Nhận định, soi kèo Kawasaki Frontale vs Yokohama Marinos, 17h00 ngày 9/4: Tiếp tục lận đận

Thể thao 2025-04-11 06:04:13 76867
ậnđịnhsoikèoKawasakiFrontalevsYokohamaMarinoshngàyTiếptụclậnđậbảng xếp ngoại hạng anh   Hồng Quân - 08/04/2025 17:03  Nhật Bản
本文地址:http://profile.tour-time.com/html/19e792350.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo U17 Triều Tiên vs U17 Tajikistan, 22h00 ngày 8/4: Vượt lên ngôi đầu

Nhiều doanh nghiệp dược sử dụng các trang thương mại điện tử làm kênh mua bán sản phẩm chăm sóc sức khỏe, cho thấy vai trò ngày càng rõ nét của kinh doanh dược phẩm trên nền tảng online.

Số liệu từ Euromonitor Việt Nam cho thấy, tỷ trọng kênh bán lẻ online trong ngành dược đang tăng dần, tính tới năm 2021 đã đạt gần 30%.

Theo bà Đinh Thị Thu Phương, Giám đốc tư vấn chiến lược ngành dược, chăm sóc sức khoẻ của Magneto IMC Agency, thống kê cho thấy 73% khách hàng ưa thích trải nghiệm các kênh bán hàng đa kênh. Khách hàng sử dụng công nghệ để trải nghiệm mua sắm đầy đủ, trực tuyến từ máy tính, thiết bị di động hoặc tại cửa hàng. Có tới 86% khách hàng sẵn sàng chi trả nhiều hơn cho một trải nghiệm tốt hơn.

Theo ông Nguyễn Hữu Dũng, 2 kênh giao tiếp online của doanh nghiệp dược là website và mạng xã hội.

Trước bối cảnh này, doanh nghiệp dược cần đa dạng hoá các kênh và đảm bảo hiện diện thương hiệu ở bất kỳ nơi nào cũng như tạo trải nghiệm mua sắm xuyên suốt giữa những kênh bán hàng. “Đẩy mạnh khai thác kênh online không chỉ để tăng doanh thu của kênh này mà còn để hiểu hơn về bản chất của kênh, từ đó kết nối với kênh offline và thúc đẩy doanh số ở cả hai kênh”,bà Phương nói.

Theo ông Nguyễn Hữu Dũng, Giám đốc Web Solution của Bizfly, các doanh nghiệp dược giao tiếp với khách hàng trên môi trường online vẫn chủ yếu qua 2 kênh là website và mạng xã hội. Ông Dũng cho biết với nền tảng TMĐT, hay các website TMĐT của đối tác trung gian (Pharmacity, Long Châu,...) doanh nghiệp sẽ tận dụng được tài nguyên của các sàn với mức chi phí thấp, kết hợp với hệ sinh thái có sẵn giúp vận hành dễ dàng hơn từ kho bãi, vận chuyển, xử lý đơn. Tuy nhiên, doanh nghiệp không chủ động và phụ thuộc vào sàn trong quá trình vận hành; không sở hữu toàn bộ data khách hàng…

Các website thương hiệu mang lại khả năng xây dựng và phát triển thương hiệu tốt; chủ động trong việc vận hành, tối ưu. Nhưng lại không hiệu quả trong hỗ trợ bán hàng và chuyển đổi khách hàng; thường không có chức năng quản lý tài khoản nên không lưu trữ được thông tin. Trong khi đó, content website mang lại khả năng xây dựng và phát triển thương hiệu tốt, song nhược điểm là chỉ cung cấp tin tức.

Các chuyên gia tham gia tọa đàm về cách thức chuyển đổi cho doanh nghiệp dược.

Đại diện Bizfly cũng lưu ý, để tận dụng kênh giao tiếp mạng xã hội, doanh nghiệp phải xây dựng kênh thông tin chính thống của mình trên các nền tảng này, phát triển bằng cách livestream, hội thảo online,... Đồng thời, tận dụng các công cụ hỗ trợ như chatbot, phần mềm livestream, phần mềm bán hàng ngay trong khung cửa sổ chat.

Ngoài ra, phải xây dựng nhóm cộng đồng mạng xã hội, dành cho khách hàng có cùng quan tâm, cùng chí hướng nói về vấn đề chung của họ. Các doanh nghiệp dược có thể tận dụng những nhóm này để ra mắt sản phẩm mới, tìm kiếm phản hồi và tìm hiểu sâu về nhu cầu, mong muốn của khách hàng.

Duy Vũ

">

Giải pháp nào tối đa hiệu suất kinh doanh từ bán hàng đa kênh cho ngành dược

W-img-7975-2.jpg
TS Phạm Văn Tư, Phó trưởng Khoa Công tác xã hội của Trường ĐH Sư phạm Hà Nội. Ảnh: Thanh Hùng.

TS Phạm Như Nghệ, Phó Vụ trưởng Vụ Giáo dục Đại học (Bộ GD-ĐT), cho hay, hiện, các ngành thuộc nhóm ngành đào tạo giáo viên đang được Đảng, Nhà nước và Chính phủ rất quan tâm.

Cụ thể, hiện nay, Chính phủ đã ban hành Nghị định quy định về chính sách hỗ trợ tiền đóng học phí, chi phí sinh hoạt đối với sinh viên Sư phạm.

“Thứ nhất, đối với những ngành khác, hầu hết các trường tự xác định chỉ tiêu đào tạo, nhưng riêng ngành Sư phạm các trường phải thực hiện chỉ tiêu do Bộ GD-ĐT đặt ra. Chỉ tiêu do Bộ GD-ĐT đặt ra cho các trường phải căn cứ vào 2 yếu tố rất quan trọng, đó là nhu cầu sử dụng của các địa phương và năng lực đào tạo của các trường.

Câu chuyện việc làm của ngành Sư phạm tới đây rất sát với nhu cầu sử dụng. Ví dụ như Hà Nội, 4 năm nữa cần giáo viên những ngành gì, bao nhiêu... TP Hà Nội báo cáo về Bộ GD-ĐT cần đội ngũ như vậy. Trên cơ sở 63 tỉnh, thành báo cáo về, Bộ GD-ĐT mới giao chỉ tiêu đào tạo cho các trường. Như vậy khả năng có việc làm của sinh viên Sư phạm là rất cao. Bởi chỉ tiêu đào tạo ra sát với nhu cầu sử dụng của các địa phương.

Mới đây, Bộ Chính trị cũng đã giao các tỉnh, thành phố chỉ đạo khẩn trương triển khai tổ chức bổ sung khoảng 60.000 chỉ tiêu biên chế giáo viên đến năm 2026”, ông Nghệ nói.

hoc sinh thpt 2.jpg
Ảnh: Thanh Hùng.

