NEWS

****Trong rừng núi âm u, Tiết Tùng và Tiết Thụ ngồi xổm bên bờ sông rửamặt uống nước. Hai huynh đệ đều để trần cánh tay, ánh mặt trời chiếu lên tấm lưng màu đồng ẩm ướt, phản xạ hình bóng hai người xuống mặt hồ.”Đại ca, đệ đói bụng rồi, trong người huynh còn bánh không?” Bụng Tiết Thụ phát ra tiếng kêu lợi hại, đôi mắt đáng thương của hắn tha thiếtnhìn về phía đại ca.”Không có, đệ uống nước nhiều vào sẽ không đói nữa.” Tiết Tùng nhìnhắn rồi tiếp tục uống nước, hy vọng dùng nước tráng bụng để qua cơn đóinày. Nghĩ đến sáng sớm bận rộn chưa kịp ăn sáng, trong nhà lại không còn bao nhiêu tiền, đôi mày hắn nhíu chặt lại.“Không còn bánh sao?” Tiết Thụ nhỏ giọng nói thầm một câu, thở phì phì đứng lên đi về phía tàng cây ngồi xuống.Hắn vừa mới giơ chân lên, phía sau bỗng truyền đến một tiếng “bõm” cực kỳ lớn, giống như có ai đó ném một tảng đá lớn xuống hồ!trận đấu serie atrận đấu serie a、、

Truyện Tiết Gia Tiểu Nương Tử

Năm mười một tuổi Diệp Nha bị cha mẹ bán vào Tôn phủ làm nha hoàn.

Tính tình nàng hiền lành,ệnTiếtGiaTiểuNươngTửtrận đấu serie a từ lúc vào Tôn phủ, nàng thường xuyên bị cáctỷ muội khác khi dễ, nhưng hầu như việc gì có thể chịu đựng nàng đềunhẫn nhịn bỏ qua. Không cam chịu thì có thể làm gì? Phản kháng lại sao?Nếu ngày nào cũng phải đấu tranh lục đục với nhau như vậy, không bằngnàng chăm chỉ làm nhiều việc hơn một chút để cuộc sống được bình yên. Về sau, bọn họ thấy nàng không phản kháng nên không thèm để ý, cũng khônghùa nhau khi dễ nàng nữa.

Nhưng trên đời vẫn còn có cái gọi là “trong phúc có họa, trong họa cóphúc”, tính cách an phận không tranh đấu của nàng đã lọt vào mắt xanhcủa quản gia Tôn phủ, hai năm sau nàng được điều sang làm việc ở phòngbếp, nhưng sau đó biết nàng thực ra không có khả năng nấu ăn, lại điềunàng vào hầu hạ trong khuê phòng của các tiểu thư. Nếu so với việc phảigiặt quần áo, quét sân trong mùa đông khắc nghiệt năm đó, thì công việccủa Diệp Nha đã rất tốt rồi, nàng cảm thấy rất thỏa mãn. Vì vậy cho dùbị các tỷ muội hầu hạ trong phòng thiếu gia ghen ghét, khinh thườngnàng, Diệp Nha cũng không buồn để ý đến.

Kỹ năng thêu thùa may vá của nàng không tốt lắm, nhưng nàng là ngườihiền lành hiểu chuyện, vì vậy cuộc sống ở khuê phòng cũng rất bình yên.Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng cái ba năm ngắn ngủi đã trôi qua,tiểu nha đầu gầy yếu trước kia, giờ đã tựa như cành liễu đâm chồi trởthành một đại cô nương mắt hạnh má đào, ngũ quan thanh tú, khi bước đimột đôi đẫy đà nhẹ nhàng lắc lư, chọc không ít gã sai vặt quay đầu lạinhìn.

Diệp Nha không biết mình có bao nhiêu xinh đẹp, dù sao trong phủ vẫncòn ba vị tiểu thư quốc sắc thiên hương, nha đầu xuất thân bần hàn nhưnàng thì tính là gì. Nàng không thích bị mấy gã sai vặt nhìn chằm chằmbàn luận, nên thường xuyên làm việc trong khuê phòng, nếu quản gia không phân phó nàng cũng không bước ra khỏi cửa nửa bước.

Ngàn trốn vạn trốn nàng vẫn bị người ta theo dõi.

Khi nàng đang trên đường từ ngoài về, đột nhiên có hai gã sai vặt mặcáo xám xông ra chặn đường nàng, một tên bịt miệng nàng, một tên trói tay chân của nàng lại, mang nàng đến hậu hoa viên, cuối cùng nhốt nàng vàomột cái đình giữa hồ. Trước khi rời đi một gã sai vặt còn cố sờ nắn ngực nàng, lại bị gã khác quở trách: “Nàng ta là người biểu thiếu gia nhìntrúng, cẩn thận sau này nàng ta cho ngươi biết tay!”

Diệp Nha cảm thấy sợ hãi, nàng không muốn bị biểu thiếu gia bại hoại kia làm nhục, nàng muốn chạy trốn!

Tay chân đều bị dây thừng trói chặt, nàng dùng chút sức lực yếu ớtđụng vào cái bàn khiến bình hoa trên bàn rơi xuống, mất rất nhiều thờigian nàng mới lấy được mảnh vỡ để cắt dây thừng, nàng cởi bỏ dây thừngdưới chân rồi vội vàng bỏ chạy, đang muốn chạy đi, đã bị vị biểu thiếugia mập mạp kia chặn đón đầu.

”Tiểu nha đầu, nàng thật thông minh, đáng tiếc, hôm nay nàng có chắpthêm cánh cũng không thể thoát ra khỏi đây, ngoan ngoãn nghe lời ta đi!”

Diệp Nha sợ tới mức run rẩy cả người, xoay người bỏ chạy, xung quanhđình hồ đều bị biểu thiếu gia hạ lệnh vây kín, chỉ còn một hồ nước trước mặt nàng.

”Ha ha, đừng trốn, nói thật cho nàng biết, ta đã nói với phu nhân làmuốn lập nàng làm thiếp, bây giờ nàng bỏ chạy cũng sẽ có người bắt nàngđem lại cho ta!” Biểu thiếu gia nhe răng cười đi về phía nàng.

Thấy khuôn mặt rỗ của hắn càng ngày càng tới gần, Diệp Nha không chút suy nghĩ liền nhảy xuống hồ.

Nàng rất sợ nước nhưng nàng thà chết cũng không muốn bị người như hắn làm nhục.

Đỉnh đầu truyền đến tiếng quát tháo của biểu thiếu gia, nhưng hắn cónói gì nàng cũng không nghe rõ được nữa. Nước trong hồ nhanh chóng trànvào miệng nàng, cơ thể nàng liền dãy dụa theo bản năng, nhưng bây giờcòn sống sót để làm gì cơ chứ? Phu nhân đã tặng nàng cho biểu thiếu giarồi, thà chết đi như vậy còn đỡ hơn chịu nhục nhã.

Nàng không dãy dụa nữa, nhắm mắt lại để thân mình từ từ chìm xuống.

Ý thức trở nên tán loạn, trong đầu chỉ có một ý niệm: cảm giác trước khi chết thật sự khó chịu quá...

访客,请您发表评论:

© 2025. sitemap