Hơn 1 tháng ở nhà suy nghĩ, cuối cùng tôi cũng đả thông tư tưởng và đưa ra quyết định cho mình. Tôi cũng chẳng trách anh ta, bởi xét cho cùng nếu tôi không phạm sai lầm thì anh ta cũng chẳng có cớ mà bắt bẻ mình. Tôi hối hận là sự thật, tôi yêu anh ta cũng là thật, chỉ tiếc là tôi đã đặt niềm tin nhầm chỗ. Mà sai lầm thì phải sửa, dẫu đau đớn thế nào cũng phải làm mà thôi!Mẹ tôi cặp bồ với người đàn ông khác và bố tôi quyết định ly hôn. Tôi đã hận mẹ và định về ở cùng bố thì lại sốc khi biết bố tôi cưới vợ ngay sau khi hai người chấm dứt. Chẳng còn cách nào khác, tôi về ở với mẹ, vì chí ít mẹ tôi không lấy chồng mà chỉ cặp với ông ta.
 |
Ảnh: M.S |
Những tháng ngày đó, tôi đã cực kì chán nản. Từ một cô công chúa được bao bọc trong nhung lụa, tôi sa đà vào những cuộc ăn chơi, thác loạn.Tôi may mắn khi được sinh ra trong một gia đình giàu có, suốt 20 năm đầu đời, tôi được cưng chiều hơn trứng mỏng. Nhưng đó cũng là nguồn cơn cho bi kịch của tôi khi mà bố mẹ ly dị, tôi đã không thể chịu đựng được cú sốc quá lớn này. Tôi trượt dài trong sai lầm, lạc lối.
Hậu quả của sự sa ngã đó là tôi bập vào một người đàn ông lớn tuổi. Anh ta mang đến cho tôi cái cảm giác được yêu thương… Nhưng rồi khi tôi nói có bầu, anh ta đã thản nhiên bỏ đi với lời thú nhận: “Anh có vợ rồi, chuyện của chúng mình chỉ đổi gió cho vui vậy thôi chứ không thể tiến xa hơn em ạ”.
Lúc ấy, tôi mới 23 tuổi, còn chưa tốt nghiệp được Đại học vì nghỉ quá nhiều. Tôi stress, khủng hoảng và không biết bấu víu vào đâu. Tôi đã định làm mẹ đơn thân, nhưng rồi đứa bé cũng rời bỏ tôi vì sức khỏe tôi quá yếu. Sau cú sốc đó, tôi quyết tâm làm lại từ đầu.
Tôi cố gắng chôn chặt quá khứ, quay trở lại trường học cho xong và cầm lấy tầm bằng sau thời gian chậm trễ. Tôi đi làm, một công việc văn phòng lương không quá cao nhưng ở đó tôi có những người đồng nghiệp thương yêu. Thú thật, gia đình tôi dư điều kiện để tôi có thể sống sung sướng, cũng chẳng phải đi làm đợi vài đồng lương ngày cuối tháng như thế. Nhưng tôi thấy vui với cuộc sống như vậy vì cảm thấy mình có ích.
Và rồi tôi gặp anh, đối tác công ty nơi tôi làm việc. Chúng tôi quen nhau tình cờ. Anh kể cho tôi nghe về tuổi thơ vất vả, về gia đình nghèo túng của mình. Nghị lực của anh là thứ khiến tôi trân trọng. Hai đứa dần dần thân hơn rồi yêu nhau lúc nào không hay. Đám cưới của chúng tôi được gấp rút chuẩn bị. Phía nhà tôi người lớn cũng chẳng ý kiến gì nhiều. Kể từ khi bố mẹ tôi ly hôn, mỗi người sống một cuộc đời, chẳng mấy ai bận tâm đến chuyện người khác. Gia đình anh thì hào hứng, chào đón tôi lắm.
Mọi chuyện cứ êm đềm trôi qua như thế, đám cưới của tôi cũng diễn ra vui vẻ, ấm cúng. Đêm tân hôn, hai vợ chồng ngồi đếm phong bì. Chồng tôi ghi ghi, chép chép. Xong xuôi, anh hào hứng ra mặt nói:
- “Được nhiều phết đấy. Công nhận họ nhà em giàu, mừng phong bì lắm thật. Nhà anh thì chẳng có gì…”.
