Lấy một viên Panadol uống, tôi súc họng bằng nước muối đậm rồi làm một "nồi xông dã chiến" với máy phun hơi nước. Đây là cách dân dã tôi thường làm để diệt virus cúm nhờ hơi nóng của nước. Các virus đều không sống được ở trên 70 độ C.
Sáng ngày thứ hai bị bệnh, tôi viết e-mail báo sếp đã khá hơn. Tôi thường xuyên súc họng nước muối nên không còn đau họng. Dù vậy, đầu vẫn nhức nặng và cứ vài tiếng lại phải uống một viên Panadol. Thân nhiệt 36,4 độ C, nhưng tôi cảm thấy lành lạnh trong người, vài co giật nhẹ. Tôi ngủ sớm hơn vì mệt, nhưng chập chờn. Thức giấc giữa đêm, tôi lấy điện thoại, mở app y tế của chính phủ Dubai đặt lịch hẹn kiểm tra Covid 19 vào trưa hôm sau.
Trong hai ngày, tôi đã không ra ngoài. Cần mua gì thì gọi siêu thị ở tầng trệt, thẻ ngân hàng để sẵn ngoài cửa, nhân viên giao hàng mang tới, tự quẹt thẻ thu tiền và bấm chuông báo tôi biết.
Ngày thứ ba, người tôi nổi nhiều mẩn đỏ ở tay và cổ nhưng không ngứa. Tôi chụp hình gửi em gái, cô bảo trong cơ thể đã có siêu vi và khuyên tôi đến bệnh viện.
Tôi đến trung tâm y tế làm xét nghiệm PCR như đã hẹn, trong khi chờ kết quả, tôi ghé qua bệnh viện để kiểm tra. Bác sĩ bảo tôi đã làm xét nghiệm Covid-19 nên bệnh viện chỉ kiểm tra vi khuẩn ở vòm họng, kiểm tra tổng quát và thử máu. Nhiệt độ cơ thể trên 37 độ C, trọng lượng tôi giảm 4 kg. Kết quả thử cho thấy cổ họng không có vi khuẩn, có lẽ nhờ tôi súc họng bằng nước muối thường xuyên. Kết quả thử máu cho thấy lượng hồng cầu giảm - dấu hiệu của siêu vi tấn công. Để bớt nhức đầu, bác sĩ kê cho tôi thuốc Panadol và khuyên ở nhà nghỉ ngơi.
Tin nhắn xác nhận dương tính với Covid-19 đến vào khuya hôm đó. Tin nhắn tiếp theo của chính phủ hướng dẫn tôi tự cách ly đủ 10 ngày. Tôi ở nhà một mình nên việc tự cách ly cũng dễ, dán thêm thông báo trước cửa phòng: "tôi bị Covid, mọi người khi giao hàng hãy để trước cửa và bấm chuông, cảm ơn!".
Ngày thứ tư, tôi hẹn gặp bác sĩ online để báo kết quả xét nghiệm Covid và xin lời khuyên. Ông khuyên tích cực nghỉ ngơi, ăn uống đầy đủ, nhất là phải uống đủ vitamin D và C. Tôi kể mình uống vitamin tổng hợp mỗi ngày. Bác sĩ hỏi "không rõ loại vitamin anh uống có đủ liều không?" - "có", tôi khẳng định. Thật ra tôi đã sai, đánh giá thấp vai trò của Vitamin C và D, bởi lượng vitamin này cần cho người nhiễm bệnh cao hơn rất nhiều.
Tôi hỏi thêm có cần uống thuốc chuyên trị Covid 19 không. Bác sĩ khẳng định lại, chỉ cần sống tích cực, nghỉ ngơi, ăn uống đầy đủ, bổ sung Vitamin C và D, dùng Panadol khi quá nhức đầu. Với trạng thái lúc đó, tôi chưa cần thuốc khác.
