Truyện Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu
Thư Quân nhẹ nhàng đẩy cửa sổ dưới hiên nhỏ ra, một làn gió lạnh mang theo hơi ẩm phả vào trước mặt, khiến nàng lạnh đến rùng mình. Nàng ho nhẹ hai tiếng, ngước mắt nhìn lại, mưa bụi như dệt, dệt ra một tấm lưới chặt chẽ bao phủ cả kinh thành, giống như sương mù bao phủ ở trong lòng nàng.
Hôm qua là ngày hội đèn lồng, trong lúc vô tình nàng nhìn thấy vị hôn phu của mình gặp gỡ nữ tử khác. Đáng tiếc lúc ấy tối lửa tắt đèn, nàng không nhìn rõ dung mạo người kia, lại càng không biết là người nơi nào. Không chỉ vậy, lúc nàng sắp đuổi kịp, vị hôn phu sợ tới mức té ngã một cái. Khi hắn ta đập mạnh người xuống, hình như đã va phải cái gì đó.
Một tiếng thét chói tai suýt nữa xuyên thủng mây đen, mới chỉ suy nghĩ một chút, Thư Quân đã rét run cả người, mà vị hôn phu thì đau đến hôn mê bất tỉnh. May mà thị vệ phủ Hoài Dương Vương phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, lập tức nâng vị hôn phu lên xe ngựa đưa về vương phủ.
Thư Quân đuổi đến vương phủ, lại bị ma ma vương phủ chạy ra ngăn cản. Ma ma cười tủm tỉm nói với nàng rằng Thế tử không có gì đáng ngại, bảo nàng trở về nghỉ ngơi, chờ có tin tức sẽ thông báo cho nàng, cũng ám chỉ nàng đừng để lộ chuyện này ra.
Vương phủ rõ ràng cố ý che giấu, Thư Quân cũng không tiện hỏi nhiều, quay về phủ.
Sáng nay người của vương phủ tới, nói là Vương phi mời nàng đi uống trà.
Hai chữ “uống trà” này vốn là bình thường, Thư Quân lại ngửi ra được mùi vị hưng sư vấn tội.
(Hưng sư vấn tội – 兴师问罪 – xīng shī wèn zuì : nghĩa đen là phát động quân đội để hỏi tội/ chỉ tội đối phương; còn cách dùng chung thì để chỉ việc hỏi tội/ trách hỏi ai đó. Câu này có từ thời Tống).
Cũng đúng, chuyện đêm qua cũng nên nói cho ra lẽ.
Nàng và vị hôn phu đính ước một năm, trừ việc hắn ta thỉnh thoảng muốn nắm tay nhưng bị nàng từ chối, thì những mặt khác vẫn ổn thoả. Mỗi khi nàng tặng quà trong ngày lễ, hắn ta đều cho một xe quà tặng lớn đưa về, không chỉ của nàng, ngay cả tỷ muội huynh đệ trong nhà đều có. Mỗi lần như vậy đường tỷ đều khen nàng tốt số, có thể gặp được vị hôn phu tốt như vậy.
Không nghĩ đến, cũng có ngày nàng bị phản bội.
Nàng vội vàng rửa mặt chải đầu một phen, nhanh chóng ăn mấy thìa cháo rồi đến chính viện thỉnh an mẫu thân trước. Mẫu thân Tô thị thân mình gầy yếu, hàng năm triền miên trên giường bệnh, Thư Quân không đành lòng để mẫu thân lo lắng, tùy ý tìm cái cớ rồi ra ngoài.
Lúc đó nha hoàn Thược Dược cũng ở cạnh nàng thấy Thế tử bị thương, cả một đêm không dám lên tiếng, cuối cùng trước mắt có được cơ hội, lo lắng sốt ruột, lập tức tuôn trào.
“Tiểu thư, Thế tử bị thương ở chỗ kia sao lại không đáng ngại? Nô tỳ lo lắng vương phủ cố ý lừa người, bắt người hết lòng một mực đi theo Thế tử. Tiểu thư, chuyện này... chuyện này chính là việc lớn cả đời, người tuyệt đối đừng phạm sai lầm. Hay là nô tỷ chờ ở ngoài cổng vương phủ, chờ lang trung ra thì nô tỳ đi hỏi thăm?”
Thư Quân dựa vào vách xe, nhẹ nhàng xoa xoa trán, suy nghĩ trong lòng quay cuồng. Nàng nhìn sang thấy Thược Dược nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay trắng bệch, giống như trời sắp sập, nàng nở một nụ cười trấn an.
“Vương phi làm việc sấm rền gió cuốn, bà ta không mời thái y trong cung, mà mời lang trung, có thể thấy đã dự định giấu kín việc này. Nếu ta đoán không sai, trong một khoảng thời gian ngắn, bà ta sẽ không để cho lang trung ra khỏi phủ, em không hỏi thăm được đâu.”