Chưa kể, hiện nay, những ngành Sư phạm Âm nhạc và Nghệ thuật, Sư phạm Tin học, Sư phạm Tiếng Anh cũng đang rất thiếu giáo viên. “Thậm chí, hiện nay nhiều địa phương, nhiều trường phổ thông báo cáo về Bộ GD-ĐT rất muốn tuyển giáo viên phổ thông ngành Sư phạm Âm nhạc hoặc Sư phạm nghệ thuật, Tin học, Tiếng Anh, nhưng không có người để tuyển. Bộ GD-ĐT đang phải dự thảo một Nghị quyết trình Chính phủ là cho phép các trường phổ thông có thể tuyển cả trình độ cao đẳng, vì trình độ đại học đang thiếu”.

Do đó, ông Nghệ cho rằng học sư phạm ra khả năng có việc làm là rất cao.

W-pham-nhu-nghe.jpg
TS Phạm Như Nghệ, Phó Vụ trưởng Vụ Giáo dục Đại học (Bộ GD-ĐT)

Ngoài ra, theo ông Nghệ, Nghị định 116 cũng quy định học sinh đã trúng tuyển vào ngành sư phạm, nếu có nhu cầu, sẽ được Nhà nước hỗ trợ.

“Thứ nhất là không phải lo học phí (sinh viên Sư phạm được nhà nước hỗ trợ tiền đóng học phí). Thứ hai, mỗi tháng, sinh viên Sư phạm được nhà nước hỗ trợ 3,63 triệu đồng để chi trả chi phí sinh hoạt trong thời gian học tập tại trường. Mức hỗ trợ có thể nói là quá lớn. Một giáo viên mới tốt nghiệp ra trường hiện nay cũng không được số tiền lương như vậy, trong khi các em đi học đã được hưởng mức như vậy”, ông Nghệ nói.

Vào trường không phải đóng học phí, được nhận tiền hỗ trợ, ra trường lại có khả năng có việc làm cao. Ông Nghệ cho rằng đó là những điều rất ưu ái cho ngành sư phạm và hiện nay chỉ có ngành Sư phạm mới được như thế. 

Tuy nhiên, ông Nghệ cũng lưu ý, trong trường hợp đã nhận hỗ trợ, sau khi ra trường, các em phải làm trong ngành giáo dục. “Chỉ khi các em không làm trong ngành giáo dục, mới phải trả lại số tiền mà Nhà nước đã cấp”.

Chuyên gia tư vấn cho học sinh: 'Chọn nghề như chọn người yêu...'

Chuyên gia tư vấn cho học sinh: 'Chọn nghề như chọn người yêu...'

Đại diện Bộ GD-ĐT và các trường đại học đã đưa ra những kinh nghiệm về chọn ngành học, chọn trường tại chương trình “Đối thoại tư vấn hướng nghiệp về khối ngành khoa học và xã hội”, ngày 9/3.">

“Học sư phạm ra, khả năng có việc làm là rất cao”

 - Giáo viên Phần Lan thường liên hệ sâu sát với phụ huynh để phối hợp giáo dục trẻ. Phụ huynh thì tin tưởng giáo viên sẽ luôn làm điều tốt nhất cho con mình, đối xử công bằng và thương yêu trẻ.

Phụ huynh Phần Lan được nhà trường thông báo việc học của con qua hệ thống Wilma. Khi con vào lớp 1, cha mẹ được cấp một địa chỉ email và password.

Mỗi ngày, giáo viên đều đánh giá buổi học của học sinh bằng cách tô màu ô đó. Ví dụ xanh ngọc là học sôi nổi, xám là trễ, đỏ là cúp tiết... kèm theo vài nhận xét ngắn gọn (xem ảnh).

{keywords}

HS tự dán sticker từng ngày theo ý thích và cô nhận xét. Trong ảnh, GV toàn khen bé học ngoan Trích từ Wilma, hệ thống liên lạc giữa GV và PH. P1: bỏ tiết; P2: trễ; P3: vắng có phép; P4: vắng không phép nhưng có giải thích sau; P5: bị đuổi khỏi lớp; P11: việc trường yêu cầu làm (ngoại khóa chẳng hạn); P12: học ở địa điểm khác; P13: học sôi nổi.


Nếu nhà trường có hoạt động gì cho trẻ cần phụ huynh giúp chuẩn bị thì cũng thông báo qua Wilma. Bất cứ lúc nào phụ huynh cần trao đổi cũng có thể dễ dàng liên hệ với giáo viên và được phản hồi nhanh chóng.

Trước khi bé nhập học lớp 1, phụ huynh được yêu cầu điền một khảo sát khá chi tiết.

Nhà trường muốn biết về đặc điểm đứa trẻ, và đôi nét hoàn cảnh gia đình, ví dụ phụ huynh có nghiện rượu không, tài chính có vấn đề hay không...

{keywords}

Một phụ huynh nhiệt tình đã chia sẻ "Phiếu liên lạc" của con mình, đang học lớp 4.


Biết cặn kẽ vậy để có hướng giúp đỡ nếu cần, và ứng phó linh hoạt để học sinh được học hành, phát triển tốt nhất. Chẳng hạn, nếu phụ huynh nát rượu hay bạo hành thì sẽ bị tước quyền nuôi con, đứa bé được đưa đến sống ở "nhà an toàn" của các tổ chức xã hội.

Với những trường hợp bình thường, phụ huynh mỗi năm gặp giáo viên một lần, khoảng 15 - 20 phút. Họp phụ huynh "kiểu Phần" là họp riêng từng người chứ không phải chung cho cả lớp.

Giáo viên thường cũng chẳng "mắng vốn" gì, chỉ hỏi thăm để biết rõ hơn về học sinh như bé chơi thân với ai, ở nhà thích làm gì...

Lịch họp cũng linh hoạt, giáo viên đưa ra những giờ mình rảnh, phụ huynh thấy phù hợp thì đánh dấu.

Try giáo viên sẽ có thêm những cách liên lạc với phụ huynh ngoài Wilma. Chẳng hạn "Sổ liên lạc" hàng tuần trong hình dưới đây, cô giáo cho HS dán sticker (miếng dán) tùy thích cho từng ngày học, rồi cô ghi nhận xét để phụ huynh xem.

Với những học sinh quậy phá nghiêm trọng, bắt nạt bạn, trường cũng gặp phụ huynh để phối hợp giáo dục. Trường nào cũng có chuyên gia tâm lí "luôn luôn lắng nghe, luôn uôn thấu hiểu" để giải tỏa cho các em.

Cuối năm học, cũng có phát thưởng, mặc dù bậc tiểu học không có thi cử, điểm số. Bên cạnh những em có năng khiếu Toán, Ngoại Ngữ.... được khen thưởng, trường còn tuyên dương nhiều em tham gia tích cực văn nghệ, thể thao, những tấm gương "nghĩa hiệp" bênh vực khi bạn bị bắt nạt... Phần thưởng có khi chỉ là phiếu mua hàng trị giá 20 euro ở hiệu sách, nhưng ý nghĩa động viên rất lớn.

