
-Khi đã mang về được bốn vali tiền từ nước Mỹ, tôi sẽ bảo mẹ rằng điềutôi nhớ nhất trong những tháng năm tuổi trẻ, là mùa hè về nhà, lúc mẹđèo tôi đi mua đồ giữa lúc ban chiều nắng nỏ.Ngày bé mọi người trong nhà hay bảo lớn lên con thích làm gì.
Chẳng biết tôi học được ở đâu mà khẳng định như đinh đóng cột “Sau này con đi Mỹ, lúc về mang bốn vali tiền, một vali cho ba, một vali cho mẹ, một vali cho bà nội, một vali cho bà ngoại!”
Tôi còn nhớ ông ngoại dỗi ghê lắm vì chẳng có vali nào cho ông. Cả nhà cứ thế nhìn nhau cười. Ngày ấy kinh tế khó khăn, đến bữa ăn ba mẹ cũng nặng lòng, ai mà nghĩ sẽ cho tôi đi Mỹ thật.
Chỉ có trong đầu óc non trẻ của tôi, cái duyên tưởng tượng với một nơi mình chẳng biết dáng biết hình cứ vô thức bắt rễ lớn dần, đến cả tôi cũng chẳng thể ngờ. Ấy thế mà mẹ biết, mẹ lúc nào cũng biết hết mọi thứ.
Lúc tôi lên mười bốn thì mẹ sang châu Phi một mình, làm chuyên gia y tế. Mẹ gọi chị em tôi ra, bảo nhà khó khăn quá, mẹ đi vài năm thôi để xây được cái nhà, hai đứa chăm lo cho nhau, nghe lời ba.
Năm đầu tiên nhà bị nổ bình ga lúc mẹ đang đứng gần, đón mẹ ở sân bay về thấy tóc mái mới mọc được chút chút, ba bố con cười ra nước mắt luôn được.
Năm thứ hai thì ô tô tải giữa trưa đi lạc đâm vào khu nhà chuyên gia, máy nghe nhạc Walkman mẹ mang sang nghe nhạc Hà Nội để trong tủ đứng bị cán vụn, may mà người không làm sao.
Năm mẹ về nhà, có nhà mới, chị tôi tốt nghiệp đại học, mẹ mới gọi tôi ra tỉ tê, cho con đi du học như nguyên vọng của con. Con sang bên ấy chi tiêu tiết kiệm. Mẹ cho con vay tiền, học hành xong con trả lại hết cho mẹ.
Chỉ vì câu nói đó mà đến trước ngày lên máy bay, tôi giận dỗi cãi nhau với mẹ một trận rất to, đến lúc quay lưng cũng không nói lời nào với mẹ. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ, sao mẹ coi trọng tiền còn hơn cả con gái mẹ?
Ngày 17/8/2011, tôi đến Mỹ. Tôi đến Mỹ. Như tất cả những gì trái tim mách bảo.
Về đến trường tôi ngủ quay quắt 12 tiếng liền mới thèm tỉnh dậy dỡ hành lí, mới phát hiện trong vali giữa những thức ăn khô, quần áo chật cứng, nằm gọn gàng những vỉ thuốc buộc ngay ngắn theo loại, mỗi loại có một tờ giấy bé tí xíu mẹ viết tay, ghi công dụng của thuốc, liều lượng, giờ uống.
Cho tất cả những bệnh vặt mà tôi hay bị.
Cho tất cả những bệnh vặt mà mẹ nghĩ tôi sẽ bị.
Mẹ con là bác sĩ. Mẹ ơi đến đón con về…
Tôi ngồi thụp xuống bên tủ thuốc khóc nức nở đến bao lâu tôi cũng không còn biết nữa. Tôi như già đi cả năm trời sau trận khóc ấy, trận khóc tôi chưa bao giờ kể cho mẹ.
Sau khi nước mắt khô rồi, mọi thứ bỗng trở nên rõ ràng biết mấy, tôi bỗng lại hiểu tất cả những điều mẹ nói mẹ làm, hiểu đằng sau giấc mơ Mỹ của mỗi người đều là sự hy sinh của một hay nhiều ai đó. Những ai đó thương yêu trong đời.
Tôi ưa cái tự do ở nước Mỹ vô cùng. Tự do di chuyển giữa những vùng trời mới. Yêu ở New York, ăn ở Philly. Chạy đuổi theo những bông hoa giấy lấp lánh trên 7th Avenue sau phút giao thừa. Trăng trên những nóc nhà vào buổi đêm ở miền ngoại ô, và những chiều nắng ấm nằm sưởi trên thảm cỏ dày.
