Đội trưởng Huỳnh Như trong trận gặp Thái Lan mới đây.
Huỳnh Như sinh ra trong gia đình có mẹ bán hàng ở chợ. Từ khi chập chững biết đi, cô đã có niềm đam mê đặc biệt với quả bóng.
4 tuổi, Như được mẹ cho ra chợ chơi mỗi ngày. Bà Lài - mẹ Huỳnh Như cho biết, mỗi khi bà hỏi con thích mua gì, cô bé Như đưa tay chỉ về những quả bóng nhựa. Biết bóng là đồ chơi của con trai, nhưng vì bản thân cũng mê bóng đá, bà chiều theo ý con.
Năm lên 6 tuổi, Như được bố tặng cho những quả bóng nhựa đủ màu sắc. Hàng ngày, đi học về, Như lại mang bóng ra sân đá.
Trước nhà Như là một con sông lớn. Sợ con gái mải chạy theo bóng sẽ gặp nguy hiểm, bố Như dùng dây cột cố định quả bóng trước cửa nhà cho con chơi.
Huỳnh Như cho biết, từ sau SEA Games 30, cô được nhiều người biết đến, đi đâu cũng có người xin chụp hình. |
Sự nghiệp ‘quần đùi áo số’ của Như bất đầu từ năm cô 9 tuổi. Khi đó, xã Lương Hòa A và những xã lân cận tổ chức giải bóng đá nam. Như là con gái nhưng vẫn được điền tên vào danh sách thi đấu.
‘Bố mẹ giới thiệu tôi cho ban tổ chức. Sau khi kiểm tra năng lực, tôi được chọn’, Như nhớ lại.
Khi con gái mặc quần đùi áo số vào sân thi đấu, vợ chồng bà Lài gọi các anh chị em trong nhà đến cổ vũ cho con. ‘Ba mẹ tôi rất mê bóng đá. Trận nào tôi đá ba mẹ cũng gọi hết các cậu dì đi cổ vũ. Tôi ghi được bàn thắng là được cả nhà tuyên dương, thưởng tiền’, Như kể.
Giải đấu đó, xã Như giành cúp vô địch. Còn Như đoạt danh hiệu vua phá lưới vì ghi được 4 bàn thắng. Tiền thưởng cô nhận được là 20.000 đồng.
Năm 2006, tỉnh Trà Vinh thành lập một đội bóng đá nữ. Các huấn luyện viên đi về các trường tuyển chọn vận động viên. Như được chọn vào đội tuyển. Tuy nhiên, do kinh phí của tỉnh hạn hẹp, đội bóng nhanh chóng tan rã.
Hai năm sau, Như được thầy giới thiệu cho vào đội bóng nữ Sài Gòn. Đang học lớp 12, lẽ ra phải tập trung cho việc học để hoàn thành tốt kỳ thi tốt nghiệp, nhưng vì mê bóng đá và được ba mẹ ủng hộ, Như một mình lên thành phố theo nghiệp cầu thủ.
‘Khi mới gia nhập đội bóng, tôi chỉ là vận động viên thử việc’, Như nhớ lại. Sợ con gái xa nhà, không tập trung tập luyện, bố mẹ Như liên tục gọi lên hỏi thăm. Rồi dăm bữa nửa tháng, bà Lài lại đóng cửa hàng, mang con gà, con vịt, ít trái cây bắt xe đò lên Sài Gòn thăm con. ‘Tôi được như hôm nay, ngoài công lao dẫn dắt của các thầy, còn có công rất lớn của bố mẹ’, Như nói bằng lòng biết ơn.
Những năm sau đó, Như chơi bóng bùng nổ trong vai của một tiền đạo ở đội tuyển quốc gia và câu lạc bộ. Cô cùng đồng đội đã mang nhiều huy chương vàng về cho nước nhà, nhưng phải đến mùa SEA Games 30 vừa qua họ mới nhận được sự quan tâm đặc biệt của người hâm mộ.