Tôi chỉ gượng cười. Tiền bạc với tôi thực sự không phải là thứ đáng để tự hào trong hoàn cảnh này. Tôi toan đi thay chiếc váy ngủ, thì chồng ngăn lại, bảo ngồi xuống có chuyện muốn nói. Anh trầm ngâm một lúc khiến tôi bồn chồn lo lắng:
- Anh cũng không định nói thẳng ra đâu, nhưng đã là vợ chồng, tốt nhất nên thẳng thắn. Chuyện quá khứ của em ấy, chắc em rõ hơn ai hết nhỉ? Anh cũng tìm hiểu hết rồi. Anh biết hết về em, từ khi hai đứa mình còn chưa yêu nhau cơ. Anh cũng suy nghĩ nhiều trước khi cưới. Đàn ông ai chẳng có sĩ diện. Nhưng anh sẽ bỏ qua hết cho em với điều kiện, em bảo bố mẹ em mua cho bọn mình một cái nhà. Căn nhà đó phải đứng tên anh. Anh sẽ coi đó như một sự bù đắp tổn thương tinh thần. Chỉ cần thế thôi, từ giờ về sau anh sẽ nhắm mắt coi như chưa từng biết em là một cô gái hư hỏng…
Nghe tới đây tôi không thể nào chịu đựng thêm được nữa. Tôi thẳng tay tát anh ta thật mạnh rồi kéo chiếc valy mà chỉ mới ban sáng, tôi vừa mang nó về nhà chồng. Tôi rời khỏi căn nhà đó, tôi trốn chạy khỏi gã chồng đốn mạt đó. Chẳng thà, anh ta không cưới, chẳng thà anh ta bực tức quát tháo và chửi bới tôi khi biết về chuyện đó thì tôi lại dễ chấp nhận.
Còn đằng này, rõ ràng anh ta có động cơ, có mục đích ngay từ khi tiếp cận tôi. Anh ta mang cái sai lầm của tôi ra để làm thứ đổi chác kiếm lợi… Gia đình tôi hoàn toàn có thể tặng tôi một căn nhà, nhưng tôi không bao giờ để anh ta có được nó chỉ vì muốn có 1 tấm chồng.
Đêm hôm đó chuyển đi, tôi thuê phòng ngủ tạm qua đêm. Một tháng sau khi suy nghĩ thấu đáo, tôi quyết định gửi đơn ly hôn cho anh ta. Chẳng thà giờ đau một lần còn hơn cả đời sống bên gã chồng đến với mình thực chất chỉ vì hám lợi. Mọi thứ sẽ khó khăn hơn với tôi, tôi lại thêm vào cuộc đời một vết nhơ nữa. Nhưng tôi tin, trời không phụ lòng người, rồi sẽ có ngày tôi gặp được người thực sự thương mình.
Theo Dân Việt
" alt="Tâm sự của cô dâu bị chú rể lợi dụng chuyện quá khứ vì hám lợi"/>
Tâm sự của cô dâu bị chú rể lợi dụng chuyện quá khứ vì hám lợi
Tôi năm nay 35 tuổi, vừa tiếp quản công ty bất động sản, xây dựng từ bố. Bố tôi sau nhiều năm chinh chiến trên thương trường, đã quyết định nghỉ hưu, về hưởng cuộc sống yên bình bên gia đình.Năm nay, tôi cũng dự định kết hôn với Nhài sau 5 năm hẹn hò. Em là cô gái tỉnh lẻ, sống đơn giản. Em biết tôi khá giả nhưng chưa bao giờ đòi hỏi người yêu tặng món quà đắt tiền, ăn chơi xa hoa.
Công việc của Nhài là thu ngân tại nhà hàng. Khi đến với tôi, em bắt đầu đi học thêm lớp đại học từ xa, chuyên nghành kế toán. Thấy em ngoan, có chí, tôi càng yêu em nhiều hơn. Vậy nhưng, quãng thời gian đó, tôi chưa dám đưa em về nhà ra mắt.
 |
Ảnh: B.N |
Mẹ tôi là người cổ hủ, có phần cực đoan. Bà luôn hi vọng cậu con trai cả sẽ kết hôn với cô vợ tương xứng. Người đó không phải con nhà giàu, ít ra cũng phải xuất thân từ gia đình nề nếp, có dòng họ theo con đường học vấn.
Vài lần bà ra sức mai mối cho tôi con gái bạn bè mình nhưng không cô nào lọt mắt tôi. Họ xinh đẹp, có điều kiện ra sao, tôi vẫn cảm thấy nhạt nhẽo. Chán nản, mẹ để tôi tự tìm. Tuy nhiên, phải dựa trên tiêu chí bà đưa ra.
Vì thế, tôi đợi đến khi sự nghiệp vững chắc, Nhài học hành xong xuôi, sẽ thông báo với bố mẹ. Nhài tốt nghiệp, tôi nhờ mối quan hệ của mình, xin cho em vào làm kế toán trong bệnh viện với mức lương khá. Lúc này, mọi thứ đã cơ bản để tôi và em đương đầu với thử thách trước mặt: Thuyết phục mẹ tôi.
Trước khi đi công tác nước ngoài, tôi hẹn bố mẹ, sẽ đưa bạn gái về ra mắt vào cuối tháng. Bố tôi tính tình thoải mái, dễ chịu, nghe con trai giới thiệu bạn gái, ông mừng ra mặt. Mẹ tôi thì tuyên bố chắc nịch: ‘Để mẹ gặp mặt, chuyện trò xem thế nào rồi hãy quyết định cưới, đừng vội vàng’.