Nghe thì đơn giản, nhưng ăn uống đầy đủ khi bị nhiễm virus không hề dễ. Tôi ăn thuần chay và cả tuần đó đã không còn cảm giác ngon miệng.
Tôi theo dõi nhịp tim và oxy bão hòa trong máu thường xuyên nhờ đồng hồ sức khỏe. Thân nhiệt hôm nay 36,8 độ C. Tôi ngủ nhiều hơn, cả đêm lẫn ngày, cứ mệt là ngủ, thỉnh thoảng đứng dậy tập thể thao cho đến khi ra chút mồ hôi.
Tôi đã mất khứu giác. Tôi xịt khá nhiều nước hoa lên tay và không ngửi được mùi thơm. Tôi nhức đầu nặng hơn, giấc ngủ mộng mị nhiều hơn và thức giấc thường hơn.
Tôi xông hơi một lần nữa, các chai tinh dầu dù nồng thế vẫn không có mùi. Đến chiều tối tôi cảm thấy kiệt sức, nhịp tim tăng nhanh hơn. Lượng oxy bão hòa vẫn đủ, trên 94%, thỉnh thoảng giảm xuống 90%, nhưng chỉ tức thời.
Hai hôm trước tôi đặt mua online bình rửa mũi, và hôm nay nhận hàng. Tôi dùng bình này để rửa mũi với nước muối đậm, và có lẽ vì vẫn súc họng nước muối đều nên trong khi bị Covid tôi không lo về ho, đau cổ hay sổ mũi.
Đêm ngày thứ sáu mắc bệnh thật hãi hùng. Giấc ngủ đầy mộng mị với các các vệt tối sáng. Tôi thức giấc nhiều lần, cơ thể co giật nhẹ nhiều cơn với cảm giác lạnh rờn rợn. Sáng hôm sau, tôi khá mệt. Dù thế, tôi vẫn ráng tập 15 phút thể dục. Nhịp tim hôm nay cao hơn, oxy bão hòa trong máu vẫn đủ. Các vết ban đỏ đã trở nên đậm hơn, màu của máu bầm.
Tôi nghĩ bụng, "mới sáu ngày đã kiệt sức thế thì làm sao chống chọi với bệnh lâu dài?". Tôi thực sự cần sự giúp đỡ của bác sĩ. Cái khó là tôi phải tuân thủ cách ly, không tự ý ra khỏi nhà. Phải làm sao? Tôi nghĩ ra cách gọi cấp cứu. Xe cứu thương đến, hai y tá sau khi kiểm tra nói rằng tôi vẫn "okay", không cần vào viện, có thể tiếp tục nghỉ ngơi cho đến khi khỏi bệnh. Tôi không đồng ý.
Ở bệnh viện, tôi cảm thấy tỉnh hơn sau khi được truyền dịch và đạm, thử máu và chụp X quang phổi. Bác sĩ bảo phổi đã bị nhiễm nhiều nơi. Sau nửa ngày ở phòng cấp cứu, tôi được cho về nhà với các thuốc uống: Vitamnin C và D3, Prednisolone, Zithromax, Siro ho, Lansoprazle và Panadol.
Bác sĩ ân cần khuyên: "ráng ăn nhiều, đủ thể lực, bệnh sau vài ngày sẽ khỏi". Về nhà, tôi cố ăn nhiều hơn, đêm ấy ngủ ngon hơn.
Có lẽ thuốc đã có tác dụng, sáng hôm sau tôi cảm thấy khỏe hơn vì tối hôm trước ngủ ngon hơn. Nhưng đến chiều, tôi mệt trở lại, ngày sau đó đầu vẫn còn nhức, nhịp thở có phần khó khăn, có lúc oxy bão hòa giảm xuống 93%. Tôi tiếp tục ăn nhiều hơn, tập vài động tác thể dục và ngủ.
Rồi tôi lại bắt đầu ho dù cảm thấy đã đỡ hơn khá nhiều. Dấu hiệu tích cực là nhịp tim giảm dần, lượng oxy bão hòa luôn trên 95%, thân nhiệt 36,8 độ C, tôi tạm yên tâm.