29 tuổi, Như mới có một mối tình thời học sinh, còn lại suốt những năm qua, cô chỉ tập trung cho bóng đá. |
‘Từ sau mùa giải, tôi được nhiều người biết đến. Nhiều hôm tôi đi ăn, các chủ quán họ không lấy tiền. Mấy cô bán rau củ ngoài chợ, nhìn thấy tôi thì gọi đến nói chuyện, xong họ cho khoai, bắp, rau củ để mang về nhà', Như nói và cho biết, trang cá nhân của cô bây giờ rất nhiều người vào kết bạn, nhắn tin chúc mừng, xin làm quen, nhưng vì bận cô chưa trả lời hết được.
Nhớ lại khoảng thời gian đội tuyển nữ liên tục giành chiến thắng, mang nhiều vinh quang về cho nước nhà, nhưng không được quan tâm, nước mắt cô rưng rưng.
'Chị em chúng tôi được như hôm nay là phải trải qua không biết bao nhiêu khó khăn, nước mắt và tủi phận. Nhưng khi vào sân thi đấu, chúng tôi nắm tay nhau bảo, gắng lên, phải thắng để mang vinh quang về nước.
. |
Như cho biết, ba mẹ ở quê luôn thúc giục con gái lấy chồng, sinh con, nhưng cô vẫn chưa nghĩ đến điều đó. Hiện tại, cô vẫn tập trung cho bóng đá và hoàn thành việc học dở dang ở trường Đại học Sư phạm TP.HCM. |
Nhiều lần, vào sân thi đấu mà khán đài vắng lắm. Lên máy bay về nước chị em tôi cũng lặng lẽ. Thắng mà buồn lắm. Lúc đó, thật sự tôi rất nản. Tôi từng nghĩ, hay giải nghệ về quê nuôi vịt, ra chợ bán hàng phụ mẹ, không bóng banh gì nữa’, Như kể.
Khi trấn tĩnh lại, Như lại tự nhủ, phải cố gắng hơn nữa. Nếu mình đã cố gắng hết sức mà thất bại thì không việc gì phải buồn. Và thế là niếm vui đã đến. Tới đây, đội tuyển nữ sẽ có nhiều giải đấu, Như và các đồng đội tự hứa sẽ thi đấu hết mình để mang niềm vui cho người hâm mộ.
Lê Nguyễn Minh Phương (sinh năm 1987) là người Việt Nam đầu tiên được vinh danh là ‘Công dân danh dự của Seoul năm 2019’.
" alt=""/>Huỳnh Như và giây phút quyết tâm mang vinh quang về cho Tổ quốcVới quy định mới, người lao động được hưởng lợi nhiều hơn (Ảnh minh họa: Sơn Nguyễn).
Đối tượng và điều kiện hưởng chế độ thai sản được quy định tại Điều 50 Luật BHXH (sửa đổi) năm 2024.
Theo đó, luật mới bổ sung thêm trường hợp lao động nam đang tham gia BHXH bắt buộc có vợ mang thai hộ sinh con cũng được hưởng chế độ thai sản.
Như vậy, theo Luật BHXH (sửa đổi) năm 2024, có 9/13 nhóm lao động là công dân Việt Nam và người lao động là công dân nước ngoài làm việc tại Việt Nam tham gia BHXH bắt buộc được hưởng chế độ thai sản trong 7 trường hợp.
Về điều kiện hưởng chế độ thai sản, Luật BHXH (sửa đổi) năm 2024 quy định tương tự như Luật BHXH năm 2014.
Luật BHXH (sửa đổi) năm 2024 chỉ bổ sung thêm trường hợp lao động nữ sinh con phải nghỉ việc để điều trị vô sinh sẽ được nới lỏng điều kiện thời gian đóng BHXH.
Cụ thể, trường hợp này, lao động nữ chỉ cần đóng BHXH bắt buộc từ đủ 6 tháng trở lên trong thời gian 24 tháng liền kề trước khi sinh con là đủ điều kiện hưởng chế độ thai sản.
Nguyên nhân là nhiều lao động nữ hiếm muộn phải xin nghỉ việc không lương nhiều tháng (không đóng BHXH bắt buộc trong thời gian này) để điều trị, hoặc phải nghỉ dưỡng thai sớm nên khó đáp ứng được điều kiện thời gian đóng BHXH trong 12 tháng trước khi sinh con theo Luật BHXH năm 2014.
Quy định bổ sung trên của Luật BHXH (sửa đổi) năm 2024 sẽ giúp nhiều lao động nữ rơi vào cảnh hiếm muộn, điều trị vô sinh có cơ hội được nhận chế độ thai sản, hỗ trợ họ trong thời gian sinh con.
