M và bạn trai yêu nhau đã 7 năm trời,ànkịchchiataycủangườiyêucũđội tuyển bóng đá quốc gia syria khi đang bàn tính chuyện kết hôn, phòng tân hôn cũng đã sửa sang lại, nhưng thật không ngờ, M. vô tình phát hiện anh đã phản bội...
Người yêu cũ ngã giá “một đêm” để giữ lại cơ ngơi cho chồng sắp cướiM và bạn trai yêu nhau đã 7 năm trời,ànkịchchiataycủangườiyêucũđội tuyển bóng đá quốc gia syria khi đội tuyển bóng đá quốc gia syriađội tuyển bóng đá quốc gia syria、、
1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

-
Nhận định, soi kèo U19 Đức vs U19 Phần Lan, 21h00 ngày 22/3: Đòi nợ
2025-03-24 11:38
-
Sự thật kinh hoàng trong ngày cưới
2025-03-24 11:32
-
Sakaguchi Kazuma (58 tuổi, hiện sống ở tỉnh Kanagawa, Nhật Bản) từng là một nhân viên văn phòng bình thường như bao người khác. 7 năm trước, Kazuma đưa ra quyết định táo bạo là xin nghỉ việc, cắt đứt nguồn thu nhập duy nhất của mình.
Lý do từ chức không phải do mệt mỏi hay bị bắt nạt nơi công sở mà bởi người đàn ông này đã tích lũy được 100 triệu yen (hơn 20,7 tỷ đồng) sau 33 năm làm việc.
Mức thu nhập hàng năm của ông là 4,5 triệu yen, nhỉnh hơn một chút so với mức trung bình hàng năm của người Nhật là 4,36 triệu yen (theo điều tra thu nhập của Cơ quan Thuế quốc gia Nhật Bản).
Ông Kazuma đã nghỉ hưu, sống nhờ khoản tiết kiệm sau 33 năm làm việc miệt mài.
Để tiết kiệm được 100 triệu yen không phải điều đơn giản so với mức sống khá đắt đỏ tại xứ phù tang.
Không chỉ có khoản tiền phòng thân, Kazuma còn sở hữu căn hộ rộng 90 m2 với 3 phòng ngủ, nội thất đầy đủ, mua cách đây 15 năm. Mọi khoản nợ đã được thanh toán hết, người đàn ông 58 tuổi không còn áp lực với các khoản thế chấp.
Nhiều người bất ngờ và tò mò về cách Kazuma chi tiêu và sinh hoạt để có thể tích cóp được khối tài sản như vậy. Câu trả lời chính là nhờ vào lối sống tối giản, tiết kiệm của ông suốt nhiều thập kỷ.
Tiết kiệm nhưng không sống kham khổ
Kazuma luôn kiểm soát số tiền chi tiêu mỗi tháng ở mức 100.000 yen, tức khoảng 1,2 triệu yen/năm. Như vậy, mỗi năm ông giữ lại được 3,3 triệu yen trên tổng thu nhập.
Nhiều người khẳng định với cách tiêu tiền đó, hẳn ông phải là người sống rất chi li, kham khổ và khắc nghiệt với bản thân. Tuy nhiên, Kazuma nói rằng ông thoải mái với cuộc sống của mình và không bao giờ đối xử tệ với bản thân.
Người đàn ông cho biết chỉ chi tiền cho những thứ thực sự cần thiết và sử dụng cho đến khi chúng cũ nát.
"Tôi đã mặc một chiếc áo phông tới 10 năm. Nhiều người hỏi tại sao tôi không vứt nó đi. Nhưng tại sao tôi phải mua một cái mới trong khi áo đó vẫn còn mặc được chứ", Kazuma nói.
Kazuma có ham muốn vật chất thấp, chỉ tập trung vào những thứ mình cần và không chạy theo xu hướng.
Ông cũng chọn những tiệm cắt tóc rẻ tiền nhất, không phải vì tiết kiệm mà bởi thích không khí yên ắng ở đó. Những salon đắt tiền thường có nhiều nhân viên chào mời, quảng cáo khiến ông thấy phiền phức.
Tủ lạnh nhà Kazuma thường trống không. Ông không mua dự trữ mà nấu ngày nào, mua ngày đó. Như vậy, ông vừa tiết kiệm được tiền, lại không lãng phí đồ ăn. Ông cũng dùng chiếc điện thoại mua cách đây gần 15 năm, vỏ ngoài bong tróc, chỉ phục vụ nhu cầu gọi điện và nhắn tin.
