Nhận định, soi kèo Alaves vs Celta Vigo, 3h00 ngày 28/1: Ưu thế sân nhà
本文地址:http://profile.tour-time.com/html/10b599215.html
版权声明
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
Nhận định, soi kèo Petrolul vs Botosani, 22h00 ngày 27/1: Khó tin cửa dưới
Cho đến nay, cuộc đời chủ nhân cuối cùng của ngôi nhà là bà Edith Macefiled vẫn còn nhiều điều bí ẩn khiến không ít người tò mò.
Bà Edith Macefield sống trong căn nhà này từ năm 1952, sau khi mua với giá hơn 3700 USD (85 triệu đồng). Ngôi nhà cũng là nơi chứng kiến những giây phút cuối đời của mẹ bà trước lúc lâm chung. Có một thời gian bà Edith Maceifled quản lý cửa hàng, thích chơi saxophone, chơi golf và viết truyện ngắn đồng thời là một nhạc sĩ và nhà văn.
Năm 2006, bà Edith càng trở nên nổi tiếng, sau khi nói lời từ chối bán lại căn nhà cho công ty phát triển bất động sản Bridge Group LLC. Trước đó, công ty này đã mua khu đất xung quanh để xây trung tâm mua sắm.
Nhằm thuyết phục bà Edith, công ty đưa ra mức giá 750.000 USD (17,3 tỷ đồng) để mua lại căn nhà nhưng bà không đồng ý. Tiếp đó, công ty nâng mức giá lên tới 1 triệu USD (23 tỷ đồng), đồng thời chấp nhận tìm một căn nhà khác kèm chi phí các dịch vụ chăm sóc sức khỏe suốt quãng đời còn lại cho bà Edith, song vẫn không nhận được cái gật đầu.
Nhìn từ bên ngoài có thể thấy căn nhà của bà được bao bọc xung quanh bởi bê tông cốt thép của các công trình khác song nó vẫn không mất đi kể từ khi được xây dựng đầu thế kỷ 20.
Cuộc đời nhiều bí ẩn
Đám tang của bà chỉ có 20 người tham dự, trong đó có cả những công nhân xây dựng các công trình xung quanh. Trong cuốn tự truyện, bà tự nhận bản thân là một điệp viên chìm hồi thế chiến 2. Bà kể từng bị bắt và bị giam ở trại tập trung Dachau của Đức Quốc Xã tại Đức. May mắn bà trốn thoát thành công và mang theo 13 đứa trẻ người Do Thái bị giam giữ đi theo mình.
Bà Edith Macefield cũng từng hé lộ chuyện kết hôn với một người đàn ông ở Anh. Người ta tìm thấy trong nhà bà có 3 tờ đăng ký kết hôn với 3 người đàn ông nhưng không hề có dấu của cơ quan chức năng. Cho nên, không ai dám chắc liệu các cuộc hôn nhân đó có phải là sự thật hay không.
Những năm cuối đời, bà sống lủi thủi một mình trong căn nhà nhỏ. Barry Martin - phụ trách xây dựng trung tâm mua sắm trở thành người chăm sóc bà Edith.
Mặc dù, ông làm cho công ty xây dựng song vẫn đảm nhận nhiều việc như: Nấu ăn, dọn dẹp, sắp xếp lịch các cuộc hẹn, gặp bác sĩ của Edith. Nhiều người cho rằng, Barry muốn làm như vậy để lừa cụ bà chuyển đi. Tuy nhiên, mối quan hệ giữa Barry và Edith không hề vì mục đích lợi dụng như người ta vẫn nghĩ.
Khi sức khỏe kém dần, nhiều lần Barry Martin dẫn bà đến bệnh viện, nhưng lần nào Edith Macefiled cũng không chịu vào. Khi bà đồng ý khám, bác sĩ phát hiện Edith bị mắc ung thư tụy.
Lòng tốt của Barry Martin được đền đáp với việc bà Edith để lại cho anh toàn bộ căn nhà. Thế nhưng, người đàn ông này quyết định bán với giá hơn 300.000 USD (6,9 tỷ đồng) cho một doanh nhân. Barry dùng tiền bán nhà trang trải việc học đại học của các con. Từ đó, căn nhà đã bị bán qua vài chủ khác song vẫn chưa bị phá bỏ.