Tôi ho nhiều hơn vào ngày thứ 12 nhiễm Covid 19, không phải vì cảm giác ngứa ở cổ mà vì không thể giữ hơi được trong phổi. Mỗi khi mở miệng định nói là bắt đầu ho, không nói thì không sao. Việc thở khó hơn một chút. Thứ bảy tuần đó, tôi vẫn còn ho, khó thở khi muốn thở sâu hay giữ hơi lâu. Oxy bão hòa vẫn tốt, trên 96%. Vì bắt đầu có chút đàm trong mũi, tôi rửa mũi thường xuyên hơn. Tôi mừng rỡ khi cảm giác đói, thèm ăn trở lại sau gần hai tuần.
Hết thời hạn 10 ngày cách ly, tôi đi thử Covid-19, kết quả âm tính. Tôi khỏi bệnh sau 14 ngày.
Có lẽ nhờ nền tảng thể lực tốt, không bệnh nền, ăn uống lành mạnh, không rượu, thuốc lá nên tôi đã vượt qua được Covid-19. Tôi cũng tìm hiểu kỹ để tự chăm sóc cho mình khi mắc bệnh. Hy vọng kinh nghiệm này có thể giúp được mọi người khi Bộ Y tế Việt Nam đang thí điểm cách ly F1, F0 tại nhà.
Bài học tôi nhận ra: trước khi chờ bác sĩ giúp, mình phải tự biết chăm sóc bản thân bằng lối sống và kiến thức y tế cơ bản.
Và quan trọng hơn với Việt Nam trong lúc này, mọi đường dây kết nối công dân với các cơ quan y tế phải luôn hoạt động 24 giờ, sẵn sàng giải đáp mọi câu hỏi của người bệnh - những người đang phải tự xoay xở một mình với virus trong bốn bức tường.
Trong tình huống người bệnh kiệt sức, sự liên lạc và can thiệp kịp thời của hệ thống y tế có ý nghĩa sinh tử. Nghĩ lại, nếu không được cấp thuốc và truyền dịch kịp thời vào ngày thứ sáu nhiễm bệnh, tôi cũng chưa biết sẽ ra sao.
Bùi Mẫn
Trở lại Góc nhìnTrở lại Góc nhìn" alt=""/>Hai tuần chống chọi CovidTheo quy hoạch, hệ thống đường sắt đô thị ở Hà Nội có tổng chiều dài khoảng 413km, đến năm 2035 đầu tư hoàn thành toàn bộ với chiều dài thực tế là 410,8km (Ảnh: Mạnh Quân).
Bên cạnh việc giải quyết yêu cầu thực tế về giao thông vận tải tại Hà Nội, TPHCM, Thường trực Chính phủ đề nghị các cơ quan đề xuất một số cơ chế, chính sách đặc thù liên quan đến việc lựa chọn tư vấn, nhà thầu, giải phóng mặt bằng... để bảo đảm tiến độ, chất lượng và hiệu quả của dự án.
Về quan điểm, Thường trực Chính phủ cho rằng Đề án phải thể hiện được tư duy hiện đại, tầm nhìn chiến lược với cách nghĩ và cách làm mới.
Theo đó, Quy hoạch mạng lưới đường sắt đô thị của 2 thành phố phải có tầm nhìn chiến lược, bảo đảm tính đồng bộ với Quy hoạch tổng thể đường sắt quốc gia.
Thường trực Chính phủ cũng nhấn mạnh cần đa dạng hóa hình thức huy động vốn theo hướng linh hoạt, hiệu quả, phù hợp với thực tế triển khai dự án và đa dạng hóa các nguồn lực, trong đó tăng trần nợ công và bội chi ngân sách (báo cáo cấp có thẩm quyền).
Về công nghệ và phương thức quản trị dự án, theo Thường trực Chính phủ, phải hiện đại, thông minh và hiệu quả.
