您现在的位置是:NEWS > Công nghệ
Nhận định, soi kèo Teuta vs Skenderbeu, 22h59 ngày 27/3: Giờ phút quyết định
NEWS2025-03-30 03:46:15【Công nghệ】6人已围观
简介 Phạm Xuân Hải - 27/03/2025 07:00 Nhận định bó sex trẻsex trẻ、、
很赞哦!(489)
相关文章
- Nhận định, soi kèo Shenzhen Peng City vs Yunnan Yukun, 19h00 ngày 28/3: Kèo dài mạch thắng lợi
- Phản ứng đáng nể của trẻ Hàn Quốc khi xe buýt lật
- Cặp vợ chồng tung tin 'dịch Ebola ở VN' bị phạt 20 triệu
- Truyện Tuổi Trăng Rằm -
- Nhận định, soi kèo Shimizu S
- Nhiều người nhầm lẫn về virus Vũ Hán và bia Corona
- “Yêu” thế nào khi mắc bệnh tim?
- Chuyển nhầm kiện hàng nặng 29kg cho cụ ông 79 tuổi, Amazon từ chối nhận lại
- Nhận định, soi kèo Colo Colo vs Palestino, 04h15 ngày 28/3: Như một thói quen
- Mitsubishi Xpander bất ngờ bán chạy gấp 3, bỏ xa Toyota Rush
热门文章
站长推荐
Siêu máy tính dự đoán Fulham vs Crystal Palace, 19h15 ngày 29/3
- Hai ngày sau lễ rước cúp lịch sử ở thành phố Leicester, thầy trò HLV Claudio Ranieri đã đáp chuyến bay sang quê hương của ông chủ Vichai Srivaddhanaprabha bắt đầu tour du đấu mùa hè.
Với tư cách của nhà tân vô địch giải Ngoại hạng Anh, các cầu thủ Leicester được chào đón rất nồng nhiệt ở xứ sở chùa vàng.
Ngay sau khi đặt chân xuống sân bay Suvarnabhumi ở Bangkok, HLV Ranieri và các học trò tham dự một buổi họp báo để công bố kế hoạch tổ chức ăn mừng chức vô địch Premier League tại Thái Lan.
Theo đó, "Bầy cáo" sẽ có một buổi diễu hành chia vui với người hâm mộ trên đường phố Bangkok vào ngày mai (19/5), giống như những gì họ đã làm ở Leicester hôm 16/5 vừa qua.
Trong chuyến đi này, một số cầu thủ như Jamie Vardy không thể góp mặt vì bận tập trung cùng tuyển Anh chuẩn bị cho VCK EURO 2016.
Một số hình ảnh Leicester được chào đón nồng nhiệt ở Thái Lan:
Thành Leicester chìm đắm trong lễ rước cúp lịch sử
Một ngày sau khi cầm hòa Chelsea ở trận đấu cuối mùa giải, thầy trò HLV Claudio Ranieri có màn diễu hành tưng bừng trên đường phố Leicester.
">Thầy trò Ranieri được chào đón như người hùng tại Thái Lan
- Sau khi hiệp 1 trận bán kết Copa America 2016 giữa Mỹ và Argentina kết thúc, một CĐV đã lao xuống sân để xin chữ ký của Lionel Messi. Trước lời thỉnh cầu của fan hâm mộ, thủ quân của ĐT Argentina đã không ngần ngại ký tặng lên áo. Sau khi nhận được món quà từ phía Messi, nam CĐV này đã quỳ vái siêu sao của Barcelona.
Xem clip:
Play">
Fan cuồng lao vào sân, quỳ vái xin chữ ký Messi
Xin cho hỏi, vậy tôi có nên luôn là người khởi xướng (khi tôi “bỏ đói” khoảng 1 tháng thì ông ấy mới chủ động). Và ông xã tôi như thế liệu có bình thường không?
Linh - linhphuong12@
Đợi vợ khều, chồng mới nhúc nhích, liệu có bình thường? Ảnh minh họa: internet
Nói chung, ảnh là người bình thường, thể hiện qua các “chỉ dấu”: nhập cuộc hào hứng, có khi thêm hiệp 2, bị bỏ đói thì thèm ăn.
Tuy nhiên, chị nói “luôn băng băng về đích trước tôi” thì không biết sự về đích có quá sớm không, hay vẫn trong vùng “chấp nhận được”? Nếu quá sớm thì cần phải đi khám đấy.
