bởi mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống sao cho phù hợp với mình, phù hợp với hoàn cảnh gia đình mình. Đó là quyền cá nhân, và xã hội không nên định kiến chuyện đó nhất là trong xã hội hiện đại như bây giờ.
“Chẳng lẽ chỉ những người có chồng mới tốt, còn những bà mẹ đơn thân là xấu hết à? Rất nhiều người lập gia đình mà phạm tội, mà vi phạm pháp luật đấy thôi” - ông Bình nhấn mạnh.
Như trường hợp của ca sĩ Thái Thùy Linh, cô ấy là mẹ đơn thân nhưng lại có nhiều đóng góp cho cộng đồng, tham gia nhiều những chương trình liên quan đến từ thiện, hỗ trợ cho các trẻ em có điều kiện khó khăn vùng cao... nên nhận được giải thưởng Gương mặt trẻ tiêu biểu năm 2012 do Trung ương Đoàn trao tặng là chuyện hết sức bình thường.
Và việc làm mẹ đơn thân không phải là tiêu chí để đánh giá tư cách đạo đức hay lối sống của cô ấy.
Tất nhiên, Thái Thùy Linh là người nổi tiếng nên việc cô ấy là mẹ đơn thân sẽ có nhiều người biết đến, trong đó có các bạn trẻ. Tuy nhiên, giới trẻ VN đủ thông minh để quyết định mình nên theo hướng nào và không nên theo hướng nào. Do vậy, họ sẽ có sự lựa chọn của riêng mình. Cho dù đó là sự lựa chọn như thế nào thì xã hội cũng nên tôn trọng.
“Quan trọng nhất là họ sống không vi phạm pháp luật, cống hiến cho động đồng càng nhiều càng tốt. Đó mới là cái mà đáng để cổ vũ” - ông Lê Quang Bình nhấn mạnh.
Minh Minh
" alt="Làm mẹ đơn thân không ảnh hưởng đến đạo đức, lối sống" /> ...[详细]Bạn nghĩ gì về quan điểm này? -
Pháp công bố dự luật cho phép người bệnh nặng có quyền chết
Trong cuộc phỏng vấn đăng ngày 10/3 với tờ La Criox, Tổng thống Pháp Emmanuel Macron cho biết dự luật chỉ áp dụng với người trưởng thành mắc bệnh không thể chữa trị và sẽ qua đời trong "ngắn hoặc trung hạn", cũng như những người đang trải qua nỗi đau "không thể chịu đựng được" về thể chất hoặc tâm lý, như mắc ung thư giai đoạn cuối.Theo ông Macron, chỉ những ai từ 18 tuổi trở lên và có khả năng tự nhận thức mới được phép tham gia quy trình này, đồng nghĩa những người mắc bệnh tâm thần nặng hoặc bị rối loạn chức năng thần kinh như Alzheimer sẽ không đủ tiêu chuẩn.
Bệnh nhân đồng ý tham gia quy trình được yêu cầu xác nhận lại lựa chọn của mình sau 48 giờ, trước khi chờ tối đa hai tuần để nhận hồi đáp từ đội ngũ y tế. Bác sĩ sau đó sẽ kê đơn thuốc để giúp bệnh nhân có "cái chết êm ái". Người bệnh có thể dùng thuốc tại nhà, viện dưỡng lão hoặc cơ sở chăm sóc khỏe.
...[详细] -
Nhận định, soi kèo Al Ain vs Al Safa, 20h00 ngày 27/1: Tin vào chủ nhà
Hư Vân - 27/01/2025 04:30 Nhận định bóng đá g ...[详细] -
Người ấy chẳng xứng đáng làm mẹ...
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet Lúc đó xe đã tới bến nên câu chuyện của chúng tôi bị cắt ngang ở đó. Tuy vậy, tôi vẫn mang nỗi thắc mắc trong lòng. Khi lên xe ôm, tôi bị dồn vô giữa trên chiếc xe chở ba nên không kể thêm được gì. Xe chạy chừng 20 phút thì bà ta nói với chú xe ôm: “Em cho thằng nhỏ xuống chỗ Ngã ba Cây Khế nghen”.
Tôi không biết chỗ đó tên gọi là Ngã ba Cây Khế nhưng nhìn con đường đê ngoằn nghèo, hai bên là hàng trâm bầu, tôi nhớ ngay đường về nhà ngoại. Tôi cám ơn người phụ nữ đã chỉ đường, cám ơn bà đã trả tiền xe cho tôi rồi chạy một mạch về nhà ngoại.