Thường trực Chính phủ đề nghị nghiên cứu xây dựng ngay và ban hành hệ thống quy chuẩn, tiêu chuẩn kỹ thuật cho đường sắt đô thị bảo đảm thống nhất trong hệ thống để sử dụng chung.
Tàu metro đô thị số 1 chạy thử nghiệm tại khu vực TP Thủ Đức (Ảnh: Nam Anh).
Quán triệt Đề án phải được nghiên cứu kỹ, triển khai nhanh, hiệu quả, Thường trực Chính phủ lưu ý đẩy mạnh phân cấp, phân quyền. Ngoài ra, công tác đào tạo, phát triển nguồn nhân lực cần thực hiện ngay tại các cơ sở đào tạo trong nước để đáp ứng đủ điều kiện yêu cầu, có thuê chuyên gia, tư vấn nước ngoài.
Thường trực Chính phủ kiến nghị Bộ Chính trị đồng ý chủ trương triển khai cũng như chủ trương có các cơ chế đặc thù, đặc biệt về chỉ định thầu tư vấn, giám sát và lựa chọn các nhà đầu tư, huy động nguồn lực thực hiện Đề án phát triển hệ thống mạng lưới đường sắt đô thị tại Hà Nội và TPHCM đến năm 2035.
Thường trực Chính phủ kiến nghị Bộ Chính trị giao Ban cán sự đảng Chính phủ làm việc với Đảng đoàn Quốc hội thống nhất cơ chế chính sách đặc thù cho Đề án trước khi trình Quốc hội theo quy định; đồng ý chủ trương tăng trần nợ công lên khoảng 80% GDP và bội chi ngân sách ở mức phù hợp.
Việc giao UBND Thành phố Hà Nội và TPHCM làm chủ đầu tư các dự án trên địa bàn, được sử dụng ngân sách địa phương thực hiện công tác chuẩn bị đầu tư theo quy định.
Thủ tướng giao Phó Thủ tướng Trần Hồng Hà trực tiếp chỉ đạo việc hoàn thiện và thực hiện Đề án; các bộ, ngành, địa phương liên quan chủ động phối hợp tích cực với Bộ GTVT trong quá trình hoàn thiện, trình Bộ Chính trị cho ý kiến và tổ chức thực hiện Đề án.
Theo quy hoạch giao thông vận tải Thủ đô Hà Nội đến năm 2030 và tầm nhìn đến năm 2050 được duyệt, hệ thống đường sắt đô thị có tổng chiều dài khoảng 413km, đến năm 2035 đầu tư hoàn thành toàn bộ với chiều dài thực tế là 410,8km (21,5km đã đưa vào khai thác; 397km chưa đầu tư).
Quy hoạch chung xây dựng Thủ đô đến năm 2040, tầm nhìn đến năm 2065 (chưa được duyệt) nêu rõ đến năm 2035 dự kiến hoàn thành khoảng 410,8km; đến năm 2045 hoàn thành thêm khoảng 200,7km.
Còn theo quy hoạch phát triển giao thông vận tải TPHCM đến năm 2020, tầm nhìn sau năm 2020 được duyệt, hệ thống đường sắt đô thị có tổng chiều dài 173km, đến năm 2035 đầu tư hoàn thành toàn bộ với chiều dài thực tế là 183km.
Theo quy hoạch chung xây dựng TPHCM đến năm 2040, tầm nhìn đến năm 2060 (chưa được duyệt), đến năm 2035 hoàn thành khoảng 183km, đến năm 2045 hoàn thành thêm khoảng 168km; đến năm 2060 hoàn thành thêm khoảng 159km.
" alt=""/>Kiến nghị Bộ Chính trị đồng ý cơ chế đặc thù để xây đường sắt đô thịCarrie ước rằng có một ngày được đến thăm bạn mình ở Hawaii và không bao giờ quay trở lại. Tất nhiên, cô mong muốn được giấu tên khi nói như vậy. Nhưng cảm giác hối tiếc của các bậc cha mẹ hoá ra cũng không phải là hiếm gặp.