Với những học sinh tự kỉ, tăng động, phần việc của giáo viên vất vả hơn. Mỗi lần họp phụ huynh, giáo viên đều tích cực động viên, nói về những tiến bộ của trẻ để phụ huynh vui, bớt nhọc lòng. Những bé đặc biệt như thế có thể được tách ra học riêng giai đoạn đầu, về sau thì hòa nhập lớp thường. Nếu thấy cần thì giáo viên có thể đến nhà mỗi tuần 1 buổi để dạy kèm giúp bé theo kịp các bạn, hay tư vấn cho phụ huynh. Dĩ nhiên, phụ huynh không phải trả chi phí nào.

Có phụ huynh Việt Nam đề nghị cô giáo cho con mình thêm bài tập vì thấy bé hơi "dốt" Toán. Cô từ chối và nói đó là việc của cô, khi nào thấy cần cô sẽ cho thêm.

Nói chung, làm phụ huynh ở Phần Lan khá nhàn nhã.

  • Tuệ Nhật (Du học sinh Phần Lan, trích từ "Phần Lan 100 - Lửa trời đuôi cáo")

Ông Nguyễn Xuân Vang (Cục trưởng Cục Hợp tác Quốc tế, Bộ GD-ĐT)

Yếu tố đầu tiên và then chốt góp phần vào thành công của giáo dục Phần Lan là giáo viên. Yếu tố thứ hai là đầu tư của nhà nước, Phần Lan chi mạnh cho giáo dục. Yếu tố thứ 3 là những người liên quan như phụ huynh, cơ quan quản lý giáo dục, chính phủ, báo chí… đều ủng hộ giáo dục một cách tích cực, xây dựng.


">

Làm phụ huynh 'kiểu Phần'

Nhận định, soi kèo Al Ain vs Ohod, 20h15 ngày 9/4: Khó tin cửa trên

Mấy ngày nay, có một bài viết được chia sẻ nhiều trên mạng xã hội. Bài viết này nhận được sự đồng cảm, bởi đã chạm được tới những cảm nhận sâu kín nhất trong lòng rất nhiều người.

Bài viết có tiêu đề “Trong lòng bạn đang như thế nào, thì cuộc sống của bạn chính là như vậy”.

Dưới đây là bài viết đó.

Giá trị một tảng đá là bao nhiêu? Tùy vào vị trí bạn đặt nó thôi. Giá trị của một người đáng bao nhiêu? Hoàn toàn tùy thuộc vào nền tảng căn bản của sinh mệnh đó.

{keywords}

Tiểu hòa thượng ôm tảng đá ra chợ bán, chuyện xảy ra tiếp theo khiến nhiều người tỉnh ngộ (Ảnh minh họa: internet)

Một tảng đá bình thường tựa như không đáng nổi một đồng lại có thể bán được với các loại giá khác nhau. Câu chuyện thú vị này thực sự sẽ truyền cảm hứng cho mỗi chúng ta.

Một ngày nọ, tiểu hòa thượng chạy tới thỉnh giáo lão hòa thượng: “Sư phụ, đời người ta có giá trị lớn như thế nào?”.

Lão hòa thượng nói: “Ngươi hãy ra sau hoa viên, dọn sạch một tảng đá, sau đó đem ra chợ bán. Nếu có người hỏi giá, ngươi không cần phải nói gì, chỉ cần chìa hai ngón tay ra. Nếu người ta trả giá, thì ngươi cũng không cần bán, cứ ôm đá về. Sư phụ sẽ nói cho ngươi biết, giá trị nhân sinh lớn như thế nào!”.

Vâng lời sư phụ, vừa rạng sáng hôm sau, tiểu hòa thượng đã ôm tảng đá lớn, mang ra chợ bán.

Trong chợ người đến người đi, mọi người rất tò mò, có một bà chủ đi tới hỏi: “Tảng đá này bán bao nhiêu tiền?”. Tiểu hòa thượng không nói gì, chỉ giơ hai ngón tay ra.

Bà chủ nói: “Là 2 đồng?”. Hòa thượng lắc đầu, bà chủ kia lại nói: “Như vậy là 20 đồng? Được rồi, được rồi! Ta sẽ mua về để nén dưa muối”.

Tiểu hòa thượng nghe thấy thế thì thầm nghĩ: “Ôi, tảng đá không đáng một đồng này lại có người bỏ ra 20 đồng để mua! Chúng ta trên núi còn có rất nhiều!”.

Sau đó, nghe lời dặn của sư phụ, tiểu hòa thượng vẫn không bán, hớn hở ôm đá chạy về gặp sư phụ: “Sư phụ, hôm nay có một vị thí chủ nguyện ý bỏ ra 20 đồng để mua tảng đá. Sư phụ, ngài bây giờ có thể nói cho con biết, đời người ta có giá trị lớn như thế nào đi!”.

Thiền sư nói: “Không vội, ngươi sáng mai hãy đem tảng đá kia đến nhà bảo tàng, nếu có người hỏi giá, ngươi cứ như cũ giơ 2 ngón tay ra. Nếu người ta trả giá, ngươi vẫn không bán, tiếp tục ôm đá về, chúng ta sẽ bàn tiếp”.

Sáng sớm ngày hôm sau, ở trong viện bảo tàng, một đám người tò mò vây lại xem, xì xào bàn tán: “Một khối đá bình thường như thế này, có giá trị gì đâu mà đem vào viện bảo tàng chứ?”.

“Nếu tảng đá này được bày biện trong viện bảo tàng, thì nó nhất định có giá trị, chỉ là chúng ta không biết mà thôi”.

Lúc này, có một người từ trong đám đông đi tới, lớn tiếng nói với tiểu hòa thượng: “Tiểu hòa thượng, tảng đá này giá bao nhiêu tiền vậy?”. Tiểu hòa thượng không nói gì, chỉ giơ hai ngón tay ra. 

Người kia nói: “200 đồng?”. Tiểu hòa thượng lắc đầu, người kia lại nói: “Vậy thì 2.000 đồng đi. Tôi muốn mua nó để điêu khắc một pho tượng Phật”. 

Tiểu hòa thượng nghe đến đó, lùi lại một bước, vô cùng kinh ngạc. Cậu vẫn theo lời dặn của sư phụ, không bán và ôm tảng đá kia về núi: “Sư phụ, hôm nay có người muốn bỏ ra 2.000 đồng để mua tảng đá kia. Bây giờ thì ngài nói cho con biết, giá trị của đời người lớn nhất là gì đi!”. 