Người đàn ông Nhật Bản nói rằng vì không bị ảnh hưởng bởi những lời quảng cáo về "những thứ phục vụ cho cuộc sống tươi đẹp", ông có ham muốn vật chất rất thấp, không chạy theo những thứ mình "muốn" mà tập trung vào thứ mình "cần". Nhờ vậy, tiền bạc của ông được tiết kiệm một cách tự nhiên.
Trong khi nhiều người liên tục làm "phép cộng", mua thêm nhiều thứ để khiến bản thân hạnh phúc, Kazuma lại thích làm "phép trừ" để cuộc sống nhẹ nhàng hơn.
Cách đây hơn 2 năm, ông và vợ đã ly hôn. Cả hai không có con cái nên sau khi cuộc hôn nhân tan vỡ, ông không có điều gì hối hận, cảm thấy tự do hơn với cuộc sống độc thân.
Thỉnh thoảng ông đăng ký làm tình nguyện viên ở những vùng bị thiên tai, hoặc một mình đi du lịch, gặp gỡ bạn bè và trò chuyện mà không cần lo lắng về bất cứ ai.
Kazuma cũng có nhiều thời gian cho sở thích cá nhân sau khi nghỉ việc. Ông thường mang bếp nướng vào công viên, tự nấu nướng và thưởng thức một mình. Nhiều người cho rằng điều đó khá nhàm chán, song ông thấy hạnh phúc.
Không để tâm đến ánh mắt của người xung quanh, Kazuma chỉ chìm đắm vào thế giới riêng của mình.
Theo Zing
Cô gái Mỹ kiếm đủ tiền để nghỉ hưu ở tuổi 27
Ở tuổi 25, Tori Dunlap tiết kiệm được 100.000 USD nhờ làm nhiều công việc và đầu tư. Hiện, cô gái 27 tuổi có sự nghiệp thành công, kiếm đủ tiền để nghỉ hưu, theo Newsweek.
" width="175" height="115" alt="Cách người đàn ông Nhật Bản tiết kiệm tiền để nghỉ việc sớm" />Cách người đàn ông Nhật Bản tiết kiệm tiền để nghỉ việc sớm
2025-03-24 11:30
-
'15 năm làm việc lương cao không bằng bạn bè có bằng cấp'
2025-03-24 10:31


Câu chuyện tình của "chồng 30- vợ 60"gây xúc động bởi những minh chứng tình yêu khó tin
Hết lòng lăn lộn vì “con”
Cậu con trai tật nguyền Triệu Tiến Ngân chứng kiến từ đầu câu chuyện của chúng tôi và bà Năm. Nó chỉ cười và thi thoảng nói những câu không ai nghe rõ. Tôi hỏi: “Long có thương em không?”. Nó hồn nhiên trả lời bập bẹ: “Long thương ít thôi, không nhiều đâu”. Bà Năm ngồi ngoài nghe con trai trả lời như thế liền bênh vực Long. Bà hỏi con trai: “Mày muốn người ta thương mày như thế nào nữa? Mày xem anh trai mày, chị gái mày đã bao giờ giúp mày được việc gì chưa? Người ta là người dưng nước lã, người ta bế mày đi tắm, mang cơm cho mày ăn, ăn xong người ra lại dọn cho mày. Mày còn muốn như thế nào nữa?”. Cậu con trai chỉ ngồi cười khi nghe mẹ nói.
![]() |
Long (ngồi ghế) và con trai bà Năm |
Bà Năm bảo: “Thằng Ngân này lì lắm, nó đã từng lấy cục đá rất to ném Long đến chảy cả máu. Nếu là người khác có mà nó chẳng chết với người ta rồi, may mà Long thương tôi nên cũng thương nó, không chấp đâu”. Rồi bà bắt đầu kể lại những ngày đầu tiên Long chính thức về ở với bà, cùng nhau chăm sóc Ngân. Hồi đầu Ngân không đi lại được. Ngân thì nặng, bà thì gầy lại thêm công việc vất vả, đầu tắt mặt tối suốt ngày nên không thể giúp Ngân tập đi. “Từ ngày Long về ở cùng, đi làm thì thôi chứ về nhà, cứ lúc nào rỗi là Long lại dìu nó (Ngân - PV) tập đi. Ban đầu thì đi quanh nhà thôi, nhưng vì hồi ấy chưa làm nhà nên cái sân gồ ghề lắm. Ngân bị ngã triền miên, đau đến mức chán không muốn tập đi nữa. Thương Ngân, Long cõng nó qua con suối cho tập đi trên đường bằng phẳng hơn để nó bớt ngã hoặc có ngã thì cũng không đau như khi tập trên sườn núi”, bà Năm chia sẻ. Nghe mẹ kể chuyện, Ngân chỉ ngồi lắng nghe, thi thoảng lại cúi đầu xuống, cười rất hiền như thể biết lỗi của mình vậy.