Trợ cấp một lần khi sinh con, nhận con khi nhờ mang thai hộ hoặc nhận nuôi con nuôi dưới 6 tháng tuổi được quy định tại Điều 58 Luật BHXH (sửa đổi) năm 2024.
Điểm khác cơ bản so với Luật BHXH năm 2014 là Luật mới mở rộng thêm đối tượng lao động nữ mang thai hộ cũng được hưởng trợ cấp thai sản một lần.
Về mức trợ cấp một lần, Luật BHXH năm 2014 quy định bằng 2 lần mức lương cơ sở cho mỗi con tại tháng sinh con hoặc nhận nuôi con nuôi.
Luật BHXH (sửa đổi) năm 2024 quy định mức trợ cấp một lần cho mỗi con bằng 2 lần mức tham chiếu tại tháng lao động nữ sinh con, nhận con do nhờ mang thai hộ, nhận nuôi con nuôi.
Mức tham chiếu sẽ bằng mức lương cơ sở. Khi bỏ lương cơ sở thì mức tham chiếu sẽ do Chính phủ quy định, tối thiểu là bằng mức lương cơ sở.
" alt=""/>Người lao động hưởng lợi lớn với chế độ thai sản mới2 năm về trước, vì một sai lầm nhỏ, anh bị người ta dồn ép, phải uất ức mà xin nghỉ việc. Tôi đã động viên anh, khuyên anh nghỉ ngơi, lấy lại sức sau quãng thời gian dài phấn đấu.
Anh trở thành người thất nghiệp. Ngày ngày, anh rủ bạn đi nhậu, uống trà...
Nhóm bạn anh ban đầu khá nhiệt tình, nhưng dần dần, họ từ chối vì bận cơm áo gạo tiền. Anh đành ở nhà xem phim, chơi điện tử và cuối ngày phụ vợ đưa đón các con, nấu cơm, nấu nước.
Không biết có phải việc ở nhà khiến anh trở nên lười biếng, tự ti hay không nhưng đã gần 2 năm trôi qua, tôi vẫn không thấy anh có động thái đi xin việc. Đôi lần, tôi nhắc thì anh chỉ thở dài.
Thế rồi, một chuyện động trời ập xuống. Đó là khi cô hàng xóm gọi điện, hẹn gặp tôi ở một quán cà phê. Cô ấy nói, trong thời gian ở nhà, chồng tôi và cô ấy có nhiều thời gian gặp nhau nên đã nảy sinh tình cảm và đi quá giới hạn.
Bây giờ cô ấy đang mang thai ở tháng thứ 4. Anh muốn cô ấy bỏ thai nhưng cô ấy không thể. Cô ấy đã gần 40 tuổi, kinh tế khá và không có ý định lấy chồng. Cô ấy muốn giữ đứa con và chỉ cần chồng tôi chăm sóc cho tới khi cô ấy sinh đẻ. Sau đó, cô ấy sẽ chuyển nhà và không liên lạc với chồng tôi nữa.
Tôi nghe cô ấy nói, cảm giác bất ngờ và đau đớn như người vừa bị đâm thấu tim gan.
Suốt 2 năm qua, anh ở nhà, một mình tôi lo kinh tế. Đã vậy, sợ anh nghĩ mình vô dụng, tôi còn ra sức chiều chuộng, chăm sóc anh. Vậy mà, anh lén lút làm chuyện tày trời với cô hàng xóm.
Bây giờ, dù cô ấy không muốn chồng tôi phải chịu trách nhiệm nhiều nhưng tôi cũng không thể chung sống với anh được nữa.
Tôi đã quyết định ly hôn và sẽ dẫn các con đi. Nhưng sao tôi thấy đau lòng quá. Trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt.
Tôi làm sao vượt qua được giai đoạn này?
Ngoài chăm mẹ chồng bệnh nằm một chỗ, tôi còn lo ăn uống cho cả nhà. Các ngày gia đình tổ chức ăn tiệc, làm đám giỗ... chỉ mình tôi nấu, rửa chén bát.
" alt=""/>Tâm sự 2 năm thất nghiệp ở nhà, chồng tôi ngoại tình với cô hàng xóm