Trong một cuộc thăm dò của Gallup năm 2013, khi các bậc cha mẹ Mỹ trên 45 tuổi được hỏi rằng họ sẽ đẻ bao nhiêu đứa con nếu được phép làm lại. Khoảng 7% cho biết họ sẽ không sinh con nữa. Ở Đức, 8% các ông bố bà mẹ “hoàn toàn đồng ý” với tuyên bố rằng họ sẽ không có con nếu cho lựa chọn lại (và 11% đồng ý “phần nào”).
Còn ở Anh, khảo sát công bố vào tháng 6 năm 2021 cho thấy, 8% phụ huynh nói rằng họ hối tiếc vì có con.
Trong 2 nghiên cứu gần đây của giáo sư tâm lý học Konrad Piotrowski tại Đại học SWPS, tỷ lệ hối tiếc của các bậc cha mẹ ở Ba Lan vào khoảng 11% - 14%, không có sự khác biệt đáng kể giữa nam và nữ. Tóm lại, các khảo sát cho thấy rằng hàng triệu người đã hối tiếc vì có con.
Kara Hoppe, một nhà trị liệu tâm lý gia đình và là đồng tác giả của Baby Bomb (cuốn sách hướng dẫn cách làm cha mẹ lần đầu) nói rằng, về mặt phát triển, trẻ em có thể coi việc thiếu quan tâm từ cha mẹ là một thất bại của bản nhân.
Mặc dù các nghiên cứu của Piotrowski và các cuộc khảo sát đều không trực tiếp hỏi cha mẹ điều gì đã gây ra những cảm giác này, nhưng các chuyên gia tin rằng có 2 nguyên nhân chính dẫn đến sự hối tiếc của cha mẹ vì đã sinh con.
Một là họ bị kiệt sức.
Cha mẹ có thể hết lòng vì con cái, nhưng họ cảm thấy kiệt sức và không được hỗ trợ đầy đủ. Giống như Carrie - người có con mắc chứng tự kỷ, một số cha mẹ từng cảm thấy mình chăm sóc con tốt nhưng cuối cùng lại phải đối mặt với những tình trạng không mong muốn.
Isabelle Roskam, một học giả nổi tiếng về tình trạng kiệt sức của cha mẹ tại Đại học Catholique de Louvain của Bỉ, cũng là một bác sĩ đã nói rằng, trong trường hợp này, “họ hối hận khi có con, bởi vì họ thấy mình không thể trở thành những cha mẹ hoàn hảo”.
Một trong những nghiên cứu của Piotrowski cho thấy, những người theo chủ nghĩa hoàn hảo có nhiều khả năng gặp khó khăn khi trở thành cha mẹ. Họ sẽ làm hết mình trong vai trò phụ huynh và rồi cảm thấy hối tiếc. Ông cũng nhận thấy rằng các yếu tố như: căng thẳng tài chính, làm cha mẹ đơn thân và có tuổi thơ bị lạm dụng cũng có thể góp phần vào sự hối tiếc này. Nhưng về cơ bản, Piotrowski kết luận rằng khi khoảng cách giữa nguồn lực hiện tại và nhu cầu chăm sóc con cái ngày càng lớn, thì tỷ lệ hối tiếc sẽ càng tăng lên.
Không có gì đáng ngạc nhiên khi sự kiệt sức của cha mẹ đã tăng lên đáng kể trong đại dịch.
Theo dữ liệu chưa được công bố từ nhóm Hedwig van Bakel, giáo sư khoa học hành vi tại Đại học Tilburg, Hà Lan, ước tính tỷ lệ kiệt sức của cha mẹ trên toàn cầu vào năm 2020 là 4,9% (gần gấp đôi tỷ lệ 2,7% vào năm 2018 và 2019). Nguyên nhân là do cha mẹ phải dành nhiều thời gian hơn để ở nhà trong thời kỳ giãn cách và phải dành nhiều thời gian hơn cho bọn trẻ.
