Tôi là giáo viên, Huyền là cô giáo hotgirl xinh đẹp và nổi tiếng nhất trường cấp ba phố núi này, người theo đuổi em có đếm hết 10 ngón tay đến đôi lần cũng chưa đủ. Tôi say em như điếu đổ, ngày đêm chỉ nhăm nhăm chinh phục em, và không biết vì sao em đã chọn tôi trong số rất nhiều người theo đuổi như vậy. Khi được hỏi, em chỉ mỉm cười “bí mật” điều này càng khiến tôi cảm thấy mình may mắn và có diễm phúc.
Chúng tôi đã cùng nhau trải qua biết bao nhiêu thăng trầm, bao nhiêu khó khăn để có thể đạt đến ngày được quả ngọt thành đôi, nhưng dường như giờ mọi thứ đang đứng trên bờ chênh vênh của sự sụp đổ.
Tôi biết nhà Huyền có điều kiện, Huyền là út, trên là hai người anh trai nên được cưng chiều nhất nhà. Hơn nữa, Huyền lại là cô gái xinh đẹp, dịu dàng, có giọng nói ngọt ngào thường xuyên xuất hiện là người dẫn chương trình duyên dáng trong các chương trình của nhà trường, của phòng giáo dục, rồi của sở giáo dục. Nhiều khi, đài truyền hình tỉnh còn mời em tới dẫn chương trình một số chương trình lớn truyền hình trực tiếp. Người theo đuổi em toàn là những người có điều kiện, giàu có, đẹp trai, còn tôi chỉ là một viên chức nghèo với đồng lương ba cọc ba đồng, đôi khi tiền lương còn không đủ chi tiền hiếu, hỉ, sinh đẻ, ốm đau của người thân, bạn bè.
Để kéo gần khoảng cách giữa tôi và Huyền, tiền lương tháng đi làm được tôi dành hết cho việc mua sắm, quà cáp cho em. Hàng ngày, tôi luôn xuất hiện trước mặt em với vẻ ngoài sao cho xứng đáng nhất, không hề thua kém những kẻ nhiều tiền theo đuổi em để em đỡ tủi. Anh trai tôi thấy tôi yêu Huyền có vẻ “cực khổ” đã nhiều lần phản đối, anh tôi cho rằng yêu được hotgirl mà ngày đêm phải suy nghĩ, tiết kiệm như vậy thì không nên. Anh đưa ra lý lẽ rất đơn giản, rằng chỉ cần tình yêu như anh và chị dâu, còn lại những thứ khác đều trở nên vô nghĩa. Nhưng gia đình em không phản đối, lại có tình yêu của Huyền nên tôi có dũng cảm hơn để quyết tâm đi tới hôn nhân cùng em.
![]() |
Ảnh minh họa |
Hôm đó, sau khi cầu hôn Huyền thành công, tôi bàn bạc với em để tôi đến nhà xin phép bố mẹ Huyền cho cưới. Ông bà niềm nở như thể chờ đợi điều này từ lâu rồi, mời tôi ngồi và đưa ra những dự định rất lớn mà tôi choáng ngợp. Bố mẹ em cũng đưa ra lý do, vì Huyền là cô con gái mà ông bà rất tự hào bởi sự nổi tiếng và nhiều công tử giàu có theo đuổi nên ông bà muốn đám cưới phải được tổ chức thật linh đình cho xứng đáng với con gái rượu của hai người. Đầu tiên là khâu ăn hỏi, bố mẹ Huyền nói rõ phải có đủ 9 lễ với heo quay cả con, bánh phu thê, hoa quả, chè thuốc rượu đàng hoàng.
Tôi đang toát mồ hôi thì bố mẹ Huyền nói thêm, tất cả những đồ thuộc lễ hỏi đều phải được đặt ở nhà hàng X, nhà hàng đặt lễ nổi tiếng nhất thành phố. Trang điểm và lễ phục ăn hỏi phải đặt ở cửa hiệu Y, cũng là cửa hiệu nổi tiếng của thành phố. Còn tiền đặt lễ thì khỏi phải nói, bao nhiêu tùy nhà trai nhưng không được dưới đôi chục triệu. Việc chụp ảnh cưới thì bố mẹ vợ tương lai yêu cầu phải có bộ ảnh cưới “để đời” cho con gái, mà địa điểm chọn là ở Đà Lạt, bởi Đà Lạt phong cảnh rất đẹp và nên thơ.