Lão hòa thượng cười nói: “Ngươi ngày mai hãy đem tảng đá kia đến tiệm đồ cổ, vẫn giống như cũ, có người trả giá thì hãy đem nó về. Lúc đó, sư phụ nhất định sẽ nói cho ngươi biết, đời người giá trị như thế nào”. 

{keywords}

Ngày thứ ba, tiểu hòa thượng lại ôm tảng đá kia đi tới một cửa hàng đồ cổ, vẫn giống như trước, một số người vây lại xem, rồi bàn tán: “Đây là đá gì? Khai quật ở đâu vậy? Có từ triều đại nào? Là dùng để làm gì đây?”. 

Cuối cùng có một người tới hỏi giá: “Tiểu hòa thượng, tảng đá này bán bao nhiêu tiền?”. 

Tiểu hòa thượng vẫn như cũ, im lặng không nói, chỉ giơ hai ngón tay lên. 

“2.000 đồng?”. Tiểu hòa thượng nghe vậy thì trố mắt, há hốc mồm, kinh ngạc thốt lên: “Hả?”. 

Vị khách kia nghĩ là mình trả giá quá thấp, đã chọc tức tiểu hòa thượng, lập tức chữa lời: “À không! Không! Tôi nói nhầm, tôi sẽ trả cho cậu 20 vạn tiền”. 

“20 vạn”. Tiểu hòa thượng nghe đến đó, lập tức ôm lấy tảng đá, chạy vội về núi gặp sư phụ. Vừa tới nơi, cậu thở hổn hển nói: “Sư phụ, sư phụ, bây giờ chúng ta có thể phát đạt rồi. Hôm nay có thí chủ trả giá 20 vạn tiền để mua tảng đá này! Giờ thì ngài nói cho con biết, giá trị lớn nhất của đời người là gì đi!”. 

Lão hòa thượng xoa đầu tiểu hòa thượng, từ bi nói: “Tiểu tử à, cuộc đời ngươi có giá trị lớn ngần nào, cũng giống như tảng đá kia vậy. Nếu ngươi đem mình ra chợ bán, ngươi chỉ có giá 20 đồng; nếu ngươi đem mình vào trong viện bảo tàng, ngươi liền có giá trị 2.000 đồng; nếu ngươi đem mình đặt ở tiệm đồ cổ, người có giá 20 vạn đồng! Nền tảng khác nhau, sẽ đặt định vị trí khác nhau, giá trị nhân sinh cũng sẽ vì đó mà hoàn toàn khác biệt!”.

Câu chuyện này liệu có khiến bạn suy nghĩ về chính mình và tự hỏi, cuộc đời mình đang được đặt ở vị trí nào đây?

Bạn đã sẵn sàng đem cuộc đời mình bày biện ở phòng đấu giá nào chưa? Hay bạn muốn tìm một vũ đài như thế nào để cho bản thân mình phát triển? 

Không sợ người khác coi thường, chỉ sợ bạn coi thường chính mình. Ai nói bạn không có giá trị? Trừ phi bạn đem mình giống như tảng đá kia, đặt trong đám bùn lầy. Không bất kỳ ai có thể quyết định cuộc đời của bạn sẽ ra sao. Bạn lựa chọn con đường như thế nào, thì bạn chính là quyết định cuộc đời mình như vậy.

Vì sao một ông chủ liên tiếp gặp khó khăn, cũng sẽ không dễ dàng buông xuôi, nhưng một công nhân hễ việc không thuận liền muốn bỏ việc. Vì sao một đôi vợ chồng liên tục cãi nhau, liên tục mẫu thuẫn, cũng sẽ không dễ dàng ly hôn; nhưng một đôi tình nhân bình thường hễ gặp một chuyện nhỏ lại có thể nhanh chóng đường ai nấy đi.

Nói cho cùng, bạn đang gặp một sự tình gì, trong một mối quan hệ đã được đầu tư nhiều hay ít bao nhiêu; sẽ quyết định bạn có thể chịu đựng bao nhiêu áp lực, có thể đạt được bao nhiêu thành công, có thể trụ vững bao lâu thời gian.

{keywords}

Người ta nói: Vĩ nhân, đại đa số là người có sức chịu đựng lớn vô cùng. Vì sao vậy?

Người bình thường không chịu nổi ủy khuất, cần phải được người khác động viên an ủi. Người bình thường đối với chuyện bất bình thì như muốn trút hết lòng tức giận, họ cần một bờ vai để khẽ dựa vào.

Còn bạn, hãy cố gắng làm được: Gặp bất cứ chuyện gì cũng sẽ mỉm cười, nhẹ nhàng bỏ qua, hơn nữa hãy làm một bờ vai để người khác dựa vào. 

Hiếu Trang Hoàng Thái hậu từng nói với vua Khang Hi: “Tôn nhi, nước Đại Thanh mối nguy cơ không phải là thiên quân vạn mã ở bên ngoài. Mà nguy nan lớn nhất, chính là ở cái tâm của ngươi”.

Còn có đệ tử hỏi lão hòa thượng: “Sư phụ, ngài có lúc lại đánh người mắng người, nhưng có lúc lại nho nhã lễ độ với người khác. Điều này là vì sao vậy?”. 

Sư phụ nói: “Đối với người thượng đẳng lòng dạ ngay thẳng, thì có thể đánh có thể mắng, lấy chân diện mà đối đãi. Đối với người trung đẳng thì cần dùng phép ẩn dụ, cần giảng đúng mực, bởi hắn chịu không nổi trách mắng; Đối với người hạ đẳng thì cần mặt mỉm cười, hai tay hợp thập, bởi hắn rất yếu ớt, tầm mắt eo hẹp, chỉ nên dùng lễ tiết thế tục mà đối đãi. Ngươi chịu được loại ủy khuất nào, thì sẽ quyết định ngươi trở thành loại người nào”.

Một người không biết bơi, cho dù có thay đổi bể bơi cũng không giải quyết được vấn đề; 

Một người không biết làm việc, cho dù có thay đổi công việc thì cũng không giải quyết được năng lực của mình;

Một người không hiểu gì về tình yêu, thì có thay đổi bạn trai bạn gái cũng không giải quyết được điều gì;

Một người không biết trân quý gia đình, thì có đổi vợ đổi chồng vẫn vậy;

Một ông chủ không hiểu biết, tuyệt đối sẽ không kéo dài thành công.

Bản thân chúng ta là nguồn gốc của tất cả, vậy nên muốn thay đổi hết thảy, đầu tiên phải thay đổi chính mình! 

Kỳ thực, dù yêu dù ghét, đều là chính bạn. Bạn thay đổi, thì hết thảy đều sẽ thay đổi.

Thế giới của bạn là do bạn sáng tạo ra; những gì của bạn hết thảy đều là do bạn sáng tạo ra.