Nhưng trong suốt những sự tự do, mà có khi là không thực ấy, tôi vẫn luôn nhớ những năm mẹ vất vả kiếm tiền cho tôi đôi cánh bay.
Và rồi khi đã mang về được bốn vali tiền từ nước Mỹ, tôi sẽ bảo mẹ rằng điều tôi nhớ nhất trong những tháng năm tuổi trẻ, là mùa hè về nhà, lúc mẹ đèo tôi đi mua đồ giữa lúc ban chiều nắng nỏ, dừng xe ở ngã tư, mẹ nhẹ nhàng buông hai tay xuống để che cho đôi chân con gái không chịu mặc quần dài. Tôi cứ nhớ mãi những thứ như vậy.
- Phùng Thị Mai Hương(sinh viên năm thứ 3, Wesleyan College, Georgia)
Bài đoạt giải Khuyến khích cuộc thi "Hành trình nước Mỹ" do của Hội Thanh niên - Sinh viên Việt Nam tại Hoa Kỳ tổ chức.
" alt=""/>Vali tiền của mẹ
- Mặc dù thừa nhận việc mình chọn nghề phòng cháy, chữa cháy (PCCC) là duyên số, song nữ thủ khoa đầu ra của Trường ĐH Phòng cháy Chữa cháy khẳng định, chưa bao giờ nghĩ chữa cháy là công việc chỉ dành cho nam giới. |
Vũ Thị Thu Huyền, nữ thủ khoa đầu ra của Trường ĐH PCCC. Ảnh: NVCC. |
Vũ Thị Thu Huyền từng được nhiều bạn trẻ biết tới với danh hiệu nữ thủ khoa đầu ra của Trường ĐH PCCC năm 2016 với điểm học tập toàn khóa là 9,19. Huyền cũng là nữ thủ khoa đầu tiên được phong quân hàm trung úy ngay sau khi tốt nghiệp trong lịch sử 40 năm đào tạo của trường này.
Chúng tôi liên hệ gặp Huyền khi cô trung úy mới 23 tuổi đang trong thời gian thực tế tại Phòng Cảnh sát PCCC số 9 (Hà Đông). Huyền cho biết, em đã chính thức được ở lại trường để trở thành một giảng viên và hiện đang trong quá trình đi thực tế tại cơ sở trước khi chính thức đứng lớp.
Huyền kể, bố và chú em đều là người trong ngành công an, tuy nhiên, không ai làm công ngành PCCC. Việc vào học tại Trường ĐH PCCC đối với Huyền là một cái duyên.
Bản thân Huyền khi học THPT cũng không biết nhiều về trường. Tới khi đi khám sức khỏe để sơ tuyển vào CAND thì em nhận được giới thiệu và nhận được lời khuyên nên thi vào Trường ĐH PCCC.
"Lúc đó, thực sự em cũng không nghĩ vào trường học sẽ vất vả và thậm chí cũng không biết là quá ít nữ" - Huyền nói. "Khóa học của em có tổng cộng 288 học sinh thì chỉ có 12 bạn là nữ".
 |
Huyền cho rằng, công việc phòng cháy chữa cháy không chỉ dành cho nam giới. |
Huyền cho biết, những ngày đầu mới vào trường học, nhớ nhà, các quy định, kỷ luật rất nghiêm khắc của nhà trường cũng như việc học tập vất vả khiến nhiều lúc em nghĩ mình đã lựa chọn sai.
"Lúc đầu, em tưởng tượng Trường ĐH Phòng cháy Chữa cháy chỉ làm nhiệm vụ cầm vòi phun nước khi có hỏa hoạn. Tuy nhiên, mọi thứ khác xa so với tưởng tượng ban đầu. Bọn em phải tập điều lệnh, tập võ ngoại khóa, các môn học thể chất, kỹ thuật cá nhân, đội hình chữa cháy... hầu như đều thực hiện dưới trời nắng" - Huyền nói.
Thế nhưng khi hỏi Huyền rằng em có nghĩ công việc PCCC là công việc chỉ nên dành cho nam giới không thì Huyền quả quyết rằng chưa bao giờ em nghĩ đó là công việc dành cho nam giới.