Trời ơi, một thằng viên chức nghèo ở một tỉnh lẻ miền núi phía bắc như tôi lấy đâu ra tiền để đi chụp ảnh cưới ở tận Đà Lạt kia chứ. Lại còn tiền lễ hỏi, sơ sơ số tiền lễ, tiền đặt cưới, tiền trang điểm và trang phục lễ cũng phải gần 50 triệu, tôi biết kiếm đâu, trong khi lương của tôi cả năm cũng chỉ ngót nghét năm chục triệu.
Tôi ngồi im nghe bố mẹ vợ tương lai nói tiếp mà đầu chỉ xoay xoay chữ tiền. Đến khi tổ chức lễ cưới thì phải ít nhất đôi chục xe ô tô con đón dâu, tổ chức tại khách sạn to đẹp nhất thành phố, quà cưới của bố mẹ chồng không thể ít hơn đôi cây vàng... Đầu tôi như mụ lại, tai tôi như ù đi không nghe rõ điều gì nữa, vâng dạ, rồi xin phép ra về.
Chỉ nghe qua vấn đề đặt cưới, thách cưới của gia đình Huyền mà tôi lo sợ quá, chẳng lẽ chinh phục em đôi năm nay rồi giờ đến lúc rước nàng về làm vợ lại phải từ bỏ? Mà nếu quyết tâm cưới, tôi chắc chắn phải nghe theo sự đòi hỏi của nhà gái, vậy tôi lấy đâu ra. Giờ tôi không biết phải làm sao?
(Theo Congluan)
" alt=""/>Toát mồ hôi hột khi nghe bố mẹ hot girl thách cướiChế độ đãi ngộ tốt, công việc rất thoải mái, không áp lực, bạn lại có thời gian đầu tư thêm bất động sản. Với tất cả những yếu tố đó, việc bạn quyết định từ bỏ tất cả để về quê khiến ai cũng bất ngờ, khó hiểu. Thậm chí, bố mẹ bạn cũng không thể đồng tình, một mực phản đối việc bạn tôi bỏ việc ở thành phố để về quê. Nhưng cuối cùng, bạn tôi vẫn quyết định làm đến cùng.
Giờ đây, chỉ sau vài năm về quê lập nghiệp, bạn tôi đã có trong tay một gia tài khổng lồ. Tôi không hỏi kỹ về số tài sản thực tế của bạn nhưng những gì tôi thấy được là một miếng đất trị giá cả trăm tỷ đồng mà bạn tôi chỉ dùng để làm ao nuôi cá phục vụ nhu cầu giải trí, thư giãn của bản thân; và vài miếng đất nữa có giá trị lên tới vài tỷ đồng. Nhưng có điều, bạn tôi khi bỏ phố về quê đã có sẵn vài tỷ đồng tích lũy trong tay và cũng đã có đất ở quê nhà.
>> Tôi bỏ phố về quê nhờ thu nhập 40 triệu đồng từ Sài Gòn
Trong khi đó, tôi đang làm việc ở thành phố, đã có hai con nhỏ. Hai vợ chồng tôi đi làm cũng chỉ tạm gọi là đủ ăn và có để dư ra được chút ít. Đây thực ra chỉ là khoản để dự phòng lúc ốm đau chứ chúng tôi hoàn toàn không có khả năng mua được nhà đất.
Thú thật, tôi vẫn nghĩ rằng, nếu bám trụ lại thành phố, con cái của chúng tôi sẽ được học hành trong điều kiện tốt hơn, lúc ốm đau cũng chỉ cần chạy ù cái là tới bệnh viện, nhiều ưu điểm hơn so với khi ở quê. Nhưng đổi lại, cuối cùng chúng tôi tay trắng vẫn hoàn trắng tay, phải chấp nhận ở thuê cả đời.
Quê tôi gần đây phát triển chóng mặt, nên bản thân tôi cũng có suy nghĩ và dự định về quê làm lại từ đầu. Một phần cũng do gần đây công việc của tôi ở thành phố gặp nhiều khó khăn nên thu nhập giảm sút, cuộc sống ngày một khó khăn. Nếu về quê, chắc chắn chúng tôi không thể chết đói vì đã có nhà cửa rộng rãi (cũng là nhà của cha mẹ).