Việc “anh nhà” cứ đóng vai thụ động, có thể do nhiều nguyên nhân.
Có thể ảnh là người tôn trọng vợ quá mức, muốn ân ái chỉ khi nào vợ thực sự muốn. Cũng có thể ảnh là người chỉ có nhu cầu sinh lý khi bị (được) kích thích, đụng chạm. Hoặc do thiên tính, ảnh không quá “đói” về mặt sinh lý, nên phải bị “treo máng” đến một tháng mới thấy thèm. Cũng không loại trừ quán tính: thấy những lần đầu, vợ luôn chủ động, chắc bả thích vậy, thôi cứ… tuỳ bà.
Tóm lại, những biểu hiện trên, cũng như những nguyên nhân đã nêu trên đều không có gì đáng lo cả. Chỉ đáng lo là có nguyên nhân khác, chẳng hạn như “không đói vì đã ăn dặm/ăn vụng ở đâu đó rồi”. Tôi không có ý nghi ngờ gì, nhưng chị cũng nên để ý thử, và mong rằng tình huống mà tôi vừa nêu ra là phi thực tế.
Việc ai khởi xướng trước ai, theo tôi không quan trọng. Quan trọng nhất là sự hoà hợp trong đời sống ái ân, ái ân thực sự mang lại sự thăng hoa và làm cho tình vợ chồng thêm mặn nồng, thú vị.
Nếu chị muốn đổi vai, muốn chồng chủ động, có thể ngồi lên đùi ổng, dí ngón tay vô trán (hoặc véo má) ổng, mắng yêu: “Nè, ông ra ngoài đường có ăn vụng gì không đó? Sao không khi nào thấy ông chủ động đòi ăn gì hết ráo vậy ông?”. Nếu ổng vui thì để ổng “giải trình”, nếu ổng sắp đổ quạu thì dùng nụ hôn khoá miệng ổng lại.
Chị áp dụng thử xem sao nhé!
(Theo PNO)
">Đợi vợ khều, chồng mới nhúc nhích
Siêu máy tính dự đoán Leverkusen vs Bochum, 2h30 ngày 29/3
BlackBerry Evolve đươc trang bị màn hình tỷ lệ 18:9, kích thước 5,99 inch, độ phân giải Full HD+. Màn hình máy được bảo vệ bởi mặt kính Gorilla Glass 5 được phủ một lớp OIeo-phobic để hạn chế bám bụi bẩn, vân tay.
Evolve được trang bị camera kép phía sau độ phân giải 13MP+13MP, khẩu độ f/2. Thông thường camera kép phía sau dùng cho chụp ảnh zoom quang, chụp ảnh góc rộng, tuy nhiên trên Evolve nhà sản xuất trang bị một cảm biến đơn sắc và một cảm biến RGB ghi lại hình ảnh màu và ảnh đơn sắc. Máy ảnh này cũng có khả năng chụp ảnh xoá phông.
Camera phía trước của máy độ phân giải 16MP đi kèm đèn flash. Phần mềm chụp ảnh của máy có khả năng xóa phông theo thời gian thực khi selfie, kết hợp cùng nhiều hiệu ứng ánh sáng giả lập.
">Hình ảnh, video chi tiết BlackBerry Evolve mới ra mắt thị trường Việt Nam, giá 7,99 triệu đồng
– Có 88 cơ sở y, dược, kinh doanh thực phẩmhành nghề không phép bị Thanh tra Sở Y tế Hà Nội đình chỉ, số tiền phạt lên tớihơn 4 tỷ đồng.
Tại hội nghị triển khai nhiệm vụ trọng tâm 6 tháng cuối nămcủa ngành ngày 22/7, Phó Giám đốc Sở Y tế Hà Nội Nguyễn Văn Yên cho biết, trong6 tháng đầu năm 2014, Thanh tra Sở Y tế đã thanh kiểm tra 4.194 lượt cơ sở y tế.
Kiểm tra sai phạm tại phòng khám 12 Kim Mã (Ảnh: SYT Hà Nội) Kết quả kiểm tra đã phát hiện và đình chỉ 1 cá nhân, 88 cơ sởy, dược, kinh doanh thực phẩm hành nghề không phép (gồm 23 cơ sở khám chữa bệnh,38 cơ sở kinh doanh thuốc, 2 cơ sở dịch vụ y tế, 23 cơ sở kinh doanh dịch vụ ănuống và 2 cơ sở kinh doanh thực phẩm).