Trong thấy tôi, cậu út hết hồn: “Trời ơi, tưởng cháu nói chơi, ai dè mày về thiệt. Vô đây, vô đây... Ngoại yếu lắm rồi”. Cậu kể mấy bữa trước ngoại đi ruộng về, tự dưng nằm lăn ra bất tỉnh. Sau đó ngoại tỉnh dậy nhưng rất yếu. Cậu đòi chở ngoại vô bệnh viện nhưng ngoại nhất quyết không chịu đi. Khi tôi về tới thì ngoại đã á khẩu, chỉ ú ớ chớ nói không thành lời. Tới tối thì ngoại mất.
Mẹ tôi không kịp về để thấy mặt ngoại lần cuối. Mãi đến hôm chôn ngoại mẹ và cha dượng tôi mới về. Mẹ khóc ngất, trách cậu sao không chờ mẹ về nhưng cậu bảo đã coi ngày giờ rồi, không chậm trễ được. Mẹ ở tới mở cửa mả xong thì quay về Sài Gòn, tôi muốn ở lại chơi với cậu nhưng mẹ nhất quyết không cho: “Về còn đi học nữa, ở lại làm gì?”. Cậu thấy vậy thì năn nỉ: “Đang nghỉ hè mà, cho nó chơi vài bữa nữa đi. Học gì mà học dữ vậy?”. Cuối cùng mẹ gia hạn thêm cho tôi 2 ngày.
Trong 2 ngày đó, đã đủ cho tôi tra vấn cậu về những lời nói mình nghe được trên xe. Cuối cùng, cậu tôi đành thú nhận: Mẹ tôi có thai với một người đàn ông đã có vợ, lúc sanh tôi thì bị băng huyết suýt bỏ mạng nên ngoại và cậu phải đem tôi gởi vô chùa... Lúc tôi được 6 tháng mẹ vô chùa xin lại rồi đem tôi lên Sài Gòn ở luôn tới giờ. Năm tôi 6 tuổi, mẹ quen với cha dượng tôi bây giờ và nói với ông tôi là con của người chị đã mất. Mẹ cũng dặn tôi như vậy. Lúc đó tôi cũng có buồn nhưng mẹ an ủi: “Dù con không phải do mẹ sinh ra nhưng mẹ đã nuối nấng con từ nhỏ, coi con như con ruột...”.
Mẹ còn nói rất nhiều nhưng lúc đó tôi không hiểu hết và cũng không nhớ rõ. Điều duy nhất đọng lại trong thâm tâm tôi là, tôi không phải do mẹ sinh ra. Tôi phải chấp nhận nhường nhịn hết tình yêu thương cho những đứa con ruột của mẹ với cha dượng sau này. Đổi lại tôi phải chịu đòn roi, chửi mắng, nhục mạ, của cả mẹ lẫn người đàn ông sau này của mẹ.
Ấy vậy mà 6 năm sau, sự thật lại bị lật ngược hoàn toàn. 12 tuổi, tôi đủ bất mãn để không muốn trở về với người đã rủ bỏ mình. Thế nhưng tôi cũng không còn lựa chọn nào khác. Khi đưa tôi ra xe về Sài Gòn, cậu căn dặn: “Con đừng có nói với mẹ là cậu kể cho con nghe, nếu không mẹ con sẽ giận cậu”.
Tôi mang nỗi ấm ức của một đứa con bị từ bỏ suốt bao nhiêu năm qua. Mẹ không thể hiểu vì sao tôi từ một đứa trẻ ngoan hiền lại trở thành cứng đầu, cứng cổ, khó dạy, khó bảo như vậy... Mẹ không tìm hiểu mà chỉ biết trách móc, giận dữ, khóc lóc... Và mỗi khi như vậy, sự căm ghét, khinh bỉ của tôi đối với mẹ càng đầy lên.
Bây giờ tôi quyết định sẽ từ bỏ. Tôi đã nhận được học bổng ra nước ngoài du học. Tôi sẽ cố gắng học, sẽ ở lại bên đó làm việc và tìm một cơ hội để định cư ở nước ngoài. Tôi chỉ nói với mẹ điều này khi thủ tục đã xong xuôi. Mẹ tôi lại khóc lóc, lại trách móc, lại giận dữ. Cuối cùng mẹ gào lên: “Trời ơi sao tôi khổ thế này? Nuôi nấng nó mười mấy, hai chục năm trời, giờ nó nói đi là đi... Đồ vô ơn. Biết vậy hồi đó tôi bỏ nó luôn trong chùa”.