Quan trọng là sau khi về quê, chúng tôi có chịu khó làm lụng hay không mà thôi, chứ đã có chỗ ở rồi thì chẳng sợ gì hết. Chi phí sinh hoạt ở quê cũng giảm đi rất nhiều so với ở thành phố (không phải đi thuê trọ, rau nhà trồng được, mọi thứ đều rẻ hơn...). Thế nên, có thể nói cuộc sống sẽ ít áp lực hơn ở thành phố rất nhiều. Liệu tôi có nên mạnh dạn thay đổi, cùng cả nhà về quê để thay đổi cuộc đời?
>> Quan điểm của bạn thế nào? Gửi bài tại đây. Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net.
" alt=""/>Tôi tính về quê vì chán cảnh ở thuê cả đời trên thành phốEm là mối tình đầu của tôi. Hai đứa yêu nhau vào năm thứ 3 đại học. Tôi đã xác định cả đời này sẽ chỉ lấy em mà thôi. Ngày trước, đã có lần bố mẹ nói cho tôi đi du học nhưng tôi không thích, tôi muốn học xong trong nước sẽ đi làm luôn.
Khi cả hai đứa đã xin được việc tôi dẫn em đến nhà chơi, hào hứng giới thiệu em với bố mẹ. Vừa mới tới, em đã sà ngay vào bếp nấu nướng cùng mẹ. Thấy mẹ niềm nở và vui vẻ lắm, tôi nghĩ mẹ đã ưng em.
Sau hôm đó, tôi dò hỏi ý mẹ thấy em thế nào. Mẹ chỉ cười bảo: “Con yêu thì cứ yêu, mẹ đâu có cấm, nhưng chuyện cưới xin thì không thể, vì sắp tới bố mẹ đã sắp xếp cho con đi du học rồi”. “Không, con đã nói không đi rồi mà mẹ”. Nhưng bà nhất quyết không chịu, tôi làm cứng bỏ ra ngoài ở luôn.
Tôi giấu chuyện này không cho em biết nhưng đích thân mẹ tôi đã tìm đến em. Hôm ấy chúng tôi đi chơi với nhau, thấy em buồn chứ không vui như mọi khi tôi đoán là đã có chuyện gì đó. Tôi gặng hỏi mãi, em mới thú nhận:
- Anh đi du học đi, 3 năm nhanh thôi mà, em sẽ đợi anh. 5 ngày nữa là đến lịch bay rồi, anh về nhà thu xếp hành lý để chuẩn bị đi đi.
- Em có hứa là sẽ đợi anh không?
- Em đợi mà.
Tôi ôm chặt em vào lòng, đêm ấy tôi ở lại bên em. Hôm sau tôi dọn đồ ở phòng trọ quay về nhà, bố mẹ tôi mừng lắm. Tôi đã hẹn em hôm tôi bay sẽ ra tiễn tôi, em đồng ý rồi mà không hiểu sao gần giờ bay vẫn chẳng thấy em đâu. Tôi lên máy bay lòng buồn vô hạn.
![]() |
Về nước được 2 tháng thì một công ty nơi tôi du học thông báo tôi đã trúng tuyển. Lúc ấy quá buồn, tôi muốn đi đâu đó thật xa nên nhận lời sang bên đó làm ngay và tôi ở lại chẳng còn muốn về nữa. (ảnh minh họa) |
Sang đến nơi tôi viết thư về cho em nhưng không thấy hồi âm. Từ đó tôi cũng mất liên lạc luôn với em. Tôi có dò hỏi bạn bè nhưng không ai biết tin tức gì của em cả. 3 năm du học tôi trở về nhà, tôi tìm đến khu nhà trọ của em. Chị chủ nhà trọ bảo tôi đi 1 tháng thì em chuyển nhà trọ, giờ em ở đâu chẳng ai biết.
Tôi chán nản vô cùng. Suốt ngày lang thang cà phê 1 mình. Tình cờ tôi gặp lại 1 người bạn học đại học, cậu ấy nói em lấy chồng rồi nhưng cưới không thấy mời ai trong lớp. "Một lần tôi có gặp Mai (tên em) bế con đi khám trong bệnh viện. Lúc ấy ai cũng bận con nên không kịp hỏi han nhau nhiều". Vậy là em đã không chờ tôi như những gì em đã hứa.
Về nước được 2 tháng thì một công ty nơi tôi du học thông báo tôi đã trúng tuyển. Lúc ấy quá buồn, tôi muốn đi đâu đó thật xa nên nhận lời sang bên đó làm ngay và tôi ở lại chẳng còn muốn về nữa.