Bạn là ánh mặt trời, thì thế giới của bạn sẽ tràn ngập ánh mặt trời ấm áp;

Bạn biết yêu thương, cuộc sống của bạn liền ngập tràn tình yêu thương và hạnh phúc.

Bạn nếu mỗi ngày đều phàn nàn, oán hận, soi xét, chỉ trích… thì cuộc sống của bạn sẽ tựa như trong địa ngục.

Một niệm lên Thiên đường, một niệm xuống Địa ngục. Trong lòng bạn đang như thế nào, thì cuộc sống của bạn chính là như vậy!

Chị Hoàng Hà, một nhân viên công sở chia sẻ chị luôn cảm thấy khó chịu ở cơ quan, khi thấy người này lười biếng làm ít việc, người kia làm việc ẩu tả. 

"Tôi muốn thế giới của mình tràn ngập ánh mặt trời và tình yêu thương và hạnh phúc. Có lẽ, tôi đã nắm được bí quyết của những người luôn vui vẻ và tràn đầy năng lượng nơi công sở. Biết là khó, nhưng có lẽ tôi sẽ thay đổi cách cư xử với đồng nghiệp, để niềm vui phải có ngay ở nơi tôi sống hơn 8 giờ mỗi ngày".  

Chị Mai Hoa tâm sự khi đọc câu chuyện này, trong lòng chị như có một điều gì vừa vụt sáng. Hai mươi năm nay, chị luôn sống trong sự so sánh về tình thương yêu của bố với hai người em cùng cha khác mẹ. Bố mẹ  chia tay từ khi chị 9 tuổi. Sau đó, bố lập gia đình mới và có hai em. 

"Nhưng kể từ khi đó, cuộc sống của tôi như có màn mây che mờ, khi mỗi lần tôi về thăm bố thấy bố chăm sóc, âu yếm hai em nhỏ như thế nào. Đương nhiên bố cũng rất thương tôi, tôi biết rõ điều đó, thậm chí là thương rất nhiều vì biết tôi thiệt thòi, nhưng trong lòng tôi không khỏi luôn suy bì với hai người em... 

"Nếu mỗi ngày đều phàn nàn, oán hận, soi xét, chỉ trích… thì cuộc sống của bạn sẽ tựa như trong địa ngục"... Nếu được quy trở lại hai mươi năm trước, chắc chắn tôi sẽ chọn lựa cách nhìn nhận khác, như là hai em bé bỏng hơn mình nhiều thì sự chăm sóc của bố là đương nhiên. Và dù sao, tôi cũng đã được hưởng sự chăm sóc này khi tôi còn bé". Nghĩ được như vậy, tuổi thiếu niên của tôi đã không nặng nề như đã từng...".

Ngọc Mai

">

Trong lòng bạn đang như thế nào, thì cuộc sống của bạn chính là như vậy

 - Về thăm Trường Mầm non Thải Giàng Phố, huyện Bắc Hà, tỉnh Lào Cai, hơn 100 đại biểu tới từ 23 tỉnh thành phía Bắc đã vô cùng ấn tượng với sự tự tin, nhanh nhẹn của những đứa trẻ vùng cao nơi đây.

{keywords}
Học sinh lớp 5 tuổi ở Trường Mầm non Thải Giàng Phố, huyện Bắc Hà, tỉnh Lào Cai. Ảnh: Nguyễn Thảo

Trẻ học - cô học - phụ huynh học

Trường Mầm non Thải Giàng Phố là trường thuộc xã đặc biệt khó khăn của huyện Bắc Hà. Với 7 điểm trường, trong đó 6 điểm lẻ, trường có 14 lớp với 360 trẻ thì có tới 359 trẻ là người dân tộc thiếu số (DTTS). Trẻ em dân tộc Mông chiếm 98% học sinh.

Với đặc điểm kinh tế, xã hội đó, việc những đứa trẻ 3-4 tuổi nói sõi tiếng Việt là điều đáng tự hào của những cô giáo đang đứng lớp ở Thải Giàng Phố.

Cô giáo Đào Linh Ngân về trường đã được 10 năm. Những ngày đầu về trường, cô được phân công dạy lớp 3 tuổi.

“Cô và trò bất đồng ngôn ngữ. Tôi là người Kinh, không biết tiếng Mông. Tên của trẻ cũng khiến tôi khó nhớ. Trẻ cũng không hiểu cô nói gì. Cô hỏi ‘Cháu tên là gì?’, trẻ cũng nói ‘Cháu tên là gì?’. Cô nói cao giọng, trẻ cũng lên cao giọng”.

Do không nói được tiếng Mông những ngày đầu, việc dạy trẻ tiếng Việt càng trở nên khó khăn hơn. “Trừ con em cán bộ, còn lại ở nhà bố mẹ nói 100% tiếng Mông với trẻ” – cô Ngân cho biết.

Để đạt được những thành quả như ngày hôm nay, cô Ngân và các cô giáo của Thải Giàng Phố phải kiên trì từng ngày, mỗi tiết học.

Thực hiện mô hình tăng cường tiếng Việt cho trẻ DTTS, ngoài các hoạt động vui chơi, học tập hằng ngày, các cô giáo trường Thải Giàng Phố cho trẻ học thêm 15 phút mỗi ngày. Trong 15 phút ấy, các cô cho trẻ tiếp xúc với 3 từ quen thuộc, sau đó phát triển từ thành câu.

Cô Nguyễn Thị Duyên – hiệu trưởng nhà trường – cho biết, đề án tăng cường tiếng Việt cho trẻ dân tộc thiểu số rất bổ ích với giáo viên và có ý nghĩa quan trọng với học sinh. Bởi vì nếu học sinh có vốn tiếng Việt tốt thì sẽ nhận thức tốt được tất cả các hoạt động khác, chất lượng giáo dục được nâng lên rõ rệt.

Cô Duyên chia sẻ, bố mẹ trẻ hầu hết đã học hết lớp 12, nói được tiếng Việt nhưng do thói quen nên ở nhà vẫn còn nói tiếng mẹ đẻ. Chính vì thế, công việc của các cô giáo không chỉ là dạy tiếng Việt cho trẻ, mà còn phải vận động, tuyên truyền bố mẹ tích cực nói tiếng Việt với con ở nhà.

{keywords}
Học sinh Trường Mầm non Thải Giàng Phố rất tự tin và dạn dĩ trước người lạ. Ảnh: Nguyễn Thảo

Tham gia chuyến tham quan mô hình tăng cường tiếng Việt tại các trường mầm non huyện Bắc Hà, tỉnh Lào Cai, đại diện các tỉnh miền núi phía Bắc cũng chia sẻ về tình hình và đề xuất cho đề án sau 3 năm thực hiện.