Bà Năm bảo, Long cho Ngân tập đi được hơn một năm thì nó tự chống gậy đi được. Bây giờ Ngân có thể dùng gậy tự đi qua suối được rồi.
Từ ngày biết đi, Ngân la cà khắp thôn xóm. Nhiều hôm đến tối muộn chưa thấy Ngân về nhà, Long lại phải đi tìm. Mà tìm thấy thì Ngân cũng có chịu về ngay đâu, lại phải mắng mỏ, quát tháo một hồi nó mới chịu đứng dậy. Mà Ngân thì cục tính, rất nhiều lần đánh Long chỉ vì bị Long gọi về.
Kể đến đây, bà Năm quay sang nhắc Ngân: “Đến nhà ai chơi phải biết giờ về cho họ đi ngủ. Long đi làm tối ngày mệt mỏi, đến khi muốn ngủ thì lại phải đi khắp thôn tìm mày. Thế mà mày còn đánh người ta. Mày xem đã ai tốt với mày như Long chưa?” – bà Năm nhắc lại câu nói lúc trước. Ngân chỉ mỉm cười, lái đề tài sang chuyện khác: “Nhưng Long cũng thương mẹ ít thôi, có thương nhiều đâu”.
Tôi ngạc nhiên: “Thương ít là thế nào?”. Ngân trả lời: “Thi thoảng vẫn mắng mẹ em. Mà mẹ em thì thương Long nhiều lắm”. Tôi càng ngạc nhiên hơn. Một người tật nguyền như Ngân sao lại để ý được nhiều chuyện thế, trong khi Long và bà Năm sống ở ngôi nhà bên kia suối. Ngân kể: “Mẹ thương Long lắm! Mỗi lần Long đi rừng về đau chân hay ghẻ lở là mẹ lại tự lên rừng tìm lá về tắm cho Long. Có ngày chiều muộn Long về, chân bị sưng tấy, mẹ bỏ cả bữa cơm, vội vàng vào rừng tìm cây thuốc về bó cho Long”. Ban đầu, nghe con trai kể chuyện thì bà Năm im lặng, sau rồi bà mới thanh minh: “Thế tao không lo cho Long thì ai lo cho Long nữa. Người ta thương mày thế, tao cũng phải thương người ta chứ”.
Hết chuyện tập đi cho Ngân lại đến chuyện Long trèo đèo, vượt suối vào xã, lên huyện để lo chính sách cho con trai của vợ. Bà Năm kể, có ngày không biết Long đi bao nhiêu cây số để đi làm chế độ cho đứa con của bà. Hết đưa Ngân đi khám sức khỏe lại đi tìm hiểu chế độ. Mà đâu chỉ đi một lần, nguyên khám sức khỏe cũng phải đi lại vài lần, lúc thì thiếu chỉ số này, khi thì thiếu kết luận kia. Mà đường đi thì khó khăn lắm. Lo xong mọi thủ tục, Long lại là người trực tiếp đi lấy 300.000 đồng/tháng tiền chế độ cho Ngân. Bà Năm bảo: “Nhiều khi 2 đứa đánh nhau, Long giận không đi lấy nữa đấy. Khi nào Long hết giận lại sẽ đi. Mà cán bộ xã cũng chỉ cho Long nhận tiền hộ Ngân thôi, anh chị ruột của nó đến nhận cũng không được mà”.
Kỳ công làm nhà cho “vợ”
Ông Bàn Văn Đường cho biết: “Trước đây con đường đất chính dẫn vào thôn gập ghềnh, khúc khuỷu, một bên là vực, một bên là rừng, qua 2 con suối mà không có cây cầu nào. Nếu trời nắng thì còn có thể đi lại được, nếu vào ngày mưa thì thôn gần như bị cô lập hoàn toàn”. Rồi ông chia sẻ: “Công nhận chú Long tốt thật đấy, không những lo cho con trai riêng của vợ mà còn góp công, góp của xây được ngôi nhà khang trang cho người vợ không hôn thú của mình. Hiếm có chàng trai nào làm được như vậy lắm”.
