Về nhà, bố đánh mẹ. Anh em tôi sinh năm một nên lúc đó còn nhỏ. Tôi còn nhớ, mẹ bị bố đánh sưng mặt, chân tay thâm tím nhưng mẹ chịu đựng vì muốn giữ gia đình cho anh em tôi.
Mẹ nói: ‘Mẹ mất chồng do chiến tranh, các anh chị tôi đã thiệt thòi vì không có tình thương của cha. Dù bố chẳng chịu làm ăn, phản bội mẹ, nhưng mẹ cố chịu đựng để anh em tôi không sống cảnh mẹ góa con côi’. Rồi cứ thế mẹ làm việc ngày đêm.
Một lần bố xếp quần áo, nói về quê thăm ông bà. Sau đó, bố đi luôn. Mẹ gọi điện về quê mới biết, bố không ghé nhà ông bà mà đưa hai người con riêng đi sống với người phụ nữ trẻ hơn 35 tuổi ở tỉnh khác.
Anh em tôi cứ thế lớn lên trong vòng tay yêu thương, chở che của mẹ. Dù cuộc sống đơn thân nuôi đàn con thơ nhưng mẹ rất kiên cường, sống lạc quan, luôn dặn anh em tôi hãy biết trân trọng những gì mình có.
Cuộc sống của mẹ con tôi bắt đầu khá hơn khi các anh chị lớn học ra trường, đi làm. Đến bây giờ, anh em tôi đứa nào cũng có nhà cửa, ô tô, cửa hàng buôn bán và công ty. Nhìn mẹ mạnh khỏe, sống vui bên con cháu, anh em tôi rất vui. Không chỉ con ruột mà dâu rể, các cháu ai cũng thương và quý mẹ.
Ba năm trước bố tôi về. Ông nói, căn nhà mẹ đang ở, đất là của ông và mẹ tạo lập khi còn sống chung, giờ phải bán chia đôi. Mấy người con riêng của bố cũng yêu cầu mẹ phải bán nhà để chia.
Chẳng muốn mẹ phải bán đi căn nhà có nhiều kỷ niệm với mẹ, anh em tôi hùn tiền đưa cho bố, vậy mẹ mới được yên. Tưởng như vậy sẽ xong mọi chuyện, nhưng được hai năm sau, bố bị bệnh, đi lại khó khăn. Con trai lớn của bố và người phụ nữ bố sống chung bao năm đưa bố về nói, họ khó khăn không chăm được.
Bây giờ, bố đang ở trong căn nhà của mẹ. Mẹ dọn đến nhà anh trai lớn ở và cấm anh em tôi chăm ông. Phận làm con chúng tôi không thể bất hiếu với người đã sinh ra mình. Chúng tôi lén mẹ, đứa mua cháo, đứa tắm rửa rồi hùn nhau đưa tiền cho ông.
Bố đã đành, hai người con của bố cứ dăm bữa nửa tháng lại đến nhà anh em tôi kể khổ để xin tiền. Ban đầu, mẹ nói, anh em tôi giúp, vì làm như vậy là làm ơn làm phước, xem như giúp người nghèo. Nhưng được cho vài lần, họ cứ làm tới. Nhà có việc gì họ lại đến kể khổ để xin kiểu như không cho không về. Anh em tôi thật là mệt mỏi và không biết cư xử như thế nào?
Bảo vệ luận văn thạc sĩ bác sĩ xong, anh thú nhận chuyện ngoại tình rồi mang quần áo bỏ đi, chẳng quan tâm, hỏi thăm vợ con như trước.
" alt=""/>'Hình phạt' cho cụ ông 82 tuổi sau 30 năm ngoại tình với tình trẻBa má sinh được 3 chị em tôi, tôi là trai út mà cũng là cháu đích tôn của dòng họ vì vậy khi 2 chị tôi lần lượt lên xe hoa về nhà chồng, bao nhiêu tình thương, bao nhiêu hi vọng ba má dành cả cho tôi.
![]() |
Trai quê vướng lưới tình của gái quán bar trẻ đẹp, ngọt ngào. Ảnh. A.N |
Thế nhưng thật buồn, thật có lỗi với ba má, với ông bà tổ tiên khi tôi đã cố hết sức mà không sao đậu được trường đại học, cao đẳng thậm chí là trung cấp nào để ba má được nở mày, nở mặt, tự hào với họ hàng, làng xóm.
Biết có đeo đuổi đèn sách nữa thì kết quả cũng không như ý lại thêm một năm tốn cơm, tốn tiền của ba má nên tôi xin ba má cho tôi xuống phố kiếm việc làm tự lập thân. Ba má rồi cả 2 chị gái đều không ủng hộ để tôi xa gia đình khi bước vào tuổi 18 và chưa hề có một ngày va vấp với đời.
Má năn nỉ tôi ở lại thích thì tham gia công việc vườn tược, cây trái với ba má, không thì tiếp tục ôn thi sang năm biết đâu may mắn sẽ đậu đại học… Ba dỗ dành tôi, không muốn học nữa ba cũng chiều, không muốn làm vườn gò bó thì ba sẽ mua cho tôi một chiếc xe bán tải, cho tiền lên thành phố học lái, rồi về làng thu mua trái cây chở ra vựa, ra chợ hay chở xuống thành phố đều đắt hàng.