Cô Phan Thị Thu Hằng – Hiệu trưởng Trường Mầm non Bình Văn, huyện Chợ Mới, tỉnh Bắc Kạn, ngôi trường có 100% giáo viên và học sinh là người dân tộc Tày – cho rằng, mỗi trường, mỗi khu vực vùng cao sẽ có những đặc thù khác nhau.

“Dạy trẻ khó một thì khi trao đổi với phụ huynh khó hơn nhiều lần. Phụ huynh ở khu vực chúng tôi hầu hết đi làm ăn xa, trẻ ở nhà với ông bà”.

“Ở khu vực của chúng tôi, không khó khăn lắm trong việc dạy tiếng Kinh nhưng lại khó khăn trong việc dạy nói chuẩn. Vì dân địa phương vẫn hay nói ngọng, ví dụ như ‘quên’ thì nói thành ‘quyên’, lẫn lộn dấu sắc và dấu ngã. Hay chính bản thân giáo viên là người bản xứ cũng nói ngọng. Vì thế, các cô giáo cũng phải được yêu cầu sửa ngay”.

{keywords}
Cô giáo Hoàng Thị Sử, người Mông, giáo viên Trường Mầm non Thải Giàng Phố trong tiết dạy tiếng Việt cho trẻ. Ảnh: Nguyễn Thảo

Cùng chung khó khăn như các địa phương khác, cô Liễu Thị Dứa – Hiệu trưởng Trường Mầm non xã Xuân Lễ, huyện Cao Lộc, tỉnh Lạng Sơn – chia sẻ, học sinh của cô cũng 100% là người DTTS, nằm ở xã thuộc vùng vùng đặc biệt khó khăn của huyện Cao Lộc với tỷ lệ hộ nghèo, cận nghèo là 46,7%.

“Một lớp có thể có học sinh của nhiều dân tộc khác nhau nên ban đầu các cô không thể hiểu trẻ nói gì. Đã có trường hợp ở điểm lẻ, cô giáo phải nhờ học sinh tiểu học sang phiên dịch giúp khi trẻ đòi đi vệ sinh mà cô không hiểu. Trường đã đưa ra giải pháp phân công cả cô giáo biết tiếng dân tộc và cô giáo không biết tiếng vào dạy cùng một lớp”.

Theo cô Dứa, yếu tố cơ sở vật chất, trang thiết bị học tập rất quan trọng trong việc dạy tiếng Việt cho trẻ. “Khi trẻ được tri giác chữ tiếng Việt thì trẻ sẽ nhớ nhanh hơn. Ở các điểm lẻ, trang thiết bị luôn khó khăn hơn, nên khi tổ chức hoạt động trải nghiệm tiếng Việt bao giờ cũng không thuận lợi bằng điểm chính”.

Khó khăn tìm nguồn kinh phí

{keywords}
Các đại biểu là giáo viên, hiệu trưởng, cán bộ ngành mầm non các tỉnh phía Bắc về dự hội thảo sơ kết 3 năm thực hiện đề án tăng cường tiếng Việt cho trẻ dân tộc thiểu số. Ảnh: Nguyễn Thảo

Tại Hội nghị sơ kết 3 năm thực hiện đề án tăng cường tiếng Việt cho trẻ DTTS được tổ chức tại tỉnh Lào Cai, một số đại biểu đã có những đề xuất về mặt chính sách.

Đại diện Sở Giáo dục và Đào tạo tỉnh Bắc Kạn cho biết: “Bắc Kạn là một tỉnh nghèo, nguồn kinh phí để triển khai đề án tăng cường tiếng Việt hoà vào nguồn ngân sách chung và rất hạn chế”.

“Chúng tôi đã xây dựng kế hoạch ngân sách hằng năm để thực hiện nhiệm vụ tăng cường tiếng Việt để sang bảo vệ với Sở Tài chính, nhưng quá trình bảo vệ rất khó khăn. Có những lúc xây dựng 10 mà bảo vệ được 1, 2 đã rất quý rồi.

Vị này cho biết, thành công nhất trong 3 năm triển khai đề án tăng cường tiếng Việt là bảo vệ được kinh phí để mở 2 lớp bồi dưỡng tiếng dân tộc cho giáo viên mầm non và tiểu học. Hiện tại, Sở vẫn tiếp tục đề xuất xin kinh phí nhưng cho đến nay, Sở Tài chính vẫn trả lời là ‘rất khó khăn, đang cố gắng cân đối’. "Đó là một khó khăn mà chúng tôi cảm thấy rất nan giải. Về phía Sở Giáo dục thì chỉ có thể hỗ trợ về mặt chuyên môn”.

Với Lai Châu, phòng mầm non đã tham mưu với tỉnh có những chính sách riêng như: chính sách hỗ trợ nhân viên nấu ăn, chính sách hợp đồng giáo viên để bổ sung những nơi còn thiếu.

Trong năm học này, Lai Châu thiếu 257 giáo viên mầm non, nên chủ yếu chỉ bố trí được 1 cô/ lớp.

{keywords}
Trẻ 5 tuổi hoạt động trong giờ kể chuyện. Ảnh: Nguyễn Thảo 

Tiếp xúc thực tiễn, cô Liễu Thị Dứa (Lạng Sơn) phản ánh, theo nghị định 86, trẻ mẫu giáo, hộ nghèo được miễn giảm học phí, hỗ trợ ăn trưa nhưng trẻ nhà trẻ lại không được nhận hỗ trợ này. “Phụ huynh thấy con mình không được hưởng chế độ ăn trưa thì không đưa con ra lớp nữa, mà chờ đến 3 tuổi. Trong khi việc trẻ ra lớp sớm sẽ thuận lợi hơn rất nhiều cho việc tăng cường tiếng Việt cho trẻ”.

Ghi nhận các ý kiến, đề xuất tại hội nghị, Thứ trưởng Nguyễn Thị Nghĩa cho biết, Bộ GD-ĐT sẽ nghiên cứu và tìm giải pháp quản lý, chỉ đạo chuyên môn nhằm thực hiện đề án một cách hiệu quả hơn.

Thứ trưởng cũng khẳng định: “Việc tăng cường tiếng Việt, trở thành nhiệm vụ quan trọng số một đối với trẻ DTTS trước tuổi đi học tiểu học. Đây là công việc mà chương trình giáo dục mầm non cần phải thực hiện nhằm chuẩn bị cho trẻ học tốt ở chương trình lớp 1 cũng như cho việc học tập suốt đời, tìm kiếm các cơ hội việc làm, hòa nhập với cộng đồng và có đóng góp cho xã hội”.

Clip: Tiết học kể chuyện bằng tiếng Việt của trẻ 5 tuổi ở Trường Mầm non Thải Giàng Phố, huyện Bắc Hà, tỉnh Lào Cai

Theo báo cáo của các địa phương, đến thời điểm tháng 8/2018, có 99,2% trẻ DTTS đến trường được tăng cường tiếng Việt. Số giáo viên mầm non người Kinh dạy trẻ DTTS chiếm 47%, 53% là giáo viên người DTTS.