Câu nói vô tình của mẹ khiến cơn giận của tôi bùng lên. Tôi nhìn mẹ lom lom: “Đúng rồi, lẽ ra hồi đó mẹ phải bỏ con luôn trong chùa chớ đem về làm gì? Giờ mẹ hối hận rồi hả? Lương tâm của mẹ để đâu khi nỡ đem con của mình vứt bỏ như vậy?”.
Tôi còn nói nhiều lời rất cay nghiệt nữa trước khi vào phòng đóng sầm cửa lại. Không biết mẹ có hiểu hết những điều tôi nói hay không nhưng hôm sau mẹ ngã bệnh phải nhập viện cấp cứu. Cha dượng gọi cho tôi: “Con vô thăm mẹ đi, mẹ muốn gặp con”. Tôi trả lời cộc lốc: “Con không vô”.
Tôi cũng không ở nhà mà đăng ký tua du lịch Sapa, sau đó tôi quay về Mỹ Tho thăm cậu. Mẹ tôi lại gọi, cha dượng gọi, tôi không thèm nghe máy. Cho đến cách nay 2 ngày, tôi nhận được tin nhắn của cha dượng: “Mẹ con bị ung thư giai đoạn cuối, mẹ muốn gặp con. Đừng để sau này phải ân hận”.
Tôi chẳng có gì phải ân hận. Người ấy chẳng xứng đáng làm mẹ khi đã không dám nhìn nhận, không dám yêu thương chính núm ruột của mình. Thế nhưng cha dượng cứ bám riết quấy rầy tôi bằng những tin nhắn... Ông ta nói rằng mẹ tôi không thể nói chuyện, không thể ăn uống. Tôi biết ông ta chỉ cường điệu cho tôi mủi lòng...
Còn đúng một tuần lễ nữa tôi sẽ lên máy bay. Tôi đang mong cho giây phút đó nhanh đến để tôi thoát khỏi gánh nặng đang đè lên cuộc sống của mình; lấy đi của mình những bình yên, thanh thản mà lẽ ra tôi phải có được kể từ lúc sinh ra làm con người trên thế gian này...
(Theo NLĐ)" alt="Người ấy chẳng xứng đáng làm mẹ..." /> ...[详细]
Nhận định, soi kèo Hoffenheim vs Eintracht Frankfurt, 21h30 ngày 26/1: Tin vào chủ nhà
Người hùng trẻ tuổi ở Trung Quốc trở thành tội phạm
Theo Sohu, ngày 12/5/2008, khi trận động đất 8,0 độ richter xảy ra, Lei Chunian đang chơi trong hành lang tầng 2 của trường trung học ở thị trấn Cifeng, huyện Bành Châu, Tứ Xuyên. Mặt đất rung chuyển dữ dội, Lei nằm trong nhóm học sinh đầu tiên chạy xuống sân trường.
Ngoái lại nhìn, thấy nhiều bạn bè đang mắc kẹt trên tầng 2, Lei quyết định quay lên. Cậu thấy 7 học sinh đang co rúm, ẩn nấp trong góc lớp học. Cậu hô lớn, chỉ đường cho các bạn chạy thoát thân.
Lei Chunian trở thành người hùng trẻ tuổi được cả nước vinh danh.
Thế nhưng, khi các bạn đều đã chạy xuống tầng một, Lei mắc kẹt vì cầu thang đột ngột đổ sụp. Cậu nhanh trí quay lại hành lang tầng hai, nhảy khỏi lan can và bám vào một cái cây cạnh đó rồi tụt xuống. Lei may mắn chạy thoát trong khoảnh khắc toàn bộ dãy lớp học đổ sụp.
Khi động đất kết thúc, Lei đăng ký trở thành tình nguyện viên, đi lại giữa các bệnh viện và khu tái định cư để tìm kiếm giáo viên và bạn học của mình.
Lei nỗ lực tìm kiếm trong đám đông, mỗi khi tìm được một người bạn cùng lớp, cậu đều ghi lại tình hình của họ. Biết tin người bạn thân nhất của mình đã qua đời, cậu rất buồn và càng cố gắng nhiều hơn.
Khi một người thầy cần mổ vì chấn thương, Lei Chunian đã không ngại cùng thầy đến Thành Đô. Lúc thầy mổ xong, cậu còn ở lại chăm sóc thầy.
Vốn là một học sinh có học lực trung bình, khá ham chơi nhưng sau khi câu chuyện cứu bạn trong thảm họa được lan truyền, Lei bỗng chốc trở thành người hùng của đất nước.
Khi bạn bè bắt đầu quay lại trường để chuẩn bị cho kỳ thi, Lei được mời đến hàng loạt chương trình, tham gia vô số cuộc phỏng vấn báo chí, diễn thuyết khắp các vùng miền ở Trung Quốc. Cậu kể lại những câu chuyện xúc động trong cơn thảm họa.