“Vậy chuyện Thế tử lén lút gặp gỡ người khác, thì làm sao đây? Vất vả lắm mới được một cửa hôn sự...”. Thược Dược nhỏ giọng khóc lóc.
Thư Quân cũng hít một hơi, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay Thược Dược, nửa là an ủi nha hoàn mà cũng là trấn an chính mình: “Có được là phúc, không được là số. Chúng ta đừng tự làm loạn đầu trận tuyến.”
Nói đến hôn sự này thì cũng coi như nàng trèo cao. Phụ thân nàng chỉ là một vị quan lục phẩm Ti Nghiệp trong Quốc Tử Giám, vốn dĩ không thể nào kết thân cùng hậu duệ quý tộc như phủ Hoài Dương Vương này. Chỉ vì phụ thân nàng rất giỏi hội hoạ, nổi tiếng là bậc thầy về lĩnh vực này, được Hoài Dương Vương có cùng sở thích xem là tri kỷ, Vương gia mới đứng ra làm chủ kết mối nhân duyên.
Chính vì mối hôn sự này, nước lên thì thuyền lên, địa vị tam phòng nhờ đó mà lên cao. Ban đầu tổ mẫu vì mẫu thân chưa sinh hạ nhi tử, vẫn luôn khịt mũi coi thường tam phòng, hiện giờ sắp kết thân với tông thất, tổ mẫu không dám bắt nạt nữa, các phòng cũng không dám sai khiến điều khiển tam phòng. Thư Quân vô cùng cẩn thận giữ gìn hôn sự này, ngày lễ ngày tết đều mang điểm tâm và vật phẩm thêu thùa hiếu kính vợ chồng Hoài Dương Vương, trước mặt vị hôn phu càng ngoan ngoãn dịu dàng.
Nàng đã hơn mười sáu, theo ước định, năm nay sẽ thành hôn, nào biết ngay thời điểm mấu chốt lại xảy ra chuyện này.
Trong lúc đang ngơ ngẩn, xe ngựa đã đến vương phủ trong làn mưa phùn mênh mông.
Tiếp đón nàng lần này là quản gia vương phủ. Quản gia dẫn nàng vào chính viện của Thế tử, Thư Quân cầm hộp đồ ăn ngồi ở sương phòng, thỉnh thoảng để ý liếc mắt nhìn chính phòng một cái. Trong mắt nàng dày đặc tơ máu, mang theo vài phần gầy yếu, quản gia nhìn thấy, thở dài một tiếng, lặng yên rời đi.
(“Sương phòng” là không gian dành cho phụ nữ và gia đình của họ, người thường không phận sự không được phép vào.)
Trong chính viện truyền đến tiếng rên rỉ đứt quãng, có thể nghe ra vô cùng đau đớn, Thư Quân ngồi trên ghế gấm trầm ngâm không nói. Đêm qua sợ bóng sợ gió, nàng tạm thời không lấy được chứng cứ, cũng không biết đối phó thế nào.
Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, nàng vội vàng đứng dậy, rèm cửa nhanh chóng bị xốc lên, gió lạnh kèm theo ánh mặt trời ùa vào. Một phụ nhân đầu đầy châu ngọc bước nhanh vào, bà ta có một khuôn mặt to rộng, mắt trầm xuống, vốn có vài phần khí thế không giận tự uy, hàng mày sắc bén, đáy mắt giống như khát máu, càng khiến người nhìn thêm sợ hãi.
Chính là Hoài Dương Vương phi.
Hôn sự là do Hoài Dương Vương làm chủ định ra, Hoài Dương Vương phi cũng không vừa lòng. Từ trước đến nay bà ta chê Thư Quân xuất thân không cao, không có gì ngoài một khuôn mặt xinh đẹp, ngày thường còn không nhìn Thư Quân lấy một cái.
Thư Quân lôi kéo Thược Dược hành lễ.
“Thỉnh an Vương phi, Thế tử bị thương có nghiêm trọng không ạ?”
Hoài Dương Vương phi nheo mắt phượng, ánh mắt lạnh lẽo, mắng nhỏ một tiếng:
“Ngươi còn có mặt mũi để hỏi à? Nếu không phải ngươi muốn lấy đèn thì làm sao Thành nhi đến nỗi ngã từ trên cây xuống?”
Thư Quân ngẩn ra, mắt hạnh trợn tròn: “Vương phi hiểu lầm rồi, thần nữ chưa từng yêu cầu Thế tử gia lấy đèn..”
“Ngươi còn dám cãi?” Vương phi căn bản không cho nàng cơ hội mở miệng, lông mày xoắn chặt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi dám nói Thành nhi bị thương không có liên quan gì tới ngươi?”
本文地址:http://profile.tour-time.com/html/117e699869.html
版权声明
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。