Tổng số tiền xử lý vi phạm hành chính lên đến trên 4 tỷ đồng.
Có thể kể đến một số phòng khám bị xử phạt như phòng khám sảnphụ khoa tại 931 Đê La Thành vì vượt quá phạm vi chuyên môn; phòng khám An Hòa (dốcvào BV Phụ sản Hà Nội) chưa có giấy phép hoạt động nhưng đã hoạt động trên thựctế.
Hoặc phòng khám 12 Kim Mã của Công ty CP Y dược Phú Gia Khang.Phòng khám này sử dụng máy Novo điều trị xung tần chưa được đăng ký trong giấyphép hoạt động; hoạt động ngoài phạm vi chuyên môn, …
Hành nghề y dược ngoài công lập là điểm nóng của ngành y tếHà Nội. Năm 2012 và 2013 đã có nhiều thông tin tiêu cực liên quan đến hoạt độngcác phòng khám tư nhân được phanh phui mà đỉnh điểm là vụ thẩm mỹ viện Cát Tườnglàm chết người.
C.Quyên
">Hà Nội: Đình chỉ 88 cơ sở y dược hành nghề không phép
Được rồi, không thể coi là tốt, cậu chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường thôi. Làm nghề thiết kế, công việc thiết kế là làm sản phẩm, rồi bị sếp trả lại để chỉnh sửa. Hôm đó, khoảng mười hai giờ đêm. Cậu đã chuẩn bị đi ngủ thì ai ngờ hộp thư lại hiện thông báo, ông chủ lại yêu cầu cậu chỉnh sửa poster mới làm. Thật ra, nếu yêu cầu chỉnh sửa hợp lý thì cậu cũng chẳng phàn nàn. Nhưng ông chủ cậu lại không hiểu gì cả, mỗi lần đều đưa ra những ý kiến chủ quan mơ hồ, không có hướng dẫn cụ thể, chỉ nói còn thiếu một chút cảm giác thì cậu phải chỉnh sửa sao đây. Tất nhiên, ai bảo người ta là ông chủ, dù Cố Nam không muốn thì cậu vẫn phải pha một bát mì, ngồi trước máy tính chuẩn bị thức đêm làm sản phẩm. Cậu nhớ đang làm poster cho một trò chơi chiến trường cổ đại, yêu cầu của ông chủ là tạo ra cảm giác lịch sử và cổ kính. "Lịch sử và cổ kính à." Cố Nam đẩy kính, tự nhủ. Không sao, thêm vài bộ lọc, điều chỉnh cân bằng màu sắc, hình ảnh thiên về tông ấm, thêm chút xám, cuối cùng là phủ một lớp hạt, chắc sẽ có chút cảm giác rồi. Nghĩ vậy, cậu kéo ảnh gốc vào phần mềm. Sau khi chỉnh sửa mấy tiếng, không biết từ lúc nào mà Cố Nam đã ngủ quên. Ai ngờ khi cậu tỉnh dậy lần nữa, thì đã trở thành như bây giờ, mặc áo vải thô, ngất xỉu trên con đường nhỏ. Đôi kính cận đã theo cậu từ thời trung học mười hai năm không thấy đâu, tóc ngắn trở thành tóc dài, chiều cao cũng giảm xuống còn một mét bảy, ngay cả "cậu nhỏ" của cậu cũng không còn. Cô ngồi đờ đẫn rất lâu, xung quanh không có ai, giữa trưa nắng nóng. Cô nắm chặt tay bàn tay, cảm thấy sức mạnh lớn hơn nhiều, tất nhiên đó cũng chỉ là cảm giác của cô. Cô lật mình đứng dậy, nhíu mày, ngay cả cơ thể cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. "Vậy nên." Sau một lúc lâu, Cố Nam ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh vô tận: "Mình nên chửi thề không đây?" Cô đi theo con đường nhỏ không có mục tiêu, đi khoảng ba ngày, mới gặp được một nơi có người. Đó là thành phố nơi cô đang đứng. Thành phố không nhỏ, từ bức tường thành cao ngất và con kênh xung quanh thì có thể thấy rõ. Cố Nam đi vào thành phố sau khi qua nhiều lần kiểm tra của lính gác, xác nhận chỉ là dân thường. Nói thật, nếu nói việc xuyên không này gây phiền toái gì cho cô thì thật không có. Dù sao, ở kiếp trước cô cũng không có