Nghiên cứu của Piotrowski cho thấy những phụ huynh kiệt sức có thể dễ trở nên bỏ bê hoặc bạo lực với con cái và như một hệ quả, những đứa trẻ sẽ có nhiều nguy cơ gặp các triệu chứng trầm cảm, lo lắng.
Một lý do quan trọng khác dẫn đến sự hối tiếc của cha mẹ là ngay từ đầu họ đã không muốn có con.
Mary là một bà mẹ 2 con ở Nam Dakota, Mỹ. Vào năm 2014, cô mang thai ngoài ý muốn nhưng sau đó thai bị chết lưu. Chỉ để chứng minh rằng mình có thể mang thai bình thường, Mary lại mang bầu. Cô nói: “Tôi để hormone, cảm xúc và chấn thương đánh lừa”. Khi con trai đầu lòng được 9 tháng, cô lại mang thai ngoài ý muốn một lần nữa.
“Tôi ghét điều đó”, Mary nói. “Tôi chỉ đơn giản là không thích trẻ con”. Cô đọc sách cho con nghe, nấu ăn cho chúng và thường nuôi dạy con theo sách. Nhưng Mary cũng nghĩ rằng mình sẽ làm được nhiều thứ hơn nếu không có con vào thời điểm đó. Bây giờ, cô đếm ngược từng ngày cho đến khi chúng trưởng thành và độc lập. Bác sĩ trị liệu của Mary không cho rằng đây là chứng trầm cảm sau sinh. Sự hối hận của cô không chỉ là một giai đoạn ngắn.
Orna Donath, một nhà xã hội học người Israel và là tác giả của cuốn “Hối hận về tình mẫu tử: Một nghiên cứu” (Regretting Motherhood: A Study), khi phỏng vấn 10 người cha hối hận vì có con thì 8 người nói rằng lý do có con là vì vợ.
Một số bà mẹ thì cho biết, mặc dù được chồng hỗ trợ chăm sóc con cái và có nguồn tài chính đủ để nuôi dạy chúng nhưng vẫn cảm thấy gánh nặng “luôn hiện hữu”.
Một số người chỉ đơn giản là không muốn nuôi dạy con cái, và hậu quả là con họ phải chịu thiệt thòi. Nhưng có lẽ sẽ ít bậc cha mẹ hối hận hơn nếu xã hội không làm cho việc nuôi dạy con cái trở nên khó khăn như vậy. Sự hối tiếc của cha mẹ có thể được giảm bớt nếu họ được phép quyết định có sinh đứa bé hay không, cũng như được giúp đỡ khi đối mặt với tình trạng kiệt sức. Bên cạnh đó, các chính sách liên quan đến chăm sóc con cái, lịch làm việc, sự chênh lệch lương giữa 2 giới và thăng tiến cũng phải được điều chỉnh.
Người ta hay nói với phụ nữ rằng những năm đầu làm mẹ rất khó khăn, nhưng rồi ai cũng sẽ thích nghi một cách tự nhiên. Nhưng khi mọi thứ không như ý, thì họ bị coi ích kỷ, hư hỏng hoặc cả hai. Phụ nữ nên được cảm thông nhiều hơn.
Sau khi nói chuyện với Mary, cô ấy đã gửi cho chúng tôi một email. “Tôi đã khóc 1 giờ sau khi cúp điện thoại”, cô viết. “Tôi không nhận ra mình cần sự đồng cảm đến mức nào cho tới khi thực sự biết rằng có những bà mẹ khác cũng cảm thấy như vậy”.
Đăng Dương(Theo The Atlantic)
Khi Leon Chia và vợ kết hôn ở tuổi 25, những câu hỏi từ bạn bè và người thân về kế hoạch sinh con của họ bắt đầu xuất hiện. 17 năm sau, họ vẫn bị hỏi điều tương tự.
" alt=""/>Những ông bố bà mẹ hối tiếc vì có con