Sở dĩ nói cuộc đời bà Edith nhiều bí ẩn cũng không hề phóng đại. Bởi, sau khi cụ bà qua đời, Barry Martin cố gắng tìm kiếm trong căn nhà các bức ảnh hoặc bưu thiếp chứng minh bà từng sống ở châu Âu như lời kể. Tuy nhiên, không có một bức ảnh nào chụp ở châu Âu. Bà cũng từng kể mất một đứa con trai do viêm màng não, nhưng không có bất cứ điều gì nhắc đến cậu con trai này.
Lúc còn sống, bà Edith thường hoài niệm về những câu chuyện sống tại lâu đài cổ kính ở châu Âu qua các lời kể. Nhiều điều mà bà Edith nói ra vô cùng thú vị, nhưng mỗi khi Barry muốn nghe thêm thì nữ chủ nhân của căn nhà lại chuyển sang chủ đề khác. Điều đó càng khiến cho cuộc đời bà Edith thêm những điều bí mật mà chưa ai có thể biết hết.
Hiện nay, ngôi nhà lọt thỏm giữa những công trình cao tầng của một Seattle hiện đại đã thu hút rất nhiều du khách và người dân địa phương đến thăm. Nhiều người buộc những quả bóng bay vào hàng rào như cử chỉ để tưởng nhớ bà.
Theo Dân trí
">Chuyện kỳ lạ về cụ bà từ chối 23 tỷ đồng giữ căn nhà 'cứng đầu' trên phố
Tính chuyên nghiệp là gì? Người phương Tây đã có khái niệm này từ lâu. Một cách ngắn gọn, định nghĩa này nói rằng tính chuyên nghiệp bao gồm những việc làm, hạnh kiểm, mục tiêu và phẩm chất làm nên một chuyên gia. Nhưng từ điển không nói những hạnh kiểm và phẩm chất đó là gì. Trên báo, mỗi bài nói một khác. Trong thực tế, qua cọ xát với giới chuyên môn phương Tây nhiều năm, tôi nghĩ tính chuyên nghiệp có bảy đặc điểm sau đây: kiến thức chuyên ngành; tài năng; liêm chính; tôn trọng; có trách nhiệm; tự kiểm soát và hình ảnh, phong cách.
Đặc điểm quan trọng nhất của tính chuyên nghiệp là kiến thức chuyên môn. Chuyên gia được biết đến là qua kiến thức chuyên môn, hiểu theo nghĩa họ có kiến thức chuyên sâu về một lĩnh vực hay một khía cạnh nào đó. Có người bỏ ra cả 30 năm chỉ để theo đuổi một gene hay một phân tử, hay một phương pháp rất hẹp. Kiến thức của giới chuyên gia được cập nhật hóa liên tục. Không chỉ là người có kiến thức, họ cũng có thể là người tạo ra kiến thức qua nghiên cứu hay các hoạt động chuyên môn khác. Người có bằng cấp cao chưa chắc kiến thức chuyên môn vững vàng, vì họ thiếu cập nhật hay chẳng có nghiên cứu. Do đó, bằng cấp là điều kiện cần, nhưng chưa đủ để tạo nên một nhà chuyên môn hay tính chuyên nghiệp.
Đặc điểm thứ hai của tính chuyên nghiệp là tài năng, khả năng. Họ có kỹ năng để hoàn tất một công việc gọn gàng, đúng quy chuẩn và nhanh nhẹn. Người thiếu tính chuyên nghiệp cũng có thể làm được việc, nhưng "sản phẩm đầu ra" của họ không đẹp, không gọn gàng, hay nói chung là không đủ tốt. Người có tính chuyên nghiệp không bao giờ đổ lỗi theo kiểu "tại, bởi, vì" mà tìm giải pháp tốt nhất để hoàn tất công việc.