![]() |
Bà Năm |
Chỉ vào ngôi nhà khang trang mọc sừng sững bên núi, bà Năm bảo: “Để làm được ngôi nhà này, Long là người vất vả nhất. Chúng tôi lấy tiền dành dụm được sau 8 năm cùng nhau làm ăn và bán bớt một phần diện tích keo mới đủ tiền làm đấy. Nhưng nếu Long không nhận công việc trực tiếp đi rừng lấy bạch đàn về dựng nhà thì chắc tôi không đủ dũng cảm để quyết định xây nhà đâu vì con cái không góp được với tôi một đồng nào. Đã thế khi xây nhà xong, có đứa còn bảo tôi có nhiều tiền thì chia cho con cái đi, để đấy chết có mang theo được đâu. Tôi buồn nhiều lắm, may mà có Long chia sẻ cùng”.
Ông Bàn Văn Đường cũng đồng tình: “Thôn xóm vẫn nói, nếu không có chú Long đến ở cùng thì gia đình bà Năm sao được như ngày hôm nay”. Đang nói đến chuyện Long lo lắng cùng bà Năm gánh vác việc nhà, ông Đường đột ngột quay qua bảo với bà Năm (2 người là anh em con chú, con bác): “Cô làm thế nào thì làm, đừng để chú Long thiệt thòi quá, nhỡ sau này cô có xảy ra chuyện gì thì chú ấy tính sao. Hay là sinh cho chú ấy một đứa con đi” – ông Đường dè dặt hỏi. Bà Năm chỉ im lặng, tay mân mê vạt áo như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tôi ngồi nghe và hiểu ý của ông Đường. Hai người không phải là vợ chồng hợp pháp, nhà xây thì bà Năm đứng tên. Nếu xảy ra chuyện gì thì Long trắng tay. Hỏi bà Năm về ý định của Long khi quyết tâm xây nhà cho bà, bà Năm cho biết: “Thì chúng tôi cũng bàn bạc nhiều chứ. Tôi xác định ở lại đây, sống tuổi già ở đây. Nếu không làm nhà, sau này nhỡ xảy ra chuyện gì thì tôi biết ở đâu? Long ở lại đây thì cứ ở, có ai đuổi Long đi đâu”. Có lẽ bà Năm không hiểu ý của tôi. Tôi diễn giải lại suy nghĩ của mình lần nữa. Như đã hiểu, bà Năm bảo: “Sao tôi để Long thiệt được. Long đã làm cho mẹ con tôi không biết bao nhiêu việc, đã cưu mang, giúp đỡ gia đình tôi suốt 10 năm qua. Tôi cảm ơn Long nhiều lắm. Tôi đang nhờ người vào đo để làm sổ đỏ cái quán trước nhà cho Long. Đất ấy, nhà ấy sẽ toàn quyền Long quyết định. Nếu sau này Long lấy vợ thì ở đấy, hoặc đi đâu là do Long tự quyết”. Tôi trố mắt ngạc nhiên: “Cô cho Long đi lấy vợ ư”. Đến lượt bà Năm tròn mắt: “Sao không? Tôi giục suốt ấy chứ nhưng Long chưa ưng đám nào”.
Theo Giadinh.net
" alt="Minh chứng tình yêu kỳ lạ của 'chồng 30" width="90" height="59"/>
- Nhận định, soi kèo Elche vs Eldense, 22h15 ngày 22/3: Điểm tựa sân nhà
- Tâm thư gửi phụ huynh sau cái chết tức tưởi của nữ sinh
- Khách Tây chia sẻ về điều đáng tiếc sau khi tới Hà Nội du lịch
- Tại sao trán có thể phồng lên như quả táo?
- Nhận định, soi kèo U19 Séc vs U19 Croatia, 23h00 ngày 22/3: Chủ nhà vượt trội
- Konox giới thiệu sản phẩm chậu rửa bát chống trầy xước
- 10 điều giúp duy trì ngọn lửa hôn nhân luôn bùng cháy
- Nỗi khốn cùng của người đàn bà không sinh được con trai
- Nhận định, soi kèo Ehime FC vs Consadole Sapporo, 12h00 ngày 23/3: Chủ nhà chìm sâu