Huyền cho biết, mặc dù cả khóa học chỉ có 12 học sinh nữ và cũng được các thầy cô ưu tiên, không đòi hỏi quá cao như nam giới song các bạn vẫn phải đáp ứng tất cả các yêu cầu giống như các bạn nam. "Có bạn nữ từng bị ngất vì say nắng hay quá mệt khi tập luyện" - Huyền kể.
Có lẽ cũng vì tin rằng, công việc PCCC vất vả không chỉ là "đặc quyền" của nam giới, Huyền đã rất nỗ lực trong học tập trong suốt 5 năm rèn luyện tại trường.
Điểm thi đầu vào không cao và cũng tự nhận rằng mình không thông minh, ngay từ đầu, Huyền đã đặt mục tiêu học thật tốt. "Học xong học kỳ 1 thì em thấy các môn học khá hợp với sở thích và em đã có gắng để đạt điểm cao trong nhiều môn".
Sau đó, nhờ có sự giúp đỡ của giáo viên chủ nhiệm, các anh chị trong trường, Huyền đã cố gắng học tốt ở tất cả các môn và đặt mục tiêu các năm học sau đều là học sinh giỏi.
Ngoài thành tích học tập vào loại "khủng" ở trường, Huyền còn rất tích cực tham gia các hoạt động phong trào và hoạt động của trường. Ít ai nghĩ rằng, cô gái mảnh dẻ này từng giành 1 huy chương vàng, 1 huy chương bạc, 1 huy chương đồng võ thuật và 1 huy chương vàng bắn súng trong các hội thi toàn ngành công an.
Huyền cho biết, khi vào trường em mới tham gia câu lạc bộ võ thuật của trường và học Teakwondo. Ban đầu, em chỉ tham gia để rèn luyện sức khỏe nhưng sau đó thấy em có chút năng khiếu nên các thầy cô đã bồi dưỡng và động viên em luyện tập để tham gia các giải đấu.
 |
Huyền (thứ 2 từ trái sáng) cùng các bạn trong một giải thi đấu võ thuật của ngành công an. |
Trải nghiệm đáng nhớ nhất với Huyền là việc phải ép cân để tham gia các giải đấu. Huyền nặng 54kg mà thường tham gia các giải đấu hạng 47kg nên trước mỗi đợt thi đấu phải ép cân rất khổ sở. Tuy nhiên, Huyền khoảnh khắc đứng trên sàn đấu, giành chiến thắng trong tiếng reo hò cổ vũ của các thầy cô, bạn bè là những kỷ niệm em không bao giờ quên được.
Đối với công việc phòng cháy chữa cháy, Huyền cho biết, tới nay, em mới chỉ tham gia chữa cháy một lần trong thời gian đi thực tập ở năm học thứ 5 nhưng cũng đủ để em hình dung những khó khăn, phức tạp của các đám cháy trong thực tế.
Huyền kể, đã từng chứng kiến cũng như đọc nhiều trường hợp chiến sĩ cảnh sát chữa cháy bị thương thậm chí nguy hiểm tới tính mạng khi làm việc, có lúc, Huyền đã cảm thấy sợ.
"Tuy nhiên, tính chất công việc của chúng em là như vậy nên phải lấy tinh thần buộc phải chấp nhận rủi ro ấy thay cho nỗi sợ hãi. Hơn nữa, lúc xảy ra cháy thì những chiến sĩ cảnh sát PCCC không nghĩ tới việc bị thương mà chỉ hy vọng đám cháy nhỏ và không có người dân nào bị nguy hiểm" - Huyên khẳng định.
Huyền cũng cho biết, trong công tác phòng cháy chữa cháy thì việc trang bị kỹ năng phòng cháy và chữa cháy ban đầu cũng như trang bị các kỹ năng thoát nạn trong hỏa hoạn cũng quan trọng không kém gì việc chữa cháy của các chiến sĩ cảnh sát chuyên nghiệp.
"Chúng ta không biết khi nào sẽ xảy ra hỏa hoạn. Do đó, nếu trang bị tốt kỹ năng để thoát nạn sẽ giúp bảo vệ sức khỏe và tính mạng của mình. Ngoài ra, có thể giúp những người khác thoát nạn cũng như hỗ trợ lực lượng chữa cháy chuyên nghiệp trong quá trình cứu chữa vụ cháy" - Huyền nói.
Lê Văn
" alt=""/>Nữ thủ khoa PCCC: Chưa bao giờ nghĩ chữa cháy là công việc của nam giới