Ba còn bảo việc không sợ thiếu, làm bao nhiêu ba cho bấy nhiêu, lại nuôi ăn, nuôi mặc vì ba má chỉ có mình tôi là con trai, của cải ba má có sau này không cho tôi thì cho ai? Hiểu tấm lòng trời biển của ba má, thương ba má vô cùng nhưng nghĩ mình sức dài, vai rộng không lẽ cứ quanh quẩn trong làng rồi để ba má bao bọc, chở che đến bao giờ mới trở nên tự lập?
Tôi quyết định ra đi… Ông chủ quán ăn đêm thấy tôi khỏe mạnh, chăm chỉ lại sáng dạ nên sau 2 năm tôi làm nhân viên chạy bàn, ông đã cho tôi đi học một khóa nấu ăn cấp tốc, để về đứng chân phụ bếp khi quán ngày càng đông khách. Khách đến quán gồm đủ thành phần, từ người có của, có tiền cho đến dân lao động và nói chung họ đều hài lòng khi được chúng tôi phục vụ.
Rồi chính cái nghề nuôi sống tôi này đã cho tôi có được em, mối tình đầu bay bổng của tôi khi tôi đón sinh nhật lần thứ 23 của mình.
Tối hôm đó em đến quán dùng bữa quá muộn, ông chủ đã từ chối vì quán phải đóng cửa theo quy định, nhưng nhìn em mệt vì đói và nghe em nói em phải phục vụ khách quen nên lỡ bữa, tôi cám cảnh, xin ông chủ phục vụ nốt cho em rồi dọn dẹp… Chắc cảm cái thịnh tình của tôi mà sau lần đó tối nào em cũng ghé quán, rồi tôi đón em về nhà trọ cùng tôi khi em chủ động nói lời yêu tôi.
Em xinh đẹp, tuổi vừa tròn 20, em dịu dàng, ngoan ngoãn và luôn chiều chuộng tôi mỗi khi chúng tôi nồng ấm bên nhau.
Một điều khiến tôi thấy em thật lòng muốn cùng tôi xây dựng tổ ấm là em không nhận của tôi bất cứ một món quà hay số tiền nào, em bảo tôi làm được bao nhiêu cứ giữ lấy để lo cho cuộc sống sau này của hai đứa.
Qua tâm sự biết em làm nghề phục vụ ở quán bar nên tôi không khó khăn, thắc mắc gì mỗi hi em rời nhà với váy áo thời trang, phấn son bắt mắt và trở về vào đêm muộn.
Cho đến một chiều tôi có việc ghé nhà trọ, thấy điện thoại em để quên trên giường có tin nhắn, tò mò mở ra xem, tôi thật sự choáng váng khi hàng dãy dài các số điện thoại khác nhau với những địa điểm, nhà nghỉ khác nhau đang hẹn em đến “vui vẻ”.
Biết không thể giấu thêm nữa, em sụt sùi thú nhận em làm nghề gái gọi, nhưng bây giờ em cũng muốn kiếm cho mình một người đàn ông đàng hoàng để lấy làm chồng sau khi "giải nghệ".
Tôi không biết mình có mắc phải căn bệnh xã hội nào từ em không? Nghĩ đến tương lai phía trước mà tôi rùng mình lo sợ vì tôi không dám mơ ngày trở về quê với ba má…
Đám cưới đang diễn ra vui vẻ, chú rể bất ngờ biến mất. Tôi gọi điện nhưng anh tắt máy.
" alt=""/>Trai quê vướng lưới tình của gái quán bar trẻ đẹp, ngọt ngàoCác hành khách trên chuyến bay của hãng Delta đi từ sân bay quốc tế Los Angeles tới Atlanta cuối tuần qua đã rất ngạc nhiên khi biết rằng sinh mạng họ đang nằm trong tay một phi hành đoàn gia đình, gồm cơ trưởng Wendy Rexon và con gái bà là cơ phó Kelly Rexon.
Sau khi bức ảnh được một hành khách chụp lại, cặp đôi mẹ con này đã làm ‘dậy sóng’ trên Twitter với hơn 16.000 lượt bình luận.
'Chuyến bay của Delta từ Los Angeles tới Atlanta với phi hành đoàn mẹ - con gái' - Tiến sĩ John R. Watret, hành khách chụp bức ảnh viết. 'Chuyến bay tuyệt vời. Nó truyền cảm hứng cho những phụ nữ trẻ'.
Tiến sĩ Watret hiện là hiệu trưởng của đại học Hàng không Emby-Riddle ở Florida. Ông biết về cặp phi công mẹ con khi vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của một người phụ nữ với một tiếp viên của chuyến bay. Người phụ nữ này hỏi tiếp viên rằng liệu 2 đứa con của cô có thể gặp các phi công một chút được không.
Sau đó, ông nghe lỏm được họ nói về việc 2 mẹ con đang lái máy bay.
‘Tôi nghĩ rằng điều đó thật tuyệt vời và tôi đã xin được gặp họ’ – ông kể.
Cũng nhờ đó mà tiến sĩ Watret biết thêm thông tin về tiểu sử của gia đình đặc biệt này. Bố của bà Wendy là một phi công đã về hưu, trong khi chồng bà đang là phi công cho hãng Hàng không Mỹ. Bà còn một cô con gái nữa cũng đang là phi công.
‘Điều đó truyền cảm hứng cho tất cả chúng ta’ - ông chia sẻ.
Cảm động trước việc anh bạn người Pháp nấu cơm, giặt ủi quần áo, đưa đón mình đi học, phi công Diệu Thúy chấp nhận làm vợ anh.
" alt=""/>Hành khách bất ngờ khi bay chuyến có hai phi công là mẹ con