Lei là người cầm đuốc tại Thế vận hội Bắc Kinh 2008.
Lei trở thành nhân vật truyền cảm hứng nhất Trung Quốc thời điểm đó. Cậu vinh dự được trở thành người rước đuốc cho Thế vận hội Olympic Bắc Kinh 2008.
Một trường trung học phổ thông nổi tiếng ở Thành Đô đã đặc cách cho Lei vào học mà không cần thi tuyển. Không chỉ được miễn toàn bộ học phí, mỗi tháng cậu còn được cho một số tiền học bổng. Tất cả đãi ngộ đặc biệt là nhờ danh hiệu "anh hùng dân tộc" của cậu.
Sau khi chuyển tới Thành Đô, thay vì chăm chỉ học tập, Lei chỉ mải mê đi du lịch. Cậu đưa bạn gái họ Hao tới các địa danh nổi tiếng, ở toàn khách sạn cao cấp.
Năm 2013, Lei nói với Hao rằng anh có thể giúp cô tìm công việc trong một hãng hàng không, nhưng cần cô chi 100.000 nhân dân tệ để "cảm ơn" người đưa cô vào. Sau khi nhận tiền, Lei không thực hiện lời hứa mà rời Thành Đô và đến Thâm Quyến.
Nhờ có danh tiếng, Lei còn được nhiều người khác "gửi gắm", nhờ giúp đỡ trong công việc. Lei đã lừa 2 người khác rằng sẽ giúp con của họ vào được trường tốt, nhưng sau khi nhận 175.000 tệ, cậu dùng tiền đó để ăn chơi và không bao giờ liên lạc lại với họ.
Tổng cộng, Lei đã lừa 21 người với tổng số tiền 460.000 nhân dân tệ. Anh còn bị cáo buộc làm giả con dấu của Cục giáo dục và trường dạy lái xe.
Tháng 11/2014, Lei bị xét xử tại Tòa án Nhân dân Khu Công nghệ cao Thành Đô và lĩnh án 12 năm tù.
Câu chuyện từ người hùng đến kẻ tù tội của thanh niên quê Tứ Xuyên khiến dư luận Trung Quốc một lần nữa xôn xao, đặt ra nhiều câu hỏi về ảnh hưởng của sự nổi tiếng bất ngờ đến người trẻ tuổi.
Năm 2014, Lei bị tuyên án 12 năm tù giam vì tội lừa đảo, chiếm đoạt tài sản và làm giả giấy tờ.
Lei không phải người hùng duy nhất trong vụ động đất ở Tứ Xuyên trở thành tội phạm sau khi nổi tiếng.
Chen Yan, được mệnh danh "tình nguyện viên giỏi nhất" khi cứu 29 người khỏi trận động đất ở vùng tâm chấn Vấn Xuyên, đã bị kết án vì tội lừa đảo vào năm 2013.
Năm 2010, một phụ nữ đã nhờ Chen tìm việc cho con gái và con rể của bà. Chen đã yêu cầu bà đưa 120.000 nhân dân tệ làm tiền quà cho những người có thể giúp đỡ. Sau đó, anh ta tiêu hết tiền nhưng không tìm được công việc ưng ý cho hai vợ chồng.
He Tao, một hình mẫu quốc gia về "lòng hiếu thảo và tình yêu thương đối với người già", đã bị áp dụng các biện pháp cưỡng chế hình sự vì nghi ngờ mua bán giấy chứng nhận của cơ quan nhà nước và bị thu hồi danh hiệu hình mẫu đạo đức quốc gia.
Theo Zing
Người hùng 12 tuổi gác ngọn hải đăng cứu sống 18 nạn nhân
Câu chuyện về người phụ nữ dũng cảm nhất trong lịch sử những người canh gác ngọn hải đăng tại Mỹ khiến nhiều người xúc động.
" alt="Người hùng trẻ tuổi ở Trung Quốc trở thành tội phạm" />
- Nhận định, soi kèo Aston Villa vs West Ham, 23h30 ngày 26/1: Khó cản chủ nhà
- Kia Carnival 2024 sắp bán tại Việt Nam
- Thám tử chộp cảnh “nhạy cảm” tống tiền thân chủ
- Ca sinh 5 ở TP.HCM bây giờ ra sao?
- Nhận định, soi kèo Abha vs Al
- Vespa 946 bản Rồng hạ 'sốt', giảm 200 triệu đồng
- Giúp cả nhà vợ khỏi Covid nhờ bác sĩ quen trên mạng