Đặc điểm thứ ba của tính chuyên nghiệp là liêm chính, trong cả hành xử hàng ngày lẫn đạo đức nghề nghiệp. Người chuyên nghiệp là người giữ lời hứa, nói là làm. Họ là những người có thể tin tưởng được. Nếu họ không đến dự hội thảo, họ sẽ báo trước và kèm theo lời xin lỗi. Họ không bao giờ làm sứt mẻ sự tin tưởng của người khác. Ngược lại, những người thiếu chính chuyên nghiệp là không đáng tin cậy, vì lời hứa không đi đôi với việc làm, và họ thiếu lòng tự trọng.
Đặc điểm thứ tư của tính chuyên nghiệp là tinh thần trách nhiệm. Người chuyên môn chịu trách nhiệm về suy nghĩ, phát biểu và việc làm của mình. Nếu công bố bài báo khoa học, họ sẵn sàng đối diện công chúng để giải thích và bị chất vấn về công trình nghiên cứu. Nếu họ hướng dẫn nghiên cứu sinh, họ sẵn sàng bảo vệ nghiên cứu sinh trước những chỉ trích vô lý.
Đặc điểm thứ năm là tự kiểm soát. Người có tính chuyên nghiệp cao có thể giữ tư cách trước áp lực lớn. Chẳng hạn như trước những mắng mỏ của khách hàng, họ vẫn bình tĩnh giải thích và phục vụ chứ không "đôi co". Người chuyên nghiệp có khả năng tự kiềm chế để không sa đà vào những tiểu tiết hay những ngụy biện của người khác.
Đặc điểm thứ sáu của tính chuyên nghiệp là tôn trọng người khác. Thật vậy, người chuyên môn lúc nào cũng tỏ ra kính trọng đồng nghiệp và những người xung quanh, bất kể họ giữ địa vị gì trong xã hội. Tôn trọng đồng nghiệp cũng có nghĩa là không nói xấu, và tuyệt đối không xúc phạm đồng nghiệp. Nhà khoa học giải Nobel Y học Peter Doherty khuyên rằng nếu không có gì tốt để nói về đồng nghiệp thì nên im lặng. Những hành xử như sỉ vả học trò, đồng nghiệp là thiếu đạo đức hơn là vô giáo dục. Người chuyên nghiệp có độ "thông minh xúc cảm" cao, và không để cho một ngày xấu trời ảnh hưởng đến tư cách của họ.
Hình ảnh và sắc diện là đặc điểm thứ bảy của tính chuyên nghiệp. Người chuyên nghiệp xuất hiện với trang phục chỉnh chu, không màu mè, không quá trang trọng nhưng thích hợp cho tình huống, và lịch thiệp. Xuất hiện với trang phục lôi thôi, thiếu gọn gàng, cầu kỳ quá mức chẳng những thiếu tính chuyên nghiệp mà còn được hiểu là xem thường người đối diện.
Nơi tôi sống, tính chuyên nghiệp rất được coi trọng trong công việc hàng ngày. Khi nhận việc, ai cũng tỏ ra có trách nhiệm làm tốt nhất trong khả năng có thể, ai cũng chịu trách nhiệm nếu công việc không êm xuôi. Người thợ làm được việc, nhưng người chuyên nghiệp làm được việc một cách đẹp đẽ. Chỉ cần đến trễ buổi họp, người ta phải thông báo cho chủ tọa biết. Họ hứa là làm; nếu không làm được thì báo trước. Nếu không đến dự buổi họp thì cũng gọi điện thoại hay gởi email báo cho người chủ toạ biết chứ không im lặng. Ngoại trừ vài người ăn mặc "lôi thôi", tuyệt đại đa số những người có trách nhiệm như cấp quản lý, giáo sư, ai cũng ăn mặc đàng hoàng và "thông minh". Ông sếp cũ của tôi luôn khoác áo jacket và thắt cà vạt trước khi ra chào bệnh nhân. Ông hay nói, "mình làm vậy là để kính trọng người đối diện".
Nhưng ở Việt Nam và người Việt, tôi thấy tính chuyên nghiệp chưa được xem trọng. Tôi nhận nhiều email, nhưng tính thiếu chuyên nghiệp rất rõ ràng, như không xưng tên, viết tiếng Việt theo kiểu thiếu niên, câu cú chẳng đâu vào đâu. Ngoại trừ, chỉ một em từ Hà Nội, mới 15 tuổi thôi, nhưng viết rất chuyên nghiệp. Tôi đã "ấn tượng" và dành cho em cơ hội báo cáo nghiên cứu của em trong một hội nghị ở Đà Nẵng.