cha mẹ, không có ràng buộc. Nhưng nói nó khiến cô hào hứng thì tuyệt đối không. Không nói đến việc hoàn toàn biến thành người khác, ngay cả giới tính cũng thay đổi. Quan trọng hơn là cô không biết mình đang ở thời đại và hoàn cảnh nào, thế này làm sao mà sống được? "Nhìn trang phục và ngôn ngữ của họ, chắc là thời cổ đại Trung Quốc." Cố Nam đứng ở góc đường nhìn người qua lại, lẩm bẩm. Người trên đường thỉnh thoảng giao tiếp, ngôn ngữ cô có thể hiểu được, đúng là tiếng Trung, dù có pha chút tiếng địa phương nhưng cũng không quá khó hiểu. "Đói quá." Tiếng kêu phát ra từ bụng. Cố Nam buồn bã xoa bụng, đã ba ngày không ăn gì, dù không biết vì sao cơ thể không bị ảnh hưởng nghiêm trọng, dường như còn có thể chịu đói lâu hơn. Nhưng phải nói rằng, cô rất muốn ăn một bữa ngon. "Đừng nói ăn một bữa." Cố Nam lẩm bẩm: "Giờ trên người mình còn chẳng có một xu." Gương mặt đẹp đẽ với chút khí khái nay trở nên hơi gian trá, cô nhìn người trên đường, mắt sáng lên khi thấy túi tiền của họ: "Hết cách rồi, phải kiếm ít tiền thôi." Cô liếc nhìn một ông lão ăn mặc sang trọng. Ông ta khoảng năm, sáu mươi tuổi, nhưng bước chân vẫn rất vững chãi, toát lên khí chất đặc biệt, đi giữa đám đông rất nổi bật, dễ dàng thu hút sự chú ý. Từ xa nhìn lại, tóc trắng được chải gọn gàng, mặt dù già nhưng mắt vẫn sáng. Cao khoảng sáu, bảy thước (khoảng một mét tám), rất cường tráng so với người già. Ông ta không có người đi cùng, nhưng trang phục làm Cố Nam chú ý ngay từ cái nhìn đầu tiên. Không quan tâm đến khí chất và ngoại hình của đối phương, lúc này Cố Nam chỉ nhìn thấy túi tiền nặng nề bên hông ông ta. Một ông già "không linh hoạt" cầm nhiều tiền là một mục tiêu hoàn hảo. Cố Nam không có cha mẹ, vì vậy thời thơ ấu cô ấy sống rất khó khăn. Để sống sót, cô ấy cũng đã từng ăn trộm vặt. Thật ra đã nhiều năm không làm việc này, không ngờ hoàn cảnh hiện tại lại phải dùng đến. Tất nhiên, cô ấy chọn người đàn ông lớn tuổi này cũng có lý do riêng của mình. Ngoài việc đối phương là người già, thể chất "kém" hơn, phản ứng không nhạy bén bằng người trẻ. Thì điều quan trọng hơn là người đàn ông này trông có vẻ là người giàu có, nghĩ đến việc trộm của ông ấy một ít tiền cũng sẽ không gây nhiều rắc rối cho ông ta. Và cô cũng có thể lấy được nhiều tiền hơn. Người già, xin lỗi, xin đừng để trong lòng. Cố Nam liếm môi, lén lút đi theo sau. Nhiều năm sau, khi nghĩ lại trải nghiệm này, Cố Nam lại muốn tự vả mình một cái. Nếu trời cho cô một cơ hội lần nữa, cô chắc chắn sẽ không đi ăn trộm tiền của ông già này. *** Đám đông chật chội, con đường không rộng rãi, đi qua nơi đông người không thể tránh khỏi việc bị xô đẩy. Người đàn ông lớn tuổi đi phía trước lại thư thái, luôn tìm được lối đi giữa đám đông mà nhẹ nhàng bước qua. Bước chậm lại, Cố Nam không nhanh không chậm theo sau người đàn ông lớn tuổi, dần dần điều chỉnh bước đi, giữ nhịp với đối phương. Ánh mắt cô rơi vào chiếc túi tiền ở thắt lưng người đàn ông, lại quan sát một lần nữa. Dây buộc túi tiền được thắt bằng một nút sống, chỉ cần nhẹ nhàng kéo là có thể mở ra. Kiểu thắt này lấy tiền rất tiện, nhưng cũng tiện để trộm. Nếu