Trích phim Hương vị tình thân
ậutrườngHươngvịtìnhthânnhữnghìnhảnhkhôngđượclêvô địch tây ban nha hôm nay
Trích phim Hương vị tình thân
ậutrườngHươngvịtìnhthânnhữnghìnhảnhkhôngđượclêvô địch tây ban nha hôm nay
![]() |
Kể từ năm 1994 đến nay, suốt 25 năm, Spencer Tunick đã thực hiện 75 tác phẩm sắp đặt người mẫu khỏa thân khắp nơi trên thế giới. Nhiều tác phẩm của ông đã phá vỡ kỷ lục thế giới vì lượng người khỏa thân tham gia. Tuy nhiên, bên cạnh đó, Spencer Tunick cũng nhận không ít chỉ trích vì các tác phẩm của mình. Bức ảnh 20.000 người cùng khỏa thân chụp ảnh ở Mexico. Đây là con số kỷ lục người tham gia chụp hình cho Spencer Tunick. |
![]() |
Cả ngàn người nude lấp đầy bên trong nhà hát opera Sydney. |
![]() |
Hơn 5.200 người khỏa thân tham gia tác phẩm sắp đặt bên ngoài nhà hát con sò. |
![]() |
Gần như bất cứ chỗ nào cũng có thể là cảm hứng sáng tác của Spencer Tunick. |
![]() |
Ngàn người cùng lao ra biển để phục vụ tác phẩm của Spencer Tunick. |
![]() |
Một tác phẩm thực hiện tại bên ngoài bảo tàng nghệ thuật Cleveland với sự tham gia của 2754 người. |
![]() |
Sân vận động cũng là địa điểm lý tưởng để chụp ảnh khỏa thân. |
![]() |
Cả ngàn người lên núi ở Thụy Sỹ để thực hiện tác phẩm của Spencer Tunick. |
![]() |
Những khúc cua trên đường cũng có thể biến thành điểm chụp lý tưởng. |
Mai Linh
Lần đầu tiên có một vở kịch mà cả khán giả lẫn diễn viên trong nhà hát đều không mặc gì.
">Theo ông, trong bản tự kiểm điểm, nữ giáo viên tự nhận hình thức "khiển trách" nhưng qua xem xét, 5 thành viên hội đồng kỷ luật nhà trường thống nhất mức cao hơn là "cảnh cáo".
"Đây là biện pháp răn đe với những người khác", ông Sáu nói.
Sự việc được phát hiện sau bài đăng trên mạng xã hội của một phụ huynh lớp 6 hôm 13/11. Người đăng bài kèm hình ảnh nam sinh bầm tím hai chân, thể hiện sự bức xúc. Theo người nhà, em bị cô chủ nhiệm đánh sau khi xô xát với bạn, cách đó hai ngày.
Ông Lê Văn Tám, Hiệu trưởng trường THCS Lê Quý Đôn, nhìn nhận giáo viên đã nóng tính khi đánh học trò, nhẽ ra cô nên mời phụ huynh các em đến trao đổi. Khi biết tin, trường cử người cùng cô đến nhà hỏi thăm và đưa học sinh đi khám. Trường cũng đề nghị gia đình gỡ bài trên mạng xã hội để tránh sự việc không hay với các bên.
Chỗ ruộng kia là nơi mấy năm về giỗ cùng bọn trẻ con ra tìm hái lá khúc. Tự hào lắm vì mang tiếng gái thành phố, nhưng mình phân biệt được khúc tẻ, khúc nếp, trong khi lũ cháu ở quê phải chỉ mãi, thậm chí chúng chẳng biết bánh khúc là gì.
Đường từ Đồng Công về, vừa đi vừa ngó, đọc tên bao nhiêu loại cây từ cỏ dại đến cây bóng râm ven đường, mình bỗng thấy nhớ mẹ quá.
Những năm ấy, mỗi lần về quê, mình lại được mẹ chỉ cho bao nhiêu loại cây. Con bé con rất hứng thú, nên sau này tới trường, cứ sinh học với thực vật học là gần như không cần học hoặc chỉ ngó qua là biết hết. Nghĩ mà thấy mình kém, vì chưa truyền được vốn liếng và niềm yêu thích cây cỏ cho tụi trẻ con.
Qua trường cũ của bố, qua Chùa Sấu, lại nhớ những câu chuyện từ bé thơ mà năm nào đi về ngang qua, bố mẹ cũng kể “ngày xưa”. Mình nghe mãi phát thuộc nhưng chưa bao giờ bố kể mà mình có ý kiến, mãi vẫn cứ thích nghe...
Chẳng biết do ngày xưa bé hay giờ chân “đà điểu” đi nhanh, loáng cái đã về đến nhà bác, cái con đường mà trong ký ức tuổi thơ là cả một chuyến ngao du mỏi nhừ chân và vài lần phải leo lưng bố, giờ cảm giác chưa kịp tăng tốc đã hết rồi.
Rủ bố ra chợ Chúc, lại nhớ hồi xíu xiu về giỗ ông nội được mẹ đưa ra đây lần đầu, nhớ cả hình ảnh bà nội dáng liêu xiêu ngồi bán chuối xanh ở cổng chợ, nhớ con dao cắt chuối sắc lẹm của bà...
Năm tháng trôi nhanh quá! Quê giờ cũng khác lắm! Chẳng còn cái sân rộng năm nào về, bà bắc chõng tre cho ngồi ăn bát lạc tươi mới dỡ, bà luộc riêng cho cháu gái út. Chẳng còn cái giếng mát lạnh, bố múc cho từng gàu rửa chân rửa mặt.
Không còn con đường hai bên toàn hồng ta bé xíu, thơm lừng ngày mới lấy vợ anh họ trồng cho chị dâu, và giàn gấc nếp ra trăm quả mỗi năm cũng đã thành ký ức. Khu vườn xưa, mảnh đất xưa giờ chia lô, các anh họ xây nhà hết rồi! Bố cũng đang xây để xế chiều về lại nơi cắt rốn.
Đứng trên ban công ngôi nhà đang hoàn thiện của bố, phóng mắt nhìn ra, sau dãy cột điện đầy dây loằng ngoằng và mảnh vườn kẹt chưa kịp xây nhà, thấy thấp thoáng ngôi trường cũ của bố. Ngôi trường vàng xưa cũ, giờ đã xây khang trang, phía sau là khu chung cư cao tầng. Tự nhiên thấy lòng thật khó tả...
Lần đầu tiên tự hỏi có lẽ mình già rồi hay sao ấy.