Có những người hình như không chú ý đến tính chuyên nghiệp là gì. Trong một hội nghị quốc tế tôi chủ trì, có vài đồng nghiệp đã gửi báo cáo, được thông báo, được sắp xếp để báo cáo, nhưng đến phút cuối họ không đến. Và quan trọng nhất, không một lời báo trước. Dĩ nhiên cũng chẳng có lời xin lỗi, để chủ tọa gọi lên báo cáo thì hoàn toàn im lặng.
Cách nhận xét trong công việc cũng có nhiều vấn đề. Có những người nhận xét luận án của đồng nghiệp và nghiên cứu sinh một cách vô cùng trịch thượng, nhằm hạ thấp nhân phẩm của nghiên cứu sinh hơn là giúp họ làm tốt hơn. Hình như người ta quên rằng tìm ra cái hay của một công trình nghiên cứu khó hơn là tìm ra cái dở. Có người mà cách nói và hành động chỉ có thể mô tả bằng hai chữ "nhỏ mọn".
Dĩ nhiên, không phải môi trường phương Tây nào cũng mang tính chuyên nghiệp như bảy đặc tính trên, nhưng ở những nơi "cấp tiến", tôi thấy đại đa số đều duy trì tính chuyên nghiệp rất cao. Ở phương Tây, "That is not professional" (cách đó thiếu chuyên nghiệp) là một nhận xét khá nặng nề. "Cách hành xử" có thể là hành vi đối xử kém thân thiện, là lời phát biểu đùa bỡn không thích hợp, là nhận xét không tốt về cá nhân ai đó, đi trễ buổi họp, sai giờ hẹn... Câu nói đó không chỉ nói lên rằng người hành xử không xứng đáng đứng trong hàng ngũ những người có chuyên môn cao, mà còn là một phê phán về đạo đức nghề.
Chúng ta từng thấy vài quan chức ăn mặc lếch thếch như áo ngoài quần, mang dép trong hội nghị khoa học, đầu tóc bù xù, gây cảm giác phi khoa học. Trong hội nghị có những người cứ chằm chằm vào cái điện thoại mà không lắng nghe báo cáo, do đó không thể tham gia thảo luận. Tính thiếu chuyên nghiệp phổ biến nhất là họ nói quá giờ trong các hội nghị và họ hình như cũng chẳng quan tâm việc họ lấy thì giờ của người khác. Trong quá trình hội nhập quốc tế, tính thiếu chuyên nghiệp của các quan chức và giới khoa học không tốt cho hình ảnh đất nước.
Ngược lại với những quan chức và giới khoa học, tôi thấy ở Việt Nam, trong các khách sạn, nhà hàng, siêu thị - chủ yếu do người nước ngoài quản lý - các nhân viên phục vụ rất ư chuyên nghiệp. Các em mặc đồng phục, chào khách hàng, tiễn khách bằng một câu xã giao, hỏi gì cũng tận tình hướng dẫn.
Trong đời sống, bất cứ ai trong chúng ta, kể cả tôi, cũng hơn một lần hành xử kém chuyên nghiệp. Có thể đó là những lần quá bận rộn, kém suy nghĩ, non nớt, hiếu thắng, nóng giận, nói chung là sai. Nhưng nếu đủ khiêm cung, ta đều có cơ hội sửa mình.
Nguyễn Văn Tuấn
Trở lại Góc nhìnTrở lại Góc nhìn">Chuyên nghiệp
Tôi đạp xe cùng con bé qua trường mẫu giáo, hướng dẫn và tập luyện nhiều lần cho con, từ cả năm trước đây, về cách ước lượng khoảng không gian trước khi nhấn pê-đan sang đường, cách giữ sự an toàn khi có chiếc ô tô nóng vội nhấn còi phía sau, hay chiếc xe chậm chạp, chình ình phía trước...