Tổng số giáo viên mầm non được tập huấn về nội dung, phương pháp tăng cường tiếng Việt đạt 86%. Một số địa phương có biên soạn bổ sung tài liệu phù hợp với vùng miền, văn hoá cộng đồng dân tộc nơi trẻ sinh sống.

Số tổ chức xã hội tham gia tăng cường tiếng Việt cho trẻ ở các địa phương là 3.636 lượt đơn vị. Số cha mẹ được tuyên truyền về tăng cường tiếng Việt cho trẻ là 647.126 lượt cha mẹ. Số nhóm lớp được mua sắm mới trang thiết bị, học liệu về tăng cường tiếng Việt là 29.780 nhóm lớp (đạt 65%). Số nhóm lớp có đủ tài liệu, học liệu tăng cường tiếng Việt đạt 77%.

Nguyễn Thảo

">

Dạy trẻ dân tộc thiếu số học tiếng Việt: 'Cô hỏi gì, con nói lại y chang'

 - 10 năm trước, tôi tự hào mình có suy nghĩ tiệm cận với học sinh vì còn trẻ. Nhưng gần đây, sự tự hào đó đã hết; tôi luôn cảm thấy khó khăn khi tìm ra cách ứng xử đúng mực với học trò.

Bên ly cà phê Sài Gòn một buổi sáng tháng 11, thầy Nguyễn Viết Đăng Du, biệt danh "Du lãng tử", một giáo viên dạy giỏi ở TP.HCM chia sẻ với chúng tôi những suy nghĩ thường ngày của người giáo viên trong thời buổi nghề giáo đang có nhiều áp lực.

{keywords}
Đồng nghiệp đi trước từng bảo tôi: "Du à! Muốn làm lớn thì phải bớt lãng mạn, tùy hứng đi". Ảnh: Lê Huyền

"Tôi chọn sư phạm vì có học bổng"

Phóng viên: Cơ duyên nào khiến anh chọn Lịch sử một môn học kén người làm nghề?

Thầy giáo Nguyễn Viết Đăng Du: Sở trường của tôi hồi cấp 3 là môn văn. Lựa chọn môn sử là giải pháp tình thế.

Lúc đó, môn sử đã ở giai đoạn thoái trào, số lượng người học rất ít. Tôi đỗ cả trường luật. Tôi chọn theo sư phạm vì có học bổng. Tuy không phải là sự lựa chọn chính, nhưng lúc ra trường tôi nghĩ rằng đã học 4 năm thì phải có trách nhiệm với công việc mà mình làm, rồi tạo hứng thú cho mình để lan truyền tới học trò.

Anh là người thầy được nhiều học sinh nhớ đến. Còn anh thì nhớ về người thầy nào của mình?

Những năm 1997-1998, vừa ra trường, tôi may mắn có cô Chiếu Trinh, một nhà giáo nhân dân ở Trường THPT Nguyễn Thượng Hiền, hướng dẫn.

Tôi cũng nhớ người thầy dạy nghề của tôi là cô Phạm Thị Hạ Tùng ở Trường THPT Phan Đăng Lưu, người đã cho tôi thấy khi giảng dạy lịch sử thì phải mềm mại biết kết hợp liên môn, người đã hết lòng ủng hộ tôi đổi mới trong cách kiểm tra đánh giá học sinh bằng phương pháp trắc nghiệm, dùng giáo án điện tử. Vào đầu những năm 2000 - những thay đổi này có rất nhiều giáo viên không tán đồng.

Khi những đột phá ban đầu không được ủng hộ, anh thấy thế nào?

Tôi buồn, thất vọng, bức xúc và bực bội. Đã có lúc, tôi quanh quẩn trong câu hỏi tại sao kiểm tra trắc nghiệm là giảm tải cho học sinh, tránh kiểu quay cóp truyền thống; sử dụng Power Point học sinh được xem hình ảnh thì dạy học sẽ sinh động hơn, sao người ta lại phản đối.

Sau đó tôi nghiệm ra rằng sự phản đối là do có nhiều thầy cô không rành công nghệ nên ngại khó, ngại thay đổi.

 

 

Thầy Nguyễn Viết Đăng Du hiện là tổ trưởng môn Lịch sử, Trường THPT Lê Qúy Đôn, Quận 3, TP.HCM. 
Thầy Du đã có nhiều đóng góp trong công tác bồi dưỡng học sinh giỏi; thầy là chiến sĩ thi đua cấp cơ sở nhiều năm liền và bằng khen của UBND TP.HCM

- Dạy một môn học nghe rất "cổ", nhưng anh rất trẻ trung khi đi giày thể thao, tóc nhuộm màu hung… tới lớp. Anh không ngại người khác đánh giá về mình sao?

- Tôi nghĩ không thể đánh giá bề ngoài qua bộ quần áo cũng như không phải mặc áo đẹp vào là thành người tử tế.

Khi có ý định giới thiệu tôi làm tổ trưởng mới lên ban giám hiệu, cô tổ trưởng khi đó đã yêu cầu tôi phải khắc phục nhược điểm là... tùy hứng. Cô nói: "Du à! Muốn làm lớn thì phải bớt lãng mạn, tùy hứng đi". Tôi nói với cô rằng "Chính điều này đã tạo cảm hứng cho em trong giảng dạy, để khắc phục rất khó".

Nhiều đồng nghiệp nói rằng họ thấy tôi "không theo quy chuẩn của một người thầy" là vận quần tây, áo sơ mi; mà cứ đi giày thể thao, để tóc nhuộm màu...Tôi nghĩ điều đó không tác động gì đến giảng dạy. Học trò học xong thường nhớ về tôi, ông thầy dạy sử hay cắt đầu đinh và đi giày thể thao với ký ức vui vẻ. 

Anh là người được báo chí ưu ái bởi hay có những lời nói thẳng. Mỗi lần như vậy, anh nhận được phản hồi thế nào?

- Nhiều người nói rằng "Du ơi! Nói thẳng vậy anh không sợ mất lòng sao" nhưng tôi nghĩ điều mình nói là nguyện vọng, khát khao của một giáo viên có lương tâm.

Chắc chắn nhiều giáo viên cũng có suy nghĩ như tôi nhưng họ không dám nói vì e ngại đụng chạm. Tôi chỉ nghĩ rằng nói lên suy nghĩ của mình có thể không có thay đổi điều gì nhưng ít nhất cũng cho người khác thấy rằng mình không hài lòng ở điểm nào đó.

Tôi may mắn khi đi nhiều nơi, nhiều nước trên thế giới và nhận ra là khả năng học sinh của Việt Nam không hề thua kém gì, nhưng thời gian các em bỏ ra cho học tập quá nhiều.