buộc bằng nút chết, Cố Nam sẽ không ngần ngại mà bỏ đi ngay. Không có dao để cắt dây, cô không thể mở được nút chết được nếu muốn để người khác không chú ý. Túi tiền trông có vẻ nặng, lắc lư theo bước đi của người đàn ông. Còn lại chỉ cần chờ cơ hội thôi, Cố Nam mím môi nhìn về phía trước. Phía trước dường như có một quầy bán bánh nướng khá đắt hàng, khoảng bảy tám người đang đứng đó chờ mua một cái bánh để thử. Đây chắc hẳn là chỗ đông đúc nhất trong chợ, trên đường không ít người qua lại. "Khụ khụ." Người đàn ông liếc nhìn quầy bánh nướng bên đường, nếu là trước đây ông ta có thể đã mua vài cái, nhưng bây giờ đã già, răng miệng không còn tốt như trước nên bỏ qua thì hơn. Hiếm khi ra ngoài đi dạo, ông ta vẫn chuẩn bị tìm một chỗ quen thuộc để uống trà. "Bốp bốp." Đột nhiên cảm thấy có người vỗ vai bên phải, không tự chủ được mà quay đầu lại nhìn, nhưng chẳng thấy ai cả. "Phù." Một tiếng gió nhẹ không thể nghe thấy vang lên từ phía sau, trong tiếng ồn ào của đám đông, hầu như không thể nghe thấy. Người đàn ông lập tức hiểu ra tình hình, nhướng mày, ánh mắt lóe lên một chút giễu cợt. Hay thật, dám ăn trộm cả ta cơ! Hê hê, thành công rồi. Tay của Cố Nam như một con rắn linh hoạt lẻn ra, nhanh chóng và không gây ra tiếng động, quấn quanh eo người đàn ông một cách kỳ quái, lặng lẽ kéo dây buộc túi tiền. Sợi dây cọ xát nhẹ nhàng, túi tiền đã rơi xuống, rồi được một tay khác chụp lấy, không gây ra chút tiếng động nào. Thành công rồi, rút lui thôi. Khoé miệng Cố Nam khẽ nhếch lên. Đang chuẩn bị rút lui thì bị một bàn tay già cỗi nắm chặt. Một giọng nói khàn khàn bình thản vang lên: "Cậu bé, lấy mà không hỏi thì không phải là hành động của quân tử đâu." Người đàn ông cất giọng trầm trầm, quay đầu lại, đôi mắt sắc bén hoàn toàn không giống mắt của người già, quét qua gương mặt Cố Nam. "Ực." Chỉ trong nửa giây đối diện, Cố Nam cảm thấy như rơi vào hầm băng giữa ngày hè nóng bức, cảm giác kinh hãi này khiến trán cô toát một giọt mồ hôi lạnh. Người đàn ông nhìn thấy gương mặt của Cố Nam, ánh mắt lóe lên một chút ngạc nhiên, sau đó ánh mắt rơi vào ngực cô, có hơi nhô lên, gật đầu như hiểu ra gì đó: "Ồ, hoá ra là ta nhìn nhầm, thì ra là một cô bé." Trời ơi, ai nói người già phản ứng chậm, ra đây tôi đánh chết hắn cho xem. Ánh mắt thoáng run lên, Cố Nam nhìn về phía một con hẻm nhỏ hẻo lánh bên cạnh. Chạy. Cô cắn răng, cố rút tay bị nắm lại, nhưng tay đối phương như cái cùm sắt giữ chặt không hề lỏng lẻo. Người đàn ông đứng vững vàng tại chỗ, còn Cố Nam thì mặt đỏ tía tai kéo tay mình nhưng chẳng kéo ra được chút nào. "Hử?" Người đàn ông nhíu mày, tay từ từ dùng sức, đã sử dụng tám phần sức lực. Ông biết rõ sức mình, dù đã có tuổi nhưng dù không dùng nội lực thì lực tay của ông ít nhất cũng có thể nâng sáu trăm cân (300kg). Hai ba người đàn ông bình thường hợp lại cũng không kéo được ông. Mà cô bé trước mặt trông có vẻ không lớn này lại khiến ông phải dùng tới tám phần sức lực, ít nhất cũng phải là bốn năm trăm cân. Cô bé này sức không nhỏ. Người đàn ông nghĩ thầm, nhưng vẫn không buông tay, mặc cho Cố Nam giằng co. Chết tiệt, ông già này rốt cuộc