Con bé rất vui vì điều này, chiếc xe đạp màu hồng sáng chói là niềm vui, thậm chí niềm tự hào của nó. Chiếc xe vừa như người bạn nhỏ, lại như “con ngựa thồ”, là cơ hội để nó vận động cho tiêu trừ khối năng lượng luôn luôn dư thừa, chực chờ bùng nổ trong cơ thể của một con nhóc con bé tẹo, cũng là cách để nó nhắn nhủ đến thế giới này rằng, nó đã lớn rất nhiều.
Nhưng mà, ở trường mẫu giáo của con, chỉ có mình con tôi đạp xe đến lớp. Dù tôi tuyệt đối không bao giờ để cho con đạp xe một mình, những vòng bánh xe đạp của tôi luôn lăn cùng con bé trong phạm vi 3m, thì tôi vẫn không hiểu lí do gì mà nhiều vị phụ huynh khác đã ngoái cổ lại mà bảo với tôi rằng, tôi thực sự rất liều!
Liều! Tôi ấn tượng mãi với câu nói ấy và cứ so sánh mãi. Những đứa trẻ trong cái thế giới này, ngoại trừ con tôi, có lẽ chúng đang được an toàn?
An toàn có phải là ở liên tục trong những ngôi nhà đóng cửa, làm bạn cùng Ipad? Hay an toàn là bố mẹ ký hợp đồng với hãng taxi, nơi lái xe chỉ toàn người xa lạ để gửi con đến trường? Giữa muôn vàn những chuyện bất an người ta vẫn khẳng định sự tin tưởng của mình vào hợp đồng với những người xa lạ? Những đứa trẻ không chịu nổi nắng trời và chỉ quen với nhiệt độ được điều chỉnh từ máy điều hòa lẽ nào được coi là những đứa trẻ đang sống trong an toàn?
Thực ra tôi hoàn toàn hiểu sự lo ngại về tình trạng giao thông hỗn loạn và khói bụi. Tôi hoàn toàn có đủ nhận thức để xác thực rằng đường phố bây giờ không phải như những con đường yên ả trước đây, không thể so sánh với những ngày bố mẹ bọn trẻ còn bé nhỏ. Nhưng nhất định tôi không cho rằng cần phải nhốt bọn trẻ vào trong cũi để chúng cắm cái cúi trước Ipad, do trí tưởng tượng của con người tạo ra.
Tôi không bao giờ nghĩ rằng “vứt” con mình ra thì sẽ rảnh rỗi hơn. Trái lại, tôi phải đối diện với nhiều nhiệm vụ hơn. Con tập xe đạp, nghĩa là tôi phải về nhà sớm mỗi buổi chiều để thót tim nín thở canh chừng. Không bao giờ con đạp xe ra phố mà cuối vòng bánh xe lại không có chiếc xe đạp của tôi nối tiếp. Như thế nghĩa là tôi phải từ bỏ nhiều thú vui lắm chứ. Tôi phải dành thời gian cho con nhiều hơn hẳn thói quen chưng diện lên xe phóng vút đến sở làm. Tôi phải mồ hôi mồ kê mướt mải cùng con. Tôi “liều”, tôi “dại”, để đổi lại tiếng cười của con, những câu chuyện liên miên chẳng cuối chẳng đầu như giọt nước rửa trôi những u ám đọng tù trong cái đầu hay nghĩ ngợi của tôi.
Điều quan trọng nhất là sự có mặt của mẹ đối với con hàng ngày. Tôi biết và tin tưởng chính xác là như thế. Chúng ta có mặt ở bên con để lắng nghe con, cũng như ngẫm ngợi để hiểu điều con nói, phải chăng là ý nghĩa hơn nhiều việc bỏ thời gian ra, “xàm xí” trên mấy trang facebook! Tôi đi theo con mình bằng những vòng bánh xe chầm chậm, thay vì nhốt con trong phòng và đứng canh chừng. Tôi nói con nghe về những con đường. Đôi khi là những con dốc rất cao và cả những khi người ta cần phải bóp phanh để tốc độ sao cho giảm xuống. Nhưng tất cả thì người ta sẽ đến nơi người ta cần phải đến. Chỉ cần người ta đủ kiên trì với những vòng xe.