Tôi không lập gia đình bởi vì lòng tôi vẫn không thể quên được em. Bố mẹ giục tôi lấy vợ không được ông bà cũng buồn lắm. Nhiều lần bà gọi cho tôi rồi nói trong nước mắt: “Giá ngày đấy mẹ để cho con lấy cái Mai thì bây giờ đã con đàn cháu đống rồi chứ đâu phải sống trong cảnh già hưu quạnh thế này”. Tôi cũng thương ông bà lắm nhưng chẳng hiểu sao tôi không thể rung động trước người con gái nào khác.
Tôi ở lại thêm 12 năm mới quay về. Bố tôi bị tai biết, khó qua khỏi, mẹ muốn tôi gần bố những ngày cuối cùng. Tôi thu xếp đồ đạc về nước. Tôi về 2 tháng thì bố mất. Tôi thấy mình là đứa con bất hiếu vì đã không làm tròn bổn phận của một người con. Lời trăng trối cuối cùng của ông trước khi nhắm mắt là bố muốn tôi phải lấy vợ, lúc ấy tôi đã gật đầu đồng ý để ông ra đi thanh thản.
Tôi và mẹ lo hậu sự cho bố xong thì mẹ cũng đổ bệnh và viện cấp cứu. Bà nằm viện một tháng thì đòi về nhà. Hôm tôi đưa mẹ về thì tình cờ gặp lại người bạn cũ mà 12 năm trước đã báo tin cho tôi biết người yêu của tôi đã lấy chồng. Đúng ra là cậu ấy đang tìm đến nhà tôi.
Hai chúng tôi phải đứng bần thần 10 phút mới nhận ra nhau, hai thằng đều đã có những thay đổi trên khuôn mặt.
- Tôi dò theo địa chỉ Mai cho để đến đây.
- Ông, ông biết tin tức của Mai sao?
- Đúng vậy, chính cô ấy nhờ tôi đến đây là để báo tin cho bố mẹ của ông. Cô ấy bảo cứ nói tên cô ấy với mẹ ông là bà sẽ biết. Không ngờ lại gặp ông về nước, Mai nghĩ ông vẫn sống bên kia.
Tôi thực sự vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng khi bạn nói Mai ốm khó qua khỏi thì lập tức đi ngay, mẹ tôi đang yếu nhưng bà cũng đòi đi. Dọc đường bà đã nói cho tôi biết một bí mật.
“Sau khi con đi 1 tháng, Mai có tới tìm mẹ. Cô ấy nói cô ấy đã có bầu với con, mẹ bảo cô ấy bỏ thai đi và đừng chờ đợi con vì chắc chắn con sẽ ở lại đó làm việc chứ không quay về đâu. Mẹ đưa tiền cho cô ấy đi phá thai nhưng cô ấy không lấy. Cô ấy khóc và bảo “cháu sẽ không bỏ con cháu và cũng sẽ không cản trở sự nghiệp của anh ấy”, sau đó mẹ không thấy cô ấy quay lại nữa. Đợt con học xong trở về, thấy con nói Mai đã lấy chồng, mẹ nghĩ chắc dạo đó nó đã bỏ cái thai đó đi rồi”.
Vậy mà mẹ đã giấu tôi chuyện này bao nhiêu năm qua, sao mẹ không nói cho tôi biết. Con tôi, trời ơi…
“Không, Mai không hề bỏ thai bác ạ. Cháu cũng mới biết việc này, cô ấy đã sinh con và nuôi con một mình, cô ấy vẫn chờ đợi Hùng (tên tôi) suốt 15 năm qua. Khi cô ấy biết mình không qua khỏi, cô ấy muốn liên lạc với bác để bác nhận cháu của mình”.
Khi chiếc xe dừng lại, tôi lao vội về phía nhà em nhưng mà đã quá muộn mất rồi. Trong nhà những tiếc gào khóc đã vang lên. Tôi chạy thẳng vào trong, em nằm đó, một đứa trẻ chừng 14 tuổi khóc lóc vật vã gọi mẹ.
Nó là con tôi đây mà, tôi ôm chầm lấy con, thằng bé không biết tôi nhưng nó cứ để yên cho tôi ôm. Tôi nắm đôi bàn tay đã lạnh của em rồi khóc nấc: “Em đã một mình nuôi con và chờ anh 15 năm, sao không cố đợi anh thêm 5 phút nữa?”.
(Theo Một thế giới)
" alt=""/>Sao em không cố đợi anh thêm 5 phút nữa?