là ai, hay người ở đây đều biến thái như vậy. Cố Nam có cảm giác muốn khóc, mình chỉ muốn ăn trộm chút tiền để no bụng, sao lại gặp phải chuyện thế này. Kéo một hồi lâu, Cố Nam cuối cùng cũng từ bỏ, thở hổn hển, nở một nụ cười gượng gạo với người đàn ông: "Ông ơi, đời người ai cũng khó khăn, hay ông tha cho cháu một lần được không? Chúng ta sẽ còn gặp lại, ơn nghĩa hôm nay, sau này chắc chắn sẽ báo đáp." , thở hổn hển, cười gượng với người đàn ông: "Ông ơi, cuộc sống trên đời không dễ dàng, hay là, thả con một lần được không? Chúng ta núi xanh còn đó, sông kia chảy dài, hôm nay ông giúp con, ngày sau con sẽ báo đáp." Cô bé này nói chuyện khá thú vị, người đàn ông cười, đưa tay lấy túi tiền từ tay Cố Nam. Đánh giá cô vài lần, quần áo rách rưới, khuôn mặt vốn nên đẹp đẽ thanh tú lại dính vài vệt bùn bẩn, có vẻ là một người gặp hoàn cảnh khó khăn: "Cô bé từ đâu đến đấy?" Ông già kia hỏi trong ánh mắt khó hiểu của Cố Nam. "Tôi..." Cố Nam ngập ngừng, cô không biết nên trả lời thế nào. Cô hoàn toàn không biết đây là nơi quái quỷ nào, thậm chí không thể nói tên một địa danh nào. Chẳng lẽ nói mình đến từ Trái Đất? Ho khẽ một tiếng, mắt Cố Nam lảng tránh đầy lo lắng, nói cứng rắn: "Tôi không nhớ." "Không nhớ ư?" Ông già ngạc nhiên: "Vậy gia đình của ngươi ở đâu?" Không còn chỗ để lẩn tránh, Cố Nam cúi đầu, không dám nhìn vào mắt người đàn ông, đá nhẹ viên đá dưới chân, thì thầm: "Không có." Cô không để tâm nhiều, dù sao việc không có gia đình cũng đã xảy ra từ lâu, cô cũng đã quen rồi. Không cha không mẹ, đến cả nhà ở đâu cũng quên rồi sao. Nhìn cô gái trước mắt cúi đầu, mắt Ông già ánh lên sự bất lực, tay nới lỏng một chút. Đúng là trong thời đại loạn lạc này... "Nếu cô không muốn đến quan phủ thì theo ta đi." Ông già thả tay ra, quay lưng bước đi. Không thể nào, lão già này không phải có ý định gì đặc biệt chứ? Cố Nam cúi đầu nhìn lại cơ thể mình, dù không muốn thừa nhận nhưng vẫn có chút nhan sắc. Nghĩ đến đây, cô lại nảy sinh ý định bỏ trốn. "Đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, lão phu bắt vẫn có thể dễ dàng bắt ngươi lại thôi." Ông già liếc nhìn phía sau, nói lạnh lùng nhưng đầy tự tin. Khỉ thật, Cố Nam đen mặt, tức tối theo sau. Theo thì theo, chắc tôi sợ ông. Một quán trà nhỏ bên đường, nói là quán trà nhưng thực ra chỉ là một quầy trà được dựng từ tre và cỏ khô. Trà cũng không phải loại trà quen thuộc, mà chỉ là bát nước lạnh. Bên trong có vài cái bàn thấp, bàn gỗ mài thô sơ, bên cạnh đặt một cái ghế cũ kỹ, nhưng tạm cũng coi là có chỗ ngồi. Quán trà có khá nhiều người, trời nóng bức, đi dạo trên phố lâu muốn nghỉ ngơi một chút, thì quán trà bên đường luôn là một lựa chọn tốt. Mọi người uống trà, nói chuyện phiếm, đôi khi bàn luận sôi nổi, làm cho quán trà nhỏ này trở nên rất rôm rả. Góc quán trà có một ông già và một thiếu niên đang ngồi, nhìn qua thì thấy một ông già trang trọng, đi cùng một thiếu niên sa sút. Ông già gọi một ấm trà, cứ thế uống trà nhìn ra đường. Còn "thiếu niên" đối diện thì đang ôm bát cơm trước mặt ăn ngấu nghiến, tiếng ăn vội của cô vang lên rất rõ ràng. ***
">Truyện Quỷ Nghèo Hai Ngàn Năm