(Theo Dân trí)
">Mẹ trẻ dạy con
Nhận định, soi kèo Nantes vs Lyon, 23h15 ngày 26/1: Phong độ sa sút
Phương Mỹ Chi trước sức ép ngày càng khủng khiếp
Những ôtô bán chạy nhất Đông Nam Á 2023
Hơn 20 năm qua, anh Nguyễn Văn Quý đã có gần 100 lần tham gia hiến máu tình nguyện (Ảnh: NVCC).
"Lúc đầu không nghĩ tôi sẽ hiến máu nhiều như vậy. Tuy nhiên khi thấy bệnh nhân thiếu máu đang phải giành giật sự sống mong manh, bản thân tôi lại thôi thúc, mong muốn làm gì đó để giúp người. Khi tham gia hiến máu tình nguyện, tôi lại càng thấy hạnh phúc vì mình đã làm được việc có ích giúp cho mọi người", anh Quý cho hay.
Hơn 20 năm nay, anh Quý đã đạt gần 100 lần tham gia hiến máu cứu người. Anh Quý cho biết khoảng cách số lần anh đi hiến máu không tuân theo một chu kì hay kế hoạch nào. Bởi bất kỳ lúc nào bệnh viện tỉnh cần máu gấp cứu người là anh có mặt.
Anh nhớ lại, có lần anh tham gia hiến máu cho một bệnh nhân bị ung thư máu giai đoạn cuối ở thị xã An Khê (tỉnh Gia Lai). Khi cô bé nhập viện cấp cứu trong tình trạng hết sức nguy kịch, mạng sống chỉ tính từng giờ, từng phút. Cơ thể thì đau đớn, khó thở cần phải truyền máu gấp. Sau khi biết được hoàn cảnh, anh Quý đã mặt ngay lập tức để hiến máu cứu cô bé. Nhưng rất đáng tiếc, ngày hôm sau anh lại nhận được tin cô bé mất.
Tuy những giọt máu của mình không cứu được cô bé, nhưng anh cũng cảm thấy an ủi vì những giọt máu của mình ít nhiều cũng đã níu kéo thêm được một chút thời gian bên nhau của cô bé và gia đình.
Anh Quý luôn suy nghĩ, băn khoăn về những lần hiến máu nhân đạo này. Anh muốn làm điều gì đó cho cộng đồng thông qua việc trao những giọt máu hồng. Từ đó, năm 2011, anh quyết tâm thành lập Câu lạc bộ hiến máu Nhân ái của phường để hiến máu cứu người ở tỉnh Gia Lai.
Không những thế, anh Quý còn thuyết phục vợ và người thân tham gia hiến máu cứu người. Đến nay, CLB đã có 74 người tham gia vào câu lạc bộ hiến máu nhân ái. Không chỉ anh Quý mà bất kỳ thành viên nào trong câu lạc bộ cũng sẵn sàng tham gia hiến máu tình nguyện để mỗi khi nhận được cuộc gọi của bệnh viện.
Chị Đặng Thị Thu Hương là vợ anh Quý (44 tuổi, trú TP Pleiku, tỉnh Gia Lai), hiện là phó Bí thư Đảng ủy phường Hội Thương. Chị cũng có gần 40 lần hiến máu.
Chị Hương tâm sự, chị được anh Quý truyền cảm hứng và đưa đi tham gia hiến máu tình nguyện. Chị đã tận mắt nhìn những bệnh nhân đang đau đớn, khó khăn. Qua đó, chị Hương cảm động và mong muốn làm được gì để giúp mọi người.
"Bố mẹ chúng tôi đã lớn tuổi nhưng vài năm trước vẫn đều đặn hiến máu tình nguyện. Qua việc hiến máu, thấy người thân khỏe mạnh, tôi luôn tuyên truyền cho người thân là hiến máu rất tốt, vừa giúp người vừa có được sức khỏe", anh Quý tự hào chia sẻ.
Là người hiến máu nhiều nhất tỉnh Gia Lai với số lần kỷ lục, gần 100 lần, anh Quý được Trung ương Hội Chữ thập đỏ Việt Nam trao tặng danh hiệu Hiệp sĩ hiến máu, được các cấp từ Trung ương đến địa phương tặng nhiều bằng khen.
Theo Dân trí
Vợ chồng Hiệp sĩ có gần 140 lần hiến máu ở phố núi Pleiku