"Ngày 20/11, chúng nó từng làm tôi chết khiếp"

Gần đây câu chuyện giáo viên bị học sinh nói xấu trên Facebook đang được quan tâm. Bản thân anh đã rơi vào trường hợp này chưa?

- Có chứ, thường xuyên. Bản thân tôi là người khá dân chủ và tất cả thầy cô dạy trong ngôi trường này cũng vậy nên đôi khi học sinh thường "vượt quá giới hạn" (cười).

Việc học sinh "nói xấu" chúng tôi là chuyện thường.

Năm ngoái, khi vào bình luận một bài viết của học sinh mình từng chủ nhiệm, thì một em khác đã "nhảy" vào nói "Thầy đừng nói như vậy! Thầy nói vậy là tạo nghiệp đấy!".

Rất nhiều học sinh cũng bình luận trên trang cá nhân của tôi mà không có chủ ngữ, vị ngữ.

Trong trường hợp này, chúng tôi chọn cách im lặng vì tranh cãi với học trò sẽ hạ thấp vị trí của mình. Khi các em đã không có sự tôn trọng với thầy cô thì tốt nhất để các em tự suy nghĩ thấy rằng việc mình làm là sai hoặc có thể là thầy cô và học sinh chưa hiểu nhau.

10 năm trước, tôi tự hào mình có suy nghĩ tiệm cận với học sinh vì còn trẻ. Nhưng gần đây, sự tự hào đó đã hết và tôi luôn cảm thấy khó khăn khi tìm ra cách ứng xử đúng mực với học trò.

Tôi luôn tự suy nghĩ điều thất bại nhất của giáo viên là không hiểu học trò và không chịu hiểu học trò.

Những ngày này, anh nghĩ gì về nghề của mình?

- Có những thời điểm tôi thấy thất vọng. Đó là lúc gặp lại bạn bè cũ và thấy họ đã thành công về mặt vật chất.

Bạn bè kể sắp mua nhà, mua xe...Còn tôi, sau 23 năm đi dạy, ngoại trừ một khoản tiền rất nhỏ đưa cho mẹ lại không dư bất kỳ một khoản nào để nghĩ tới việc có một ngôi nhà. Thậm chí, nếu lập gia đình, chắc chắn tôi sẽ gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống khi lo cho vợ con.

Những giáo viên sau nhiều năm đi dạy như chúng tôi thì khả năng bươn chải ngoài xã hội rất thấp vì sự tự tôn, tự ti không cho phép chúng tôi làm những công việc chân tay, buôn bán.

Trong giây phút chạnh lòng và cảm thấy không bằng với bạn bè ấy, tôi đã nghĩ rằng mình cũng có khả năng tại sao lại không bằng họ?

Nhưng khi bước chân vào lớp học và giảng bài, nhìn xuống lớp thấy một chục em ngồi nghe rất chăm chú tôi nhận ra rằng vị trí của tôi là ở lớp học và tôi nghĩ rằng những gì mình đánh đổi là xứng đáng.

Ngày Nhà giáo Việt Nam hàng năm chắc hẳn anh nhận được nhiều món quà tinh thần lẫn vật chất, nhưng món quà đọng lại trong anh tới bây giờ là điều gì?

Ngày 20/11, chúng nó từng làm tôi chết khiếp.  Đó là năm tôi chủ nhiệm lớp 11D5, lớp chót của ban D.

Từ đầu năm, tôi đã rất vất vả khi giáo viên bộ môn phản ánh lớp có nhiều vấn đề. Sáng ngày 20/11 năm ấy không quà, không hoa, không lời chúc và trôi qua lặng lẽ. Tôi có chút tủi thân.

Nhưng tới 12h đêm hôm đó, khi sắp đi ngủ, tôi nhận được điện thoại với giọng hốt hoảng.

Đầu dây bên kia một em học sinh kêu lên "Thầy ơi! Cứu con". Lúc đó tôi đã nghĩ "Thôi chết, chúng nó lại gây ra chuyện gì nữa đây".

Tôi hỏi "Bây giờ các con đang ở đâu?" và trong đầu nghĩ ra bao nhiêu tình huống xấu nhưng em bảo bây giờ thầy mở mạng ngay lên đi.

Chúng gửi cho tôi một đường link trong đó có một video clip, các em tự hát một bài chúc mừng.

Tôi biết để có video clip đó các em đã cố gắng rất nhiều. Lúc đó tôi thật sự rất hạnh phúc.

Là một giáo viên dạy giỏi anh có bị cám dỗ vật chất không? Sau 23 năm trong nghề điều làm cho anh cảm thấy trăn trở nhất là gì?

Có chứ!

Nếu có gia đình thì chắc chắn điều tôi nghĩ đầu tiên là phải lo cho gia đình. Chắc chắn lúc ấy "chuyện cơm áo gạo tiền" sẽ khiến tôi không muốn đổi mới hay thử nghiệm gì nữa mà đơn giản chỉ tới trường dạy bao nhiêu tiết cho xong rồi đi dạy trường khác để kiếm tiền.

Vì vậy nếu nói giáo viên không suy nghĩ vật chất là không thật, vì đây là một yếu tố quan trọng.

Còn trăn trở điều gì ư? Ngày hôm kia, đi tôi uống cà phê và thấy họ đang tuyển bảo vệ với mức lương 5-7 triệu.

Một đồng nghiệp của tôi sau 4 năm học sư phạm và gần chục năm đầu tắt mặt tối đi dạy được trả lương là 5,9 triệu đồng.

Thanh xuân của những giáo viên như chúng tôi có giá rất "rẻ". Tôi nghĩ đây là điều bên ngoài giáo dục mà mọi người không nhìn thấy. Bạn có thấy chua chát không?

Tôi nghĩ việc trả lương như thế này thì xã hội không nên đòi hỏi nhiều ở chúng tôi.

Tôi trăn trở vì sự đánh giá không công bằng của xã hội, của nhà nước đối với người thầy và muốn mọi người nhìn nhận rằng sự sáng tạo, thử nghiệm của giáo viên hiện nay xuất phát từ sự đam mê và tâm huyết.

Cảm ơn anh đã chia sẻ!

Thực hiện: Lê Huyền

Thầy giáo "đại ca" không để học sinh nào phải… ngủ lại phía sau

Thầy giáo "đại ca" không để học sinh nào phải… ngủ lại phía sau

Gần gũi, tâm sự và bày ra nhiều hoạt động tạo hứng khởi, thầy giáo Phạm Thế Mạnh được học sinh quý mến gọi là “bố”, “mẹ”, thậm chí với cả biệt danh “đại ca”…

">

Tâm sự ngày 20/11: Thất bại của giáo viên là không chịu hiểu học trò

友情链接