Về Việt Nam, tôi nhanh chóng đến nơi ở của Nhài, đưa em đi mua sắm, quà cáp cho bố mẹ nhưng cửa nhà khóa trái. Bác hàng xóm nói em đi vắng 3 hôm chưa thấy về. Lo lắng cho người yêu, tôi gọi điện liên tục. Đáp lại là tiếng thoại đơn điệu, thông báo thuê bao đã tắt. Tôi đành quay về nhà đợi tin. Kiểm tra facebook, em vẫn online cách đó 3 tiếng. Bữa tối chỉ có hai mẹ con, mẹ nói bố đi đám cưới ở tỉnh 3 ngày trước, em gái út tôi đi sinh nhật bạn.
Mất liên lạc được với bạn gái, tôi như người mất hồn, nuốt không nổi cơm. Bao nhiêu thức ăn mẹ mất công chuẩn bị đều bỏ dở.
Hôm sau, tôi lái xe đến quán cà phê quen thuộc của hai đứa, ngồi một mình với tâm trạng bất an. Đang vẩn vơ suy nghĩ, tôi chợt thấy chiếc xe ô tô của bố đỗ ở cửa nhà nghỉ đối diện. Nam nhân viên nhà nghỉ mang vải ra bịt biển số ở hai đầu một cách thành thục.
Bước xuống xe, bố tôi nhìn trước, ngó sau rồi ra mở cửa xe phía sau, khoác tay cô gái mặc váy ngắn cũn cỡn, khoe da thịt bước vào sảnh nhà nghỉ. Nam nhân viên khi nãy nhanh chóng lấy vải bạt chống nóng, phủ lên chiếc xe. Tôi đoán bố đang qua lại với người phụ nữ khác, phản bội mẹ nên bám theo.
Ngay khi cả hai vừa bước vào thang máy, tôi mua chuộc nhân viên lễ tân bằng chút ‘kinh phí’ nhỏ, lấy số phòng. Nhà nghỉ làm cách âm kém, ai đứng ở ngoài cũng nghe thấy tiếng cười lớn, đầy lả lướt vọng ra.
Cố gắng giữ bình tĩnh, tôi gõ cửa phòng. Người khiến tôi kinh ngạc không phải bố mà là Nhài. Em đứng trước mặt tôi, hờ hững khoác chiếc khăn tắm mỏng manh.
Tôi thét lên đầy giận dữ, tát em một cái. Em chui vào nhà tắm, rối rít xin lỗi, bảo tôi về, em sẽ giải thích sau. Lấy hết sức, tôi nói: ‘Em có biết ông ấy là bố tôi?’. Dường như đoán được mối quan hệ của con trai với nhân tình, bố bỏ xuống lấy xe, đi thẳng.
Nhài phân bua, chỉ mới quen bố tôi vài ngày, trong lúc yếu lòng, bố cần khoản tiền lớn mổ tim, em đành nhắm mắt, đưa chân. Lúc này, tôi chỉ thấy em dối trá, ti tiện. Tôi lên tiếng chia tay, chấm dứt tất cả, mặc cho Nhài van xin.
Về nhà, hai bố con tôi đối mặt. Bố tôi kể, Nhài thực chất qua lại với ông suốt 6 năm nay, tức là trước khi em yêu tôi. Hàng tháng, ông chu cấp, cung phụng tiền bạc cho em, đổi lại em đáp ứng nhu cầu sinh lý cho ông. Tất cả đều do em tự nguyện, không ai ép buộc.
Gần đây, Nhài đòi dừng lại vì sắp đi lấy chồng. Bố tôi không ngờ, người em sắp lấy lại là con trai mình. Buổi gặp trong nhà nghỉ đó là để hai người kết thúc ‘hợp đồng’ tình ái.
‘Bố sai, bố nhận lỗi nhưng con cũng kết thúc với cô ta đi. Loại đàn bà lấy thân xác kiếm tiền như Nhài, không xứng làm vợ con. Bố cô ấy cũng không cần tiền mổ tim như đã nói đâu. Con có thể về quê Nhài kiểm chứng’, bố tôi nói.
Tôi gần như phát điên khi phát hiện ra bí mật của người con gái mình yêu thương. Bi kịch quá đau đớn. Trong khi đó, Nhài vẫn mặt dày gọi cho tôi xin hàn gắn...

Nàng dâu toát mồ hôi nghe mẹ chồng lên kế hoạch lấy chồng ở tuổi 60
Nghe mẹ chồng tâm sự về kế hoạch lấy chồng ở tuổi 60, người đàn ông đó kém mẹ gần 10 tuổi mà tôi toát mồ hôi.
" alt="Tâm sự của người đàn ông phát hiện bố ngoại tình với người yêu"/>
Tâm sự của người đàn ông phát hiện bố ngoại tình với người yêu